Tiếng tiêu réo rắt vang lên, có lúc kéo dài tha thiết, có lúc nhanh ngắt quãng, sự phối hợp nhịp nhàng của hơi thở cộng thêm các động tác của ngón tay, tạo nên một khúc nhạc tuyệt vời, lay động lòng người.
Phùng Hành nhìn Hoàng Dược Sư đứng giữa rừng hoa đào, trên người là bộ y phục màu trắng, mái tóc mà hắn luôn tùy ý xõa dài ra được cột lên cao bằng một sợi dây lụa đơn giản cùng màu.
Đó là nàng làm cho hắn, bình thường thấy hắn cứ xõa mái tóc đen của mình cho nó tùy ý bay loạn, tuy là điều đó cũng tạo nên cảm giác phiêu diêu khiến hắn tựa như tiên nhân, nhưng mà kiểu tóc này rất là bất lợi.
Vì vậy, sáng nay nàng liền gợi ý cột tóc lên cho hắn. Xem xem, cảm giác khác rất nhiều. Bây giờ nhìn hắn như một vị công tử anh tuấn tiêu sái, toàn thân có một cỗ quý khí khiến người ta không dám đến gần.
Kết thúc bài tiêu, Hoàng Dược Sư liền quay lại đình.
Đợi hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, Phùng Hành liền háo hức hỏi: “Cái bài khi nãy,… nó tên gì vậy?”
Mặc dù trong lòng có đoán đoán, nhưng nàng vẫn muốn chắc chắn hơn.
Hoàng Dược Sư nhìn thê tử mặt mày hứng thú, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn, trong lòng mềm nhũn,khóe miệng hơi cong cong. Nàng so với Quách Phù càng giống tiểu cô nương hơn.
-“Đây là Bích Hải Triều Sinh Khúc.”
Oa , nàng biết ngay mà, không phải bản nhạc nào cũng có thể khiến cho cây cối lay động, thậm chí nàng còn nhìn thấy mấy cái lá đáng thương bị cắt đôi. Có điều, nghe nói tiếng tiêu này rất lợi hại, ngoại trừ người có nội lực thâm hậu cùng người không có tạp niệm trong lòng, không ai có thể chịu được. Vậy nàng là trường hợp gì, từ nãy đến giờ, nàng cũng không có chỗ nào không khỏe.
Nghĩ vậy, nàng liền hỏi ra miệng, nhưng lại tìm cách hỏi uyển chuyển hơn: “Cái khúc tiêu này, cũng là võ công phải không?”
Hoàng Dược Sư gật đầu : “Bích Hải Triều Sinh Khúc là một chiêu võ công đấu nội lực, nó có thể khiến cho người có nội lực thấp hơn ta hoặc không có nội lực sẽ gục ngã, thậm chí là trọng thương.”
Nghe hắn nói đến đây, nàng liền nhanh chóng đem nghi vấn của mình nói cho hắn.
Hoàng Dược Sư nhìn nàng, đôi mắt trở nên dịu dàng hơn còn có chút mơ màng, như là đang nhớ lại cái gì, hắn nói:
-“Bích Hải Triều Sinh Khúc là khúc nhạc ta sáng tác khi chúng ta vừa tiến Đào Hoa đảo, nó là khúc nhạc được dựa theo tiếng sóng biển. Nàng đã nghe ta tấu rất nhiều lần, cho nên sẽ không bị nó ảnh hưởng.”
Phùng Hành gật đầu tỏ vẻ đã rõ. Thấy hắn nhìn nàng nhưng tâm trí lại phiêu diêu, Phùng hành buồn rầu nghĩ, chắc hắn đang nhớ tới khoảng thời gian bên cạnh “Phùng Hành”, tuy nàng cố gắng giả dạng, nhưng hắn yêu nàng ta như vậy, chắc cũng sẽ nhận thấy một vài điều khác biệt đi, cảm giác bên cạnh một người, luôn không giống nhau, nhất là bên cạnh người mình yêu.
Chợt, nàng nghe hắn nói: “Cái tên Bích Hải Triều Sinh này, là do nàng đặt. Hơn nữa, nàng còn làm một câu thơ về nó.”
Phùng Hành rất ngạc nhiên, thì ra tên khúc tiêu là do “nàng” đặt sao, cái tên thật hay, nàng ta đúng là một người tài hoa, nghĩ đến đây, nàng lại buồn rầu hơn, người như vậy,nàng làm sao có thể sánh bằng.
Lúc này, một hình ảnh chợt hiện lên trong đầu của Phùng Hành, nó như là kí ức từ xa xưa, hơi mơ hồ, nhưng cũng rất rõ ràng. Chợt, Phùng Hành buộc miệng:
“Cõi hồng trần, chốn phong ba, đào hoa đảo nơi chốn đào hoa
Gió thu xanh, biển bạc đầu, mấy độ sông xanh nghe lạc khúc.”
Một tiếng “keng” vang lên, ngọc tiêu trên tay Hoàng Dược Sư đã rơi xuống đất, hắn không thể tin được nhìn nàng, trong mắt là sự kinh hỷ không thể nào giấu được, mất đi dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, hắn đứng phắt dậy, hay tay cầm lấy vai nàng, kích động nói:
-“Đúng rồi, đúng là nó, chính là bài thơ nàng từng làm. A Hành, nàng đã nhớ lại gì sao.”
Phùng Hành cũng kinh ngạc không kém, cả người bất động, không phải nàng, đó không phải bài thơ nàng làm, đó là do người nữ nhân trong hình ảnh lúc nãy đã làm. Nàng chỉ là thấy nữ nhân đó ngâm bài thơ này, sau đó không kìm được đọc ra.
Hoàng Dược Sư nói đó là do “nàng” làm, vậy chẳng phải. Ý nghĩ khó tin này khiến trong lòng Phùng Hành ngũ vị tạp trần. Nếu nàng đoán không lầm, đó là kí ức của cơ thể này đi, có kí ức này, nàng sẽ dễ dàng giả làm Phùng Hành hơn. Thế nhưng, nàng đã cướp đi thân thể của người ta, trong lòng thì mơ ước phu quân của người ta, bây giờ thì đoạn kí ức tốt đẹp nhất của hai người, chẳng lẽ nàng cũng muốn chiếm sao.
Nàng cảm thấy mình là một kẻ trộm, hơn nữa còn là một kẻ trộm ti tiện, hèn hạ, tham lam nhất.
Nhìn vào gương mặt tuấn mĩ đầy mong đợi kia, Phùng Hành thật không nỡ làm cho hắn thất vọng. Nếu bây giờ nàng nói sự thật cho hắn, vậy thì hắn sẽ ra sao. Đã cho hắn hy vọng, bây giờ lại để hắn thất vọng sao.
Đột nhiên, nàng rất hận sự xếp đặt của ông trời. Vì sao ông ta lại để nàng tới đây, nếu như nàng vĩnh viễn cũng không tới đây, nếu như nàng đã chết, vậy thì không nên cho nàng trọng sinh, không nên cho nàng gặp hắn.
Hoặc, ông trời nên để cho chân chính Phùng Hành trọng sinh, như vậy, mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều.
Hoàng Dược Sư thấy cảm xúc của thê tử thay đổi, nghi hoặc gọi nàng : “A Hành.”
Phùng Hành hoàn hồn lại, thấy hắn lo lắng nhìn mình, trong lòng càng khó chịu, nhưng lời nói muốn thốt ra lại ngạnh sinh sinh nuốt trở về.
-“Ta không sao, chỉ là trong đầu hiện lên mấy hình ảnh.”
Hoàng Dược Sư thấy nàng thật sự không sao, liền yên tâm. Hắn đưa tay ôm lấy nàng, dịu dàng mà nói:
-“ Có lẽ, lúc nãy là kí ức của nàng.”
Phùng Hành chôn mặt trong lòng hắn: “Ta không biết.”
Hoàng Dược Sư: “Không sao, theo tình hình của hôm nay, sau này nàng từ từ sẽ nhớ lại thôi, không gần nôn nóng, cho dù có chuyện gì, nàng vẫn là nàng, vẫn là thê tử của ta, điều đó chưa bao giờ thay đổi.”
-“ Ừm.” - Phùng Hành đưa tay ôm lấy hắn, nước mắt bất giác chảy ra. Hoàng Dược Sư thật xin lỗi, cho dù sau này ta có nhớ lại tất cả những kỉ niệm của ngươi với Phùng Hành, thì ta cũng không phải là nàng. Ta là một kẻ trộm hèn hạ, đầy lòng tham, ta không muốn buông ngươi ra, mặc dù ta biết ngươi không yêu ta nhưng ta thật xin lỗi, hãy để ta ích kỉ thêm chút nữa đi.
Lúc trước, khi xem phim, nàng luôn chán ghét những nữ phụ dùng mọi cách để chiếm lấy nam chính, nhưng bây giờ nàng mới hiểu, một khi đã yêu, thì người ta sẽ không kiềm chế được mình, cho dù thương tích đầy mình, vẫn muốn giữ ngươi ở bên cạnh.
Phùng Hành, ta có lỗi với cô, nhưng cô yên tâm, từ hôm nay, ta sẽ không dùng những thứ của cô để giữ hắn bên cạnh. Tuy thân thể này ta không thể trả lại cho cô, nhưng, ta sẽ không cố gắng giả làm cô nữa. Ta sẽ dùng bản tính chân thật của mình để ở bên cạnh hắn.
Mặc dù điều này sẽ khiến hắn phát hiện sự thật nhanh hơn, nhưng ít nhất, sau này ta còn có thể tự nói với mình, người bên cạnh hắn lúc này là ta, Phùng Tường Hy mà không phải là thế thân của Phùng Hành.
Hoàng Dược Sư cảm thấy ngực mình ẩm ướt, tuy hắn không biết lí do khiến nàng thương tâm, nhưng hắn biết lúc này hắn không nên hỏi, nàng vẫn còn thấy xa lạ với hắn, vì vậy, hắn chỉ trầm mặc ôm nàng.
Đợi một hồi, cuối cùng Phùng Hành cũng bình tĩnh lại, rời khỏi vòng tay của hắn.
Hoàng Dược Sư đau lòng mà ôn nhu lau những giọt nước mắt đọng trên mặt nàng. Phùng Hành nhìn hắn cẩn thận, dịu dàng từng chút xoa mặt nàng, như thể sợ nàng bị thương. Mặc dù biết không phải, nhưng từ nay về sau, nàng sẽ tự thôi miên mình rằng sự dịu dàng đó là dành cho nàng.
Thấy hắn lau xong xuôi, Phùng Hành liền mở miệng hỏi: “Có thể nấu cho ta một bữa tiệc lớn không?”
Phùng Hành chớp đôi mắt vẫn còn thấm nước mắt, đọc ra tên một loạt món ăn : “Ta muốn, canh hảo cầu, ngọc địch thùy gia thính lạc mai, nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, nếu được, thì thêm một vài món mới nữa, ta tương đối thích ăn cay.” Hồi nàng coi phim đã thấy thèm rồi, bây giờ có phúc ăn, thì phải hưởng.
Hoàng Dược Sư thấy nàng đọc ra tên món ăn, khóe miệng khẽ cong một chút: “Những thứ khác thì nàng không nhớ, nhưng mấy món ta nấu, nàng lại nhớ rất rõ.” Nói xong thì đứng lên, một tay ôm ngang eo Phùng Hành, dùng khinh công phi nhanh đến phòng bếp.