Lời còn chưa dứt, Tịch Lan Vi như vừa tỉnh khỏi mộng mà vươn tay ra, không hề cố kỵ mà nắm chặt cổ tay hắn. Nắm chặt đến gắt gao, dùng mười phần sức lực, cách ống tay áo, Hoắc Kỳ cũng có thể mơ hồ cảm giác được móng tay nàng bấm vào có chút đau.
"Buông tay." Hắn nhàn nhạt nhìn tay nàng, nàng không buông, liền thấy hắn nhíu mày.
Do do dự dự, cảm thấy không buông hắn sẽ không vui, rồi hắn lại lập tức rời đi. Tịch Lan Vi nghẹn ngào nhìn hắn, muốn nói cái gì đó, lại bởi vì mới vừa rồi khóc quá nhiều, cổ họng chưa khỏi hẳn, hoàn toàn không phát ra tiếng.
"Người tới." Hoắc Kỳ cao giọng gọi, cảm giác bóp chặt trên cổ tay không còn. Theo bản năng mà nhìn lướt qua, là nàng đột nhiên buông lỏng hắn ra và thu hồi tay lại. Nhưng thân mình nàng thì lại dịch lại gần bên người hắn, không muốn hắn đi.
Cho nên đột nhiên thu tay lại là... Sợ hắn lại gọi người kéo nàng ra như trước?
Ánh mắt Hoắc Kỳ dời đi, nhìn về phía hai thái giám đứng hầu ở cửa, phân phó lời ít mà ý nhiều: "Đi lấy nước tới, hầu hạ Uyển hoa rửa mặt."
Hai thái giám đáp lời rồi thối lui. Tịch Lan Vi vẫn ngơ ngẩn nhìn hắn, tầm mắt không dám rời khỏi, nhưng rốt cuộc lại không dám duỗi tay kéo hắn nữa.
Một lát sau, lại đi vào đó là hai người Thu Bạch và Thanh Hòa, bê bồn đồng và khăn, đều là mặt mày buông xuống, hiển thị ý kinh sợ với biến cố hôm nay.
Hoắc Kỳ quay đầu, nhìn Tịch Lan Vi, miệng lưỡi thanh đạm nói: "Dậy."
Tịch Lan Vi cứng lại, không dám cãi ý hắn, căng thân rời giường, đi tẩy sạch son phấn giàn giụa nước mắt trên mặt. Lòng nàng vẫn luôn thấp thỏm, cứ lo lắng nếu hắn rời đi thì làm sao bây giờ.
Cũng may cho đến khi nàng lau khô bọt nước, gác khăn xuống, hắn vẫn còn ở trong phòng.
Hai người đứng đối mặt, cách bốn năm bước. Hoắc Kỳ phất tay cho Thu Bạch và Thanh Hòa lui ra, vừa nhìn kỹ Tịch Lan Vi vừa cân nhắc hỏi: "Nàng nói là nàng tương kế tựu kế — Hạ Nguyệt thật sự hạ độc nàng?"
Tịch Lan Vi gật đầu, hốc mắt vẫn hơi hơi hồng, khuôn mặt lau sạch hết phấn son nhìn có vẻ tái nhợt.
"Vậy vì sao nàng không nói cho trẫm?" Hắn liếc nàng trầm giọng hỏi: "Nàng biết trẫm không thật sự sủng nàng ta, còn lo lắng trẫm mặc kệ nàng sao?"
Tịch Lan Vi nhấp nhấp môi, gật đầu phúc thân, lại muốn đi lấy giấy bút tới. Mới vừa thối lui nửa bước, hắn lại đưa tay tới trước mặt nàng, khi nàng đang hơi ngạc nhiên, hắn khẽ cười: "Viết đi."
"Thần thiếp sợ bệ hạ cân nhắc, chỉ răn lớn phạt nhỏ mà thôi." Tịch Lan Vi giải thích ngắn gọn.
Hoắc Kỳ thu hồi tay, an tĩnh suy nghĩ, nhưng thật ra đã hiểu một chút lo lắng của nàng. Liếc nàng, mặt thì đã rửa sạch sẽ, búi tóc thì còn loạn, mấy cái trâm cài đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, rõ ràng chật vật.
Nàng lặng im giương mắt muốn đánh giá khuôn mặt, nhưng khi vô tình chạm phải ánh mắt hắn thì vội cụp mi, tự mâu thuẫn trong lòng. Hoắc Kỳ trầm xuống, đi về phía trước một bước, nàng liền không tự giác lui về phía sau non nửa bước.
Hắn nhíu mày, lại tiến về phía trước một bước, nàng phục hồi tinh thần lại, cũng không dám tiếp tục lui.
Vì thế hắn tiến thêm mấy bước, đi đến vị trí cách nàng thật gần mới dừng lại, đưa tay gỡ một cái trâm cài trên búi tóc nàng xuống.
Tùy tiện ném qua bàn trang điểm ở một bên, sau đó hắn lại đưa tay đi gỡ xuống một cái khác.
Cũng may Tịch Lan Vi không điểm xuyết búi tóc quá mức hoa lệ, cứ như thế vài lần, châu ngọc trên đầu đã được rút sạch, chỉ còn một mái tóc dài đen nhánh óng mượt rũ ở sau lưng, đối lập khiến sắc mặt càng có vẻ tái nhợt.
"Nếu lại có lần sau..." Hoắc Kỳ nói. Nói đến một nửa, nàng đã lắc đầu liên tục, là kinh hoảng, càng là cam đoan tuyệt đối không sẽ có lần sau.
"Ừ." Hoắc Kỳ gật đầu một cái, sắc mặt ôn nhu, đón nàng đang thấp thỏm ôm vào trong lồng ngực, cảm giác nàng sau một trận co rúm thì đã an tĩnh lại, sau đó lại có chút ngăn không được mà nức nở.
"Xuy..." Nghe được hắn cười khẽ một tiếng, rốt cuộc Tịch Lan Vi cũng thả lỏng tâm tư khẩn trương. Nghiêng mặt kề sát lên ngực hắn, nghe thấy một tiếng lại một tiếng tim đập rõ ràng, nhất thời cảm thấy đời này có thể cứ nghe như vậy thì tốt rồi.
Yên lặng nghe giây lát, Tịch Lan Vi cử động một chút, do dự rồi cũng vươn tay tới, vòng qua bên hông hắn, càng ôm càng chặt.
"Thật là không muốn quản nàng." Hoắc Kỳ cười nhẹ nói: "Vô tâm vô phế. Nàng nói xem, trừ bỏ đoạn thời gian nàng mới vừa vào cung kia ra, trẫm còn có chỗ nào đối đãi nàng không tốt?"
Nàng ở trong lồng ngực hắn lập tức lắc đầu, thừa nhận không có, một chút cũng không có.
"Cho nên, rốt cuộc là nàng có ý gì đối với trẫm?" Hắn hỏi, thanh âm thấp xuống, gác đầu ở bên tai nàng nói một cách nặng nề: "Nếu nàng chỉ xem trẫm là Hoàng đế..."
Nàng ở trong lồng ngực lại lắc đầu một trận, hai tay cũng tăng lực, ôm chặt bên hông hắn.
"A..." Hoắc Kỳ cười, nghiêng đầu, nhìn sắc trời, lại nói: "Vậy không được khóc, nên truyền bữa lên rồi."
...
Một bữa tối dùng trong không khí thật vi diệu.
Chuyện mới vừa rồi qua đi, còn sót lại chút xấu hổ, hai người lại giống như tâm tình đều cực kì tốt, có chút cảm xúc khác thường quanh quẩn trong bữa ăn.
Tịch Lan Vi khóc đến mức không còn sức lực gì để ăn uống, an vị ở bên trái hắn, hai tay ôm lấy cánh tay hắn, dựa vào đầu vai hắn, muốn ngủ.
Hoắc Kỳ cũng không thèm để ý, tay trái không động đậy, nhân tiện chỉ dùng tay phải gắp đồ ăn. Không để cung nhân ở trong phòng, một ít đồ ăn ở xa thì với không tới, hắn nếm qua một lần những món ở trước mắt, cuối cùng gắp miếng tôm bóc vỏ lên, đưa đến bên miệng nàng, chạm vào môi nàng: "Há miệng."
Tịch Lan Vi nghe lời há miệng ra, mí mắt cũng chưa nâng một chút mà cứ vậy ăn tôm bóc vỏ, miệng đầy hương vị thơm ngon, mặt mày thư thái.
Hoắc Kỳ nhìn nàng cười một cái, lại gắp một đũa gà đinh đưa qua. Tịch Lan Vi cứ như vậy ăn vào, ý cười tăng thêm hai phần.
Hắn xem qua thức ăn trên bàn lần nữa...
Bên kia có miếng ớt cay.
Chấp đũa kẹp lên, lần thứ ba đưa tới bên miệng nàng: "Há miệng."
Tịch Lan Vi chưa nghĩ nhiều, tiếp tục há miệng ăn vào, cắn một cái, cay hăng xộc tới, cay đến thanh tỉnh một trận.
Nhìn nàng đang dựa vào vai bỗng dưng ngồi thẳng thân mình, bụm miệng nhíu chặt mày, nuốt cũng không phải phun cũng không phải, Hoắc Kỳ nhịn không được, cười to ra tiếng.
Tịch Lan Vi bị cay đến đầu óc không rõ, nửa ngày sau mới tỉnh táo, cuống quít lấy khăn để phun ớt cay ra. Quay đầu nhìn về phía Hoắc Kỳ, nàng trừng mắt giận dỗi.
Hắn càng cười tươi hơn, tiếng cười quanh quẩn trong phòng không ngừng. Cuối cùng hắn ngã xuống giường, cười đến mức nàng cảm thấy quẫn bách.
Hung hăng trừng hắn một cái, Tịch Lan Vi cảm thấy trong miệng nóng rát, hiện nay quan trọng chính là giải quyết cái cảm giác "Thiêu đốt lưỡi" này. Ánh mắt quét một vòng, cuối cùng ngừng ở trên chén canh của hắn, suy nghĩ trong chớp mắt, rồi ngay cả thìa cũng không cần, liền trực tiếp uống vào.
Nàng gác chén canh xuống, vẫn là căm tức mà nhìn. Hoắc Kỳ cười trong chốc lát rồi ngồi thẳng thân mình, thay đổi khẩu khí nhìn về phía nàng, trong mắt vẫn chứa đầy ý cười ôn hòa: "...Tức giận?"
Tịch Lan Vi chuyển mắt, không để ý tới hắn, giận dỗi.
Một lát, hơi thở bên tai gần thêm chút...
Lại gần thêm chút.
Rốt cuộc Tịch Lan Vi nhịn không được quay đầu lại, chưa thấy rõ cái gì, trên môi liền bị một mảnh ấm áp phủ lên.
"Ưm..." Nàng vừa ngã về phía sau vừa phát ra tiếng hô hấp trầm thấp mang theo kinh hoàng. Trước khi đầu nàng chạm đất, tay hắn đã lót ở phía dưới.
...
"Bệ hạ..." Cảm giác được tay hắn sờ soạng tới đai lưng, nàng né tránh một cái, hơi kinh ngạc.
Đã hơn một năm, hắn không đụng đến nàng, mỗi lần đều rất "Quá phận" mà đuổi Đồng sử nữ quan đi. Làm cho nàng cũng sắp quên luôn... việc giường chiếu.
Hôm nay đột nhiên như vậy, nàng mới vội giật mình nghĩ đến, nhìn vài phần ý vị khác thường trong mắt hắn, khi đã hiểu rõ ràng thì không khỏi hít một hơi...
Đây... Đây mới là giờ nào? Nhìn sắc trời, tuy không tính là "Ban ngày tuyên dâm", nhưng dù sao cũng còn chưa dùng xong bữa tối mà...
Khi nàng còn đang ngây ra thì hắn đã đứng lên, cười khẽ, cúi người ôm nàng còn đang thất thần lên.
Bao lâu nay, hắn nhịn rồi lại nhịn, hôm nay cảm xúc biến đổi, ngược lại đột nhiên cảm thấy loại sự tình này mà theo ý nàng thì thật sự không phải biện pháp tốt!
Hoắc Kỳ sải bước mà đi về phía giường, Tịch Lan Vi nhìn thần sắc hắn, không tự chủ được mà tim đập nhanh lên.
Vẫn có khẩn trương của một năm trước, nhưng giống như... không còn muốn tránh né?
Khi thân mình chạm vào chăn ở trên giường, hai má Tịch Lan Vi đột nhiên ửng hồng, nhìn hắn đưa tay buông màn. Ngăn lại ánh sáng bên ngoài phòng, trong giường này là một không gian tối mờ. Môi hắn chạm lên trán nàng, rồi thuận theo má mà hôn xuống phía dưới, cứ mỗi một tấc lại nhiều thêm một phần khô nóng, khiêu khích trong lòng nàng từng trận rung động.
Không suy nghĩ cái gì nữa...
Đây là một cái ý niệm coi như tỉnh táo cuối cùng của Tịch Lan Vi.
...
Mèo con lẻ loi nằm ở trong phòng, tới thời gian dùng bữa tối của nó, đợi thật lâu cũng không thấy ai đến đút cho nó ăn.
Không biết vì sao mà các cung nhân đều không tiến vào...
Mèo con đói bụng ở trong phòng xoay vòng, cuối cùng nhìn về phía giường. Nó nghiêng đầu ngẫm lại, màn thả, vậy là ngủ— buổi tối khi Tịch Lan Vi ngủ không muốn nó lên giường.
Nhưng màn kia lại đong đưa không ngừng, tiếng người cũng vang lên không ngừng, tựa hồ như chưa ngủ?
Mèo con đợi trong chốc lát, vẫn không có người tiến vào cho nó ăn, nó cực kỳ không vui. Đi vài bước, lẻn đến bên giường, vừa nhìn thấy làn váy Tịch Lan Vi rũ ở trước mắt, nâng móng quào lấy.
Nàng không có phản ứng...
Nó cứ cào lấy cào để, bình thường nếu bị nó cào váy thì Tịch Lan Vi lập tức sẽ xách nó lên, hôm nay Tịch Lan Vi lại không hề để ý đến nó, cho đến khi nó kéo toàn bộ váy tuột khỏi giường...
Ngơ ngác mà nhìn sợi tơ mắc trên móng: Người đâu...?
...
Từ khi Tịch Lan Vi có thể phát ra tiếng tới nay, vẫn luôn là giọng nói khàn khàn thêm một chút hờn dỗi, khô nóng kia cũng không tính là thoải mái, làm nàng gắt gao nhíu mày lại. Nàng mẫn cảm mà tiếp nhận mỗi một động tác của hắn, thậm chí có thể tinh tế nhận ra hắn rất cẩn thận.
Suy nghĩ của nàng bị bao bọc bởi một tầng mông lung, muôn vàn hồi ức cùng ào đến, làm nàng đáp ứng không xuể, sau đó phút chốc kinh ngạc nhận ra... Thế nhưng đều là ký ức của một đời này?
Đều là ký ức về nàng cùng Hoắc Kỳ...
"Tính ra nàng đã vào cung hơn một năm." Bên tai đột nhiên truyền đến một câu như vậy. Nghe có vẻ nghiến răng nghiến lợi, biểu lộ vô cùng rõ ràng ra hắn không thể nhịn được nữa. Tịch Lan Vi hừ nhẹ một tiếng xem như đáp lời, hoàn toàn không ý thức được một câu không thể nhịn được nữa này có ý nghĩa gì.
Nháy mắt tiếp theo, nàng ngân ra tiếng. Không gian trước mắt đã bắt đầu xoay chuyển, Tịch Lan Vi cắn chặt môi, cắn đến giữa răng có mùi tanh ngọt.
Người này...
Nàng thật là tủi thân, ước chừng là ngày thường được hắn cẩn thận che chở quen rồi, hiện nay bị hắn bắt nạt như vậy thì rất không thích ứng. Bỗng dưng giơ tay, hai tay nàng vòng lên trên lưng hắn, móng tay bấm xuống, giận dỗi nên quyết tâm phải chia phần đau đớn này cho hắn một chút thì mới tính là công bằng!
Hoắc Kỳ nhăn mày lại, ánh mắt sắc bén lên một cái rồi giây lát lại tràn đầy ôn hòa cùng giảo hoạt. Hắn lại hôn lên môi nàng, vuốt ve thân mình nàng. Rất nhanh, tay nàng liền mất hết sức lực.
----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
# chương trước hỏi "Bệ hạ nhẫn được sao? ", các ngươi quá tinh #
# hoàn toàn "Không nhịn nỗi" #
# Bệ hạ nhịn một năm liền bị điểm trúng #
# Bệ hạ tỏ vẻ: Chính sự gì đó rời giường lại tính #
# Lan Vi lúc này mới gọi là tính kế tính đến cả chính mình cũng đi vào #