Ichijou cùng Siki và Kimura Kiyoshi về đến nơi, ai nấy tất tả về phòng mình. Kimura Kiyoshi đẩy ra cửa phòng cũ, một mùi thơm ngát xông vào mũi, khẽ vuốt lên bộ sách không dính một hạt bụi nào, cô khẽ mỉm cười, chắc chắn nơi này được thường xuyên quét dọn; vậy có phải là… trong đầu anh ấy cũng thường xuyên xuất hiện hình bóng tôi hay không? Kimura Kiyoshi lập tức cười nhạo suy nghĩ của mình, có một số việc tốt nhất không nên vọng tưởng, bản thân mới không bị thương tổn.
Đẩy cửa sổ ra, trùng hợp nhìn thấy hai người của bộ ban ngày đang đi đằng xa. Kimura Kiyoshi nhìn gần hơn, trong mắt liền hiện ra ý cười. Quả nhiên là Yuki và Kiryu Zero, đồ mua được bị đặt xuống mặt đất; Kiryu Zero nóng nảy hình như đang oán trách gì đó, Yuki ở một bên quơ quơ cánh tay phản bác; sau đó, Kiryu Zero tức tối uống hết đồ uống trong tay rồi ném cái ly vào thùng rác, xoay người, đột nhiên cả người cứng đờ, sau đó bắt đầu run rẩy, ôm bụng ngã xuống. Cho đến khi hai bóng người kia biến mất, Kimura Kiyoshi mới vui vẻ nhảy ra ngoài cửa sổ, lấy vỏ cốc cà phê vừa rồi trong thùng rác ra, vỏ cốc cà phê lập tức biến thành bụi bay đi. Thâm trường nhìn phương hướng hai người rời đi, khóe miệng Kimura Kiyoshi lộ ra sự đắc ý, tác dụng của ‘cà phê’ thế nào?
“Ai!?!” Kimura Kiyoshi phát hiện ra tiếng động lạ thường, con ngươi đỏ máu nhìn thẳng một gốc cây đại thụ cách mình hơn ba mươi thước. Tóc bạch kim khẽ bay, Kimura Kiyoshi híp mắt, bước đến ”Ichiru? Sao em lại ở đây.”
Phía sau cây, Ichiru bước ra, lúng túng nhìn Kimura Kiyoshi, gương mặt đỏ ửng ”Em…” chưa kịp giải thích xong, một cái đầu nhỏ màu đen từ sau lưng Ichiru nhô ra, buộc tóc hai bên bằng nơ con bướm màu hồng, thiếu nữ và Ichiru đều mặc đồng phục học sinh màu đen. Cô gái nhìn thấy Kimura Kiyoshi, trên gương mặt thanh thuần liền hiện lên mỉm cười ”Chị nhất định là chị của Ichiru, em chào chị Kiyoshi-senpai!”
Kimura Kiyoshi chớp chớp mắt, nhìn Ichiru, mặt Ichiru càng đỏ. “Vậy mà chị còn mất công lo lắng cho em, thì ra là đang ở đây yêu đương.”
“Chị…”
Thiếu nữ có chút hốt hoảng ”Senpai, chị hiểu lầm rồi, là… là Karin thấy Ichiru đột nhiên trở lại, liền kéo lại chất vấn. Muốn trách, xin chị cứ trách em đi.”
“Chị đáng sợ đến thế sao?” Kimura Kiyoshi khẽ cau mày, giọng nói nhàn nhạt.
“Không… đáng sợ” Suzuki Karin len lén ngẩng đầu liếc senpai một cái, sau đó lập tức cúi đầu, chị của Ichiru thật xinh đẹp, chỉ là có vẻ rất nghiêm nghị. Tim đập rất nhanh, kịch liệt đến mức tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, dần dần cả người Karin có chút run rẩy. Đột nhiên, bàn tay ấm áp của Ichiru cầm lấy bàn tay cô, cho cô một ánh mắt an ủi. Karin dần dần bình tĩnh lại. Ánh mắt Ichiru hơi lóe lên, nhìn Kimura Kiyoshi, oán trách ”Chị, chị làm cô ấy sợ rồi.” Cô ấy chẳng qua là người bình thường, không chịu nổi mấy thứ sát khí của vampire các chị.
Kimura Kiyoshi cười giơ tay đầu hàng ”Rồi rồi… Chị sai lầm rồi không được sao, Karin, vừa rồi chỉ là đùa với em thôi, đừng trách nhé. Để đền tội, chị mời các em ăn cơm, thế nào?”
Karin nghe vậy, ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó trên mặt hiện lên nụ cười sáng rỡ ”Senpai, chị thật xấu, em còn tưởng rằng đã khiến chị tức giận rồi chứ. Quả nhiên, nhìn chị gần thế này, em thấy xinh đẹp cả nữ minh tinh màn bạc.”
“Ý của em là nhìn chị từ xa rất khó coi?” Kimura Kiyoshi cầm lấy tay Karin đi về phía phòng ăn.
“Không… Không phải thế…”
“Chị, đừng chọc Karin nữa; Karin bị cận thị, nhìn từ xa không thấy rõ được.”
“Thế à? Vậy sao không mang theo mắt kính?”
“Em đeo kính mắt xấu lắm, hơn nữa số ghi cũng không cao, khi đi học, ngồi ở hàng trước là tốt rồi.”
…
Hoàng hôn, kí túc xá của bộ ban ngày, phòng Kiryu Ichiru.
“Chị lo lắng cho em như thế, thế mà em lại ở đây nói chuyện yêu đương. Hừ!” Kimura Kiyoshi chỉ thẳng ngón tay vào Ichiru đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, oán giận nói.
“Không phải là nói chuyện yêu đương…” gương mặt Ichiru ửng đỏ ”Chẳng qua bọn em chỉ là bạn bè bình thường.”
“Sao? Đã dắt tay nhau rồi, quan trọng là còn đỏ mặt; vậy mà còn chưa chịu thừa nhận?”
Ichiru lập tức quỳ xuống mặt đất, cúi đầu nhận lỗi ”Chị, đều là lỗi của Ichiru, em chỉ muốn xem một chút Karin thế nào rồi, đêm đó chúng ta đi vội quá, em chưa kịp nói với cô ấy một tiếng… Em cứ cho là sẽ không bị ai biết, không nghĩ tới lại bị Kuran Kaname phát hiện, còn khiến chị bị bắt trở lại…”
“Mau đứng dậy đi, dù em không lén đến thì anh ta cũng đã biết chỗ ẩn thân của chúng ta rồi, không thể trách em được. Mà, chuyện em và Karin-san phát triển nhanh ghê, thế mà lúc trước chị lại không nhìn ra.” Kimura Kiyoshi đương nhiên là mong Ichiru được vui vẻ, lúc trước bởi vì nguyên tác truyện tranh ảnh hưởng, nên bản năng cứ cho rằng người mà Ichiru thích nhất là Shizuka Hiou. “Không nghĩ tới câu nói trêu chọc lúc ấy lại trở thành sự thật.”
Ichiru ngồi lên giường, hơi xấu hổ cúi đầu ”Là thời gian chị làm ca sĩ, chị rất bận rộn, em lại rất muốn gặp chị, nên len lén trèo tường vào bộ ban đêm, không cẩn thận bị ngã gãy chân. May mà có Karin chăm sóc mới…”
“Có chuyện như vậy sao? Ichiru, sao em không nói gì với chị hết?”
“Chị quá bận rộn… em không muốn quấy rầy đến chị…”
Kimura Kiyoshi vỗ đầu Ichiru một cái, híp mắt lại ”Thằng nhóc thúi, khách khí với chị từ bao giờ thế. Nếu thích người ta, thì phải đối tốt với người ta đấy, chị ủng hộ các em.”
“Chị! Em không thích cô ấy, chị biết rõ em còn rất nhiều chuyện phải lo nghĩ mà.” Ichiru quật cường ngẩng đầu, đôi mắt hơi ngập nước.
“Ừ ừ, vậy các em trước tiên nên chậm rãi tìm hiểu, chậm rãi…” Kimura Kiyoshi khoát tay có lệ nói, khi nào thì lời tôi nói không còn trọng lượng ở trước mặt Ichiru vậy, thật đúng là bi hài mà. Kimura Kiyoshi chu chu môi, nghiêng mắt liếc thấy hai tai Ichiru đã đỏ bừng, HAHA, thú vị! Không biết cậu bé dễ đỏ mặt này làm thế nào mà cưa đổ được Suzuki Karin.
Ichiru tựa hồ nhớ tới chuyện gì, chợt ngẩng đầu hỏi: “Chị, chị đưa máu cho anh ta rồi?”
Kimura Kiyoshi gật đầu, nhìn xa xăm, đôi mắt sâu thẳm. “Nếu trời cao cho cơ hội lần này, thì tại sao không đưa chứ? Vốn chị cứ cho là… vĩnh viễn sẽ không trở về đây được.”
“Hừ, chị biến anh ta thành người hầu thực sự của chị.” Ichiru cười lạnh, vẻ mặt ghen tỵ.
“Thằng nhóc ngốc, em cảm thấy cậu ấy sẽ dễ dàng trở thành người hầu của chị như vậy sao?”Trong phòng đột nhiên yên lặng, Kimura Kiyoshi muốn phá vỡ không khí lúng túng nên vỗ mạnh bả vai Ichiru, hưng phấn nói ”Nói cho chị một chút về Karin đi, về sự tích chăm sóc em ý.”
Màu đỏ trên tai Ichiru lập tức đậm hơn, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, nhanh chóng nói: “Đến giờ chị đi học rồi, em rất buồn ngủ, cần nghỉ ngơi.”
“Được được, em nghỉ ngơi, em nghỉ ngơi.” Kimura Kiyoshi đi tới bên cửa sổ, trước khi đi còn nghịch ngợm nháy mắt với Ichiru ”Chờ em nghỉ ngơi đủ, chị sẽ quay lại nghe em kể.” Ichiru lập tức chôn đầu vào trong chăn, làm bộ ngủ, không để ý tới Kimura Kiyoshi.