Thường Nhạc lắc đầu, bọn họ chỉ từng nghe Dư Thanh Trạch kể về chuyện của gia gia của hắn, nhưng chỉ là thuận miệng kể sơ mà thôi. Từ trước tới nay y chưa từng nghe hắn kể về người trong nhà, hoặc những người khác.
Nhưng Thường Nhạc cũng hiểu, tình trạng như vậy, sẽ khiến cho người trong cuộc rất khổ sở, nên không muốn đề cập cho người khác biết.
Dư Thanh Trạch cầm tay Thường Nhạc, dựa vào vách tường, sửa sang lại suy nghĩ, dùng cách diễn đạt mà Thường Nhạc có thể hiểu, chậm rãi nói: "Cha và A ma của ta quen nhau từ nhỏ, có thể coi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Sau khi lớn lên, bọn họ thuận lý thành chương mà thành thân. Khi đó, trong nhà rất nghèo, nhưng bọn họ vẫn rất ân ái, chăm chỉ, cùng nhau nỗ lực buôn bán, gia cảnh cũng dần dần tốt lên."
"Qua vài năm, bọn họ quá bận việc buôn bán, nên không muốn sinh con. Sau này, trong nhà có tiền, bọn họ mới sinh ta ra, A ma ở nhà chăm sóc cho ta một năm, sau đó tiếp tục buôn bán. Tiền trong nhà kiếm được càng ngày càng nhiều, mua được căn nhà lớn, còn mướn hạ nhân. Đáng lẽ ra, gia đình của ta sẽ rất hạnh phúc, đúng không?"
Thường Nhạc gật đầu, có phu lang, có nhi tử, trong nhà cũng có tiền, có nhà ở, không cần vì kiếm kế sinh nhai mà phát sầu. Cuộc sống như vậy, đã được xem là hạnh phúc rồi.
Nhưng y không ngờ, hắn còn nói đến hai chữ "chỉ là"...
"Gia gia của ta nói cho ta biết, vào năm ta hai tuổi, cha và A ma của ta tự dưng cãi nhau suốt ngày, lúc nào cũng cãi nhau, có khi hai người còn đánh nhau, quậy đến mức gà bay chó sủa, suốt cả ngày không thể yên tĩnh được. Cãi nhau suốt một năm, dần dần cha ta không về nhà nữa, A ma ta cũng không buôn bán nữa, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Sau này, ta mới được biết là tình cảm của cha và A ma nảy sinh vấn đề, cha ta ở bên ngoài có người khác, người nọ còn sinh cho ông ấy một nhi tử, nhỏ hơn ta hai tuổi."
Thường Nhạc trợn to mắt, sao cha của Dư đại ca lại làm như vậy...
"Ngươi cũng cảm thấy cha của ta rất xấu xa phải không?" Dư Thanh Trạch nghiêng đầu hỏi.
Thường Nhạc gật đầu, dùng từ này để hình dung rất chính xác.
Dư Thanh Trạch nhìn vẻ mặt tức giận của Thường Nhạc, thầm cảm thấy ấm áp, hắn nắm chặt lòng bàn tay của y, tiếp tục nói: "A ma của ta biết chuyện, nên mới cãi nhau với ông ấy. A ma của ta không cam lòng để một người ngoài như người nọ mang đứa trẻ vào nhà, trở thành người nhà họ Dư. Cho nên, dù đã hết hy vọng với cha ta, A ma vẫn không muốn hoà li với ông ấy."
"Sau đó, A ma của ta buồn bã đến nỗi sinh bệnh, mắc phải bệnh nặng, vào năm ta năm tuổi thì qua đời. Chưa đến nửa năm, A ma của ta vừa qua đời không bao lâu, cha ta đã cưới người kia về nhà. Vì thế, trong nhà ta có thêm một tân A ma và một đệ đệ, nhưng tân A ma không thích ta, đệ đệ cũng không thích ta, ở cùng bọn họ hơn hai năm, thật sự quá vất vả. Vào năm ta tám tuổi, gia gia biết ta không có cuộc sống tốt, nên mang ta về quê của ông, sống cùng với ông."
Dư Thanh Trạch nhìn về phương xa, lâm vào hồi ức.
Thật ra, đây là một câu chuyện xưa cẩu huyết kể về một người cha tồi tệ. Từ khi có tiền, ông ta bắt đầu ngoại tình khiến cho chính thê tức chết, rồi nâng tiểu tam lên thành chính thê, tiểu tam bức ép con trai của chính thê bỏ nhà ra đi.
Dư Thanh Trạch nhớ lại câu chuyện của gia đình mình, cảm thấy rất giống với mấy bộ phim truyền hình dài tập, cẩu huyết đến mức không thể thốt nên lời.
Ấn tượng về mẹ khi hắn còn nhỏ, hắn không nhớ rõ lắm, khi đó vẫn còn quá nhỏ, chỉ nhớ là ngày nào mẹ cũng khóc, sau đó thì lúc nào cũng ở bệnh viện. Còn hai mẹ con kia, Dư Thanh Trạch chỉ bâng quơ kể lại cho Thường Nhạc nghe, thật ra nữ nhân kia chỉ giả làm từ mẫu trước mặt cha của hắn, mỗi khi ông ấy ra ngoài, bà ta lập tức đổi thái độ, vừa đánh vừa mắng hắn.
Hơn nữa, trong mắt hắn, bà ta không cần phải giả tạo như vậy, vì căn bản cha hắn cũng chẳng thèm để ý gì đến hắn. Bằng không, ngày nào cũng gặp mặt, sao có thể không nhận ra dị trạng của con trai?
Vốn dĩ có thèm quan tâm đâu.
Thời ông nội của hắn còn trẻ, bởi vì chuyện của cha mẹ hắn, ông nội đã sớm chết tâm với cha của hắn rồi, vẫn luôn sống ở quê.
Sau này, tình cờ đi thăm cháu trai, mới biết hắn bị ngược đãi, mắng cha hắn một trận nhưng ông ta vẫn không thèm nghe, ông nội đành đưa hắn về quê sống cùng ông.
Vào năm Dư Thanh Trạch mười sáu tuổi, ông nội của hắn qua đời. Còn người cha tồi tệ kia, đến khi ông nội mất, chỉ trở về vài lần. Trong lễ tang của ông nội, bởi vì nữ nhân kia châm ngòi, hai cha con còn cãi nhau một trận. Từ đó, quan hệ của hai cha con chính thức đoạn tuyệt, sau này không còn gặp nhau nữa.
Dư Thanh Trạch đối với người cha tệ bạc kia cũng chẳng có cảm tình gì, sau khi hắn lên năm nhất trung học, gặp phải kỳ trưng binh, nhập ngũ. Hắn ở trong quân đội hoàn thành xong chương trình học, sau khi xuất ngũ thì trở lại trường học thêm một năm bổ túc rồi tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp, thông qua quan hệ với một chiến hữu, hắn đã bái sư học nghệ với một đầu bếp rất có danh tiếng, bắt đầu học nghề bếp. Sư phụ của hắn và gia đình của chiến hữu rất thân thiết, không giấu diếm gì, ông nguyện ý truyền lại tất cả bản lĩnh của mình cho hắn.
Có điều, chuyện này không tiện kể cho Nhạc ca nhi nghe, hắn chỉ đơn giản nói đến đoạn ông nội mất. Sau này, hắn không còn qua lại với người cha tồi tệ kia nữa, chỉ một mình tự sinh hoạt, tự kiếm sống mà thôi.
Thường Nhạc nhìn sườn mặt của Dư Thanh Trạch, trong lòng đau ê ẩm, thì ra quá khứ lúc nhỏ của Dư đại ca khổ sở như vậy. Bản thân y khi còn nhỏ cũng không có cuộc sống tốt, nhưng cha và A ma của y rất yêu thương y, còn cha và A ma của Dư đại ca thì không như vậy, cũng may hắn vẫn còn một người gia gia yêu thương hắn.
"Cho nên, Nhạc ca nhi, từ nhỏ ta đã luôn muốn có được một gia đình ấm áp, hoà thuận. Người một nhà tương thân tương ái, phụ từ tử hiếu, nhất định phải thật hạnh phúc."
Chỉ là, sau này hắn nhận ra tính hướng của bản thân, không thể có con ruột, nhưng vẫn hy vọng tìm được một người yêu có thể cùng mình xây dựng một gia đình hạnh phúc, đó là nguyện vọng của hắn. Thậm chí, hắn còn nghĩ sau này sẽ đi nhận con nuôi, phụ từ tử hiếu vẫn có thể thực hiện.
Chỉ tiếc, không được như ý nguyện.
Dư Thanh Trạch quay đầu nhìn Thường Nhạc, nắm tay y, hỏi: "Nhạc ca nhi, ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi nguyện ý cùng ta tạo nên một gia đình như vậy chứ?"
Thường Nhạc ngẩn ra, y nguyện ý sao? Đương nhiên là y nguyện ý.
Chỉ là...
Phụ từ tử hiếu, y có thể giúp Dư đại ca hoàn thành được nguyện vọng này không?
Thường Nhạc rối rắm một hồi, y rút tay ra. Sau đó, y nghiêm túc chậm rãi khoa tay với hắn.
Thường Nhạc: Dư đại ca, ngươi xứng đáng với một ca nhi tốt hơn.
Dư Thanh Trạch biết y lại nghĩ đến những chuyện lúc nãy, hắn đặt hai tay lên vai y, trịnh trọng, nghiêm túc nói: "Nhạc ca nhi, ở trong lòng ta, ngươi chính là ca nhi tốt nhất! Không phải là người khác!"
Ở trong lòng ta, ngươi chính là ca nhi tốt nhất!
Chỉ một câu, đã khiến cho Thường Nhạc có cảm giác như trái tim vừa bị sét đánh trúng, bên trong không ngừng trào ra mật đường ngọt ngào, còn có mấy đoá hoa nhỏ nở rộ xung quanh, tràn đầy trong lòng y. Ngọt ngào mãnh liệt, hương thơm ngào ngạt lan toả.
Đây là lời tâm tình tốt nhất mà y từng được nghe, thật hạnh phúc, thật cảm động, khiến cho y nhịn không được muốn hãm sâu vào trong đó.
Thường Nhạc khoa tay hỏi: Có thật không?
Dư Thanh Trạch giơ tay phủ lên chân mày của Thường Nhạc, đôi mắt này, bên trong là ánh sáng lấp lánh động lòng người, phảng phất như bầu trời đầy sao lóng lánh, đẹp cực kỳ, hại hắn thật muốn hôn một trận.
Nhưng mà, hiện tại không phải là thời điểm thích hợp, sẽ doạ y. Dư Thanh Trạch nói với bản thân không cần vội, không cần doạ sợ tiểu ô quy nhút nhát này.
"Đương nhiên là thật, Nhạc ca nhi, ngươi không biết ngươi tốt bao nhiêu đâu. Không cần tự xem nhẹ bản thân, hiểu không?" Dư Thanh Trạch nhẹ giọng nói.
Thường Nhạc mím môi, không trả lời, vấn đề này, y không biết nên trả lời như thế nào, vì y biết mình không làm được.
Từ lúc đến tuổi được cầu thân, y đã bị đả kích, bị người ta coi thường quá nhiều lần. Hiện tại, cho dù không có ai ở bên tai y nhắc nhở y là một người khuyết tật, y cũng biết mình không phải là một đối tượng thành thân hoàn hảo.
Dư Thanh Trạch thấy vậy, cố gắng trưng ra một khuôn mặt nghiêm túc, giả bộ thương tâm, hỏi: "Ngươi không tin lời nói của ta sao? Không tin ánh mắt của ta sao?"
Thường Nhạc vội lắc đầu, đương nhiên y tin lời Dư đại ca, y khoa tay nói với hắn: Ta tin ngươi.
Trong lòng Dư Thanh Trạch cảm khái, nói thêm: "Ta nói ngươi là ca nhi tốt nhất, sao ngươi lại không tin?"
Thường Nhạc ngẩn ra, y có cảm giác mình đang bị Dư đại ca hố, không biết nên trả lời như thế nào, vì cho dù có trả lời như thế nào cũng không đúng.
Một lát sau, y lại khoa tay nói: Ta tin tưởng ánh mắt của ngươi, nhưng ta không tin vào bản thân.
Dư Thanh Trạch thầm thở dài, biết tiểu ô quy này súc đầu lâu rồi, hắn muốn động viên y ngẩng đầu ưỡn ngực lên, nhưng phải từ từ.
Hắn nói: "Không sao, ta sẽ làm cho ngươi tin ta, chúng ta không cần vội, cứ từ từ mà tới."
Thường Nhạc nghi hoặc nhìn hắn.
Dư Thanh Trạch nói tiếp: "Nhạc ca nhi, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của ta."
Vấn đề gì? Thường Nhạc suy nghĩ một chút, mới nhớ hồi nãy Dư Thanh Trạch hỏi y có muốn cùng hắn xây dựng một gia đình hoà thuận, hạnh phúc không.
Nghĩ đến chuyện này, Thường Nhạc trầm mặc. Dù Dư đại ca thích y, mà y, cũng đã thầm thích Dư đại ca lâu rồi, nhưng y có thể cho Dư đại ca hạnh phúc sao?
Vấn đề này, y không thể xác định. Cho dù hai người ở bên nhau không có vấn đề gì, Dư đại ca cũng không để ý đến vết sẹo của y, nhưng mà, chuyện con cái...
Y sờ nốt ruồi ảm đạm trên ấn đường của mình, buồn bã cúi đầu xuống.
Y hy vọng Dư đại ca có thể có con, y hy vọng mình có thể thực hiện được nguyện vọng của Dư đại ca, nguyện vọng phụ từ tử hiếu, gia đình hạnh phúc.
Mà điều này, rất có khả năng y không thực hiện được.
Dư Thanh Trạch thấy y lại cúi đầu, hắn không đành lòng tiếp tục bức bách y, hôm nay tiến triển đến đây là đủ rồi. Hắn nâng đầu Thường Nhạc lên, nói: "Nhạc ca nhi, vấn đề này không cần vội, ngươi có thể từ từ suy xét. Chờ ngươi suy xét xong, rồi nói lại với ta, nhưng đừng để ta chờ lâu quá, được không?"
Thường Nhạc gật đầu, thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng mà...
"Nhưng mà, bây giờ ta muốn hỏi ngươi một chuyện, hôm nay ngươi nhất định phải trả lời cho ta biết." Dư Thanh Trạch nghiêm túc nói.
Mục tiêu hàng đầu của hôm nay là tỏ tình, còn lại là hắn muốn biết Thường Nhạc có thích hắn không.
Mục tiêu này vẫn chưa hoàn thành.
Còn vấn đề kia thì không vội, chẳng qua là y được tỏ tình quá đột ngột mà thôi. Trước mắt cứ để cho Thường Nhạc khắc phục được tâm lý tự ti, nếu bắt y chấp nhận lời cầu hôn của hắn ngay, khẳng định là không có khả năng.
Nhưng nếu để Thường Nhạc nhận định rõ ràng tình cảm của mình trước, thì sẽ khả quan hơn.
Trước tiên là câu thông trước, Dư Thanh Trạch đã nắm chắc tám chín phần mười rồi. Thường Nhạc thích hắn, chứ không phải thích Đại Giang, nhưng hắn muốn được nghe chính miệng y thừa nhận.
Chuyện này rất quan trọng.
Là chuyện gì? Thường Nhạc nghi hoặc nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch nhìn thẳng vào đôi mắt của Thường Nhạc, có chút chờ mong, có chút thấp thỏm hỏi: "Nhạc ca nhi, ngươi có thích ta không?"