Thực ra bọn họ không thích ăn đồ ăn ở quê, thật ra thì mùi vị cũng không thể nói là khó ăn hay không, nhưng chỉ là chắc chắn không được đa dạng như ở thành phố, cộng với bề ngoài…
Hai người luôn có chút không muốn ăn.
Thấy họ đi xuống, thím Hạ mặt mày rạng rỡ: “Tôi đã nói rồi, Vãn Vãn nấu ăn rất ngon, người làm chị như cô thật là có phúc.”
Đối với đồ ngon mà thím Hạ nói, Lâm Mị không tỏ rõ ý kiến, ở thành phố, có sơn hào hải vị nào mà cô ta chưa từng ăn?
Cô ta hơi ngập ngừng cười: “Thím Hạ, Vãn Vãn đem gì đến vậy?”
Thím Hạ nói: “Thịt gà.”
“Thịt gà??”
Lâm Mị bỗng có chút do dự.
Cô ta không thích ăn thịt gà, hơn nữa bất luận là loại thịt nào, chỉ cần ăn vào buổi tối, chính là lệnh cấm tuyệt đối đối với cô ta.
Khi thực sự quá đói, cùng lắm cũng chỉ có thể ăn nửa quả táo.
Nếu không phải nghe thấy là do Vãn Vãn đem tới, cô ta sẽ không xuống.
Khi cô ta vẫn đang do dự, thím Hạ đã mở nắp bát sứ ra.
Trong chốc lát, một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng khách.
Giống như hương nấm mang mùi vị tự nhiên của núi rừng, lại có mùi vị canh gà đậm đà, thơm phức hòa quyện vào nhau tạo thành một hương vị say đắm lòng người.
Chỉ cần ngửi thôi cũng khiến nước miếng tiết ra liên tục.
Thật khó có thể tưởng tượng đây rốt cuộc là cao lương mỹ vị như thế nào.
Lâm Mị ngửi mùi thơm, vẻ mặt lúc đó liền sững sờ.
Cô ta bước tới xem, bởi vì đường đi không xa, lúc này bát canh gà vẫn còn nóng hổi như mới múc ra từ trong nồi, mùi thơm theo hơi nóng phả vào chóp mũi.
Hai đứa con của thím Hạ lập tức nuốt nước miếng.
Từ Tiếu có chút ngạc nhiên bước tới, không ngờ đến nói: “Em gái này của em, nấu đồ ăn thơm như vậy sao? Đây là gà hầm à? Chà, cho thêm nấm… Không biết cô ấy đã cho thêm gia vị gì vào, sao lại tươi và thơm như vậy? Canh gà mà chị từng ăn trước đây đều không có hương vị này.”
Cô ta nói rồi sau đó có chút không kiềm chế được nữa, không chút do dự cầm lấy một chiếc bát nhỏ mà thím Hạ bưng đến, tự múc cho mình một bát.
Sau khi nhấp một ngụm, một mùi vị canh gà và nấm đậm đà cuộn vào trong bụng, như thể từ đầu lưỡi ấm đến tận đáy lòng, hương vị đó vô cùng thơm ngon, không biết phải mô tả như thế nào, chỉ biết là hương vị vẫn lưu lại trong miệng.
Từ Tiếu sững sờ.
Cái này thực sự là do Ứng Vãn lạnh lùng đó làm sao?
Thím Hạ cười toe toét: “Tôi đã nói với hai người rồi, Vãn Vẫn nấu ăn ngon lắm, hai người thật là may mắn!”
Hai cậu nhóc đã không kìm được nữa, thím Hạ cũng bắt đầu di chuyển, chỉ là thím ấy ngại động vào phần đùi gà kia, múc canh gà chan cơm cho hai cậu nhóc trước rồi gắp hai miếng đầu thùa đuôi thẹo thịt gà và da cho chúng, chỉ như vậy thôi cũng thơm đến mức khiến người ta không thể kìm nổi.
Từ Tiếu quay đầu nhìn Lâm Mị: “Chị khuyên em không nên ăn, đây là thịt gà…”
“Không, ăn một chút…”
Lâm Mị mở miệng nói, kết quả không kìm chế được, một dòng nước miếng chảy ra từ khóe miệng.
Lâm Mị: “…”
Từ Tiếu: “…”
Từ Tiếu cười kinh thiên động địa, “Nhìn em kìa, trời ạ, hahaha em đến ăn đi, chị cho phép ăn một bữa, nhưng sau này buổi tối không được ăn, em không được béo có biết không?”
Yêu cầu của ngôi sao chính là khắc nghiệt như vậy, Từ Tiếu có yêu cầu tiêu chuẩn khắt khe đối với vóc dáng của Lâm Mi.
Tất nhiên họ biết rằng ăn kiêng không phải là một cách hay, nhưng ngôi sao thực sự quá bận rộn, không có thời gian tập thể dục, chỉ có thể quản lấy cái miệng của mình.