Làm Phi

Chương 17: Sở Tuyên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mai Thái phi.

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Tịch Lan Vi nói rất rõ ràng, khi Cấm Quân Đô Úy phủ muốn hỏi chuyện nàng, hoàng đế cũng chưa từng ngăn trở. Để tránh sau khi hỏi xong lại truyền ra những lời nói không đúng, đơn giản là triệu lục cung cùng đi, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng, khi xong việc rồi thì không ai được nghị luận.

Tịch Lan Vi cực kỳ vừa lòng đối với việc này, không chỉ có thể bớt đi rất nhiều nhàn ngôn toái ngữ [1], còn để cho người ở lục cung hiểu, nàng tồn tại trong cung không phải chỉ dựa vào họ Tịch của mình.

[1] lời nói, lời đồn nhảm

Lục cung phụng chỉ đi Tuyên Thất Điện, vị trí cao nhất bên phải vẫn là người chấp chưởng phượng ấn - Cảnh Phi, Tịch Lan Vi được an bài ngồi cùng bàn ở bên cạnh hoàng đế.

Trên vai nàng vẫn mang theo vết thương, vết thương được băng bó rất dày làm vai áo màu lam bị căng phồng lên, có thể thấy là bị thương không nhẹ, nhưng cũng may vết thương ở vai trái, tay phải vẫn có thể cử động được.

Tuy Cấm Quân Đô Úy phủ ở trong hoàng cung nhưng đi đến đây vẫn cần chút thời gian. Mọi người an tĩnh chờ, không ai nói lời nào, cũng không có gì để nói, thật là không thú vị.

Cung nữ dâng trà lên, Hoắc Kỳ vừa mở hé nắp, tầm mắt lướt qua mặt Lan Vi đang ngồi ngây ngốc bên cạnh, cười cười không tiếp tục mở nắp nữa mà đưa vòng chung trà qua trước mặt nàng, thấp giọng hỏi: "Đoán xem là trà gì?"

"..." Tịch Lan Vi đã quen với việc mỗi lần gặp mặt hoàng đế đều bắt nàng phải chơi giải đố, liếc mắt nhìn hắn, nâng bút viết, "Quân Sơn ngân châm."

Nàng lại đoán cực kỳ chuẩn. Hoắc Kỳ nhụt chí: "Sao lại đoán được?"

Vì thế Tịch Lan Vi tức giận mà viết một chữ: "Ngửi!"

Vừa rồi hắn mở một nửa nắp chung trà, hương trà bay vào mặt, còn hỏi nàng đoán như thế nào?!

Hoắc Kỳ suy sụp ngồi thẳng dậy, thưởng thức chung trà, không nói gì nữa.

"Bệ hạ." Thái giám ở cửa đại điện vái chào, mắt mọi người đều sáng ngời, cảm thấy sắp có chuyện đáng xem. Thái giám kia tiếp tục bẩm báo, "Việt Liêu Vương cầu kiến..."

Một trận xôn xao.

Lại nói tiếp, hoàng đế và Việt Liêu Vương là thân huynh đệ, cũng không xem Việt Liêu Vương giống như ngoại thần. Có khi Việt Liêu Vương cầu kiến, gặp phải lúc có phi tần ở đó, cũng chỉ cần một tấm bình phong, đôi khi còn nói vài câu vui đùa.

Lần này xôn xao, tất nhiên không phải bởi vì có phiên vương đến cầu kiến mà đại kinh tiểu quái [2], mà là... mọi người đều biết Việt Liêu Vương và Tịch Lan Vi có một tầng quan hệ kia.

[2] sợ lớn hãi nhỏ: quá sức kinh ngạc với những thứ không đáng

Nhân dịp trung thu, Việt Liêu Vương tới Trường Dương sau đó lưu lại lâu như vậy, ai biết có quan hệ gì với vị Diên tài tử ở trong cung này hay không?

Vì thế sau khi khe khẽ nói nhỏ một lúc, mọi người đều hướng ánh mắt về phía hoàng đế. Hoàng đế giống như không có phản ứng gì, đến mí mắt cũng không nâng chút nào, kỳ thật là đang dừng ở những chữ mà Tịch Lan Vi vừa hạ bút.

"Bệ hạ không cần cố kỵ thần thiếp."

Một câu, tám chữ. Viết rất nghiêm túc trầm ổn, lực đạo trong bút pháp không hề hoảng loạn. Hoàng đế khẽ cười nhạt, nâng đầu, thản nhiên nói: "Truyền vào."

Một lúc sau Việt Liêu Vương vào điện, áo bào tím sậm thêu hoa văn mây tứ hợp phất qua bậc cửa, màu sắc thâm trầm khiến người khác sinh ra chút cảm giác sợ hãi. Trên búi tóc là ngọc quan màu trắng tỏa ra ánh sáng ôn nhuận, giống như cảm giác làm người ta chùn bước kính sợ mà hắn mang đến vừa rồi chỉ là ảo giác. Hắn đi vào trong điện hơn mười bước, khom người vái chào: "Hoàng huynh."

"Nhị đệ." Hoàng đế gật đầu một cái, ban cho ngồi. Hoắc Trinh ngồi xuống, thần sắc thong dong như thường, duỗi tay tiếp nhận chung trà cung nữ dâng lên nhấp một ngụm, không nói gì.

Hoắc Kỳ liếc hắn: "Có việc gì?"

"Cũng không có việc gì." Hoắc Trinh đặt chung trà xuống, "Chỉ nghe nói hôm nay muốn hỏi đến việc hành thích ngày đó, thần đệ lo lắng, nên cố ý đến xem."

Nói như vậy nghe có vẻ rất hợp lý, lần hành thích này tới quá đột ngột, văn võ bá quan cả triều rất quan tâm đến việc này. Nhưng trong suy nghĩ, mọi người đều nghi ngờ một người, im lặng một lúc, có phi tần dường như lá gan to một chút, lẩm bẩm nói ra nghi ngờ của mình: "Cũng đã tra xét mấy ngày, hôm nay Cấm Quân Đô Úy phủ tìm Diên lệnh nghi hỏi chuyện, điện hạ lại tới......"

Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng. Sắc mặt Tịch Lan Vi khó chịu, ý cười tùy tiện trên mặt được phủ thêm một tầng sương mù. Nàng chăm chú nhìn phi tần kia giây lát, ý chê cười thể hiện rõ ràng, cố ý làm đối phương phát giác ra nàng xem thường nàng ta thế nào.

Phi tần bị nàng chê cười sắc mặt trắng bệch, vì ngại hoàng đế ở bên cạnh, cố gắng chịu đựng, không nhanh không chậm ngập ngừng nói: "Thần thiếp cũng chưa nói gì, hà tất Tài tử lại phản ứng như thế......"

Hoắc Kỳ liếc xéo Tịch Lan Vi, vẻ trào phúng trên mặt nàng không giảm đi chút nào, nâng bút lên bắt đầu viết, không biết nàng ấy muốn viết gì để phản bác lại lời nói kia.

Đợi đến khi Tịch Lan Vi để bút xuống, hoàng đế cầm tờ giấy xem, xem xong nhịn cười giao cho cung nữ đưa qua kia, trong lúc cung nữ vô ý nhìn qua cũng cười khẽ.

Trên tờ giấy kia viết: "Nếu Lục Quỳnh chương thật sự muốn điều dưỡng vóc dáng, đừng liều mạng để bản thân nhịn đói cả một ngày, rồi đến trước khi ngủ lại nhịn không được mà ăn vào."

Lục Quỳnh chương này và Tịch Lan Vi cùng ở Kỳ Ngọc cung, gần đây mập lên thấy rõ, nhìn thân mình như thế nhưng vào ban ngày, bất luận là lúc nào thỉnh an gặp nàng ta, hoặc là khi đi tản bộ gặp mặt thì đều thấy một bộ dạng yếu đuối mong manh, thậm chí có một lần thiếu chút nữa nàng ta ngã quỵ ở trên đường, rõ ràng là do nhịn ăn quá mức.

Nhưng dù vậy nàng ta vẫn không gầy đi, ngược lại càng ngày càng béo — nếu thật sự không ăn một chút nào, sao có thể càng ngày càng béo thêm như vậy? Lại nói, nếu không ăn mà sống đến hôm nay thì chẳng khác nào đã thành thần tiên rồi, có thể thấy được là buổi tối trước khi ngủ đã không nhịn nổi mà ăn khuya.

Tịch Lan Vi cảm thấy buồn cười, nàng cũng không nghĩ sẽ lấy cái việc này để chèn ép nàng ta, vì chuyện này không liên quan đến mình. Nhưng hôm nay nàng ta đụng tới nàng trước, nàng đành phải viết cái này ra để cho Lục thị không được thoải mái.

Lục thị xem xong, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, lại nhìn thấy bộ dáng nhịn cười của hoàng đế, càng thêm tức giận, mở miệng nói: "Ai... Ai trước khi ngủ không thể nhịn ăn chứ?"

Đơn giản là Tịch Lan Vi lười nói lý với nàng ta, trong lòng nhắc mãi một câu: Buổi tối những cung nhân kia vội vàng đưa vào trong phòng ngươi rất nhiều điểm tâm, chẳng lẽ để đó chờ đến buổi sáng mới ăn?

"Cấm Quân Đô Úy phủ Trấn phủ sứ đến... " thanh âm của thái giám vang vọng khắp Tuyên Thất Điện, rất khí thế, không giống như vừa rồi, dò hỏi hoàng thượng có triệu kiến Việt Liêu Vương hay không, làm người khác chú ý.

Những cung tần nên phẩm trà thì tiếp tục phẩm trà, chỉ là một Trấn phủ sứ thôi, không có gì phải đại kinh tiểu quái.

Nhưng một lát sau, nhóm cung tần vẫn cầm chung trà trên tay đều khựng lại.

Chân mày Tịch Lan Vi khẽ nhíu, ngước mắt nhìn bên ngoài điện, nghiêm túc mà nhìn, nỗ lực muốn nhìn xa hơn, để có thấy rõ người đang đến.

Toàn bộ đều an tĩnh, từng tiếng bước chân bước trên bậc thềm nghe rất rõ ràng, thanh âm trầm ổn, tuy truyền vào trong điện rất nhỏ, nhưng làm người nghe cảm giác giống như tiếng chuông lớn vang lên, rất có lực.

Bậc thềm quá nhiều, một hồi lâu vẫn chưa thấy người đến là ai, nhưng mọi người trong điện như phảng phất nhìn thấy một nam tử mặc Phi Ngư phục [3],như tận mắt nhìn thấy đôi hắc ủng dưới chân hắn đạp từng bước lên bậc thềm, rốt cuộc người cũng xuất hiện ở cửa đại điện......

[3] Phi Ngư phục: trang phục quan lại thời Minh



Cho đến khi hắn chân chính đứng ở cửa đại điện, mọi người mới bừng tỉnh hoàn hồn, biết hắn là một Trấn phủ sứ thì không đủ phẩm cấp để mặc Phi Ngư phục mà chỉ mặc một chiếc trường bào xanh ngọc thêu hoa văn chìm sẫm màu, trang phục như vậy mặc ở trên người hắn, lại mang theo ánh sáng bắt mắt.

Khuôn mặt hắn đầy thận trọng, ngừng lại ở cửa, tầm mắt lướt qua gương mặt khẽ rung động của mọi người trong điện, sau đó hắn đi vào trong điện. Mỗi một bước đi vẫn tràn đầy khí phách, đi vào trong điện một đoạn, hắn quỳ một chân xuống, chắp tay vái chào: "Thần Sở Tuyên, bái kiến bệ hạ."

Thanh âm này lại làm Tịch Lan Vi cứng lại.

Có chút quen thuộc, rất quen thuộc, quen thuộc đến nổi làm cho người nàng lạnh đi, rồi tự nói với bản thân, chuyện này không có khả năng...

Thanh âm này, cùng giọng tên thích khách kia, thật sự... quá giống. Trong bóng đêm, thanh âm ấy truyền vào tai nàng khiến nàng từ hoảng hốt lại cảm thấy an tâm, hiện giờ giữa ban ngày sáng rõ, được nghe thấy lần thứ hai lại khiến nàng cảm thấy hoảng hốt nhiều hơn.

Tịch Lan Vi lấy lại bình tĩnh, thấy tầm mắt của hắn dừng trên trên người mình, khẽ gật đầu, ý bảo hắn có chuyện gì thì cứ việc hỏi.

"Vị này chính là Diên tài tử?" Sở Tuyên hỏi. Hoàng đế gật đầu: "Đúng vậy, ngươi có chuyện gì thì hỏi đi."

"Xin hỏi Diên tài tử, ngày ấy ngài có thấy diện mạo của thích khách không?"

Sở Tuyên nói xong, chờ đối phương đáp lại. Lại thấy Diên tài tử cầm bút, bất giác ngẩn ra, tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu, lại nghe Việt Liêu Vương ở bên giải thích: "Sở đại nhân chớ thấy kỳ quái, vị Diên tài tử này... không biết nói."

"Không phải không biết nói." Hoàng đế lập tức tiếp lời, lãnh đạm liếc Việt Liêu Vương một cái, giải thích tế nhị "Qua một đợt bệnh, nàng bị tắc yết hầu."

Nói xong bản thân khựng lại, giống như hắn vô tình rồi lại cố ý suy nghĩ xem Tịch Lan Vi sẽ để ý cách nói như thế nào.

Sở Tuyên ngẩn ra, tầm mắt chuyển đến đầu vai của Tịch Lan Vi, hỏi: "Vết thương trên vai Tài tử, là do thích khách kia gây ra sao?"

Tịch Lan Vi gật đầu, cung nữ trình giấy cho Sở Tuyên xem, tổng cộng có hai hàng chữ: "Chưa từng thấy tướng mạo thích khách, chỉ đại khái biết được dáng người, cũng nghe được thanh âm; vết thương do kiếm ở đầu vai đích xác là do thích khách gây ra."

Lan Vi ngưng thần, nhìn Sở Tuyên đọc tờ giấy mới nhận được kia, cẩn thận quan sát thần sắc của hắn, một chút biến động rất nhỏ cũng sẽ không bỏ qua. Nàng cảm thấy bản thân quá đa nghi, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn, nên cố tình ghi là nhớ rõ thanh âm của thích khách.

Chỉ thấy Sở Tuyên đọc tờ giấy cầm trong tay hai lần, tầm mắt vẫn luôn quanh quẩn ở hai hàng chữ viết, mày nhíu lại như đang cân nhắc cái gì, cũng không có nửa phần hoảng loạn thất thố nào.

Hơi nín thở, trong lòng Lan Vi tự hỏi, nếu như hắn là người kia, câu tiếp theo hắn sẽ hỏi cái gì; nếu như không phải thì hỏi cái gì...

Nhưng thật ra cũng không khẳng định được kết quả.

Sở Tuyên than một tiếng, ngẩng đầu lên chậm rãi nói: "Thành Trường Dương đã đóng, tra xét mấy ngày cũng không lục soát ra kẻ kia. Tài tử nương tử có thể nói với thần về kẻ đó hay không, nhớ cái gì thì nói cái đó... Việc này, dù sao cũng phải bắt được kẻ kia, mới có thể biết được mọi việc từ đầu đến cuối."

Khẩu khí của hắn vô cùng bình tĩnh, thậm chí có vài phần bất đắc dĩ vì việc tìm kiếm không có tiến triển. Nhưng mà... Giống như ngày ấy, thanh âm của thích khách làm Tịch Lan Vi cảm thấy an tâm, biểu tình của hắn lúc này, không biết tại sao lại làm cho Tịch Lan Vi càng thêm hoài nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.