Làm Phi

Chương 114: Đối mặt



Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Giản Tiểu Sương luôn thể hiện tình cảm rất đơn giản, bất luận là Giản Tiểu Sương đời nào. Tịch Lan Vi vẫn còn nhớ rõ, thời điểm ở vương phủ, mỗi người đều sống phức tạp như vậy, hỉ nộ không thể nói rõ. Nhưng Giản Tiểu Sương vẫn có thể lời ít mà ý nhiều, thể hiện vui buồn của mình. Vui và không vui, nàng ấy phân biệt thập phần rõ ràng.

Sau khi nàng biết "cực kỳ rõ ràng" tâm tư của nàng ấy, Tịch Lan Vi cũng nói rõ ràng: "Bổn cung cũng không muốn cưỡng ép ngươi ở lại."

Giản Tiểu Sương nhịn không được ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt mờ mịt mà lo sợ.

"Chăm sóc thương thế của hắn cho tốt. Nếu hắn chịu cưới ngươi, bổn cung vui mừng để ngươi vẻ vang gả chồng, xin bệ hạ chút phong thưởng cũng không phải việc khó." Nàng hơi mỉm cười, nhìn về phía bóng râm dưới tán cây xanh biếc ở bên tường, chậm rãi nói ra tâm tư của mình: "Nhưng bổn cung cũng có việc muốn cầu ngươi."

Nàng yêu cầu Giản Tiểu Sương viết một phong thư cho người nhà.

Một phen hành động này của Hoắc Kỳ so với đời trước thì sớm hơn mấy năm. Tuy Giản gia còn chưa có thế lực lớn như vậy, nhưng hiện nay cũng đã là thương nhân lớn.

Tịch Lan Vi nhờ Mị Điềm hỏi thăm, gần nửa việc buôn bán lương thực ở phía nam đều đã nằm trong tay bọn họ. Giống như theo lời Hoắc Kỳ "Dù chưa thỏa đáng, nhưng cũng đủ rồi", nàng rất kỳ vọng bọn họ có thể giúp được việc cấp bách này, không sai biệt lắm cũng là "Đủ rồi".

Một khi chuyện xảy ra, nàng muốn khắp Việt Liêu loạn lên, vừa vặn bắt đầu từ lương thực.

"Cho dù lương thảo của quân đội có nguồn gốc khác, giá lương thực như thế nào cũng không liên quan tới bọn họ, nhưng binh lính luôn có người nhà."

Bọn họ chuẩn bị chinh chiến, trong nhà lại vì giá lương thực mà buồn khổ... Chỉ cần là người có lương tâm đều sẽ đau lòng.

"Nay các nơi đang là mùa thu hoạch, lương thương[1] thu mua lương thực với giá cả sẽ không quá cao. Bảo phụ thân ngươi ra giá thu mua, nông dân nhất định mừng rỡ bán cho hắn." Nàng ngừng lại, ý cười trong mắt cũng không thiện lương: "Sau đó... những nơi còn lại không sao, riêng ở Việt Liêu, bán lại với giá gấp hai lần trở lên so với giá cũ." Nhẹ khép lông mi, nàng bổ sung vừa đúng chỗ Giản Tiểu Sương còn lo lắng trong lòng: "Dùng nhiều tiền, thiếu tiền, bổn cung sẽ tiếp viện các ngươi. Thẩm gia, Mị gia cũng tình nguyện bỏ sức lực, sẽ không để các ngươi chịu thiệt."

[1] lương thương: thương nhân buôn bán lương thực

Thương nhân ư, sẽ không vô duyên vô cớ làm việc có hại cho bản thân, cho dù là vì thiên hạ.

"A..." Giản Tiểu Sương gật đầu, vẫn là kinh nghi bất định[2], suy nghĩ, vẫn còn có chút lo lắng: "Nhưng nhiều bá tánh như vậy..." Nàng ta cắn cắn môi: "Đó là Việt Liêu Vương bất nghĩa, bá tánh Việt Liêu có liên quan gì?"

[2] kinh nghi bất định: mông lung

"Sẽ không lâu lắm." Tịch Lan Vi nhấp môi gật đầu, rất khen ngợi đối với tâm tư này của nàng ta: "Chỉ làm cho bọn họ nếm chút đau khổ mà thôi, rồi sau đó, trong triều tất nhiên sẽ phân phối lương thực đi cứu tế."

Nếu Việt Liêu Vương ngăn cản, tất cả thần dân sẽ hận hắn; nếu hắn không ngăn cản, cuối cùng thần dân muốn tạ ơn cũng là tạ ơn triều đình.

"Cũng sẽ không làm Giản gia bị bêu danh." Nàng lại cười một tiếng, nhẹ: "Sau khi kết thúc, trên dưới cả nước nghe nói cũng sẽ chỉ là lương thương ở địa phương bị Việt Liêu Vương áp chế, không thể không tăng mạnh giá lương thực, ý định tích góp tiền bạc để sử dụng cho việc mưu phản."

Thường là nhân quả đi liền, nói vậy cũng rất dễ được chấp nhận.

Giản Tiểu Sương trầm mặc không nói, lại nghiêm túc mà cân nhắc trước sau một phen, rốt cuộc gật đầu.

Một phong thư dài viết xong, có thể nhìn ra rõ ràng rất nhiều chỗ tạm dừng, là nghiêm túc cân nhắc kết quả. Tịch Lan Vi đọc một lần, rất vừa lòng, gấp lại, nhét tờ giấy vào phong thư, gật đầu với Giản Tiểu Sương: "Đa tạ."

...

Trong đình hóng gió, chủ tớ hai người lặng im ngồi đối diện nhau, giữa gió đêm thổi nhè nhẹ, mỗi người uống một chén trà nhỏ. Tịch Lan Vi vẫn luôn nắm chặt phong thư kia, trong lòng muôn vàn suy nghĩ, cuối cùng hợp lại chỉ là một câu — Hoắc Kỳ nhất định đại thắng.

"Ngày mai khi lại đi gặp hắn, đi phòng bếp nhỏ làm vài món điểm tâm sở trường của ngươi mang đi." Nàng suy nghĩ thay Giản Tiểu Sương, cười nhạt lại nói: "Không cần quản có dùng được hay không, có lẽ hắn sẽ thích."

Mặt Giản Tiểu Sương bỗng dưng đỏ lên, gật đầu, một câu cũng ngượng ngùng không nói.

Tiếng gió có biến động rất nhỏ, có vẻ gió càng lớn hơn, gió thổi mạnh làm nhánh cây cũng rung động. Tịch Lan Vi nhíu chặt mày, bị biến hóa quen thuộc này làm cho có chút bất an, cẩn thận cân nhắc lại cảm giác sẽ không thể, hắn còn đang dưỡng thương mà.

Nên nàng vẫn an tâm mà ngồi. Giây lát, lại một trận gió.

"Thu Bạch." Nàng nhẹ gọi một tiếng, mỉm cười nói: "Ngươi mang người khác lui ra đi, để lại Thanh Hòa là được, bổn cung còn có vài lời muốn nói với Tiểu Sương."

"Vâng." Thu Bạch gật đầu, mang theo chúng cung nhân rời khỏi hậu viện.

Lại một trận gió.

Nàng vẫn áp chế bất an, cảm thấy không nên như vậy, Giản Tiểu Sương càng không nghĩ theo hướng đó. Im lặng, lại thấy Thanh Hòa vừa nhấc mắt, lập tức muốn hét lên, lại theo bản năng mà giơ tay che miệng, tiếng la đến bên miệng rồi lại nghẹn trở về. Giản Tiểu Sương ngồi ở đối diện nàng, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch.

Thật sự là như vậy.

Tịch Lan Vi nín thở, không quay đầu lại, lời nói ôn hòa: "Vết thương của Sở công tử còn chưa lành, chớ có đi lại khắp nơi mới thỏa đáng."

"Lòng ta hiểu rõ." Sở Tuyên nhẹ giọng cười: "Nhưng việc này chỉ có thể ngầm cầu Chiêu nghi nương nương."

Tịch Lan Vi trầm xuống, cúi đầu nói: "Mời Sở công tử nói."

Sở Tuyên lại nhìn về phía Thanh Hòa cách đó vài bước vẫn sợ tới mức sững sờ, đánh giá nói: "Cung nữ này..."

"Không cần tránh." Tịch Lan Vi mỉm cười, nhưng vẫn phất tay cho Thanh Hòa lui xuống. Không cần tránh là không cần tránh, nhưng cũng không nên làm nàng ấy ở lại đây lo lắng hãi hùng.

Xung quanh an tĩnh, Sở Tuyên quét mắt nhìn Giản Tiểu Sương một cái, ngồi xuống bên cạnh lan can trong đình, khẩu khí không nóng không lạnh: "Ta sẽ không làm cái gì quá phận."

"Không phải Sở công tử chưa từng làm chuyện "quá phận "." Tịch Lan Vi cười khẽ, nhắc nhở thật sự không lưu tình: "Vì tạ ơn cứu mạng, ta không nói chuyện đó cho bệ hạ."

Mày Sở Tuyên nhăn lại, nhàn nhạt liếc sườn mặt nàng, nói tiếng: "Đa tạ."

"Khách khí." Nàng coi như lẽ đương nhiên mà nhận tiếng cảm tạ này, lại nói: "Về phần tâm tư này của Sở công tử, bệ hạ đều đã biết, công tử tự giải quyết cho tốt."

Sở Tuyên cười, chăm chú nhìn nàng, hỏi: "Nàng chán ghét ta vậy sao?"

"Ngươi hạ dược làm ta mất tiếng." Nàng đáp lời, tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Vì tạ ân cứu mạng, việc này ta cũng không nói cho bệ hạ."

Bình tĩnh mà xem xét, sau khi biết thân phận này của hắn, tuy cũng không còn chán ghét hắn, nhưng nếu chỉ nói đến một chuyện nàng bị mất tiếng... Nàng thật sự rất có tư cách hận hắn.

Một đời này, vận khí của nàng cũng đủ tốt, Hoắc Kỳ lo lắng, cố sức chữa giọng cho nàng. Nhưng một đời trước, nàng có thể có một đời bị câm như vậy, là nhờ hắn ban tặng.

"Đa tạ." Sở Tuyên lại nói một tiếng cảm tạ, rồi lại nói: "Chuyến này chỉ muốn nói rõ một vài việc với nàng, nàng nguyện ý nghe thì nghe, không muốn nghe thì ta sẽ đi, không cần địch ý lớn như vậy."

Tịch Lan Vi nhíu mày, mang theo mấy phần cân nhắc suy nghĩ, cuối cùng gật đầu, chăm chú lắng nghe.

"Chuyện lần này, ta có thể làm bệ hạ tìm nàng trở về, thì cũng có thể làm hắn không tìm thấy nàng. Ta đã chọn vế trước, sẽ không tính toán xong việc lại đoạt người." Hắn nghỉ một chút, lại than thở một tiếng: "Lúc trước thật là... Ta thất lễ quá, nhưng ngày sau sẽ không."

Tịch Lan Vi cười xinh đẹp, đổi lại nàng nói một tiếng: "Đa tạ."

"Ta khiến nàng thua thiệt, sẽ không làm nàng lại khó xử lần nữa." Giọng hắn trầm xuống, Tịch Lan Vi lặng lẽ nghiêng đầu đi. Ánh hoàng hôn nhàn nhạt, khuôn mặt hắn bị chiếu sáng tối không rõ ràng, hơi cúi đầu tựa như có chút buồn nản: "Đó là lần đầu tiên ta... cảm thấy không muốn làm mật thám, cho dù là vì trừ nịnh thần."

"Cái gì?" Tịch Lan Vi có chút mờ mịt, không biết hắn nói cái gì.

Dường như Sở Tuyên không nghe được nàng đặt câu hỏi, vẫn lại nói tiếp: "Vì làm Hoắc Trinh tín nhiệm, việc hắn giao phó, ta cần phải làm. Hắn sai ta đi Tịch phủ hạ dược, ta liền làm theo phân phó của hắn. Ta nghĩ việc đấu tranh quyền lực luôn có người bị chết oan, dù Đại tướng quân có chết... Đợi đến khi bệ hạ bình được loạn, cũng coi như an ủi vong linh ông ấy."

Lần thứ hai quay đầu lại, nàng nhìn hắn chăm chú không chớp mắt, tim như ngừng đập.

Ánh mắt Sở Tuyên nhìn nàng, cười khổ một tiếng: "Nhưng ta không nghĩ tới... Còn chưa có người chết, Đại tướng quân không hề có việc gì. Ta đứng trên cây ở ngoài viện của nàng, nhìn thấy sau khi tỉnh lại, nàng khóc thống khổ đến cực điểm, lại phát không ra tiếng động. Đó là lần đầu tiên ta... Lần đầu tiên cảm thấy những việc này căn bản là sai rồi, bất luận ai thua ai thắng, căn bản là không có bên nào đúng tuyệt đối. Mặc cho bên nào thắng, đều sẽ cuốn người vô tội vào..."

Hắn ngừng lời, sau một lúc lâu, lại chậm rãi nói: "Cho nên khi Hoắc Trinh sai ta đi hành thích, ta cực kỳ hy vọng mình cứ như vậy mà chết đi."

Vốn định chết ở nơi đó, một thân nhẹ nhàng, lại không cần áp lực như thế. Nhưng người hắn gặp được lại chính là nàng, trước sau một chữ đều không nói, dù cho bị hắn đâm trúng một kiếm cũng không lên tiếng.

Có lẽ là sau khi hạ dược làm một nữ tử bị câm, sự áy náy của hắn quá sâu. Trong bóng đêm, tuy hắn cũng không tin tưởng, nhưng vẫn không tự chủ được mà suy nghĩ chính là nàng ấy...

Hắn biết, nữ nhi Tịch gia không gả cho Việt Liêu Vương, mà là tiến cung.

Rất nhanh, hắn liền biết mình đoán đúng rồi.

Một tiếng thở dài, hắn hồi tưởng, cười khổ cảm khái một câu: "Cuộc sống của mật thám... thật không phải dễ dàng."

Thường xuyên lẻn vào trong cung, nàng ngoài sáng hắn trong tối, nhất cử nhất động của nàng hắn đều xem ở trong mắt. Nhìn nàng bày mưu tính kế cho Hoàng đế, một mặt thầm khen nàng thông minh, một mặt lại không muốn nàng dính vào vũng nước đục này.

Muốn nói chân tướng cho nàng lại không nói được, đã nói nàng đừng chạm vào bàn cờ này nàng lại không nghe.

Không chỉ như vậy, kể cả trước đó, mỗi ngày có rất rất nhiều điều không thể nói ra, không thể gặp bạn bè thân thích ngày xưa cũng đủ làm người ta tích tụ buồn bã trong lòng.

Bỗng nhiên Tịch Lan Vi kinh ngạc phát hiện ra nguyên nhân thật sự về cái chết của hắn ở đời trước, rồi lại không có cách nào hỏi để xác nhận... Trong lòng nảy ra suy đoán, nàng càng thêm cảm thấy chắc chắn, với thân công phu này của hắn, nếu không phải có lòng không muốn sống nữa, cấm vệ chưa chắc có bản lĩnh giết hắn.

Hít sâu một hơi, nàng đánh giá hắn thật lâu, có thể nói ra cũng chỉ là một câu: "Ngươi không nên thích ta..."

Cuộc sống của mật thám đủ khổ, hắn lại làm chính mình khổ càng thêm khổ.

"Ta biết." Sở Tuyên thừa nhận không hề do dự: "Cho nên về sau tự ta sẽ gác tâm tư này xuống, nhưng..." Hắn liếc Tịch Lan Vi, trong mắt có mấy phần không kiên nhẫn, đợi đến khi nhìn về phía Giản Tiểu Sương, phần không kiên nhẫn này lại trở thành phiền chán: "Không cần nàng phải an bài nàng ta tới làm loại sự tình này. Nàng toàn tâm toàn ý với Hoàng thượng, có thể tránh ta, nhưng nàng an bài việc này... Nàng cho rằng ta là người thế nào?"

Tịch Lan Vi rùng mình. Giản Tiểu Sương lại mở miệng trước nàng một bước, mắt lạnh nhìn Sở Tuyên, Giản Tiểu Sương nghiến răng nói ra từng chữ: "Sở công tử, ngươi cho rằng ta là người thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.