Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 24: Thái Lão Gia



Editor: Aubrey.

Hôm nay phố Bắc Đại náo nhiệt đến lạ thường, trên đường, người tới người đi, ai cũng hưng phấn đàm luận về sự kiện vừa xảy ra trong hôm nay. Dư Ký Ăn Là Ghiền khai trương lại, còn cho ra mắt hai món mới!

Mọi người cảm khái món trâu cổ lạnh kia ăn thật ngon, còn suy đoán xem cách làm của nó như thế nào, chẳng những món ăn đẹp, mà mùi vị cũng thật ngon.

Thạch trâu cổ trong suốt ngọt ngào khi ăn vào mang theo hương vị của quả trâu cổ, còn món đậu hủ màu xanh lục khi cho vào miệng thì dậy lên hương vị thanh mát. Nhưng bọn họ đều đoán không ra rốt cuộc được làm từ cái gì, chỉ có thể lắc đầu cảm thán, Dư lão bản này, sao lại làm ra được những món mới vừa ngon miệng, còn được hoan nghênh đến thế?!

Năm sáu ngày qua, quán ăn vặt không mở, một số khách quen đi ngang qua thấy quán ăn vặt khai trương lại. Lập tức sôi nổi hỏi thăm, còn lo lắng nói với Dư Thanh Trạch: "Dư lão bản, mấy ngày nay các ngươi không mở quán, bọn ta còn tưởng ngươi không mở lại nữa, còn tiếc một phen đây."

"Đúng vậy, bọn ta không tìm được chỗ nào bán bánh ướt và mì lạnh ngon như ở đây."

Dư Thanh Trạch nghe vậy, cười nói: "Cảm ơn các vị, mấy ngày nay ta gặp chút chuyện, nên phải ở nhà nghỉ ngơi. Các vị yên tâm, quán ăn vặt vẫn tiếp tục bán như thường lệ."

"Vậy là tốt rồi, trời quá nóng, bọn ta đã quen ăn món ăn của ngươi rồi. Nếu không, bọn ta sẽ chẳng ăn gì nổi."

"Ha ha ha! Đúng vậy, món mới hôm nay cũng ngon lắm, ta cảm thấy mùa hè năm nay không cần phải chịu khổ nữa."

...

Có người vui mừng, cũng có người ưu sầu.

Bên này thì vô cùng náo nhiệt, mà bên kia, Vương lão bản đang tức tới mức muốn nổ tung.

Mấy ngày nay, Dư Ký không mở cửa, cả thành chỉ có mỗi Vương Ký có mì lạnh, tuy mùi vị không bằng Dư Ký, nhưng bán tốt hơn trước nhiều. Ông cho rằng bọn Dư Ký bị đánh một trận, chịu giáo huấn nên sẽ không dám mở lại nữa. Ai ngờ, chỉ mới qua vài ngày, bọn họ lại khai trương!

Còn cho ra thêm món mới!

Mấu chốt là món mới còn rất được hoan nghênh!

Mắt thấy số lượng khách lại bớt không ít, Vương lão bản nhìn nam nhân trước mặt, hỏi: "Không phải con nói họ Dư kia bị thương sao? Nhìn động tác của hắn nhanh như vậy, có chỗ nào giống bị thương?!"

Nam nhân cúi đầu, đáp: "Thật sự bị thương mà, bị chém trúng vai trái."

Vương lão bản lật bàn, cả giận nói: "Đồ vô dụng, tìm người cũng vô dụng như vậy!"

Thân thể của nam nhân run lên, nhỏ giọng nói: "Cha, hay là, chúng ta lại đi tìm người giáo huấn bọn họ? Nói không chừng, bọn họ không biết lý do tại sao bị đánh, nên chúng ta sẽ thử uy hiếp bằng cách nói rõ ra, cảnh cáo một chút, được không?"

Vương lão bản thổi râu trừng mắt, giơ tay chỉ vào nam nhân, giận run người: "Con, con, đồ óc heo nhà con! Như vậy chẳng khác nào nói cho người ta biết chúng ta tìm người đánh bọn họ? Hả?!"

Nam nhân bĩu môi: "Sợ cái gì, bọn họ một không tiền, hai không thế. Ở trong huyện thành này, dù bọn họ có biết là chúng ta, cũng chẳng làm gì được."

Vương lão bản trừng mắt liếc hắn: "Con quên cữu cữu của con đã nói gì sao? Hắn còn muốn được thăng quan, vậy mà con muốn người ta nắm được nhược điểm của hắn, xem hắn có lột da con ra hay không!"

Nam nhân nghe vậy, trầm mặc, thật lâu sau mới hỏi: "Vậy phải làm sao đây? Không thể để cho họ Dư kia cướp hết khách của chúng ta được."

"Dù có làm gì cũng không thể để người khác biết." Vương lão bản cũng rất giận, ở trong phòng đi tới đi lui, nhưng vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào.

Qua một hồi, ông mới nói: "Lại đây, con đi tìm một người..." Vương lão bản nói nhỏ bên tai của nhi tử.

Cuối cùng, ông hỏi lại: "Đã hiểu chưa?"

Nam nhân gật đầu: "Đã hiểu."

Vương lão bản phất tay, nói: "Được rồi, con đi đi, tìm người đáng tin cậy một chút, đừng tìm mấy thứ tạp nham nữa!"

Nam nhân vâng một tiếng, rồi lập tức rời đi.

Đồng thời, tại quán mì Lưu Ký. Lưu lão bản đứng bên cửa sổ nhìn về phía quán ăn vặt ở đối diện, lâm vào trầm mặc.

Sau lưng ông, đại nhi tử của ông cũng đang cung kính đứng ở đó.

Một hồi lâu, Lưu lão bản mới mở miệng hỏi: "Làm ra được chưa?"

"...Vẫn chưa." Lão đại Lưu gia thở dài, đứng thẳng người, chuẩn bị nghe bị mắng. Hơn mười ngày, bọn họ vẫn chưa làm được bánh ướt, khó trách lão cha sinh khí.

Nhưng mà, ngoài ý muốn là, lần này lão cha không có mắng hắn, mà chỉ nhẹ giọng "À" một tiếng, rồi lại nói: "Đến Dư Ký mua vài chén trâu cổ về, mua cả hai món mới luôn."

Nói xong, Lưu lão bản xoay người, trở lại nhà bếp. Ông vừa đi một bước, đột ngột dừng lại, rối rắm nhíu mày, bổ sung: "...Sẵn tiện, con hỏi Dư lão bản có bán bánh ướt riêng không? Nếu có thì mua một cân về."

Lão đại Lưu gia sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, rồi vội vàng đi về phía đối diện.

Trên phố Bắc Đại, một chiếc xe ngựa được kéo bởi hai con ngựa to khoẻ, thùng xe khá rộng so với những xe ngựa bình thường khác. Phía trước có một xa phu, bên cạnh là một tiểu ca nhi thanh tú, tấm mành trên cửa sổ được kéo ra, xuyên thấu qua cửa sổ, có thể nhìn thấy người đang ngồi bên trong là một lão nhân, mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn.

Trên đường, có người nhận ra xe ngựa này và lão nhân đang ngồi bên trong, bọn họ sôi nổi nhường đường, chờ xe ngựa đi qua. Sau đó, bọn họ mới bắt đầu nghị luận.

"Trời nóng như vậy, Thái lão gia ra ngoài làm gì nhỉ? Lâu rồi không thấy ngài ấy ra ngoài."

"Nhìn phương hướng này, chẳng lẽ là ra khỏi thành? Đi ra bến tàu, rồi đi thuyền lên Vân Châu?"

"Không phải đâu, ta không thấy Thái lão phu lang. Nếu thật sự muốn đi, không phải bọn họ nên đi cùng nhau sao? Thái lão gia đời nào bỏ một mình Thái lão phu lang ở lại."

"Aiz! Không phải Nhị thiếu gia Thái gia còn ở đây sao? Dù sao cũng phải có người ở lại trông coi ngài ấy chứ?"

Nói đến Nhị thiếu gia Thái gia, mọi người đồng loạt lắc đầu thở dài, không biết đối phương là may mắn hay bất hạnh.

Hắn là nhi tử thứ hai của Thái đại nhân, Thái Vân Đông, với xuất thân như vậy, đã may mắn hơn người khác rất nhiều rồi. Chỉ là, hắn bất hạnh gặp phải một chứng bệnh phiền toái, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa khỏi. Sau khi trở về từ Vân Châu, bởi vì thân thể ốm yếu, nên suốt mười năm chưa ra khỏi phủ một lần nào, thậm chí người ngoài cũng không biết hắn có bộ dạng như thế nào.

Mười năm trước, cha của hắn thăng chức trở thành Tri phủ Vân Châu, cả nhà định dọn qua đó, nhưng vì căn bệnh của hắn. Khi tới Vân Châu, vì khí hậu ở đó mà bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn, không thể khôi phục, vốn dĩ chuyện ăn uống khó khăn, còn vì đổi chỗ ở nên không ăn nổi bất cứ món gì. Cả nhà Thái đại nhân hết cách, không thể không đưa hắn trở về thành Đồng Sơn.

Hai lão phu phu Thái gia đau lòng tôn tử, nên cũng đi theo về thành Đồng Sơn, chiếu cố cho hắn.

"Haiz! Thái gia bọn họ thật đáng thương, năm nào cũng bị chia cách hai nơi..."

"Cũng phải..."

Xe ngựa chậm rãi di chuyển trên đường, đến một nơi có rất nhiều người đang tụ tập. Cuối cùng, bọn họ dừng trước một quán ăn vặt đang có rất đông khách.

Tiểu ca nhi và xa phu xuống xe, vén màn trên xe ngựa lên, nói với người bên trong: "Thái lão gia, tới rồi."

Lão nhân gia khom lưng xuống xe.

Những người xung quanh nhìn thấy ông, ai nhận ra, thì sôi nổi gọi ông một cách đầy tôn kính: "Thái lão gia."

Có vài người thân thiết, còn hàn huyên với ông: "Lâu rồi không thấy ngài dạo phố."

Thái lão gia thở dài, nói: "Dạo này thời tiết nóng quá, già rồi, không thích vận động."

"Vậy hôm nay ngài đến đây là?"

Thái lão gia cười ha hả: "Nghe nói hôm nay Dư lão bản ra mắt món mới, nên ta đến ăn thử."

Mọi người nhìn hạ nhân đang đỡ ông, lập tức hiểu ra, người này là khách quen của quán ăn vặt.

Hạ nhân kia chính là Mễ ca nhi.

Y đỡ Thái lão gia xuyên qua đám người, đi đến trước quán, có người vội đứng dậy nhường ra một bàn trống. Mễ ca nhi cũng không khách khí, nói cảm ơn xong, y đỡ Thái lão gia ngồi xuống, rồi đến trước mặt Dư Thanh Trạch nói: "Dư lão bản, cho ta một chén trâu cổ và hai chén đậu hủ."

Lúc xe ngựa xuất hiện, Dư Thanh Trạch thấy người ngồi trên xe là Mễ ca nhi và một lão nhân, hắn đã đoán được lão nhân đó là ai. Chỉ là, hắn không định chủ động chào hỏi.

"Được, có ngay đây." Dư Thanh Trạch cười đáp, nhanh chóng múc ra ba chén, hắn bưng hai chén, Thường Hạo bưng một chén, tự mình đưa đến bàn của họ.

"Ba vị dùng thong thả." Nói xong, hắn trở về tiếp tục nấu mì.

Mễ ca nhi đột ngột gọi hắn ở lại, giới thiệu với hắn: "Dư lão bản, vị này là gia chủ của ta, Thái lão gia."

Dư Thanh Trạch vô cùng khách khí chào hỏi: "Hân hạnh được gặp Thái lão gia."

Thường Hạo cũng học theo bộ dạng của Dư Thanh Trạch mà gọi một tiếng, chào hỏi xong, nhóc tiếp tục quay lại làm việc.

Thái lão gia cười nói: "Không cần khách khí như vậy, các ngươi làm thức ăn, cả nhà của ta rất thích. Vừa hay hôm nay ta rảnh, nên muốn tự mình đến để nói lời cảm tạ với ngươi, cũng đa tạ ngươi đã cung cấp thực đơn, cháu ngoan nhà ta cuối cùng cũng có thể ăn uống bình thường được rồi."

Người xung quanh nghe Thái lão gia nói vậy, lập tức sôi nổi kinh ngạc, Nhị thiếu gia Thái gia đã có thể ăn uống bình thường được rồi? Còn là nhờ Dư lão bản cung cấp thực đơn?

Khó trách đang trong lúc trời nóng như vậy, Thái lão gia tự mình tới nói lời cảm tạ.

Bọn họ lại nhìn mấy món lễ vật mà Mễ ca nhi nhận từ tay xa phu, sau khi nói vài câu với Thái lão gia, y đưa lễ vật cho Dư Thanh Trạch.

Vương lão bản nghe tin Thái lão gia tới phố Bắc Đại, ông lập tức chạy tới, khi tới thì vừa lúc nghe được những lời này, còn chứng kiến cảnh tượng như vậy, ông đơ người.

Tên họ Dư quê mùa kia từ khi nào đã cùng một thuyền với Thái lão gia rồi? Còn cung cấp thực đơn cho người ta, trị hết bệnh của con ma ốm kia?

Nhìn thái độ mà Thái lão gia đối với họ Dư, hình như rất thưởng thức hắn. Trong lòng Vương lão bản trầm xuống, không ổn rồi.

Bên kia, Dư Thanh Trạch nhìn số lễ vật này, hắn sửng sốt. Bọn họ đã tặng lễ vật cho hắn hai lần, còn lần này...

Hắn nhìn những người xung quanh, lại nhìn Thái lão gia đang cười ha hả nhìn mình, thầm đưa ra suy đoán, hắn muốn trả lại, đành nói với Thái lão gia: "Thái lão gia quá khách khí, chỉ là mấy món tầm thường của kẻ hèn này, không đáng nhắc đến. Hơn nữa, ngài đã tặng lễ vật hai lần rồi, còn cái này, thật sự không thể tiếp tục nhận được."

Thái lão gia phất tay, cười tủm tỉm nói: "Cứ lấy đi, ta còn đang trông khi nào ngươi có thời gian rảnh thì đến phủ của ta làm khách, sẵn tiện giúp Phúc Bá làm mấy món ăn. Theo như Mễ ca nhi nói, ngươi làm đồ ăn còn ngon hơn Phúc Bá. Không biết lão nhân ta đây có được hưởng lộc ăn của ngươi không?"

Dư Thanh Trạch cười đáp: "Vậy thì xin đa tạ Thái lão gia, hôm nào ta sẽ đến phủ bái phỏng."

Thấy hắn đã đồng ý, Thái lão gia cao hứng nói: "Được rồi, ngươi bận gì thì làm đi, còn rất nhiều người đang đợi. Bọn ta ăn xong mấy chén này rồi về, khi khác nếu rảnh thì sẽ tiếp tục ghé."

Dư Thanh Trạch gật đầu: "Được, ngài cứ ăn tự nhiên."

Những người xung quanh nghe cuộc đối thoại của bọn họ, lập tức hiểu ra, thì ra Thái lão gia coi trọng trù nghệ của người ta, lần này Dư lão bản gặp may lớn rồi.

Vương lão bản ở một bên không có tâm tình tốt đẹp như vậy, ông vốn đến để chào hỏi Thái lão gia, sẵn tiện làm quen. Nhưng bây giờ, ông nhanh chóng xoay người về, chạy thật nhanh về tiệm mì của mình, tìm nhi tử, bảo nó hủy bỏ kế hoạch.

Bên kia, lão đại Lưu gia mua đồ ăn xong, cũng nhanh chóng về tiệm mì của mình, nói cho cha nghe về sự tình vừa rồi.

Lưu lão bản nghe xong, chỉ trầm tĩnh nói: "Vậy sao? Nhị thiếu gia Thái gia đã có thể ăn uống bình thường trở lại, vậy là chuyện tốt."

Lão đại Lưu gia hỏi: "Cha, người không lo lắng sao?"

Lưu lão bản liếc hắn một cái, quay đầu nhìn mấy chén đồ ăn trên bàn, hỏi: "Lo lắng cái gì?"

Lão đại Lưu gia nói: "Nếu Dư lão bản có mối quan hệ tốt với Thái gia, vậy chúng ta phải làm sao đây? Gần đây khách của chúng ta đã ít đi rất nhiều."

Lưu lão bản trừng mắt nhìn nhi tử, mắng: "Suốt ngày con chỉ biết suy nghĩ mấy cái không ra gì trong đầu thôi phải không?! Có tâm tư đó, không bằng lo nghiên cứu cách làm bánh ướt của người ta như thế nào, hai món mới của người ta làm như thế nào! Chúng ta mở tiệm mì, quan trọng nhất là tay nghề, tay nghề kém hơn người ta, không có khách không phải rất đúng sao?!"

Lão đại Lưu gia bị giáo huấn ngây ngẩn cả người, thì ra đây là những gì mà cha đang lo lắng? Hắn biết mình đã hiểu sai ý, lập tức xin lỗi ông, rồi nhanh chóng chạy xuống bếp.

Lưu lão bản chỉ hận rèn sắt không thành thép, cái dạng này, làm sao làm nên được đại sự?!

Có khác gì với tên Vương Đại Bàn kia?!

_._._._

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.