Làm Phi

Chương 50: Tích cực



Edit: Hy Thục Dung

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Hai mươi vị mỹ nữ người Hách Khế?

Tịch Lan Vi thầm khen Hãn Vương ra tay thật hào phóng, sau đó nghiêm trang viết vào trong tay Hoàng Đế: "Hiện tại Đại Hạ chúng ta đang là thời kỳ thái bình thịnh thế, quốc khố tràn đầy, Bệ Hạ sẽ không sợ nuôi không nổi bọn họ."

Hoắc Kỳ nhướn mày một cái, nàng ấy đang thoải mái hào phóng cố gắng khuyên hắn thu hết hai mươi vị mỹ nữ đó sao?... Nàng ấy thực sự quá rộng lượng. Nếu trong cung thêm hai mươi vị mỹ nữ thì sẽ náo nhiệt một thời gian dài. Hơn nữa mỗi người đều có dung mạo tuyệt sắc. Phải biết rằng... trong lúc nàng ấy đi thay quần áo thì Hãn Vương mới nói ra việc này, có vài vị phi tần đã không thể bình tĩnh mà ngồi yên, cố gắng áp chế sự không vui của bản thân sau đó tìm đủ loại lý do cố gắng hết sức uyển chuyển khuyên can hắn không nên đồng ý cho mấy vị mỹ nữ Hách Khế tiến cung.

Hắn không quan tâm đến tâm trạng của bọn họ, hắn chỉ muốn biết suy nghĩ của Tịch Lan Vi, vậy mà hắn chủ động hỏi ý kiến của nàng thì nàng lại dửng dưng không thèm để ý.

Hoắc Kỳ nhẹ giọng ho khan một cái, hắn cảm giác mình thật thất bại, hắn nhìn chằm chằm nàng ấy một lúc lâu mà nàng ấy không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn bình tĩnh bóc vỏ quả vải.

Tịch Lan Vi bóc đi lớp vỏ màu hồng bên ngoài lộ ra thịt quả vải trắng nõn non mềm bên trong, nàng cắn nhẹ một miếng, mùi thơm đặc trưng của quả vải quẩn quanh, nước ngọt tràn ra khắp khoang miệng. Nàng rất là hưởng thụ nuốt xuống một miếng, ngẩng mặt lên nhìn thấy Hoàng Đế vẫn còn đang nhìn nàng, nghiêng nghiêng đầu, nàng cầm lấy khăn lau sạch tay sau đó viết lên lòng bàn tay hắn: "Bệ Hạ, người làm sao vậy?"

"Lục cung đều không hy vọng trong cung có thêm phi tần." Hoắc Kỳ giống như đang suy nghĩ gì mà nhìn đánh giá nàng: "Chẳng lẽ nàng không để ý một chút nào sao?"

Tịch Lan Vi nhìn lại ánh mắt của hắn cũng giống như đang suy nghĩ điều gì, rất giống kiểu nàng không hiểu hắn hỏi vấn đề này làm cái gì. Trong suy nghĩ của nàng, nếu trong chuyện này nàng không đồng ý thì có tác dụng gì sao? Cho dù kiếp trước ở trong Vương phủ nàng cũng không có quyền ngăn cản Hoắc Trinh nạp thiếp — mà khi đó nàng còn là chính thê. Đời này nàng là phi tần trong hậu cung của Hoàng Đế, phân vị chỉ là một từ ngũ phẩm Mỹ nhân, nếu nàng mở miệng ngăn cản Hoàng Đế nạp thêm phi tần thì chính là vô cớ gây rối.

Tịch Lan Vi rũ nhẹ đôi mi cong vút xuống, nàng chỉ do dự giữa hai loại đáp án một cái chớp mắt liền quyết định chọn cái sau: "Chưa chắc gì Bệ Hạ sẽ thích bọn họ, ví dụ như Hạ Tuyển thị."

Câu trả lời của nàng lời ít ý nhiều nhưng rất ba phải, giống như muốn nói đáp án nào cũng được nhưng lại không dính dáng một chút nào đến câu trả lời mà hắn tò mò cùng mong đợi. Hoắc Kỳ nghe được cười: "Chẳng may lần này Trẫm thích thì sao?"

Tịch Lan Vi yên lặng một chút, nàng phủi nhẹ những ngón tay được chăm sóc cẩn thận một cái: "Bệ Hạ không có giữ các nàng lại..."

"..." Hoắc Kỳ cười khẽ trong lòng, có chút bất đắc dĩ lại có chút hiểu rõ, hắn yên lặng chờ nàng tiếp tục viết lời giải thích.

"Nếu Bệ Hạ lưu lại bọn họ thì bây giờ ít nhất sẽ có vài vị ngồi bên cạnh làm bạn" Tịch Lan Vi nâng nâng lông mi lên: "Nếu Bệ Hạ lưu lại bọn họ thì... lúc này nên có cung nhân vội vàng thu dọn an bài chỗ ở cho bọn họ, mà không phải như bây giờ - một chút động thái cũng không có?"

Hoắc Kỳ nắm chặt tay lại, hắn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng cũng nắm trong tay mình, híp mắt lại, hắn không phục cũng không chịu thừa nhận nàng nói đúng, thấp giọng nói: "Nàng sai rồi. Hãn Vương đến Đại Hạ để cầu hòa, nếu Trẫm từ chối "thành ý" tặng người của hắn thì không phải là không thèm nể mặt hắn hay sao?"

Bàn tay nhỏ bé bị nắm trong tay hắn ngọ nguậy một chút, Hoắc Kỳ buông lỏng tay nàng ra. Lúc này Tịch Lan Vi mới vừa lòng mỉm cười viết tiếp: "Bệ Hạ ban thưởng bọn họ cho các Phiên Vương thì cũng không coi là không nể mặt Hãn Vương mà..."

Hoắc Kỳ không nói chuyện, trong lòng hắn hiểu rõ nếu lại tiếp tục "cứng rắn cãi lại" sẽ bị nàng ấy tìm đủ lý do khiến cho bản thân cứng họng không trả lời được nên đành cười gượng một tiếng, không còn cách nào ngoài cách thừa nhận: "Trẫm ban tất cả cho Nhị đệ!."

"..." Tịch Lan Vi ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó liếc nhìn Hoàng Đế, nàng đang suy nghĩ xem hành động này của hắn là đang "quan tâm chăm sóc" đệ đệ hay là lấy việc công báo thù riêng khiến cho Hứa thị không thoải mái.

---

Sáng sớm hôm sau, Mị Điềm đến hành cung thăm Tịch Lan Vi thì mang theo tin tức mà Tịch Lan Vi muốn nghe.

"Việt Liêu Vương hàng phân vị của Hứa thị." Mị Điềm cười nhẹ nhàng nói, tay ngọc cầm thìa sứ đảo từ từ chậm rãi băng vụn trong chén.

Tịch Lan Vi vẫn còn đang nằm nghiêng ở trên giường, nàng ngước mắt lên nhàn nhạt nhìn Mị Điềm một cái rồi không để ý đến nữa.

"..." Mị Điềm buông nhẹ chiếc thìa sứ trong tay ra, thìa sứ chạm vào miệng bát tạo ra một tiếng vang nhỏ. Nàng bĩu môi đứng lên, sau đó ngồi vào bên cạnh giường - chỗ Tịch Lan Vi đang nằm, ở trước mặt Tịch Lan Vi ăn một ngụm băng vụn.

Đầu lưỡi cảm nhận được vụn băng mát lạnh mang theo vị ngọt thanh mát, Mị Điềm còn cố ý nhấn mạnh: "Hương vị rất ngon, Thanh Hòa càng ngày càng khéo tay."

Cố ý "bắt nạt" nàng đến tín kỳ không thể ăn...

Tịch Lan Vi cắn răng, nàng cũng lười không muốn chấp nhặt với nàng ấy.

Mị Điềm ngồi ở bên cạnh giường, vừa cười vừa ăn thêm hơn nửa bát nữa mới cảm thấy thỏa mãn. Nàng đặt chén sứ xuống, nói ra một câu ý nghĩa sâu xa: "Hứa thị đúng là có chút bản lĩnh... Nàng ta ở trước mặt Bệ Hạ cũng dám tính kế, lại còn khiến cho mọi chuyện phức tạp lên như vậy nhưng chỉ bị hàng phân vị thành Lương đệ, hơn nữa còn khiến cho Việt Liêu Vương thay nàng ta tiến cung tạ tội."

Lông mày của Tịch Lan Vi nhướn lên, nàng nhìn về phía Mị Điềm, ngồi thẳng người dậy sau đó im lặng một lát rồi hỏi: "Sở Tuyên có thân thế như thế nào?"

"... Sở Tuyên?" Ánh mắt của Mị Điềm dừng lại ở trong lòng bàn tay, nơi Tịch Lan Vi vừa mới viết chữ, trong mắt hoàn toàn mờ mịt: "Hắn là họ hàng xa của Thẩm Ninh a..."xa" vô cùng. Mấy năm trước đây Thẩm Ninh cũng chưa từng gặp qua hắn. Hai ba năm trước ngẫu nhiên gặp phải trong một lần đi Cao Hoa mới coi là lần đầu gặp mặt." Đôi mắt đẹp của Mị Điềm đảo qua một cái rồi lại nói tiếp: "Lúc gặp Sở Tuyên thì Thẩm Ninh chỉ là Phó Sử. Năm ngoái Sở Tuyên đột ngột tới thành Trường Dương, mà Thẩm Ninh cảm thấy bên người mình không có người có thể tin cậy, hơn nữa võ công của Sở Tuyên rất tốt nên đưa hắn vào Cấm Quân Đô Úy phủ."

Tịch Lan Vi lắc lắc đầu. Đây không phải những điều mà nàng muốn nghe, thân phận bên ngoài chỉ cần tìm người tùy ý nghe ngóng tìm hiểu sẽ biết. Sự thật về thân thế cũng như bí mật của Sở Tuyên... có lẽ Mị Điềm cũng không biết.

Hai ba năm trước...... Lúc đó Hoàng Đế vừa mới kế vị không lâu.

"Làm sao vậy?" Mị Điềm nghi hoặc hỏi.

Tịch Lan Vi cười khẽ, giải thích: "Hôm qua lúc Hứa thị xảy ra chuyện hắn ta xuất hiện quá nhanh khiến ta sợ xuýt nữa nhảy dựng."

"Xuy!" Mị Điềm khẽ cười một tiếng, nàng nhún vai một cái cảm thấy không sao cả: "Người của Cấm Quân Đô Úy phủ đương nhiên sẽ có thân thủ giỏi." Sau đó lại không cam lòng mà nói thêm một câu: "Hắn không bằng Thẩm Ninh!"

Quan hệ của Tịch Lan Vi và Mị Điềm rất tốt, hơn nữa Mị Điềm là họ hàng gần với Hoàng Đế nên cho dù là ở trong cung hay ở hành cung thì cũng không cần quá mức chú trọng quy củ. Tịch Lan Vi thì mặc kệ nàng ấy, ở trong chỗ ở của nàng cũng không cần tuân thủ lễ nghĩa.

Mị Điềm ở chỗ của Tịch Lan Vi gần đến chạng vạng, lúc này đến thời gian Tịch Lan Vi phải đi vấn an Cảnh Phi nàng mới nghĩ nghĩ: "Ta đi Quảng Minh điện, hôm nay Thẩm Ninh có việc yết kiến Hoàng Thượng, lúc này chắc cũng nên cáo lui. Nếu gặp được thì hai người chúng ta cùng nhau trở về."

Tịch Lan Vi cười cười, đôi phu thê này lúc nào cũng dính lấy nhau, nàng gật đầu ý bảo cung nữ đi cùng với Mị Điềm. Nàng mang theo Thu Bạch và Thanh Hòa cùng nhau bước ra cửa phòng, đi về phía Minh Lan các của Cảnh Phi.

---

Quy củ trong Hành cung cũng thoáng hơn trong Hoàng Cung rất nhiều, hơn nữa vị trí các cung thất cũng cách xa nhau khá nhiều, không gần như trong Hoàng cung, phi tần cũng khó có thể đồng thời tới thỉnh an cùng nhau. Cảnh Phi là người thông tình đạt lý, Cảnh Phi cũng không giữ mọi người ngồi lâu, các vị phi tần chủ yếu chỉ thi lễ rồi tán gẫu hai câu với Cảnh Phi liền cáo lui. Không giống như trong cung - luôn phải đợi tất cả các vị phi tần đến đầy đủ hết mới thỉnh an.

Đến phiên Tịch Lan Vi hành lễ thỉnh an thì ngay cả hai câu tán gẫu cũng miễn, Cảnh Phi cười hỏi Thu Bạch hai câu về tình hình trị liệu giọng nói của Tịch Lan Vi, Thu Bạch trả lời đúng sự thật rồi sau đó chủ tớ mấy người hành lễ cáo lui.

---

Từ lúc rời khỏi Minh Lan các thì không khí mát mẻ tràn ngập khắp nơi. Quả nhiên Quân Sơn là địa phương lý tưởng để tránh nóng mùa hè, ở nơi này mát mẻ hơn thành Trường Dương nhiều, thậm chí buổi tối phải khoác thêm áo tay sam để tránh gió.

Tịch Lan Vi nhẹ nhàng nắm nắm chặt cánh tay, thở sâu một hơi, nàng bị hơi lạnh giữa mùa hè khiến cho không quá mức thoải mái.

"Đi Quảng Minh điện một chuyến, mang cho Thẩm Phu nhân một bộ áo tay sam." Tịch Lan Vi nghĩ hôm nay Mị Điềm ăn mặc đơn bạc, lúc về còn muốn xuống núi nên sẽ cần áo để khoác. Tịch Lan Vi nghĩ rất chu đáo.

Thu Bạch nhún người hành lễ, sau đó vội vàng cáo lui bước đi, chỉ sợ không gặp được Mị Điềm.

Tịch Lan Vi không có vội vàng trở về. Dù sao cũng không có việc gì, nàng có tâm tình nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh của hành cung. Cả hai đời của nàng đều đã đến hành cung Quân Sơn không ít lần, nhưng đời trước chủ yếu là ở trong Vương phủ dưới chân núi, đời này thì đều ở trong hành cung. Nàng có nghe đồn về một số phong cảnh đẹp khác ở Quân Sơn, không biết đời này nàng có duyên để nhìn thấy hay không?

Nàng đi dạo rất tùy ý, rất lâu mới trở lại Ngâm Nguyệt cư, vừa bước qua ngạch cửa ngẩng đầu lên thì không khỏi sửng sốt: — Mị Điềm?

"Lan Vi." Mị Điềm chạy bộ lại chỗ Tịch Lan Vi, đôi lông mày nhíu chặt, trên cánh tay phủ bộ áo tay sam mà Tịch Lan Vi sai người đưa đi.

"Quần áo không hợp ý ngươi?" Lan Vi viết vào tay Mị Điềm ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng.

"... Cái gì chứ!" Mị Điềm tức giận liếc mắt nàng một cái, sau đó thu lại nụ cười lôi kéo nàng đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói: "Chiêu viện nương nương bị bệnh."

Ngô thị?

Tịch Lan Vi ngẩn ra, nàng hơi lộ ra khó hiểu, nàng không quá minh bạch Mị Điềm nghe được chuyện này từ chỗ nào, vì sao phải cố ý quay trở lại một chuyến nói cho nàng.

"Ta nghe được ở Quảng Minh điện!" Mị Điềm không vui nói, thanh âm lạnh lùng: "Nàng ta trực tiếp cho thái giám đi mời Bệ Hạ, nói Ngô Chiêu viện thân mình rất không khỏe... Hừ! Ta nhịn không nổi, lập tức kêu thái giám trở về. Khiến cho nàng ta hiểu, bị bệnh thì truyền Thái y, nào có chuyện đi tìm Bệ Hạ?"

Tịch Lan Vi nhịn không được muốn cười. Tính cách của Mị Điềm trước giờ đều không kết thù oán với phi tần, bây giờ không vừa mắt Ngô Chiêu viện rõ ràng là vì Ngô gia đưa Hạ Nguyệt tiến cung, còn nhiều lần làm khó dễ bản thân mình - bạn nơi khuê mật của nàng ấy.

"Cần gì tức giận lớn như vậy!" Nàng viết an ủi Mị Điềm, chậm rãi viết từng nét bút khiến cho người bình tâm tĩnh khí: "Nếu phi tần ở trong cung thân thể không khỏe tự nhiên hy vọng Bệ Hạ sẽ đến thăm. Dù sao tất cả đều là thiếp thất của Bệ Hạ!."

"Ta không tin nàng ta chỉ muốn mượn cớ bị bệnh để mời sủng!" Mị Điềm không thể bình tĩnh, tiếp tục nói: "Nếu biện pháp này hữu dụng nàng ta đã sớm dùng!"

Dứt lời Mị Điềm nhìn từ trên xuống dưới Tịch Lan Vi một phen nói: "Ta nói chuyện này không liên quan đến Hạ Nguyệt, ngươi sẽ tin sao?"

Đương nhiên không tin...

Mặc dù Ngô thị ở trong cung không thể nói là "thất sủng" nhưng mà nàng ta cũng không được sủng — Hơn nữa, trong cung cũng chưa có vị phi tần nào được coi là "được sủng ái". Nhưng so sánh với những người khác, nếu không được sủng ái sẽ nghĩ cách đi tranh thủ một chút, còn Ngô thị thì lúc nào cũng chỉ an tĩnh, rất hiếm khi chủ động đi cầu kiến Hoàng Đế.

Hiện tại đột nhiên đi cầu kiến Hoàng Đế, như vậy suy ra chuyện này chắc chắn có liên quan đến Hạ Nguyệt.

"Nàng ta cũng hiểu rất rõ ràng!" Chữ viết dưới ngòi bút Tịch Lan Vi thật xinh đẹp: " Nàng ta ỷ vào bản thân có Ngô gia, ỷ vào chính mình hầu hạ Bệ Hạ từ thời tiềm để. Nàng ta hiểu ít nhiều Bệ Hạ cũng sẽ nhớ đến tình cũ mà đi xem một lần, nếu là người khác thì chỉ có thể bị đuổi về!"

"... Ngô thị quan trọng sao?" Mị Điềm bị bộ dạng không mặn không nhạt của Tịch Lan Vi làm cho nóng nảy: "Là Hạ Nguyệt muốn mời sủng! Hạ Nguyệt đó! Nói khó nghe một chút là: trước đây Bệ Hạ cố tình không để ý nàng ta, nếu không bằng tư sắc của nàng ta, bằng thủ đoạn của nàng ta, cái sức mạnh muốn nhào vào trong lòng nam nhân kia... Người nam nhân nào có thể chịu được?"

Tịch Lan Vi nhận thấy Mị Điềm thật sự nóng nảy, nàng cười nhẹ rồi liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, viết một câu không cho Mị Điềm mặt mũi: "Thẩm Ninh thì sao?"

"..." Mị Điềm nhất thời vừa nóng lòng cho Tịch Lan Vi vừa tức giận: "Chuyện này có quan hệ gì với Thẩm Ninh! Nàng ta lại không phải thiếp thất của Thẩm phủ!"

Lan Vi không nói, trên mặt vẫn còn ý cười, nàng ngồi nghiêm túc đoan trang, nhất định phải đợi cho Mị Điềm đưa ra một đáp án rõ ràng mới được.

"Ngươi..." Mị Điềm bị bạn nơi khuê mật của mình khiến cho không có biện pháp, ổn định tinh thần một chút, cố làm tự tin trả lời: "Thẩm Ninh... Tất nhiên Thẩm Ninh sẽ không... Sẽ không thích nàng ta!"

"Vậy thì Bệ Hạ cũng sẽ không!" Tịch Lan Vi hạ bút viết lưu loát, so ra còn tự tin hơn cả Mị Điềm: "Bệ Hạ sẽ không thích nàng ta, ai dẫn tiến cũng vô dụng!"

--------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:...... Ngày hôm qua mấy vị cô nương viết bình luận muốn Hoàng Đế ban tất cả hai mươi vị mỹ nữ cho Việt Liêu Vương...

Ta chỉ có thể nói...... Các ngươi và ta...... Giống nhau...... Đếu ác thú vị...

Chúng ta và Hoắc Kỳ...... Giống nhau...... Đều Phúc hắc...... Không có thuốc chữa......

【 hộc máu 】【 thổ huyết 】 Trong lòng của Hứa thị khổ a......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.