Làm Phi

Chương 12: Vị



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Huệ Hoàng Hậu

Beta: Nguyên Chiêu Nghi

Tịch Lan Vi cùng Đỗ thị nghe vậy đều rùng mình, hoàng đế lại quét mắt qua hai người một cái, môi mỏng khẽ mở: "Đỗ thị vô cớ trách phạt phi tần tùy cư, phế phân vị Sung hoa, hàng xuống chính lục phẩm Tài tử."

Hàng xuống chính lục phẩm Tài tử. Sung hoa là từ tam phẩm, vừa nghe liền biết là hàng xuống năm bậc, cũng không còn là phi tần chủ vị một cung nữa.

Tịch Lan Vi nhìn Đỗ thị sắc mặt trắng bệch, nhất thời trong lòng có chút thật sự lo lắng, nàng ta sẽ không vì vậy mà đẻ non chứ.

Đỗ Sung hoa tràn đầy tủi thân, môi đỏ run rẩy, dường như muốn nói gì, cuối cùng lại tàn nhẫn cắn cắn môi, im lặng không nói.

"Còn Diên Lệnh nghi..." Hoàng đế nhìn về phía nàng, đáy mắt tăng thêm hai phần ý cười, suy tư một cái rồi nói "Tấn lên phân vị Tài tử, xem như trấn an."

Hai câu nói dành cho hai người - một bên hàng xuống năm bậc, một bên tấn lên hai bậc, lại cứ như vậy đều là Tài tử.

Không chỉ như vậy, hiện nay... Tịch Lan Vi so với Đỗ thị còn có nhiều hơn một cái phong hào.

Tịch Lan Vi quy củ hạ bái tạ ân, Đỗ thị vẫn là sắc mặt trắng bệch chưa hoàn hồn, cuối cùng bị cung nhân nửa đỡ nửa kéo "thỉnh" ra khỏi Tuyên Thất Điện.

Tịch Lan Vi đứng dậy ngước mắt nhìn, thấy có cung nhân bày thêm ghế ở trước bàn của hoàng đế, biết được ý tứ của hoàng đế nên hành lễ một cái rồi tiến đến ngồi xuống.

Giấy và bút mực đặt chỉnh tề trước mặt, biểu thị hoàng đế có chuyện muốn hỏi. Tịch Lan Vi cúi đầu, ý cười nhợt nhạt, bày ra bộ dáng "biết gì nói hết".

Hoắc Kỳ liếc liếc nàng, hai tròng mắt đen như mực vẫn mơ hồ mang theo mấy phần hàn ý: "Lần này lại không thấy ngươi cầu tình vì Đỗ thị nữa."

Tịch Lan Vi gật gật đầu, trong mắt nàng không hề có chút gợn sóng, càng tìm không ra được chút hoảng loạn nào, đề bút viết: "Lần trước cầu tình là vì thần thiếp có sai trước, chọc giận nàng; lần này, thần thiếp hoàn toàn không biết mình sai ở chỗ nào, vì sao phải cầu tình?" Dưới ngòi bút khẽ dừng, Lan Vi lại cúi đầu với hoàng đế một cái "Tạ bệ hạ phán xét."

Hoàng đế "Ha" một tiếng cười khẽ, tùy tay mở tấu chương ra, vừa dõi mắt đọc vừa nói rất là nhẹ nhàng: "Vẫn là chính ngươi có bản lĩnh, biết cách để lời nói truyền tới tai trẫm."

Tươi cười của Lan Vi đình trệ, hắn đã nhìn ra? Là cung nhân lộ ra sơ hở chỗ nào?

Hoắc Kỳ thấy nàng im lặng như dự đoán, vừa lòng liếc mắt nhìn thần sắc của nàng, nhàn nhạt nói tiếp: "Được rồi, làm cũng đã làm. Hơn nữa, để trẫm biết cũng không có gì sai."

Hắn nói với khẩu khí nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng là bộ dáng không thèm để ý. Tịch Lan Vi hơi yên tâm, thấy hắn không mở miệng cho nàng cáo lui, liền lẳng lặng ngồi một bên. Qua một lát, hoàng đế nâng nâng mắt: "Đi đổi trà tới đây."

Là muốn nàng đi.

Cung tần hầu quân (vua), đổi cái trà nghiền cái mực đều là chuyện hết sức bình thường. Chung trà cũ đều có cung nhân dọn đi, nàng chỉ cần đến pha trà mới là được. Tịch Lan Vi đứng dậy phúc thân một cái, thối lui về trắc gian.

Trắc gian chuyên để chuẩn bị trà nước cũng không nhỏ, trong đó bày đủ các loại trà, nước, có cả hạnh nhân, bánh đậu xanh linh tinh... mấy loại bánh hay dùng khi uống trà, mục đích là để khi triều thần hoặc tông thân tới bái kiến có thể bày ra loại mà bọn họ thích.

Tịch Lan Vi nhìn nhìn một loạt hũ trà được bày biện ngăn nắp trên kệ gỗ trước mặt, vừa định sai Thu Bạch hỏi cung nhân xem ngày thường hoàng đế thích trà gì thì lại thấy hai thái giám vốn luôn hầu trong phòng đều cáo lui.

Biểu thị có người bày mưu đặt kế không cho nàng biết. Tịch Lan Vi khẽ nhíu mày, biết là cố ngăn họ lại thì cũng hỏi không ra được lời nói thật, nên không hề ngăn cản.

Hoắc Kỳ vẫn luôn nhớ kỹ Tịch Lan Vi từng đoán chuẩn xác những gì mình muốn hỏi, cho nên trực tiếp viết xuống sáu câu trả lời liên tiếp, mỗi lần nghĩ lại chuyện này trong lòng hắn liền có một loại bướng bỉnh không phục, không áp chế được, càng về sau càng lớn thêm một chút, nghĩ tới nhất định phải hòa nhau một ván mới được.

Vừa vặn hôm nay không bận việc gì, nàng cũng đã tới Tuyên Thất Điện, để cho nàng đi phụng trà thử xem sao. Phàm là trình lên không phải loại hắn thích, dù không tới mức sẽ phạt nàng, nhưng vẫn có thể mỉa mai hai câu.

Một lát sau liền thấy Tịch Lan Vi từ trắc gian đi ra, Thu Bạch và Thanh Hòa đi theo ở phía sau, nàng tự mình bưng chung trà.

Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, mỉm cười dâng chung trà lên. Chung trà sứ đen đậy cái nắp, nhìn không ra bên trong là cái gì.

Mang theo hai phần tâm trạng mừng thầm vì lập tức có thể tìm ra "sai sót" của nàng, hoàng đế bình tĩnh mà cầm chung trà lên, nhấc nắp...

Bên trong là một mảnh màu trắng khiến hắn nhất thời ngẩn ra.

Một màu trắng thuần, nhìn ôn ôn nhuận nhuận, đối lập hoàn toàn với chung trà sứ màu đen. Trong không khí, hương hạnh nhân nhàn nhạt tập vào mặt.

Trà hạnh nhân...



Hương khí quanh quẩn, đồng thời đáy lòng Hoắc Kỳ cảm giác một trận thất bại. Đánh giá nàng một lát, hắn hỏi ra một câu: "Vì sao lại là trà hạnh nhân?"

Lan Vi khẽ giật mình, trở lại nơi đang gác giấy bút cho nàng kia, theo đúng sự thật mà viết: "Thần thiếp không biết bệ hạ yêu thích loại nào, nhưng thấy chung trà hạnh nhân được chuẩn bị cho bệ hạ, cảm thấy ít nhất hôm nay là bệ hạ muốn uống trà hạnh nhân..."

"Thấy chung trà hạnh nhân được chuẩn bị"? Hoàng đế nhướng mày, quét mắt về phía hai gã thái giám đứng bên kia, hai người vội vàng quỳ xuống giải thích: "Chúng thần tuyệt đối chưa từng nói cho Tài tử nương tử."

Người bày mưu đặt kế không cho nàng biết không phải người nào khác mà là đế vương ở trước mặt? Bất giác ý cười của Lan Vi thêm chút bỡn cợt, đề bút viết: "Khi cung nhân vội dọn chung trà cũ, thân ly vẫn còn có chút sợi trắng. Nếu là ly bệ hạ dùng xong rồi, tất nhiên cung nhân sẽ bỏ cũ thay mới đúng lúc, sót lại như thế chỉ có thể là cung nhân chuẩn bị sẵn vì không dám để bệ hạ chờ lâu, làm sẵn như vậy đợi bệ hạ truyền sẽ trình lên ngay."

"Cho nên?" Hoắc Kỳ truy vấn, không tin chỉ bằng một dấu vết màu trắng như vậy nàng liền phán đoán được đó là trà hạnh nhân, cái khác không nói, đồ uống màu trắng đâu chỉ có một loại này?

Tịch Lan Vi cười cười, tiếp tục giải thích: "Thần thiếp lui đến trắc gian, thấy trên bàn trà có một vòng trắng nhỏ cùng kích thước với đế chung trà, đoán là ly trà mới pha trước đó kết thành mà chưa kịp lau sạch. Chấm lên tay khẽ ngửi, có hương hạnh nhân nên biết là trà hạnh nhân."

"..." Hoắc Kỳ nhìn nàng viết một tờ giấy tràn đầy những chữ nhỏ xinh xắn thì không nói nên lời, trong lòng chỉ biết cảm thán thật là tâm tư tỉ mỉ. Phi tần lục cung, người muốn biết hắn yêu thích gì cũng không hề ít, duy chỉ có lần này là hắn hứng khởi lên muốn lấy sở thích của mình ra làm khó dễ người khác, đã vậy còn để cho nàng lập tức tìm được dấu vết mà đoán chuẩn xác.

Bỗng nhiên cảm thấy ngồi đối mặt cùng người này chính là đánh một ván cờ, phải đoán xem đối phương sẽ đi bước nào, tính cả sáu tờ giấy kia, nàng đoán thắng hai lần, còn hắn...

Hoắc Kỳ cười khổ lắc đầu: Rõ ràng không nên hơn thua cùng nàng!

Lần trước bởi vì đoán trúng tâm tư của hắn bị phạt năm mươi trượng, lần này thấy hắn lắc đầu, Tịch Lan Vi vốn đang cưỡng chế kinh hãi trong lòng để giải thích liền run lên, thay đổi một tờ giấy mới, có chút hoảng loạn mà viết xuống: "Lần này là bệ hạ muốn hỏi, thần thiếp không dám khi quân..."

Câu nói tiếp theo không biết nên nói như thế nào, vì thế bút cứ dừng lại như vậy, Hoắc Kỳ xem xong rồi liếc nhìn nàng: "Cho nên?"

Cho nên...

Tịch Lan Vi cắn răng: "Bệ hạ không thể trách thần thiếp phỏng đoán quân tâm."

Hoàng đế nhịn không được bật cười một tiếng. Mới vừa rồi còn cảm thán tâm tư nàng kín đáo, xem như là trầm ổn, cái gì cũng không thèm để ý, thì ra nên sợ hãi vẫn là sợ hãi?

"Mang thù?" Hoàng đế khẽ liếc Tịch Lan Vi, lại không đợi nàng đáp mà xoay qua chuyện khác, gõ gõ lên tờ giấy kia "Ngươi đã muốn thanh tịnh, không tranh sủng nhưng lại giải thích rõ ràng như vậy, ngươi không sợ trẫm sẽ cảm thấy ngươi thông minh, để tâm đến ngươi sao?"

Lời này thật sự hỏi đến trong lòng Tịch Lan Vi trầm xuống, thật ra nàng đã từng lo lắng qua chuyện này, cuối cùng lại vẫn theo lẽ thường mà dâng trà hạnh nhân, cứ theo lẽ thường mà đáp một cách thành thật. Nếu đã đến mức độ này, cân nhắc kĩ lưỡng rồi cũng không ngại giải thích cho hắn biết: "Nếu phụng nước trà bệ hạ không thích, thần thiếp cũng sẽ bị trách phạt; nếu bệ hạ hỏi nguyên nhân dâng trà hạnh nhân, thần thiếp hàm hồ đẩy cho thái giám làm lộ, dễ bị kết oán với cung nhân ngự tiền. Cân nhắc hai bên chọn bên nhẹ, không bằng nói đúng theo sự thật."

Hay cho câu "Cân nhắc hai bên chọn bên nhẹ". Sau một câu coi như nói rõ lý do, nhiều người trong cung không dám đắc tội cung nhân ngự tiền. "Ngự tiền" à, gần ngay bên cạnh nên dễ nói một hai lời với thiên tử; thứ hai là cũng dễ dàng không cho "Người khác" nói vài lời với thiên tử. Gặp phải hôn quân, bọn họ còn có thể tùy ý bài bố chuyện trong triều; còn nếu là minh quân, mặc dù triều chính rõ ràng, nhưng người ở ngự tiền cũng có thể đề thượng vài câu cho các phi tần ở hậu cung, thậm chí là giúp đỡ chút thủ đoạn.

Thế nên ở phương diện này tạm thời không tranh luận cùng nàng, nhưng một câu đầu tiên kia...

Hoàng đế híp hai mắt lại, ẩn hiện vẻ không vui: "Chỉ vì một chung trà mà sợ trẫm phạt ngươi? Trẫm có hỉ nộ thất thường như vậy sao?"

Giọng nói vang lên, thấy Tịch Lan Vi vẫn luôn cúi đầu đã khẽ nâng đầu lên, ánh mắt thấu triệt nhanh chóng đảo qua trên mặt hắn, rồi lại cúi đầu.

Đôi mắt sáng kia tuy là thanh thanh lượng lượng, khiến hắn nhất thời xóa sạch mọi tâm sự và phiền muộn tích ở trong lòng lâu nay, nhưng rất nhanh hắn lại phát hiện ý vị hài hước ở phía cuối ánh nhìn kia, tức khắc lại là sắc mặt buồn bã.

Lại thua nàng một quân cờ! Sao hắn lại quên mất chuyện trách phạt năm mươi trượng lần trước, chuyện đó không phải cũng đủ khiến cho nàng cảm thấy hắn hỉ nộ thất thường sao?

Trong lòng trầm xuống, Hoắc Kỳ ảo não trong chớp mắt, gằn từng chữ một nói nói rõ ràng: "Chuyện đó không tính, lúc ấy trẫm không thật sự tính phạt ngươi, nếu không, xong việc cũng không cần cấm túc Đỗ thị."

Tịch Lan Vi gật gật đầu, vẻ mặt hiểu rõ, lại khiến hắn có chút nghẹn lời.

Hoắc Kỳ càng cảm thấy giống như gặp phải người khiến bản thân mình không còn biện pháp nào, một chút tâm tư xuất hiện nơi đáy lòng từ khi triệu nàng thị tẩm kia dần dần lan tràn ra. Không chỉ thỉnh thoảng hiện lên vẻ mặt vui sướng của nàng ở trước mắt nữa, mà còn bao gồm cả khi phân cao thấp, lúc thất bại, khiến cho hắn cứ giận hờn như một đứa trẻ, thế nào cũng muốn trấn trụ được nàng vào hôm nay.

"Được, xem như hai câu giải thích này đều hợp lý." Hoàng đế từ từ nở nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng như bao phủ một tầng sương mỏng. Phút chốc hắn lại vươn tay ra, đột nhiên khẽ nâng cằm Tịch Lan Vi. Cách một cái bàn, hắn mamg theo thần sắc nhàn nhạt nhìn nàng chăm chú: "Nhưng dù là nói hợp lý cũng không sao, trẫm vẫn cứ để tâm đến ngươi, như thế nào?"

Rõ ràng Tịch Lan Vi cứng đờ. Vì bị hắn nâng cằm mà không thể không cả kinh nhìn thẳng hai mắt hắn, hoàn toàn không dời ra được.

Hoắc Kỳ thưởng thức vẻ kinh ngạc của nàng trong chốc lát, cảm thấy mỹ mãn mà buông lỏng tay, thổi thổi trà hạnh nhân khiến hương khí lượn lờ tỏa lên, uống một ngụm: " Cho ngươi dưỡng thương thêm một tháng, ngày này tháng sau, tới Tuyên Thất Điện."

Ngày mười sáu tháng chín...

Ngày mười sáu tháng chín năm Kiến Hằng thứ hai...

Tịch Lan Vi đã sớm tính tới cái ngày này từ lâu, lại không nghĩ rằng là chính mình đụng phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.