Làm Phi

Chương 149: Yêu phi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Du Phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Cuối cùng cũng kinh ngạc phát hiện chuyện này nhắm vào đâu, nhưng đã phát hiện chậm một chút.

Dục Tú cung, Dĩnh Thục cung đã hai lần bị "Nạn châu chấu" náo loạn, lại có ba tú nữ sau khi nói chuyện với nàng thì "Vừa lúc" có châu chấu tới.

Vì thế hoàn toàn không cần cố tình tản ra lời đồn gì, ngay cả nhóm tú nữ nghĩ lại một chút đều sẽ cảm thấy... Nguyên nhân là do nàng gây ra.

Có lẽ là nghĩ nàng muốn phòng ngừa người khác tranh sủng... Tóm lại, cung phi xuống tay với tú nữ sắp điện tuyển, lý do thì luôn có.

Đêm đó, đổi lại là Duyệt Hân điện của nàng "Gãi đúng chỗ ngứa" mà bị nạn châu chấu náo loạn hồi lâu, làm cho tú nữ ở Dĩnh Thục cung từ nhỏ giọng truyền lời nay đã lập tức nổ ra lời đồn đãi.

Ở đầu ngọn cây vẫn chưa dọn sạch sẽ châu chấu, giữa sắc trời mờ tối khiến cho người ta nhìn đều phát hoảng. Tịch Lan Vi thở dài, phân phó cung nhân truyền lời miễn thỉnh an sáng cho lục cung.

...

Thanh danh lúc này... Thật sự không dễ nghe.

Bởi vì từ trước nàng đã chuyên sủng, hậu cung bất mãn nên lời đồn đãi dễ dàng nhấc lên, thường xuyên nghị luận nàng là hoạ quốc yêu phi. Ngay cả khi Hoắc Trinh khởi binh cũng lấy cờ hiệu là "Thanh quân sườn."

Lúc này thì tốt rồi, ngược lại chuyên sủng hay không cũng chỉ là thứ yếu, cái cục diện này bày ra rõ ràng đã chứng thực thân phận "Yêu"[1] này của nàng.

[1] yêu (): yêu ma, quỷ quái.

Bàn về các dạng tính kế thì Tịch Lan Vi đã nhìn quen. Mặc dù lúc này sự tình an bài có lớn hơn một chút, nhưng việc đã đến mức này, có thể làm... Cũng chỉ là câu nói "Binh tới tướng chắn, nước tới đất chặn" thôi.

Mà vậy sẽ không còn bất an như trước, biết đối phương đã nhắm vào mình, nàng liền bình tâm tĩnh khí mà ứng phó.

Chỉ là không thể không buồn bực với "Yêu danh" này.

"Muốn nói ta là hồ yêu, chồn tinh, thậm chí hoạ bì ta đều nhận..." Tịch Lan Vi nhíu chặt mày, khuỷu tay đặt ở trên bàn, oán giận chống trán nhìn về phía Mị Điềm: "Châu chấu tinh... Hình tượng này cũng quá không chú ý rồi."

Tưởng tượng thêm một chút, nếu nàng thật sự bị đánh bại, việc này lưu lại sử sách thì sẽ làm cho mọi người chê cười.

Hồ, chồn tinh còn tính là động vật có linh tính hay là diện mạo không tầm thường. Nếu đọc sử sách nào mà ghi lại Hoàng đế bị "Châu chấu tinh" mê hoặc, chuyên sủng một mình nàng đến rối loạn triều cương...

Quả thực thần sắc không thể không phức tạp.

Nghe được lời oán giận của nàng rõ ràng không phải về vấn đề đó, Mị Điềm liếc nàng một cái, lấy bánh gạo nếp[2] vừa mới cầm ở trong tay đưa tới trước mặt nàng: "Nè, ăn miếng điểm tâm đi châu chấu a, buông tha cho nhóm tú nữ đi nha..."

Nàng tức giận giương tay lên đánh qua, trên tay liền dính chút nhơm nhớp do bột của bánh.

[2] Bánh gạo nếp (糯米糕): được ăn như một bữa ăn nhẹ theo truyền thống Trung Quốc. Bánh được làm từ gạo nếp và bột trộn với các thành phần khác nhau. Có gạo nếp đỏ, gạo nếp đen và các màu sắc khác nữa.

 Có gạo np đỏ gạo np đen và các màu sắc khác nữa





...

Các triều thần đã sớm rõ ràng khi nghị luận việc này thì Hoàng đế vẫn sẽ luôn giữ đúng một khuôn mặt – Thường là nhắc tới Tịch thị thì hắn luôn như thế. Nhưng trước mắt việc này, bọn họ vẫn không thể không đề cập tới.

"Bệ hạ..." Mấy người Hộ Bộ nhìn qua nhìn lại nhau mà do dự hồi lâu. Cuối cùng là Cao Bỉnh Thị lang lớn tuổi nhất tiến lên bẩm: "Truy Phái, Cao Hoa hai khu vực này đã chịu nạn châu chấu mấy ngày liên tục. Tuy triều đình có điều lương thực đi cứu tế, nhưng vẫn càng ngày càng nghiêm trọng, châu chấu bay tới giống như cuồng phong thổi quét những nơi đi qua không còn một ngọn cỏ nào..."

Miệng lưỡi ông ta nắm giữ nhịp điệu rất khá, giọng nói lại đê đê trầm trầm, làm mấy người kia cảm thấy khó khăn của việc châu chấu bay "Giống như cuồng phong thổi quét" đang ở ngay trước mắt.

Giọng nói dừng lại, sau đó Cao Bỉnh lại nói: "Thần nghe nói gần đây hậu cung cũng thấy châu chấu. Từ Dục Tú cung đến Dĩnh Thục cung đều có tú nữ bị kinh sợ. Trong đó có ba người sau khi tán gẫu với Huệ phi... thì liền có châu chấu rơi vào trong chén."

Nhất thời chỉ trình bày những gì đã xảy ra mà chưa đề nghị gì, nhưng lời nói hướng tới chỗ nào thì lại rõ ràng. Hoắc Kỳ không lên tiếng mà chỉ nghe, thấy ông ta nói tới vấn đề này cũng không lên tiếng liền, ngước mắt nhìn qua ông ta: "Xưa nay nạn châu chấu không phải dễ giải quyết, quan viên các nơi cũng sẽ cố gắng hết sức. Còn trong cung trẫm sẽ tự an bài cho nhóm tú nữ từng người về nhà, miễn cho lại chấn kinh nữa."

Nói ra bình tĩnh nhưng ý tứ cũng rõ ràng. Việc nào ra việc đó, sự tình nào thì sẽ giải quyết theo vậy, muốn liên lụy đến trên người Tịch Lan Vi cũng không được.

...

"Nói thẳng ra là Trương gia xúi giục!" Phần việc này, Giản Tiểu Sương đã nghĩ kỹ, vẻ mặt oán giận: "Việc này không phải là muốn bức chết phu nhân sao? Trước mắt Trương thị phạm lỗi nên bị giáng xuống thành Tuyển thị, phu nhân sao không ăn miếng trả miếng, danh "Yêu phi" nhận như thế nào thì liền trả lại như thế đấy."

Tịch Lan Vi hiểu rõ ý tứ của nàng ấy, muốn đem danh này "Trả" về cũng không khó – Bắt châu chấu rồi thả tới trong cung của Trương thị.

Tưởng tượng như thế nhưng tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.

"Nếu ta cho người làm trong cung nàng ta cũng náo loạn như vậy mới là tìm đường chết." Nàng cười cười, từ từ khẽ nói: "Đã náo loạn qua ba chỗ, căn bản sẽ không liên lụy đến trên đầu ta. Sỡ dĩ hôm nay như vậy, mấu chốt chỉ ở ba tú nữ kia cùng ta nói chuyện xong rồi mới bị. Hiện tại nếu loạn đến bên Trương thị... Ta cùng với nàng ta có hận thù cũ mọi người đều biết, không phải càng làm cho người ta cảm thấy ta vì trả thù mà dùng "yêu thuật" kia sao?"

Nói ra làm người Giản Tiểu Sương cứng đờ.

"Nếu nàng dùng "Yêu thuật" quậy Trương thị cũng rất thú vị." Có tiếng cười truyền đến, Giản Tiểu Sương vội vàng xoay người hành lễ, Tịch Lan Vi trợn mắt giận: "Bệ hạ lấy việc này nói giỡn, thần thiếp cũng muốn cho châu chấu bay tới Tuyên Thất điện, quậy đến bệ hạ không được an bình!"

"Cũng được." Hoắc Kỳ cười gật đầu một cái, rồi nghiêm nghị nói: "Tùy ý nàng. Nàng cho đến Tuyên Thất điện thì trẫm liền tới Duyệt Hân điện của nàng ở vậy."

"..." Không còn gì để phản bác, trong chốc lát Tịch Lan Vi lại trừng hắn, suy sụp dựa vào trên bàn: "Thật đúng là phiền phức, thần thiếp nghĩ đến hiện tại mình ở trong miệng người khác bị nói là châu chấu tinh, liền... Liền cảm thấy mình thật sự rất xấu."

"Ừm..." Hắn chậm rãi gật đầu một cái, thấy nàng buồn rầu liền bừng tỉnh giác ngộ ra được. Nghiêm túc suy nghĩ, hắn khó xử nói: "Việc này trẫm cũng không giúp được nàng, chỉ có soi gương mới giải quyết được."

Là làm nàng soi gương nhìn xem mình thật xinh đẹp.

Hoắc Kỳ quanh co lòng vòng khen nàng lại rất hữu dụng. Vẫn nằm trên bàn, ngước mắt thoáng nhìn hắn, cũng không lý luận gì nhiều.

"Lần này nàng thực vững tin vậy sao..." Hắn đánh giá nàng cười nói: "Sẽ không sợ trẫm cũng tin nàng là yêu mà phế nàng đi, hoặc là chịu không được áp lực trong triều mà liền ban chết cho nàng?"

"Sợ a..." Thần sắc Tịch Lan Vi ngưng trọng: "Thần thiếp đang nghĩ tới đêm nay có nên biến trở về hình dạng thật rồi chuồn đi mất luôn không đây!"

Vẫn là không sợ.

"Ừm..." Hoắc Kỳ suy tư hít một hơi, thở ra rồi nói: "Vậy nàng tính mang châu chấu con cùng đi hay là để ở chỗ này tiếp tục làm hại giang sơn đây?"

Châu chấu con...

Thần sắc Tịch Lan Vi xúc động nhìn về phía chiếc nôi, cảm thấy mệnh An Ngọc thật khổ, khi đặt tên chọn trong quyển《Kinh Thi》[3] dính cái tên《 Thạc Thử》, hiện giờ lại thành "Châu chấu con".

[3] Kinh Thi (诗经): là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 305 bài thơ. Kinh Thi chia làm ba phần lớn là Phong, Nhã và Tụng. Nguồn gốc các bài thơ trong Kinh Thi khá phức tạp, gồm cả ca dao, dân ca và nhã nhạc triều đình, với các tác giả thuộc mọi tầng lớp trong xã hội đương thời. Từ lĩnh vực dân gian, âm nhạc được chuyển sang lĩnh vực thành văn rồi thành kinh tịch, Kinh Thi đã trải qua quá trình sưu tầm, chỉnh lý, biên soạn công phu.

...

Lần này nàng thật sự không lo lắng Hoắc Kỳ sẽ bị áp lực mà làm gì với nàng.

Bởi vì đã xảy ra quá nhiều chuyện, trừ bỏ lần "Bắt gian trên giường" kia là hắn tận mắt thấy nên đầu trận tuyến có rối loạn chút, còn thời điểm khác thì hắn vẫn luôn che chở nàng.

Lần này còn thêm An Ngọc, hắn tuyệt đối sẽ không làm An Ngọc tuổi còn nhỏ mà đã không có mẫu thân, càng khó có thể để An Ngọc cùng chết với nàng.

Lại nói nàng với hắn đều biết rõ ràng đây là Trương gia làm, thậm chí hắn còn biết rõ ràng hơn.

Đấu với con thú đang bị vây khốn tất nhiên là đáng sợ, nhưng nếu ngay lúc quyết định đại cục này mà để bản thân chấp nhận chịu tổn hại trước như vậy, cũng thật sự không đáng.

"Truyền chỉ phế phân vị Tuyển thị của Trương thị, biếm vào lãnh cung." Miệng lưỡi hắn nặng nề, ở trong cung nàng hạ ý chỉ, ý cười rét run mà nói tiếp một câu: "Dụng tâm tới Trương gia truyền chỉ đi, nói với bọn hắn là nguyên nhân thì bọn hắn đã biết rõ ràng rồi."

Hắn muốn cho Trương gia biết dù bọn họ bắt đầu từng bước ép sát, hắn cũng sẽ không lui dù chỉ nửa bước, rồi lúc sau chỉ có bọn họ hối hận thôi.

Lúc này phế đi Trương thị, nếu bọn họ lại tiếp tục thì bước tiếp theo không biết sẽ là gì nữa...

Ban chết Trương thị hoặc là trực tiếp ban chết Trương Nguyên Xu, tóm lại là người ở trên tay hắn, hắn muốn ban cái gì thì chưa chắc bọn họ có đủ khả năng phản kháng lại được.

"Bệ hạ đừng trực tiếp ban chết Trương thị..." Nàng do dự khuyên nhủ, Hoắc Kỳ quét mắt liếc nàng một cái: "Vì sao..."

"Nàng ta với Trương gia hại thần thiếp không phải lần một lần hai. Cho dù thần thiếp không thể tìm Trương gia tính sổ, thì cũng phải nói hết mọi việc rõ ràng trước khi nàng ta chết." Nàng tàn nhẫn nói ra, mang theo oán hận từ trước đến nay.

"Ừ..." Hoắc Kỳ tùy ý gật đầu một cái xem như đáp ứng rồi lại cười nói với nàng: "Đúng là có thù tất báo."

...

Nhưng Trương gia có vẻ quyết đi đến một bước cuối cùng. Giống như cũng không còn để ý Hoàng đế có thu tay lại hay không, mà là khăng khăng muốn kéo Tịch Lan Vi cùng tuẫn táng.

Các cung nhân hộ tống nhóm tú nữ từng người về nhà có không ít lời nói truyền về. Nói là dọc đường đi đều chịu nạn châu chấu, ngay cả khi không có ai đi qua Cao Hoa hoặc Truy Phái, nhưng trên đường đi vẫn bị nạn.

Phái người thả châu chấu như vậy... Trương gia vì trừ nàng cũng đã bỏ hết cả vốn gốc.

"Quả thực điên rồi." Tịch Lan Vi nghiến răng nói. Trong lòng biết cao thủ trước đây Trương gia nuôi dưỡng đã bị Sở Tuyên diệt trừ không ít, dư lại mấy người... Thế mà bọn họ lại làm việc này?

Dở khóc dở cười, sau đó tự bình tâm tĩnh khí, nàng rất muốn đi lãnh cung một lần gặp Trương thị. Nàng thật sự tò mò, không hiểu nỗi tâm tư Trương gia của nàng ta, đến cuối cùng là nghĩ cái gì mà muốn làm ra chuyện như vậy.

"Đi lãnh cung." Nàng dạo bước đi ra, lời phân phó lạnh băng. Thanh Hòa vội đáp một tiếng, gấp rút kêu thái giám đi chuẩn bị bộ liễn. Nàng lại tưởng tượng, rồi giơ tay ngăn cản Thanh Hòa: "Quên đi."

"..." Thanh Hòa trầm mặc nhìn về phía nàng, chờ câu phân phó tiếp theo, Tịch Lan Vi cười nhạt lắc đầu: "Không cần cho bệ hạ thêm phiền toái, ta đi đến lãnh cung hắn biết lại lo lắng nữa."

...

"Việc này liền làm phiền ngươi." Hoắc Kỳ chắp tay, thần sắc tản mạn: "Tuy không phải đại sự gì, chơi với bọn họ một chút mà thôi, nhưng vẫn phải tận tâm làm cho thỏa đáng."

"Biết." Sở Tuyên gật đầu một cái, mở nắp hộp trên tay ra. Trầm ngâm một lát, vẫn nhịn không được hỏi hắn: "Truyền lợi hại như thế, ngài thật sự có thể bảo vệ được nàng ấy chứ?"

Ấn đường Hoắc Kỳ nhảy dựng lên.

"Trước mắt thì không để trong lòng, cuối cùng lại bức đến nàng ấy chỉ có thể chết..." Sở Tuyên ngừng lại một chút, thần sắc trầm thêm hai phần: "Mặc dù ngài không tính là hôn quân, nhưng ta vẫn sẽ giết ngài."

"Ừ, biết rồi." Hoắc Kỳ bình đạm gật đầu một cái: "Việc này... Nên nói như thế nào đây? Đạo lý thắng làm vua thua làm giặc trẫm hiểu. Nếu ban chết nàng ấy như vậy, ngày sau có truyền ra chính là trẫm bị yêu quái mê hoặc đến ngu ngốc một thời gian." Tạm dừng lại, hắn cười, khẩu khí càng thêm nhẹ nhàng: "Lại còn là châu chấu tinh, truyền ra cũng không dễ nghe, cho nên việc này cần thiết nhất là trẫm thắng."

"..." Nghĩ lúc trước đến Duyệt Hân điện nghe lén, Sở Tuyên thật phục không phải người một nhà sẽ không vào một cửa, thời điểm này mà hai vị kia... Đều đang để ý chuyện gì đây?!

---

Tác giả có lời muốn nói:

Lan Vi: ┭┮﹏┭┮ Mẹ nó nói ai là châu chấu tinh...

Hoắc Kỳ: Ngoan... Ngoan! Bọn họ nói bừa, nào có châu chấu tinh nào đẹp như vậy...

Lan Vi: ┭┮﹏┭┮ Để vui vẻ, cần túi xách.

Hoắc Kỳ: Mua! Mua! Mua!

---

→_→ Sở Tuyên sắp "get" (nhận) một cái chức mới....

→_→ Ai đoán được là chức gì sẽ có bao lì xì 100 Tấn Giang tệ ~~~

【 Mặt Sở Tuyên buồn bực: Các ngươi thật sự lấy ta để mở thưởng ư...】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.