Làm Ruộng Ở Nam Sơn

Chương 7



Chương 7:

"Còn 3 ngày?", Lận Bắc nghi ngờ hỏi lại, "Sao lại còn 3 ngày?"

"Ta gia hạn cho ngươi." Sắc mặt hắn bình tĩnh không chút đỏ, khẳng định.

Lận Bắc cắn môi dưới: "Vì sao?"

Tạ Thanh Dung nhìn sách trong tay, không nhìn nàng: "Ta chỉ là có chút không rõ."

Vị trí của rừng trúc kia mấy người khất cái đã sớm nói ra, dược liệu cần thiết để chữa bệnh cho đứa nhỏ kia cũng đã xác định rõ, chỉ cần đi một chuyến liền chấm dứt những ngày tháng bị thanh âm cổ quái kia hành hạ. Thế mà Lận Bắc không hề có chút động tĩnh nào, hàng ngày đều làm hết việc trong quán trọ, lại đến thăm đứa nhỏ kia một chút, lại chạy đến sạp cho chữ của ông đồ chơi, nói chuyện vui vẻ đến quên trời quên đất.

Hắn kéo dài thời gian là muốn xem rốt cuộc nàng định làm gì? Thêm bớt mấy hôm, ảnh hưởng cũng không quá lớn.

Cái này cũng có chút ngoài dự đoán, Lận Bắc thấy hắn cũng không có phản ứng gì lớn, thanh âm nhẹ nhàng bình thường: "Ta biết." Nói xong liền muốn đi tới hậu viện.

Tạ Thanh Dung nhíu nhíu mày. Hắn rõ ràng nhận thấy được tâm tình Lận Bắc không đúng lắm. Cũng không rõ ràng, phản ứng rất bình thường nhưng chính là có loại cảm giác này.

Vì vậy hắn nói: "Đứng lại."

Lận Bắc dừng lại, không quay đầu. Hắn lo lắng đi tới, trong giọng nói cũng mang theo mấy phần quan tâm: "Ngươi sao vậy?"

Lận Bắc vẫn hướng mắt nhìn về phía trước, không nhìn hắn, tưởng rằng hắn định hỏi mình làm gì tiếp theo, thành thật trả lời: "Đi làm cơm."

"Làm cơm xong thì sao?"

"Ăn."

Hắn kiên trì hỏi tiếp: "Sau khi ăn cơm xong?"

Lận Bắc rốt cục liếc hắn một cái, nhưng rất nhanh lại nhìn chỗ khác: "Tìm dù."

"Sao?", hắn có điểm nghi hoặc, "Hôm nay trời không mưa."

"Ngày mai."

"Vậy sao không để mai tìm, vội vã vậy làm gì?"

Lận Bắc mím môi một cái, rốt cục đáp: "Bởi vì nấm ve sầu thiên tử chỉ mọc sau khi mưa lớn trong rừng trúc thôi."

"À." Tạ Thanh Dung liền hiểu rõ, nhìn cô nương nhỏ hơn hắn gần mười tuổi trước mặt, kiên trì nói, "Cho nên ngươi biết nấm ve sầu thiên tử chỉ mọc sau khi có mưa, mà ngươi không nắm rõ mùa mưa nơi này, sợ làm trễ nải thời cơ tốt cho nên mới ngày ngày đến hỏi lão nhân kia đúng không? Hắn đối với nơi này quen thuộc như lòng bàn tay, cho nên tự nhiên sẽ nhạy cảm, dự đoán được lúc nào có mưa." Hắn dừng một chút, thêm một câu: "Ta nói đúng không, Lận Bắc?"

Thanh âm của hắn vốn rất dễ nghe, lúc giải thích những thứ này lại có thêm chút ôn nhu, như vải lụa thượng hạng mềm mượt xẹt qua người, mặc dù rất nhanh nhưng lại vô cùng ấm áp dễ chịu. Hắn rõ ràng đã nắm được câu chuyện, từ đầu tới cuối thuận lợi nói qua một lượt, đến cuối cùng lại thêm một câu như thế, mang theo điểm bất đắc dĩ cùng cưng chiều.

Lận Bắc nhếch miệng, gật đầu.

Nội tâm Tạ Thanh Dung khẽ thở dài, đánh giá cô nương trước mặt. Đáy mắt to tròn long lanh, tú lệ thanh nhã, cánh môi hồng nhạt mềm mại, mặc dù linh khí tràn ngập thanh thanh nhã nhã phối cùng vẻ điềm đạm đáng yêu khiến người ta không dời mắt nhưng lại ẩn ẩn mấy phần tiều tụy cùng mệt mỏi. Nhìn thân thể gầy nhỏ của Lận Bắc, nàng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, lại thêm từng ấy năm được phụ thân nuôi nấng. Tính tình đương nhiên an tĩnh ít nói, khẳng định chẳng mấy khi đem lời trong lòng nói ra.

Nàng thì không quen nói suy nghĩ của mình, hắn thì bị những âm thanh kia quấy nhiễu đến đầu óc quay cuồng, cũng không có chú ý đến vấn đề này.

Nói cho cùng, bọn họ cũng chưa từng suy nghĩ kĩ làm thế nào để ở chung.

Nhìn thần sắc thiếu ngủ, đáy mắt thâm quầng cùng thường xuyên nhức đầu của hắn, Lận Bắc định hỏi lại thôi.

Từ nhỏ đến giờ chỉ là không ở gần nhiều con người, còn lại nàng cũng đã quen với thanh âm bốn phía. Nào là tiếng ếch, tiếng ve kêu, tiếng suối róc rách.... cứ vậy cứ vậy liền dần dần miễn dịch. Nhưng người này ngủ rất cạn, khẳng định tâm tình sẽ không tốt chút nào.

Bất quá nàng cũng có vấn đề của mình. Không thể phủ nhận, nàng mới vừa rồi có chút bực mình. Đột nhiên lại định ra một hạn chót mới, chưa từng hỏi qua ý định của nàng, muốn bao nhiêu bức bách cùng không tín nhiệm liền có đủ bấy nhiêu. Bất quá là cô thỉnh cầu hắn, còn lợi dụng đủ loại mưu kế để bắt buộc người ta, đương nhiên sẽ không có tư cách gì để chỉ trích hắn. Chỉ là không nói ra lời thì đáy lòng không có khổ sở.

Không nghĩ tới người này đã phát hiện ra.

"Lận Bắc", hắn gọi cô.

Lận Bắc vốn định đi nấu cho hắn một thang thuốc tăng cường sức khỏe thì cũng không quay lại, chỉ xoay đầu nhìn Tạ Thanh Dng.

Đáy mắt hắn lại có chút ánh sáng dìu dịu: "Mặc kệ thế nào, ta là phải cám ơn ngươi."

Lận Bắc sửng sốt, gật đầu: "Không có việc gì."

Lúc đã đi vào phòng bếp, nàng cũng nhẹ nhàng nói với chính mình: "Ta cũng phải cảm tạ ngươi."

Trù phòng trống trải, trên bếp đặt một ấm đất từ từ tỏa ra khói trắng, tiểu cô nương an tĩnh lau chùi lọ thuốc, trầm mặc một góc.

Lận Bắc đem tất cả những gì thu thập được mấy ngày nay cùng với tính toán kế tiếp viết vào một tờ giấy. Tạ Thanh Dung đã trở về nghỉ ngơi trong phòng hắn, Lận Bắc đi vào sảnh, lẳng lặng để mảnh giấy lên bàn, cẩn thận dùng một chiếc tượng hắn điêu khắc đè lên. Nhìn qua cũng thật thích mắt: mèo, chó, tượng phật, thậm chí còn có cả hoa, bày đầy một kệ.

Lận Bắc vô thức muốn chọn một cái lại thôi.

Có thể lưu lại hay không còn chưa biết, cần gì phải quấy nhiễu người ta.

Thu thập xong các thứ nàng liền ở trong sân soạn đồ đạc, chuẩn bị để ngày mai đi hái nấm ve sầu thiên tử.

Đợi Lận Bắc bận rộn xong trở lại đã thấy Tạ Thanh Dung ngồi ở chỗ cũ, trên bàn vẫn còn mảnh giấy nàng ghi ban nãy, trong tay thì tùy ý phiêu dạt điêu khắc một chú mèo nhỏ nữa, bên cạnh là bầu rượu đặt ngay ngắn.

Nàng nhìn thoáng qua Tạ Thanh Dung, khóe miệng như có như không nhếch lên, tự giác cầm bầu rượu ra khỏi cửa.

Tiểu nhị của Nương Gia tửu phường thấy Lận Bắc từ xa đi tới đã nhiệt tình cười nói: "Cô nương, lại mua rượu sao?"

Lận Bắc đã qua đây mua rượu mấy lần, quãng đường đi cũng đã quen chân, vui vẻ cười gật đầu với tiểu nhị.

Sau đó liền thấy đối phương cho mình một ánh mắt thương cảm.

Lận Bắc có chút hoang mang định mở miệng hỏi thì người kia lập tức dời ánh mắt, nói sang chuyện khác: "Xem ra ngày mai sẽ mưa to đấy."

Lận Bắc ngẩng đầu nhìn trời, mây đen đã có vài điểm nhỏ, khả năng mưa vào ngày mai là rất lớn.

Lúc trở, Tạ Thanh Dung vẫn duy trì tư thế cũ, chỉ có tờ giấy đã bay mất.

Lận Bắc cong cong khóe miệng, cũng không gọi hắn. Nàng đem bình rượu đặt mạnh xuống bàn, người kia rốt cuộc cũng có phản ứng.

Hắn... Nhặt mảnh giấy lên, một cái liếc mắt cũng không cho nàng.

Lận Bắc:....

Sao lại thành thế này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.