Trở lại quán, Dư Thanh Trạch hỏi Sướng ca nhi món ăn truyền thống trong ngày Tết Trung Thu của bọn họ là gì. Sau khi biết mỗi hộ gia đình sẽ làm một loại bánh gọi là "bánh đoàn viên", có hai loại mặn và ngọt. Nghe Sướng ca nhi miêu tả, hắn có cảm giác loại bánh này rất giống "bánh ông xã" và "bánh bà xã" ở quốc gia của mình trong kiếp trước.
Tóm lại, Dư Thanh Trạch xác nhận, Tết Trung Thu ở thế giới này không có bánh trung thu.
Đây là một cơ hội tốt.
Dư Thanh Trạch thầm suy tính, thừa dịp hiện tại đang ít khách, hắn đi dạo một vòng mấy cửa hàng điểm tâm nổi danh nhất trong thành.
Sau khi phát hiện một cửa hàng bán điểm tâm mà lần trước Thái gia đã mua cho hắn, hắn mua một ít và một số loại điểm tâm khác, chờ mang về sẽ nếm thử.
Thật tốt, không có loại nào có mùi vị giống bánh trung thu.
Tiếp theo, hắn đi ra chợ mua một số nguyên liệu về làm bánh trung thu, mua thêm một số khuôn bánh, chuẩn bị về nhà sẽ làm bánh trung thu.
Cuối cùng, hắn đến tiệm rèn đặt làm một cái tấm sắt thật lớn. Đến khi Lưu lão bản cho ra mắt món mới, mì lạnh và bánh ướt của hắn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Hơn nữa, tháng tám sẽ trôi qua rất nhanh, đến lúc đó chỉ còn lại món lẩu Quan Đông, làm thêm vài món mới, mướn thêm một nhân công, gấp rút kiếm tiền, lo cho xong chuyện hộ tịch.
Hắn hỏi Nhạc ca nhi: "Nhạc ca nhi, ngươi biết làm bánh đoàn viên không?"
Thường Nhạc gật đầu, y nói năm nào cũng làm món bánh này.
Dư Thanh Trạch nói: "Nhạc ca nhi, bây giờ ngươi đi mua nguyên liệu về để làm bánh đoàn viên, tối nay làm cho ta ăn thử, ta muốn biết bánh đoàn viên có hình dạng như thế nào. Còn nữa, ta cũng muốn làm một món điểm tâm mới nhân dịp Tết Trung Thu."
Tuy Thường Nhạc không rõ Dư Thanh Trạch đang có tính toán gì, nhưng khi nghĩ đến chuyện hắn sắp làm thêm món mới, y lập tức gật đầu, cầm tiền và giỏ chạy đi mua nguyên liệu.
Dư đại ca nói thế nào, bọn họ sẽ làm như thế ấy.
Thấy Thường Nhạc cầm giỏ chạy đi, Dư Thanh Trạch vội vàng gọi y lại. Hắn tới gần y, vỗ vỗ vai của y, nhỏ giọng nói: "Không cần phải gấp gáp, đi từ từ thôi, trời rất nóng, mệt chết người thì ta sẽ đau lòng."
Thường Nhạc đỏ mặt, quay đầu nhanh chóng bỏ chạy, cho đến khi Dư Thanh Trạch không còn thấy bóng dáng của y nữa, y quẹo vào đường tắt chạy tiếp.
Công việc ở quán vẫn còn bận, Dư đại ca và Sướng ca nhi sẽ không thể lo nổi, y phải đi nhanh về nhanh.
Đến trưa, một tiểu nhị từ quán mì Lưu Ký ở đối diện bước ra, cầm một cái kẻng gõ "loảng xoảng loảng xoảng", gõ ba lần. Chờ người đi đường dừng lại nhìn qua, hắn mới lớn tiếng nói.
"Các vị hương thân phụ lão, hôm nay quán mì Lưu Ký của bọn ta cho ra mắt món mì xào và mì trộn, hoan nghênh các vị đến nếm thử! Trong hai ngày này, chỉ cần gọi mì xào và mì trộn, các vị sẽ được ưu đãi giảm tám phần, những ai đi ngang qua tuyệt đối không nên bỏ qua cơ hội này, chỉ có quán mì Lưu Ký mới có, mau tới nếm thử..."
Trong lúc tiểu nhị nói, Lưu lão bản cho người lấy ra một tấm bảng ghi ba chữ "đại chiêu bài". Thật ra chỉ là một tấm ván gỗ, trên đó được dán một tờ giấy màu đỏ, dựng vào một cái ghế, dùng đá cố định lại, đặt ở cạnh cửa chính.
Trên đó có viết tên của các loại mì xào và mì trộn, cùng với giá cả, còn cố ý viết thật lớn mấy chữ ưu đãi tám phần, những người đi đường chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy. Trên đó còn vẽ một tô mì xào, chỉ vẽ qua loa, không quá chi tiết, nhưng vẫn có thể khiến người khác ngầm hiểu đây là món mới.
Biện pháp này cũng là nhờ Dư Thanh Trạch dạy cho bọn họ.
Tiểu nhị lặp đi lặp lại ba lần, xong xuôi, mới trả lời một số thắc mắc của khách, đáp xong lại tiếp tục thét to.
Dù sao, nhiệm vụ trưa hôm nay của hắn chỉ có đứng ở trước quán mì và không ngừng thét to.
Sướng ca nhi thấy trước cửa quán mì Lưu Ký có không ít người vây quanh, có vài người trực tiếp đi vào quán, y khó hiểu hỏi Dư Thanh Trạch: "Dư lão bản, ngươi dạy cho Lưu lão bản bọn họ làm mì, không sợ bọn họ cướp việc làm ăn của chúng ta sao?"
Dư Thanh Trạch cười đáp: "Đúng là sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng bị ảnh hưởng nhiều nhất là mấy quán mì khác, ta đã sớm chuẩn bị rồi. Mặt khác, ta cũng có biện pháp khác để kiếm tiền."
Sau này, dù bọn họ không làm mì lạnh và bánh ướt nữa, Lưu lão bản vẫn sẽ tiếp tục làm. Chủ yếu là hắn muốn nhìn người nào đó trưng ra bộ mặt oán khí ngút trời.
Sướng ca nhi cái hiểu cái không, nhưng không hỏi lại. Nếu lão bản đã không lo lắng, y thân chỉ là một người làm công nhỏ bé chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.
"Đúng rồi, Sướng ca nhi, ta có thể nhờ ngươi một việc không?" Dư Thanh Trạch đột nhiên hỏi.
"Chuyện gì?" Sướng ca nhi hỏi.
Vừa lúc có khách đến, Dư Thanh Trạch vội vàng nói: "Hôm nay dọn quán xong ta sẽ hỏi ngươi, cứ làm việc tiếp đi."
Không bao lâu sau, Thường Nhạc đã trở lại, sợ Dư Thanh Trạch tìm mình, y nhanh chóng chạy về quán.
Dư Thanh Trạch thấy khuôn mặt của y ửng hồng, tóc mái hơi thấm ướt, hắn thở dài, lấy khăn vải lau mồ hôi cho y, đau lòng nói: "Nóng hỏng rồi phải không? Ngươi mau lau đi, có phải ngươi không nghe lời ta, chạy đi mua đúng không? Nhìn cái đầu đầy mồ hôi này."
Thường Nhạc cong mắt, ngượng ngùng cười, y đoạt khăn vải, tự mình lau.
Dư Thanh Trạch cầm giỏ trên tay y, phát hiện bên trong chỉ có đường trắng, bột nếp và hạt mè, còn có đường bí đao.
"Chỉ có nhiêu đây thôi sao?"
Thường Nhạc khoa tay nói: Những thứ khác trong nhà vẫn còn.
Thường Nhạc gật đầu, Dư Thanh Trạch cất giỏ, rót cho y một chén nước.
Thường Nhạc cầm lấy rồi uống.
Việc bán mì lạnh và bánh ướt quả thật bị một chút ảnh hưởng từ quán mì Lưu Ký, hôm nay bọn họ còn dư lại bảy tám cân mì so với mọi lần, nhưng Dư Thanh Trạch không để trong lòng.
Lưu Ký cho ra các món mì xào và mì trộn, được khách khen rất nhiều, những người đi ngang qua nói mùi vị rất ngon.
Dư Thanh Trạch cười, các ngươi chưa từng ăn bao giờ, cảm thấy ngon là chuyện đương nhiên.
Dọn quán xong, trên đường trở về, bọn họ đi ngang qua quán mì Vương Ký.
Vương lão bản đang đứng trước quán mì của mình nhìn từng nhóm người ra ra vào vào trước quán mì Lưu Ký, nhìn lượng khách trong quán của người ta, nhìn lại quán mì mình chỉ có năm vị khách, biểu tình của gã vô cùng nghiêm trọng. Không ít khách đã chạy qua quán mì Lưu Ký để thử món ăn mới.
Dư Thanh Trạch nhìn sắc mặt của gã, khoé miệng nhịn không được nhếch cao.
Chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu, sau này sẽ càng có thêm nhiều món khác chờ ngươi.
Về nhà, Dư Thanh Trạch đẩy xe đẩy vào trong nhà, rồi ra gặp Sướng ca nhi đang đứng ở trước cửa.
"Dư lão bản, chuyện gì?"
Dư Thanh Trạch hỏi: "Sướng ca nhi, ta nghe Thường gia gia nói bình thường quan hệ của ngươi và Nhạc ca nhi rất không tệ, phải không?"
Sướng ca nhi gật đầu: "Đúng vậy, ta có thể hiểu được vài động tác của y. Nhưng đa phần là ta nói nhiều hơn, y chỉ nghe thôi."
Dư Thanh Trạch hỏi tiếp: "Vậy bình thường các ngươi có trao đổi chuyện riêng tư không?"
Sướng ca nhi hồ nghi nhìn Dư Thanh Trạch, sắc mặt cổ quái đáp: "Dư lão bản, ngươi muốn hỏi gì? Hai ca nhi nói chuyện riêng tư, sao có thể cho hán tử các ngươi biết được?"
Dư Thanh Trạch khựng lại, vội nói: "Không phải, ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta muốn nghe chuyện riêng của ngươi và Nhạc ca nhi."
Ánh mắt của Sướng ca nhi càng thêm cổ quái, hỏi: "Vậy ý của ngươi là?"
Dư Thanh Trạch giải thích: "Ta muốn nhờ ngươi khuyên Nhạc ca nhi, bảo y cắt bớt tóc mái đi."
Hiện tại tóc mái của Thường Nhạc rất dài, còn rất dày, che khuất cả đôi mắt. Theo như những gì Thường Hạo nói, y chưa bao giờ cắt tóc mái, nếu dài qua khỏi mắt, y chỉ đơn giản tỉa sơ, tỉa đến mí mắt rồi thôi.
Dư Thanh Trạch nghĩ, nếu muốn cho y tự tin lên, kiểu tóc trông như che đậy cảm xúc này, sẽ chỉ càng làm cho y để ý đến vết sẹo của mình.
Muốn cho y khắc phục, không để ý đến vết sẹo kia nữa, thì phải khiến cho sự tồn tại của vết sẹo kia nhạt dần trong lòng y. Thứ hai, để cho y thay đổi kiểu tóc, sẽ làm cho y trở nên càng đẹp mắt và càng có tinh thần hơn, sự tự tin được gia tăng, thì tự ti sẽ bớt đi.
Sướng ca nhi phủ định: "Không thể nào, hai năm trước ta cũng đã nói với y rồi, nói y cắt đến lông mày đi, nhưng y không chịu."
Dư Thanh Trạch hỏi: "Qua hai ngày nữa, ngươi thử lại xem sao. Chỉ, chỉ cần dùng cách đối đãi giữa hai ca nhi, cho y một lời khuyên, được không?"
Sướng ca nhi suy nghĩ một chút, hỏi: "Dư lão bản, vì cái gì? Là, vì lý do gì ngươi muốn ta làm việc này?"
Dư Thanh Trạch thẳng thắn đáp: "Ta thích Nhạc ca nhi, ta muốn giúp y tự tin hơn."
Sướng ca nhi bừng tỉnh, y đã nói rồi mà, trước đó giữa hai người có gì đó lạ lắm, thì ra nguyên nhân là vậy. Sướng ca nhi lại hỏi: "Ngươi có biết tại sao y luôn để tóc mái như vậy không?"
Dư Thanh Trạch gật đầu, chỉ lên trán nói: "Nơi này của y có vết sẹo."
Sướng ca nhi kinh ngạc: "Ngươi biết trên trán của y có vết sẹo? Là y cho ngươi xem?"
Dư Thanh Trạch gật đầu.
"Y chưa bao giờ cho người khác xem, đặc biệt là hán tử." Sướng ca nhi chớp mắt, suy nghĩ, lại nói: "Vậy sao ngươi không tự mình nói với y? Chắc là y sẽ nghe ngươi."
Sướng ca nhi có thể nhìn ra Nhạc ca nhi thật sự rất thích Dư lão bản, chỉ là y không nghĩ tới Dư lão bản cũng thích Nhạc ca nhi.
Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ nói: "Nếu để ta tự nói với y, có thể y sẽ nghe. Nhưng ta cho rằng ngươi và y cùng là ca nhi, còn là bằng hữu tốt, nên để ngươi đi nói, y sẽ dễ tiếp thu hơn."
Nếu để hắn nói, sẽ khó tránh khỏi việc Nhạc ca nhi nghĩ hắn chê y xấu, rồi bảo y cắt bớt tóc mái mới đẹp được. Hắn không muốn Thường Nhạc có ý nghĩ như vậy.
Nếu là khuê mật với nhau, thì sẽ khác.
Sướng ca nhi nghe vậy, gật đầu nói: "Được, ta đồng ý với ngươi."
Nhìn cách Dư lão bản quan tâm Nhạc ca nhi, chỉ cần điểm này, Sướng ca nhi nguyện ý giúp hắn.
Dư Thanh Trạch thấy y gật đầu, vô cùng cao hứng nói: "Cảm ơn ngươi, Sướng ca nhi. Còn nữa, ta có biết một số kiểu tóc mái, ngươi có thể cắt giúp y không?"
Sướng ca nhi nhìn Dư Thanh Trạch, lại lộ ra ánh mắt cổ quái: "Một hán tử như ngươi sao biết nhiều kiểu tóc mái?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Đây là bí mật, ta vẽ cho ngươi xem, ngươi có thể thương lượng với Nhạc ca nhi xem kiểu nào đẹp nhất. Tóm lại, ta chỉ có một yêu cầu, phải để cho đôi mắt của y hoàn toàn lộ ra, tốt nhất là chân mày ở bên phải cũng được lộ ra."
Dư Thanh Trạch trở lại nhà bếp tìm một cục than, một tấm ván gỗ, sau đó trở lại vừa vẽ vừa giải thích cho Sướng ca nhi nghe.
Cuối cùng, Dư Thanh Trạch vẽ khoảng bốn năm kiểu tóc mái, có mái ngang, có mái xéo, còn có kiểu dáng tuỳ ý. Dù sao, tất cả đều không ngoại lệ, chỉ phủ đến lông mày, che khuất chân mày bên góc trái.
Sướng ca nhi cầm tấm ván gỗ, mang theo biểu tình cổ quái trở về nhà.
Thật không ngờ, Dư lão bản có nhiều kiến thức như vậy. Có điều, mấy kiểu tóc mái này thật đẹp, y và Nhạc ca nhi có thể cùng nhau cắt. Có người cắt tóc mái chung, nói không chừng Nhạc ca nhi sẽ đồng ý, hắc hắc...
Mỗi tháng, trường học sẽ cho nghỉ ba ngày, chỉ tính mỗi ngày cuối tuần. Lần lượt là ngày mười, ngày hai mươi và ngày ba mươi.
Vì muốn có mấy ngày nghỉ giống Thường Hạo, Dư Thanh Trạch ấn định ngày nghỉ của quán ăn vặt cũng là vào mấy ngày đó. Những ngày khác, nếu công việc ngoài ruộng quá bận, bọn họ cũng sẽ không mở quán, tập trung làm cho xong việc đồng áng rồi mới mở quán.
Ngoài ra, hắn còn dự định mỗi tháng sẽ đến Thái phủ bái phỏng một lần, làm một bữa cơm phong phú cho Thái lão phu phu và Thái Vân Úy. Thuận tiện mang Thường Hạo theo, nếu Thường Hạo và Thái Vân Úy có thể thành lập tình hữu nghị vậy thì không còn gì tốt hơn.
Thường Hạo vốn thông minh, thích đọc sách, nếu sau này nhóc muốn tham gia thi cử, dựa vào quan hệ với Thái đại nhân, chắc chắn sẽ giúp được nhóc. Bất luận như thế nào, hiện tại cứ làm tốt quan hệ, khẳng định sẽ không sai. Hơn nữa, đối với việc làm ăn của bọn họ, cũng sẽ có tác động tích cực.
Chỉ cần có một cây đại thụ để dựa vào, ít nhất, Vương lão bản sẽ không dám tuỳ tiện tìm bọn họ gây phiền toái nữa.
Ngày hôm sau, vừa lúc là ngày mười, bọn họ không cần mở quán.
Tối hôm nay, ăn cơm tối xong, Thường Nhạc và Thường gia gia bắt đầu làm bánh đoàn viên.
Toàn bộ quá trình, Dư Thanh Trạch ở một bên quan sát, nhìn bọn họ làm nhân, làm ra lớp vỏ bánh, phết dầu lên bột, đặt bột lên vỏ bánh, rồi bao lại, cán ra, rồi cuộn lại. Chờ trong chốc lát, bọn họ cuộn thêm một lớp nữa, làm thành da bánh, cuối cùng là đặt nhân vào bánh rồi bao lại. Sau đó, bọn họ đặt bánh lên một tấm sắt, bên dưới là lò than, nướng lên.
Không có lò nướng, vậy mà người cổ đại dùng biện pháp này để nướng bánh, Dư Thanh Trạch thật lòng kính nể.
Theo lời Thường gia gia nói, còn có một loại rương sắt, nướng tốt hơn thứ này nhiều. Chỉ có điều, thứ đó chỉ có mấy cửa hàng bán điểm tâm mới dùng, còn người bình thường, trong nhà chỉ cần dùng tấm sắt là được.
Nướng bánh xong, bên ngoài ngã sang màu vàng, còn toả ra mùi hương rất thơm.
Dư Thanh Trạch ăn thử một cái, mùi vị kém hơn bánh bà xã và bánh ông xã ở hiện đại một chút, nhưng cũng không tệ lắm.
"Ngày mai, ta sẽ làm bánh trung thu cho các ngươi ăn."
"Bánh trung thu?"
"Phải, là điểm tâm ở quê nhà của ta thường dùng vào dịp Tết Trung Thu, mùi vị rất ngon." Tiền đề là hắn có thể sử dụng được tấm sắt này để nướng bánh đến tháng sau.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Dư Thanh Trạch chuẩn bị làm bánh trung thu, hắn muốn làm bánh trung thu đậu đỏ trước.
Tối hôm qua, hắn đã bắt đầu ngâm đậu đỏ, hắn nhờ Thường Nhạc hỗ trợ nấu chín đậu đỏ giống như nấu cơm vậy, sau đó mới bắt đầu chế tác vỏ bánh trung thu.
Cho nước đường, nước sạch, dầu hạt cải vào một cái chén lớn rồi quậy đều lên. Sau đó, hắn cho bột mì vào, rồi tiếp tục quậy, tiếp theo là chuyển bột lên tấm thớt, nhào thành hình tròn, dùng khăn vải thấm ướt đắp lên, ủ một canh giờ.
Thừa dịp đang ủ bột, đậu đỏ đã được nấu chín, Dư Thanh Trạch để nguyên đậu đỏ trong nồi, khuấy cho đến khi thành dạng sệt. Sau đó, hắn cho vào một lượng dầu và nước đường vừa phải để làm nhân.
Chờ bột được ủ xong, hắn chia đều thành mười cái, nhân đậu cũng được chia thành mười cái. Sau đó, hắn ấn dẹp vỏ bánh, đặt nhân đậu vào bao lại, cuối cùng là bỏ vào trong khuôn, tạo hình.
Thường Nhạc cảm thấy đơn giản, nên cũng muốn thử xem, đặc biệt là bước ép bánh thành bông hoa, Dư Thanh Trạch để cho y làm nốt mấy cái còn lại.
Cuối cùng, bước mấu chốt là nướng bánh.
Trước tiên, hắn đặt bánh lên tấm sắt để nướng, phết một lớp trứng gà, rồi tiếp tục nướng. Hai mặt bánh ngã sang màu vàng kim, nhưng phần vỏ bánh xung quanh thì không giòn. Hơn nữa, bởi vì lật qua lật lại quá nhiều lần, nên hình dạng của bánh bị biến dạng.
Sau đó, hắn thử hấp bánh trước, sau đó mới nướng, tựa hồ đỡ hơn một chút.
Cuối cùng, bọn họ đặt ba loại bánh lên bàn. Một cái là hoàn toàn hấp, một cái là trực tiếp nướng chín, cái còn lại là hấp xong rồi nướng.
"Dư đại ca, cái bánh hấp này rất ngon đó." Thường Hạo ăn thử cái bánh trung thu hấp, cảm thấy mùi vị rất ngon.
Dư Thanh Trạch nếm thử bánh nướng, quả thật không thể làm ra được mùi vị như kiếp trước, nhưng xem ra cũng tạm được. Cả hai loại bánh nướng, nếu có thể thơm hơn một chút thì càng tốt.
"Mùi vị như thế nào? Thật ra, nướng bánh xong, để hai ngày sau rồi ăn sẽ ngon hơn. Nhưng bây giờ chúng ta không có thời gian, chỉ nướng mười cái thôi."
Dư Thanh Trạch hỏi ba người: "Mọi người nói xem, cái này có thể bán được không?"
Tiểu tham ăn Thường Hạo gật đầu, là người đầu tiên tán thành: "Có thể bán, ăn rất ngon."
Thường gia gia cũng cảm thấy ngon, còn ngon hơn cả bánh đoàn viên, ông cũng gật đầu.
Gần đây Thường Nhạc luôn đi theo Dư Thanh Trạch buôn bán, y có vài cảm nghĩ của mình, y khoa tay, tỏ vẻ là ngày mai bọn họ có thể mang theo cho khách ăn thử, tốt nhất là tặng cho Mễ ca nhi mang về. Nếu Thái Vân Úy ăn xong cảm thấy ngon, vậy phản ứng của phần lớn khách sẽ có hiệu quả tích cực.
Dư Thanh Trạch nhìn Thường Nhạc, cười nói: "Nhạc ca nhi, ngươi học hư. Vậy mà dám nghĩ ra cách dùng Nhị thiếu gia Thái gia để làm thí nghiệm, kiểm tra phản ứng của khách."
Thường Nhạc ngượng ngùng mím môi, nhưng vẫn dũng cảm khoa tay nói: Nếu hắn cảm thấy ăn ngon, nhất định người bình thường sẽ cảm thấy ngon! Như vậy, chắc chắn sẽ bán chạy, không chỉ có thể bán duy nhất vào ngày Tết Trung Thu.
Dư Thanh Trạch cười ha ha, nói: "Đúng vậy, Nhạc ca nhi nói đúng. Cứ như vậy mà làm, ngày mai chúng ta sẽ để cho Nhị thiếu gia Thái gia ăn thử!"