Làm Phi

Chương 61: Hạt dẻ



Edit: Mai Thái phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Suốt một đêm trằn trọc, đợi đến khi trời hừng đông, Tịch Lan Vi trầm mặc thở một hơi thật sâu, rốt cuộc xem như đã nghĩ thông suốt.

Có lẽ... Có lẽ nên thử tin hoàng đế, hắn không giống với Hoắc Trinh.

Hắn đối tốt với nàng là sự thật, so với lúc Hoắc Trinh đối xử tốt với nàng nhất còn muốn tốt hơn một ít. Cho dù đối với nàng mà nói thì đời này có quan hệ với đời trước, hết thảy ký ức của đời trước đều tồn tại, nhưng nàng cũng nên tiếp tục đi về phía trước.

Nếu không, nàng sống thật quá mệt mỏi, quá thiệt thòi.

Còn nữa, dựa vào cái gì lấy đủ loại bất mãn đối với Hoắc Trinh mà làm cho Hoắc Kỳ cảm thấy tích tụ trong lòng?

Đối với ai cũng không công bằng.

...

Một đêm chưa ngủ, khi vấn an Cảnh Phi khó tránh khỏi tinh thần không tốt. Cũng may "Tinh thần không tốt" không chỉ có một mình nàng, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người nọ.

Ngô Phi, trong chuyến hành trình tránh nóng lần này là người phô trương nhất, nhưng nhiều ngày nay vẻ mặt lại sa sút. Việc này cũng khó trách, hiện tại người do Ngô gia nàng ta đưa vào chọc hoàng đế không vui, bị cấm túc, không biết khi nào mới có thể bỏ lệnh cấm, nàng ta lại dựa vào Hạ Nguyệt mới được nâng lên Phi vị, hơn nữa ngay cả sách lễ[1] cũng còn chưa tiến hành, khó tránh khỏi cảm thấy địa vị không ổn. Trước mắt... sắp trở về Trường Dương, tất nhiên Ngô Phi không nhịn được mà suy nghĩ nhiều hơn một chút — nếu sau khi hồi cung nhắc tới việc sắc phong, hoàng đế bởi vì Hạ Nguyệt mà giận chó đánh mèo với nàng ta, vậy không biết nên làm thế nào cho phải.

[1] Lễ sắc phong ban kim sách.

Đương nhiên Cảnh Phi biết xử sự như thế nào, nhìn thấy khí sắc của Ngô phi không tốt cũng sẽ tránh không đề cập tới, cũng không muốn lấy chuyện vui ghét của hoàng đế đặt lên mặt bàn để nghị luận. Lại biết vào trong cung sẽ có nhiều biến hóa, các dạng nghị luận cũng sẽ hình thành rất nhanh, nên Cảnh Phi tìm cớ cảnh báo mọi người: "Năm sau là năm tuyển chọn cung tần, sẽ có không ít cung tần mới, đến lúc đó nếu lại có người trong cung đồn đãi, khua môi múa mép, bổn cung sẽ nghiêm túc thực hiện cung quy."

Lời nói ôn hòa, nghe xong chỉ nghĩ là đang nói việc "Năm sau", nhưng rốt cuộc phi tần lục cung không phải là kẻ ngốc, đều hiểu rõ gần đây thật sự quá nhiều nghị luận, làm cho Cảnh Phi cảm thấy phiền.

...

Cáo lui ra khỏi nơi của Cảnh Phi, các phi tần đều an tĩnh hơn so với lúc trước, từng người thi lễ cáo từ, mang theo cung nhân hồi cung.

"Uyển hoa." Nghe được tiếng gọi, Tịch Lan Vi quay đầu lại, thấy Ngô Phi giơ tay ý bảo cung nhân dừng bước, đi thẳng về phía nàng.

Lan Vi hành lễ, Thu Bạch và Thanh Hòa đồng thanh nói: "Ngô Phi nương nương vạn an."

Ngô phi nghiêng mắt nhìn hai người, nhưng lại không phân phó các nàng lui ra, đánh giá Tịch Lan Vi một phen, trên mặt không có một chút ý cười: "Uyển hoa nương tử tấn phong đã nhiều ngày, bổn cung cũng không đi chúc mừng."

Tịch Lan Vi gật đầu, đối với hàn huyên không nóng không lạnh như vậy nàng không có hứng thú, chờ nàng ta tiếp lời.

"Uyển hoa nương tử cũng là quý nữ thế gia, nên biết thế gia có việc khó xử của thế gia." Ngô Phi nói, trong giây lát có một phần ý cười hiện trên khóe môi: "Bổn cung cũng không nói cái khác, chỉ hy vọng nương tử có thể lưu lại đường sống cho người khác." Nàng ta dừng lại, lông mi chớp nhẹ áp chế một tia cười lạnh: "Nếu bức người quá mức, đối với nương tử chưa chắc có lợi."

"Sao Ngô Phi nương nương lại nói lời này?" Thanh âm của Thanh Hòa cơ hồ có thể nhất trí với khẩu hình của Tịch Lan Vi, trước sau nhiều nhất chỉ kém có hai ba chữ, không hiểu sao lại thêm hai phần khí thế: "Tất nhiên thần thiếp biết khó xử của thế gia, càng biết nhiều năm nay Ngô gia trong triều luôn luôn trung tâm, sao lại bức bách Ngô gia?"

Không nghĩ tới Tịch Lan Vi không cam lòng yếu thế như vậy, thậm chí lời nói dựa vào Thanh Hòa nói ra còn ngang ngạnh hơn một chút so với Ngô Phi. Ngô Phi thay đổi sắc mặt, lại liếc nàng, lời nói lạnh lẽo gần như là đang chất vấn: "Bổn cung nhất định phải nói rõ sao? Trong một đêm Hạ Tài nhân bị cấm túc, ngươi dám nói không liên quan tới ngươi sao?"

Tịch Lan Vi cười khẽ, lắc đầu, đối diện với ánh mắt của Ngô Phi, khẩu hình rất rõ ràng, lời do Thanh Hòa nói ra cũng có khí phách: "Đương nhiên có quan hệ với thần thiếp."

Nàng không hề sợ hãi mà thừa nhận.

"Nương nương ngài cũng thấy rất rõ, trong yến tiệc ngày đó, Hạ thị bất kính với thần thiếp, rồi sau đó bệ hạ mang thần thiếp rời đi, chuyện trà kia là như thế nào trong lòng nương nương cũng biết rõ ràng... Hiện giờ sao còn có mặt mũi tới chất vấn thần thiếp?" Tịch Lan Vi từ từ cười, khẽ nâng cằm mang theo hai phần ngạo khí nhưng không quá phận, lại làm cho Ngô Phi nhất thời không nói ra lời: "Đừng nói thần thiếp chưa từng cố ý cáo trạng với bệ hạ, nếu thật sự tố cáo, nương nương cảm thấy sai lầm ở trên người thần thiếp sao?"

Trong khi Ngô Phi nghẹn lời, Tịch Lan Vi đi lên phía trước nửa bước, tay tùy ý đặt trên cổ tay Ngô Phi, đôi mắt đẹp rũ xuống, thuận thế đẩy đẩy vòng tay bằng ngọc Dương chi[2] trên cổ tay của nàng ta. Nàng không nhìn thần sắc của Ngô phi, hơi quay đầu đi, khiến Thanh Hòa có thể thấy rõ khẩu hình của nàng: "Thần thiếp biết chỗ khó xử của thế gia, cũng biết điều khó xử của quý nữ thế gia như nương nương. Đại khái từ khi nương nương sinh ra, Ngô gia đã trông cậy vào việc nương nương tiến cung..."

[2] Ngọc Dương chi (羊脂玉) hay còn gọi là dương chi bạch ngọc, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, vô cùng trân quý, có sắc trắng đục như mỡ dê.

Nàng ngước mắt, vừa lúc bắt giữ được thần sắc chấn động của Ngô Phi, liền thu hồi ý cười, lui về nửa bước, lời nói ôn hòa: "Trong nhà thần thiếp lại không phải như vậy... Phụ thân vẫn luôn muốn thần thiếp gả cho người làm thê tử, cho nên tuy thần thiếp biết rõ nương nương khó xử, lại thật sự không hiểu tâm tư của nương nương như thế nào... Vậy thôi, cũng may trong nhà dạy bảo nhiều năm, rốt cuộc thần thiếp cũng biết như thế nào là thê tử tốt, ngày sau thông cảm cho sự khó xử của nương nương là được."

Nàng nói xong, không hề để ý tới Ngô Phi phản ứng như thế nào, xoay người đi.

Thanh Hòa vô cùng nhập vai, sau khi thay nàng nói xong thì trong nháy mắt thoát lực, được nàng đỡ mới không có ngã xuống.

Nàng... Nàng vừa mới nói cái gì?

"Không ngại." Tịch Lan Vi tươi cười thoải mái mà nắm cánh tay Thanh Hòa: "Ngô Phi không dám làm gì. Còn nữa, ta vẫn luôn giữ lễ, lời này truyền tới chỗ của Cảnh Phi, Cảnh Phi cũng sẽ không tin."

Đây là đã sớm tính kế tốt, Ngô Phi chỉ có thể ngậm bồ hòn. Sau khi Thanh Hòa nghe xong không chỉ có an tâm, còn cảm thấy thật sự vui sướng. Nửa năm qua, Ngô Phi phí không ít tâm tư cho Hạ Tài tử.

...

Lan Vi trở về Ngâm Nguyệt cư dùng bữa sáng, vào trong viện nhìn, mặt trời không gay gắt, sẽ không quá nóng, nàng đến phòng bếp nhỏ làm ba loại điểm tâm đơn giản ngon miệng, đi đến Quảng Minh điện.

Nàng cần cố gắng thay đổi một chút, đời này nàng để bản thân làm theo tâm tư của mình.

Khi nàng tới Quảng Minh điện, trong điện đang có triều thần nghị sự, nhìn thần sắc khó xử của thái giám, Tịch Lan Vi biết lúc này không tiện đi vào. Nàng kiên nhẫn chờ, ước chừng qua hai khắc (khoảng 30 phút), cuối cùng cũng nghe thấy thanh âm cáo lui ở bên trong, khẽ cười, nàng nhận hộp đồ ăn từ trong tay Thu Bạch, cho các nàng chờ ở bên ngoài.

Hoắc Kỳ nghe nói Tịch Lan Vi cầu kiến thì có chút ngạc nhiên, vốn hắn còn nghĩ việc hôm qua chỉ sợ nàng có chút xấu hổ, cho rằng hôm nay bản thân không nên đi gặp nàng, nàng lại chủ động tới...

"Cộp cộp" tiếng guốc gỗ nghe rất nhẹ nhàng, Hoắc Kỳ theo tiếng nhìn qua, trên hai má phiếm hồng của Lan Vi có chứa nét tươi cười nhẹ nhàng, không biết sao... Cảm thấy tựa hồ như nhìn không giống với lúc trước.

Nàng quỳ gối hành lễ, lại tiếp tục đi đến chỗ hắn, có thái giám tiến lên tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay nàng, nàng lại gật đầu cười ý bảo không cần. Đặt hộp đồ ăn trên bàn của hắn, Tịch Lan Vi mở nắp hộp, mày lập tức nhíu lại.

Vốn là chuẩn bị ba loại điểm tâm: đậu hủ hạnh nhân, chén băng và bánh hạt dẻ.

Bởi vì đợi ở bên ngoài một thời gian, hiện tại bánh hạt dẻ kia không sao, đậu hủ hạnh nhân nhìn cũng tốt, nhưng băng trong chén băng đã hóa thành nước hơn phân nửa. Khóe miệng Tịch Lan Vi khẽ giương lên, cảm thấy mất mát, chỉ lấy đậu hủ hạnh nhân và bánh hạt dẻ ra, cùng đưa chén băng và hộp đồ ăn cho thái giám bỏ đi.

Hoắc Kỳ nhìn hai món điểm tâm được làm tinh xảo trước mắt, lại đánh giá nàng: "Chuyện gì?"

"..." Tịch Lan Vi mấp máy môi, viết trong lòng bàn tay hắn: "Bệ hạ nếm thử?"

Tất nhiên Hoắc Kỳ là một bộ dáng "Có chuyện nói thẳng". Xưa nay đã như vậy, nếu không có việc gì, nàng hiếm khi chủ động tới cầu kiến, điểm này không chỉ có Hoắc Kỳ biết... Kỳ thật trong lòng Tịch Lan Vi cũng hiểu rõ. Chỉ là sau khi cân nhắc, vẫn cứ cảm thấy không có việc gì thì không cần đến mới thỏa đáng, thứ nhất làm như vậy có vẻ cậy sủng mà kiêu, thứ hai, vốn dĩ nàng cũng không muốn giành lấy sủng ái của người khác.

Nhưng hôm qua Hoắc Kỳ nói vậy làm nàng có ý niệm không giống như trước, cảm thấy có lẽ chủ động đi gặp một lần cũng tốt, không vì cái gì khác, chỉ riêng hắn chịu vì nàng mà có một phần tâm tư kia... Nàng cũng nên có lòng biết ơn phải không?

Biết mà không cám ơn, mới thật sự là cậy sủng mà kiêu.

Nhìn hắn vẫn cảm thấy nàng có việc muốn nhờ, Tịch Lan Vi cười nhạt, viết lần thứ hai: "Bệ hạ nếm thử xem."

Hoắc Kỳ tràn đầy hồ nghi nhìn thần sắc của nàng, quét mắt nhìn hai món điểm tâm một cái, thử cho mình suy nghĩ về hy vọng kia, cười nói: "Đặc biệt đưa điểm tâm?"

Tịch Lan Vi gật đầu thật mạnh, thần sắc vô cùng thành khẩn. Lại thấy Hoắc Kỳ cười một tiếng, nhấc đũa kẹp bánh hạt dẻ, đầu đũa mới vừa chạm đến điểm tâm lại dừng lại, hắn nhìn nàng lần nữa, vẫn không ngừng nghi hoặc: "Tốt bụng như vậy?"

"..." Tịch Lan Vi cảm giác quẫn bách, trong lòng cảm thán bản thân là phi tần, đưa điểm tâm cũng làm hoàng đế "Không tin" đến như vậy, chỉ sợ coi như hiếm thấy.

Vẻ mặt trầm xuống, Lan Vi thấy hắn cầm đũa thì không viết chữ trên tay hắn, tự đi lấy giấy bút, nâng bút viết: "Bệ hạ cần phải truyền thái giám tới thử độc không?"

"..." Hoắc Kỳ nhíu mày, sau đó cười nhạt, gắp một khối bánh hạt dẻ, đưa đến bên miệng cắn một cái, hương thơm tràn đầy trong miệng, hương vị ngọt mà không ngấy.

"Rất ngon." Hoắc Kỳ khen một câu, đang muốn cắn thêm một cái, dư quang thoáng nhìn, thấy Tịch Lan Vi viết xuống: "Thần thiếp có chuyện muốn nói."

... Tóm lại kết quả vẫn là có việc muốn nhờ?

Hoắc Kỳ ngừng lại, trong giây lát đặt đũa xuống, trên trán có chút thất vọng thoáng qua: "Nói."

"Thần thiếp vào cung được một năm, tự biết băn khoăn rất nhiều, tính kế cũng có..." Nàng dừng ngòi bút, không nhịn được lần thứ hai liếc nhìn thần sắc của hắn mới tiếp tục viết xuống, "Như bệ hạ nói bản thân là "học lần đầu" cho nên không biết làm như thế nào, lần này thần thiếp băn khoăn, cũng có nguyên nhân phiền phức trộn lẫn trong đó." Nàng nâng mắt, trước khi hắn mở miệng truy vấn nguyên nhân gì lại tiếp tục viết xuống: "Việc này một lời khó nói hết, cũng cầu bệ hạ chớ hỏi nhiều. Sau này...? Thần thiếp sẽ cố gắng..."

Cố gắng... Đột nhiên không biết tiếp theo nên dùng từ gì cho thỏa đáng, Tịch Lan Vi đắn đo nhiều lần, sau đó viết ra: "Không còn giấu giếm."

Hoắc Kỳ an tĩnh mà nhìn, chờ đến khi nhìn thấy bốn chữ kia, chân mày rốt cuộc cũng giãn ra, tâm tình sung sướng mà nhìn nàng viết tiếp: "Nhưng cầu bệ hạ cho thần thiếp chút thời gian... Thích ứng, rốt cuộc thần thiếp cũng là..." Nàng ngước mắt đánh giá thần sắc của hắn lần ba, bút lại viết xuống, cuối cùng viết ba chữ, "Học lần đầu."

"À..." Chân mày Hoắc Kỳ nhăn lại lần nữa, quét mắt nhìn nàng một cái, không nóng không lạnh nói: "Phiền toái như vậy?"

"..." Tịch Lan Vi khẽ giật mình khó hiểu.

Hắn cầm lấy đôi đũa, cân nhắc chọc một cái trên bánh hạt dẻ kia: "Ngẫm lại cũng cảm thấy mệt... Trẫm vẫn nên sủng người khác thì tốt hơn."

Khẩu khí mệt mỏi, lời nói ra cũng cảm thấy bản thân quá vô sỉ. Hắn rất vui vẻ thưởng thức khuôn mặt thoáng có chút phức tạp của Tịch Lan Vi hồi lâu, thần sắc buông lỏng, miệng tấm tắc nói, giống như đối mặt với sự việc khó có thể đưa ra quyết định, càng thêm vô sỉ mà "Cò kè mặc cả": "Nếu không... Mỗi ngày nàng đều làm điểm tâm đưa lại đây?"

---------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bệ hạ: "Phiền toái như vậy? Ngẫm cũng cảm thấy mệt... Trẫm vẫn nên sủng người khác thì tốt hơn."

Tịch Lan Vi: Σ(っ °Д °;)っ không dựa theo kịch bản a...

#rõ ràng đang liều mạng dụ dỗ muội tử kết quả muội tử cho sắc mặt tốt thì bắt đầu khoe khoang, bệ hạ thật là kiêu ngạo đến mức không còn chỗ chống cằm#

( ý là cái mặt anh Kỳ kiêu ngạo hất lên tận trời nên không thể chống cằm được)

---------------- Nếu bệ hạ thật sự sủng ái người khác, truyện này thành một "thần văn" đúng không? -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.