Ứng Vãn đồng ý rồi, điều này chắc chắn đã giải quyết được hiểm họa từ bên trong trong lòng Lâm Mị.
Cô vội vàng báo tin vui này cho Từ Tiếu, Từ Tiếu đương nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bất luận thế nào, cô ta không muốn thấy sự nghiệp của Lâm Mị gặp thất bại.
Có một gia đình như vậy đã đủ thảm rồi.
Nhưng Ứng Vãn không đi đâu cả, cô ở trong nhà của mình, một tháng sau chương trình chính thức bắt đầu ghi hình và phát sóng, Lâm Mị sẽ chuyển qua.
Cô phải làm quen với cuộc sống nông thôn trong thời gian một tháng này.
——
Khi về đến nhà tiếp tục nấu bữa tối, Ứng Vãn hơi cau mày, sao cô lại đồng ý chứ?
Cô biết ghi hình chương trình có nghĩa là gì, đó chính là hoàn toàn công khai cảnh tượng cuộc sống của họ.
Ứng Vãn là một người không thích bị quấy rầy, nhưng dù sao thì cô cũng nghỉ ngơi một năm, sau khi ghi hình chương trình này, cô không muốn xuất hiện trước mắt công chúng, thì sẽ không có bất cứ ai có thể quấy rầy cô.
Cô không lo lắng về sức ảnh hưởng mà chương trình có thể đem lại.
Chỉ cần cô không muốn, quốc gia sẽ giúp cô che giấu mọi chuyện.
Mùi thức ăn dần dần xộc vào mũi cô, bởi vì vừa rồi mới về nên cô cũng không nấu nhiều món phiền phức, chỉ hầm một con gà.
Mùi thơm ngào ngạt, thịt gà mềm không dai, cho dù chỉ là thịt gà hầm với nước lọc, cô cho thêm nấm rừng hái trên núi, nấm thơm, quyện với vị thịt gà đậm đà, trở thành món ngon khó tả, trong sơn thôn tĩnh mịch và yên lặng này, phảng phất một mùi thơm hấp đẫn.
Nếu để các học sinh trong phòng thí nghiệm nhìn thấy, có lẽ họ rất khó tưởng tượng rằng hóa ra cô biết nấu ăn.
Cô không thể ăn hết một con gà, vì vậy cô đã múc ba phần tư vào một cái bát sứ, rồi múc thêm chút nấm và canh, đầy ắp một bát, thịt gà trong bát có vàng hấp dẫn, cô lấy nắp đậy lại, bưng chiếc bát sứ đi xuống sườn núi.
Thím Hạ trong thôn đang chuẩn bị bữa tối trong nhà.
Thím Hạ là con dâu của bà Lưu trong thôn, là người từ tỉnh khác gả đến thôn Hoa Dương, thím ấy tính tình tốt bụng thật thà, vô cùng an phận.
Hồi đó khi ông cụ Ứng tuổi đã già, vô cùng phiền phức, còn từ chối đề nghị đưa ông cụ vào viện dưỡng lão của Ứng Vãn, muốn ở lại thôn Hoa Dương, cũng không muốn người lạ chăm sóc, là thím Hạ đã luôn chăm sóc ông cụ.
Thím Hạ đã tậm tâm tận lực, chưa từng đề cập đến chuyện thù lao.
Tất nhiên, sau đó Ứng Vãn đã trả thù lao, nhưng thím Hạ ở gần cô, thỉnh thoảng cô nấu dư đồ đều sẽ bưng đến cho thím Hạ.
Thím ấy tính tình tiết kiệm, không thích ăn những đồ quá tốt, nhưng trong nhà còn có hai đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn.
Ứng Vãn không đánh giá lối sống của người khác, cô chỉ nhớ rằng người trong thôn đối xử tốt với cô và ông nội.
Nhà thím Hạ ở ngay dưới sườn núi, một ngôi nhà nhỏ hai tầng, cũng không hiếm ở nông thôn bây giờ.
Bên ngoài là sân, cổng sân đang đóng, Ứng Vãn gõ cửa: “Thím Hạ.”
Giữa nhà thím Hạ qua cổng sân cũng có thể nhìn thấy, đèn sáng trưng, có mùi thức ăn, thím ấy đang nấu bữa tối.
Thím Hạ thấy Ứng Vãn đến, có chút kinh ngạc, vội vàng đến mở cửa cho cô: “Vãn Vãn, đã tối rồi, cháu lại tới đưa đồ ăn à?”
Thím ấy mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Ứng Vãn đang bưng một chiếc bát sứ lớn đầy ụ trên tay, hỏi nhỏ: “Cháu mang đến cho chị cháu à?”
Ứng Vãn cau mày, “Chị cháu?”
Khuôn mặt hơi mập của Thím Hạ nở nụ cười: “Đúng rồi, đêm nay chị gái cháu ở nhà thím mà.”