Cậu cũng không ngủ nhiều, buổi chiều cũng ngủ đủ lâu, cậu buồn ngủ hoàn toàn do mất máu quá nhiều.
Ngày hôm sau, Tạ Nhan dậy từ rất sớm, ý thức của cậu vẫn không rõ ràng, lại không có việc gì để làm, cứ an tĩnh nằm trên giường, sau một lát lại mở điện thoại, Phó ca vẫn không trả lời.
Ngón tay Tạ Nhan gõ gõ bàn phím hai cái, lại có chút vô lực, gõ vài chữ đều sai.
Cậu cũng không rõ đây là cảm giác gì, có lẽ Phó ca gần đây thật sự bận rộn.
Sau một lúc lâu, Tạ Nhan lại cầm điện thoại lên, mở weichat: "Ngày hôm qua không cẩn thận khiến tay bị thương, hôm nay đã không sao rồi, Phó ca đừng lo lắng, cứ làm việc của anh đi."
Đọc tới câu này thấy cưng tiểu Tạ quá, kiểu tủi thân muốn anh biết lắm nhưng lại sợ phiền đến công việc của anh UwU.
Cậu vừa gửi đi, trong phòng lập tức vang lên âm báo tin nhắn.
Có lẽ bởi vì xung quanh yên tĩnh, âm thanh này phá lệ lớn.
Tạ Nhan giật mình, vén chăn xuống giường, đi tìm âm thanh kia, đi hết một vòng, mới thấy trên bồn rửa tay trong phòng vệ sinh có một cái điện thoại màu đen.
Là của Phó Thanh.
Tim Tạ Nhan đập nhanh hơn một chút, có chút do dự nhìn màn hình, phía trên có thông báo tin nhắn mới, từ "Bé ngoan."
Cậu không tự chủ nở nụ cười, lại hơi mím môi, đem điện thoại ra khỏi phòng vệ sinh, để trên tủ đầu giường, rồi nằm lại trên giường.
Khoảng chừng nửa giờ sau, ở cửa truyền đến động tĩnh, Tạ Nhan đang dùng tay phải chơi điện thoại, quay đầu nhìn sang, Phó Thanh đang đẩy cửa ra, tay phải xách theo cà men.
Phó Thanh hướng cậu cười cười, đem cà men để lên bàn, thuận tiện giải thích một câu: "Buổi sáng lúc anh đến em còn đang ngủ, cũng không có gì làm nên anh đi mua gan heo, mượn phòng bếp nấu cháo."
Anh dừng một chút lại hỏi: "Em không ghét ăn nội tạng chứ?"
Giọng nói rất bình thản, giống như chuyện trong một đêm từ ngàn dặm gấp gáp chạy tới đây không có gì đáng kể, những vấn đề lúc trước Tạ Nhan muốn biết hiện giờ đều hỏi không nên lời.
Phó ca làm sao biết?
Phó ca đến lúc nào?
Phó ca sao đến nhanh vậy?
Những câu này cậu không hỏi nữa, vì Phó Thanh đã ở trước mặt cậu rồi.
Tạ Nhan cắn môi, tâm trạng buồn rầu hôm qua đều biến mất, hướng Phó Thanh tươi cười, nhẹ giọng nói: "Không ghét."
Cậu bình thường tính tình lãnh đạm, không hay cười, có lẽ lúc cười cũng mang theo tia sắc bén, nhưng hiện tại mặt mày đều mềm nhũn, mắt ánh nước, bộ dáng rất đáng yêu.
Tạ Nhan chuẩn bị xuống giường rửa mặt, đến nước súc miệng Phó Thanh đều chuẩn bị xong rồi, cậu không cự tuyệt ánh mắt trong gương rơi trên người Phó Thanh, nhỏ giọng lầm bầm: "Cũng không phải tàn phế."
Phó Thanh làm bộ không nghe thấy bạn nhỏ oán giận.
Sau khi rửa mặt xong, Phó Thanh cũng không truy hỏi chuyện gì đã xảy ra, mà trước hết múc một chén cháo cho Tạ Nhan, gan được xử lý tốt không có chút mùi nào.
Tạ Nhan không kén chọn, không ghét ăn món nào, nhưng cũng không thể nào thích vị gan heo. Huống chi Phó Thanh tự mình nấu, không ngờ tới lại rất ngon.
Phó Thanh mở điện thoại thấy tin nhắn mới nhận được không lâu, ngẩng đầu nhìn Tạ Nhan, bạn nhỏ đang yên lặng uống cháo, liền có ý trêu cậu: "Tiểu Tạ là khẩu thị tâm phi, hôm qua lúc anh đến em còn hỏi "Phó ca có thời gian tới thăm em sao?" ngủ một giấc liền quên sạch, còn kêu anh đừng lo lắng cứ làm chuyện của mình."
Động tác của Tạ Nhan ngừng lại, có lẽ xấu hổ, tai đỏ ửng lên: "Em không nhớ rõ, khi đó đang nằm mơ."
Thì ra cậu đã nói vậy sao?
Tạ Nhan cắn cắn cái muỗng, nghĩ, đây là quá ngu rồi, quả nhiên mất máu sẽ khiến người ta nhược trí mà.
Phó Thanh cười hỏi ngược lại Tạ Nhan: "Nằm mơ thì không tính sao?"
Kỳ thực muốn hỏi cậu, nói như vậy, vì đang mơ thấy anh sao?
Nhưng mà Phó Thanh không nói ra lời.
Ăn xong bát cháo nóng, sắc mặt Tạ Nhan khá hơn nhiều, cũng có tinh thần hơn, không mệt mỏi như hôm qua.
Phó Thanh đã đặt khách sạn, muốn dắt Tạ Nhan đến đó dưỡng bệnh, hoàn cảnh bệnh viện không được tốt lắm.
Tạ Nhan nghe xong, kéo màn ra nhìn một chút, rồi lập tức đóng lại, nhíu nhíu mày: "Bên ngoài còn ký giả không chịu đi, em không muốn nhận phỏng vấn, sợ rằng ra ngoài không tốt lắm."
Bất quá những điều này đã không thể nào ảnh hưởng đến tâm trạng Tạ Nhan nữa, hiện tại cậu cực kỳ vui, chuyện khác đều không để ở trong lòng, cười cười với Phó Thanh: "Không sao, dù sao chiều nay cũng phải thay băng, chờ đến lúc đó chắc họ cũng đi rồi, giờ họ cũng không vào đây được."
Ánh mắt Phó Thanh tối xuống, bất quá vẫn nói với Tạ Nhan: "Ừ, vậy chờ một chút."
Anh cũng là biết tin tức này từ trên mạng, bây giờ đầu đề đều là fan cuồng theo đuổi thần tượng, kích động đả thương người, nên tất cả đều muốn thành người đầu tiên phỏng vấn đương sự Tạ Nhan.
Tạ Nhan nghĩ rất hay, đáng tiếc cậu không quen thuộc chuyện trong giới, không biết ký giả đối với những đầu đề thế này rất khát khao.
Lúc Phó Thanh đi lấy nước nóng, có một người đang hỏi y tá về tình huống của Tạ Nhan. Hắn nói chuyện mơ mơ hồ hồ, viện cớ này nọ nhưng y tá kia cũng không nhận ra cứ nói số phòng của Tạ Nhan cho hắn.
Bất quá Phó Thanh thấy trên tay hắn có món đồ được che đậy kín kẽ, bên trong căn phồng mơ hồ nhìn ra được là một chiếc máy ảnh.
Phó Thanh buông bình nước xuống, dễ dàng bắt được ký giả kia, khí lực của anh rất lớn, người thường căn bản không kịp phản ứng, ngừi nọ không thể chống trả, cứ như vậy bị kéo đến góc tường.
Anh xốc áo hắn lên, bên trong có cái máy ảnh, anh hỏi: "Cái này bao nhiêu?"
Phó Thanh gần như cao hơn hắn một cái đầu, tóc ngắn, khóe mắt có sẹo, khí thế lại hung hăn vừa nhìn là biết không dễ chọc, tên ký giả sợ đến rụt lại rồi lại giả vờ trấn định: "Mắc mớ gì tới anh!"
Phó Thanh nắm vai của hắn ấn lên tường, cơ hồ là dùng một tay nhấc hắn lên, chậm rãi lập lại: "Máy ảnh bao nhiêu tiền?"
Tên ký giả cảm thấy đầu vai tê rần, chân gần như nhất khỏi đất, lập tức sợ hãi. Hắn làm ở mục giải trí, ngôi sao bình thường đều sợ ngòi bút của bọn hắn, bình thường đều phải o bế, chưa bao giờ gặp người như vậy, hắn sợ sẽ bị đánh thật, há miệng run rẩy nói ra một chữ số.
Phó Thanh buông vai hắn ra, từ trong túi hắn móc điện thoại ra buộc hắn mở khóa rồi chuyển cho hắn số tiền vừa nói, ký giả còn đang ngây ngô, không biết chuyện gì xảy ra, Phó Thanh đổi điện thoại với máy ảnh trên tay hắn ta, trực tiếp đập xuống đất, bể tan nát.
Ký giả sợ đến ngốc tại chỗ, chân run lên, không dám động.
Phó Thanh liếc mắt nhìn hắn, rất bình thản nói: "Anh sau khi rời khỏi đây nói với tất cả những ký giả đang chờ bên ngoài, tới một người thì đập một cái."
Ánh mắt anh lúc đập máy chụp hình và lúc nhìn ký giả giống nhau, tựa như hai thứ không có gì khác biệt, giây trước anh đập máy ảnh thì giây sau có thể đập nát đầu hắn.
Ký giả hoảng sợ, áo khoát cũng không kịp lấy, trực tiếp chạy trốn, bị Phó Thanh gọi lại: "Đem rác của anh dọn cho sạch."
Dưới ánh mắt của anh hắn run lập cập dọn mảnh vỡ máy ảnh vào thùng rác, chờ ra khỏi viện mới hùng hùng hổ hổ: "Chơi cái trò gì vậy, không có ảnh thì không thể viết sao? Tôi sẽ viết Tạ Nhan thành tên ngốc, biết đâu tin còn hot hơn."
Hắn còn chưa kịp viết đã nhận được tin nhắn của chủ biên: "Đừng ngồi hóng chuyện Tạ Nhan nữa, mau trở về đi."
Ký giả không rõ hỏi lại: "Đây là ý gì?"
Chủ biên chỉ dẫn: "Cấp trên cũng không nói là không được viết nữa, chỉ cần không quấy rầy Tạ Nhan dưỡng bệnh, không chỉ chúng ta, mấy tờ báo kháC đều phải trở về. Cậu tự cân nhắc bài này đi."
Ký giả nhìn xung quanh, những người ngồi chầu chực cùng hắn đều đang thu dọn để ra về. Hắn mắng một câu: "Mẹ nó, phía sau có người."
Hắn đến đưa tin cũng không thể viết theo ý mình.
Phó Thanh lấy nước xong cũng không kể với Tạ Nhan chuyện vừa rồi, mà là hỏi: "Ngày hôm qua là thế nào?"
Tạ Nhan hơi cau mày, chống đầu nhìn Phó Thanh: "Kỳ thực không phải chuyện lớn. Lúc quay phim về thấy Dương Tầm bị chặn đường, em chỉ muốn kéo cậu ấy đi, không ngờ người kia mang theo dao, không cẩn thận bị chém một nhát."
Lại nói Tạ Nhan thấy thực mất mặt, fan nữ kia trói gà không chặt, đơn giản là do Tạ Nhan không lường được cô ta mang theo dao, lại vướng bận Dương Tầm, nên tránh không được.
Có lẽ gần đây sống quá thái bình, nếu đổi lại trước đây ở viện mồ côi, cậu đã sớm dùng quả đấm.
Phó Thanh hỏi: "Dương Tầm hơn hai mươi tuổi, thế nào mà bị fan nữ ngăn chặn không thể làm gì?"
Tạ Nhan đáp: "Hắn là một tiểu thiếu gia, quen được người bảo vệ, có chút ngốc, khi đó tay chân luống cuống."
Phó Thanh hạ mắt thấy vết thương băng bó nghiêm trọng của Tạ Nhan, thở dài: "Anh mong em cũng ngốc một chút."
Tạ Nhan ngẩn ra, đột nhiên hiểu được ý Phó Thanh.
Bởi vì ngốc sẽ được bảo vệ, Phó ca mong mình được bảo vệ, có ngốc một chút cũng được.
Tạ Nhan rất nghiêm túc nghĩ, cậu không ngốc, không cần người bảo vệ, cậu tự bảo vệ mình cũng có thể bảo vệ người khác.
Bất quá mấy câu này cậu không nói với Phó Thanh, ngẫu nhiên không phải là không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt Phó ca.
Tạ Nhan ngẩng đầu nhìn Phó Thanh đứng bên cửa sổ, hỏi: "Hôm qua Phó ca đi suốt đêm, có muốn ngủ một chút không?"
Phó Thanh nghĩ một chốc rồi gật đầu.
Anh xử lý xong chuyện ký giả, cũng không còn chuyện gì khác, giờ nghỉ ngơi một chút mới có tinh thần chăm sóc Tạ Nhan.
Tạ Nhan muốn đứng dậy nhường giường cho anh. Cậu chỉ bị thương cánh tay, qua một đêm cũng không còn quá đau, hiện tại ngoại trừ tay trái không thể dùng sức, hoàn toàn vui vẻ bình thường.
Phó Thanh cậu kéo lại: "Em cứ tựa vào đây nghỉ ngơi, anh nằm bên cạnh là được."
Anh không nói đến chuyện nằm trên ghế, khẳng định Tạ Nhan sẽ không chịu, nên ngay từ đầu đưa ra ý kiến này.
Tạ Nhan đồng ý, nhích ra bên ngoài chừa lại chỗ trống, nhưng giường bệnh chỉ lớn như vậy, hai nam nhân nằm rất chật.
Phó Thanh cởi vớ vén chăn, nghiêng người nằm bên cạnh Tạ Nhan.
Tạ Nhan làm bộ nhìn điện thoại, nhưng căn bản không có hứng thú.
Nhưng cậu cảm nhận rất rõ ràng có một nguồn nhiệt ở bên đùi, phả vào có chút ngứa, lại ấm áp và mang theo chút ẩm ướt.
Tạ Nhan một mực nhẫn nại.
Cho đến khi hô hấp Phó Thanh dần ổn định, Tạ Nhan xác định đối phương đã ngủ, mới nhẹ nhàng giật giật chân, nhưng giường bệnh chật hẹp, không ngờ tới lại dựa vào gần hơn, trực tiếp đụng phải đầu của Phó Thanh.
Tóc Phó Thanh ngắn mà cứng, dường như xuyên qua vải vóc, đâm vào đùi Tạ Nhan.
Càng ngứa hơn nữa.
Tạ Nhan cắn môi, không dám động, qua hơn nửa ngày, mới nhẹ nhàng rút chân, sợ đánh thức Phó Thanh.
Kỳ thực muốn Tạ Nhan nhẫn nhịn điều gì là rất khó, bình thường cậu đều vì bản thân, chưa bao giờ đối với người khác như thế.
Tạ Nhan nghĩ lại nửa năm trước, thật sự khả năng không lớn.
Phó Thanh ngủ một giấc đến chiều, anh tỉnh lại không bao lâu thì có y tá đến thay băng.
Miệng vết thương may mười hai mũi, hôm qua mới may, hôm nay nhìn không khỏi có chút dữ tợn.
Y tá khoản năm mươi tuổi, lúc thay băng còn cảm thán: "Tay đẹp như vậy, để lại sẹo thì thật là đáng tiếc."
Tạ Nhan thấy lông mày Phó Thanh càng nhăn chặt, nhăn đến khóe mắt cũng hiện ra.
Cậu dùng tay phải kéo áo Phó Thanh, nhẹ giọng nói: "Sẽ không đâu, thể chất em không lưu sẹo."
Để chứng tỏ mình nói thật, cậu kể ra một ví dụ lúc trước.
Lúc Tạ Nhan mười bốn mười lăm đánh nhau rất hung. Cậu lúc ấy rất cứng đầu, ở viện mồ côi nhiều người không vừa mắt cậu, rất nhiều đứa mười bảy mười tám tuổi cũng đối đầu với cậu. Con trai tuổi đó không sợ trời không sợ đất, đánh nhau đều là đánh đến không muốn sống. Tạ Nhan có một mình chống lại bọn họ, ngoại trừ càng không muốn sống cũng không còn cách nào.
Khi đó đánh nhau cũng không giống như hồi nhỏ chỉ dùng nắm đắm, mà chiêu thức cay độc nào cũng dùng.
Trên mặt Tạ Nhan bị rạch một đường, từ khóe mắt kéo xuống, hầu như kéo hết khuôn mặt "Lúc mười bốn mười lăm tuổi, đánh nhau bị thủy tinh rạch, bọn họ đều nói sẽ có sẹo, nhưng đóng vảy xong thì tốt rồi, hiện tại cũng nhìn không ra."
Sắc mặt Phó Thanh vẫn âm u, Tạ Nhan chưa bao giờ thấy Phó Thanh như vậy, cho là anh không tin, còn muốn Phó Thanh nhìn cho kỹ: "Thật không có sẹo mà."
Y tá làm xong đã đi ra ngoài.
Phó Thanh cúi người đến gần Tạ Nhan, đến nỗi thấy rõ lông tơ trên mặt cậu, giọng nói rất nhẹ cũng rất thong thả: "Mười bốn mười lăm tuổi đánh nhau bị thủy tinh rạch trúng mặt, cũng may hiện tại không có sẹo, tiểu Tạ, em kể chuyện này là muốn anh đau lòng em sao?"
Tạ Nhan giật mình, theo bản năng cách xa Phó Thanh "Không có..."
Bây giờ lại kể chuyện ở viện mồ côi, hình như là rất thảm, nhưng Tạ Nhan không thấy vậy. Dù sao đánh nhau phải có thủ đoạn tự bảo vệ mình, cho nên cậu sẽ không ấm ức, thậm chí nhắc đến những chuyện cũ này cũng sẽ không nghĩ có gì đáng thương.
Phó Thanh tựa như không nghe thấy cậu cãi lại, nói tiếp: "Bất quá anh thật sự đau lòng. Lần này này là anh sai, để em bị thương, sau này sẽ không. Một bạn nhỏ đã ở nhà anh ăn Tết, gọi anh là ca ca, anh bảo vệ được."
Tạ Nhan không biết nên nói như thế nào.
Cậu nghĩ trong lòng mình bây giờ có chút giống như Lục Phùng Xuân lần đầu gặp cá voi, nhưng cũng không hoàn toàn.
Hôm nay hai chương!!! *cầu khen ngợi* ∠( ᐛ 」∠)_
Chính là, trong nháy mắt cậu nghe thấy âm thanh lòng mình nở hoa.