Lam Sắc Vi

Chương 50



Ngoài cửa Yamaguchi Rya vui mừng nghe thấy thế liền hài lòng rời đi, gần hoàng hôn mới mở cửa tù ra, thấy Shizuka Hiou mặc đồng phục học sinh màu trắng đưa lưng về phía hắn, ngồi đối mặt với bức tường, mà trên mặt đất bên cạnh cô có một đống cát nhỏ. Yamaguchi Rya đẩy mạnh một thiếu nữ khác vào trong, nhếch khóe miệng đắc ý nói: “Đây mới là bản tính của vampire, không thích liền biến con mồi thành bụi đất. Cái dáng vẻ muốn sống chung hòa bình với loài người của vị hôn phu ngươi đúng là nực cười, loài người là của thức ăn chúng ta, ngươi có thấy con cọp nào chịu bỏ qua thịt để ăn cỏ không? Hưởng dụng đi, bởi vì tối mai, sẽ có linh hồn của một người khác trùng sinh trong thân thể ngươi, ha ha ——” Yamaguchi Rya đắc ý đóng cửa tù, đắc ý rời đi.

Bầy dơi bay ra rừng rậm, bay về hướng sao Bắc Cực mọc, cho đến một cái đường quốc lộ, xác nhận Yamaguchi Rya không đuổi theo, Kimura Kiyoshi mới hiện thân, lúc này cô đang mặc quần áo của thiếu nữ muốn cứu mẹ kia. Xa xa, có một chiếc xe tải đang chạy tới, Kimura Kiyoshi đứng ở giữa đường quơ quơ cánh tay. Lập tức, xe tải thắng gấp dừng ở trước mặt Kimura Kiyoshi, tài xế trung niên bên trong xe mở cửa sổ ra mắng: “Không muốn sống nữa à!?! Hả cô bé kia?!?”

Kimura Kiyoshi sững sờ, khoan khoái chạy lên ”Bác là bác Carl? Bác có nhớ rõ cháu không? Ba năm trước đây, cháu cùng em trai đã từng đi nhờ xe bác.” (nhân vật xuất hiện ở chương thứ hai: tài xế Carl)

Carl sửng sốt, quan sát thiếu nữ, đột nhiên cười to nói ”A, nhớ ra rồi, là cô chị yêu ngủ kia đây mà. Mau lên đây đi” Carl nổ máy xe, nghi ngờ hỏi: “Sao cháu lại một mình xuất hiện ở chỗ hoang dã này thế, vừa đi picnic? Em trai cháu đâu?”

“À…đúng vậy ạ, vừa đi picnic, nhưng lần này không mang theo em trai, cháu lại lạc đường. may mà có thể gặp được bác Carl, nếu không thì thật không biết nên làm sao bây giờ. Bác đang định đi Bever sao?”

“Đúng thế, ba giờ nữa là có thể đến Bever.”

“Lâu thế cơ à” Kimura Kiyoshi hạ mi mắt xuống, cứ có dự cảm rằng tối nay có chuyện sẽ xảy ra, trong bụng không khỏi hốt hoảng lên.

“Sao thế? Cháu có việc gấp? Muốn đi đâu?”

“Học viện Cross, bác có biết đường nào đến học viện Cross gần nhất không?” Kimura Kiyoshi nhớ rõ ràng xe của Yamaguchi Rya không chạy lâu như vậy, sao có thể cách học viện Cross xa như thế chứ, những hơn năm giờ đường xe.

“Bác hàng năm chạy xe vận chuyển, quá quen với cái đường này rồi. Cách đây không xa, có con đường hầm trong núi, lúc trước quân đội từng ở đó, từ nơi đó đến học viện Cross rất gần đấy.” Carl nói.

Kimura Kiyoshi hưng phấn chớp chớp mắt ”Bác có thể lái xe đưa cháu đến đó không? Thả cháu xuống xe ở đó, cháu đi một mình là được rồi.”

“Sao? Cháu nói gì vậy, để một cô bé đi vào đường hầm âm trầm như vậy sao? Dù sao chuyến hàng này không cần phải nhanh chóng, bác sẽ đưa cháu đi. Lần trước cháu đã cho bác rất nhiều tiền, bác còn chưa kịp cảm ơn cháu đâu.”

“Vậy thì phiền toái bác vậy.” Có người biết đường là Carl, chắc chắn sẽ nhanh hơn một dân mù đường như tôi.

Hai giờ sau, xe tải dừng ở dưới chân núi học viện Cross, Kimura Kiyoshi vội vàng cảm ơn, rồi xuống xe chạy thẳng tới bộ ban đêm, Carl cười đưa mắt nhìn Kimura Kiyoshi rời đi mới khởi động ô-tô chạy tới Bever.

Vừa mới bước vào bộ ban đêm, Kimura Kiyoshi liền cảm thấy không khí bất thường, chung quanh hình như có rất nhiều ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, đáy mắt thoáng dùng sức, liền nghe thấy tiếng thân thể hóa thành bụi cát. Kimura Kiyoshi kinh hãi, chẳng lẽ kế hoạch của Kaname đang thực hiện đến bước quan trọng, Kuran Rido thức tỉnh. Tôi chạy tới bộ ban đêm, đá văng cửa lớn, mọi người ở đại sảnh đang thảo luận vấn đề đi hay ở, nghe thấy tiếng cửa bị đánh mở, tất cả quay đầu nhìn thì thấy Kimura Kiyoshi.

Hanabusa vui mừng kéo lấy Kimura Kiyoshi ”Kiyoshi, cậu đã đi đâu thế?”

Kimura Kiyoshi bắt được tay cánh tay Hanabusa Aido, vội vàng hỏi: “Đừng nói nhiều, mau nói cho tớ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao bên ngoài nhiều Level D và Level E thế?”

“Tối hôm qua Kaname sama phát hiện cậu mất tích, tìm ở trong rừng cây nhặt được vòng tai của cậu, cậu ấy liền đến nguyên lão viện đàm phán, hình như đắc tội với đám lão gia kia, hôm nay, Kuran Rido sama nhập vào Siki, cố gắng công kích Kaname sama… Rima bị Kuran Rido sama đánh ngất xỉu, Siki vừa khôi phục, giờ đang chăm sóc Rima, Ichijou và Kaname sama đều đi nguyên lão viện. Bọn tớ… tớ thì dù thế nào cũng muốn đi theo Kaname sama, dù Kaname sama coi tớ là con cờ hay là cái gì đi chăng nữa…”

“Tớ cũng thế, Kaname sama không hề cưỡng bách chúng ta làm gì cả, hết thảy đều là chúng ta tự nguyện.” Ruka tỏ rõ thái độ, đôi mắt tràn ngập sự yêu thương và hiểu lòng với Kuran Kaname.

Akatsuki Kain xòe bàn tay ra, lòng bàn tay bỗng hiện ra một ngọn lửa ”Cho nên, làm chút gì đó để ủng hộ Kaname sama đi.” Mọi người lập tức lộ ra sở trường của mình, chuẩn bị đối phó với đám vampire bên ngoài.

Kimura Kiyoshi cau mày, sao vụ việc xảy ra nhanh vậy? Thế —— Yuki đâu rồi, có phải đã thức tỉnh không. Cô nhịn xuống ý muốn hỏi ra miệng, quyết định tin tưởng Kuran Kaname, không thể phá hỏng kế hoạch của anh, cô lập tức xoay người biến mất vào màn đêm. Nguyên lão viện, đúng, đi đến đó tìm Kaname. Còn phải cứu Ichijou ra, ngàn vạn không thể để cho Ichijou bị kẻ đầy tâm kế Shirabuki Sara kia khống chế.

Kimura Kiyoshi chạy tới nguyên lão viện, đang cầu mong mình may mắn, liền nghe thấy tiếng các bức tường đang không ngừng rung chuyển, không tốt! Kimura Kiyoshi vội vã phá cửa sổ vào tìm kiếm thiếu niên tóc vàng, tìm khắp các hành lang, các phòng, vẫn trống rỗng, bỗng cái trần nhà bắt đầu sụp xuống, Kimura Kiyoshi vội vàng chạy đi, đột nhiên một cỗ lực lượng kéo lấy cô, ngay sau đó trước mặt chỉ có bóng tối…

Mấy phút sau, Kimura Kiyoshi chùi chùi một tầng bụi dầy bị rơi xuống mặt, tròng mắt đỏ sậm nhìn lên trên, thấy một phiến đá bị úp nghiêng xuống tạo với bức tường một góc hình tam giác vuông, tạo ra một không gian nhỏ an toàn cho Kimura Kiyoshi nấp. Bỗng cảm thấy dưới lưng có gì đó mềm mềm, lại phát ra tiếng rên đau, Kimura Kiyoshi đứng dậy cúi đầu, thấy mình đang đè lên thiếu niên tóc vàng. “Ichijou, cậu vẫn ổn chứ?”

Thiếu niên cau mày, từ từ mở mắt oán trách ”Nếu cậu không đè tớ thì sẽ ổn hơn đấy, Kimura Kiyoshi, gần đây chắc chắn cậu béo lên.”

Kimura Kiyoshi ‘ xùy ’ cười một tiếng, vừa đưa tay muốn kéo Ichijou đứng dậy vừa oán trách rằng rõ ràng anh không sao cả. Ichijou bị cử chỉ đột ngột của Kimura Kiyoshi làm cho sửng sốt, rồi cười yếu ớt ôm lấy cô, hai tròng mắt lộ ra sự cảm động. Vốn định tự tử, đi theo ông nội, anh nghiêng mắt nhìn thấy gương mặt lo lắng của thiếu nữ, anh lại do dự.

“Ichijou, cậu còn trẻ, đương nhiên sẽ được mơ ước.” câu nói của thiếu nữ giống như một tiếng trống đánh mạnh vào lòng anh, hai dòng nước mắt chảy ra, anh ôm lấy Kimura Kiyoshi thật chặt ”Kiyoshi, cám ơn cậu, bạn của tớ.”

Kimura Kiyoshi khẽ khom người đứng dậy nhìn chung quanh, uể oải nói: “Nên nhanh chóng thoát ra ngoài thôi, tớ lo cho Kaname…”

“Người đang yêu thật sự khiến người ta hâm mộ, Kiyoshi, cậu nên tin tưởng Kaname, cậu ấy sẽ giải quyết được chuyện này. Trước khi tớ đi, Kiryu Zero đã lựa chọn uống máu mà Kuran Kaname cho cậu ta, cộng thêm cậu nữa, cùng với máu của Yuki đã bị Kuran Kaname kêu tỉnh trong cơ thể cậu ta, vào lúc này đã ‘ vô địch thiên hạ ’ rồi, chắc chắn Rido sẽ chết.”

Thấy Kimura Kiyoshi cúi đầu trầm mặc, Ichijou cười trêu nói: “Sao thế, không bỏ được vị hôn phu trước của cậu sao?”

Kimura Kiyoshi ngẩng đầu ”Tớ chỉ là đang nghĩ, chừng nào thì cậu biết được thân phận của tớ?”

“Aha, chuyện này à, vậy thì phải nhắc lại từ trước đây rất lâu, trên đời làm sao có thể có hai vampire giống nhau như thế chứ, từ từ tra, chắc chắn sẽ tìm được sơ hở.” Ichijou cười rực rỡ, vò đầu. “Được rồi, thuần huyết điện hạ, nhanh vận dụng lực lượng vô hạn của ngài để chúng ta thoát ra ngoài đi.”

Hai người lật đổ bức tường suýt rơi xuống đỉnh đầu, nhanh chóng nhảy ra ngoài. Ichijou khoan khoái phủi phủi bụi đất trên người, thúc giục Kimura Kiyoshi ”Đi mau, còn do dự gì vậy?” Ichijou thấy cậu càng nói thì Kimura Kiyoshi càng lui ra sau, liền bí hiểm cười nói ”A, quên nói cho cậu biết một chuyện quan trọng, Yuki của bộ ban ngày vẫn còn ở trong phòng Kuran Kaname đấy.” Ichijou cố ý tăng thêm ba chữ ‘ bộ ban ngày ’, ngầm nhắc nhở Kiyoshi rằng Yuki không hề thức tỉnh.

Kimura Kiyoshi nghe vậy, liền cực kỳ vui mừng, đang tính kéo Ichijou nhanh chóng rời đi, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc sau lưng ”Thì ra hai người ở đây”

“Kaname…” Kimura Kiyoshi khóc, quay đầu lại nhào vào trong ngực Kuran Kaname, nhìn lên gương mặt tuấn mỹ của anh, khuôn mặt này quá quen thuộc, tách ra chỉ mới một ngày mà thoáng như ngàn năm vậy, rất nhớ, rất nhớ…

Kuran Kaname yêu chiều ôm Kimura Kiyoshi, lấy ra khăn lụa lau đi bụi trên khuôn mặt nhỏ nhắn ”Xem ra sau này phải chuẩn bị nhiều khăn cho em mới được, thích khóc đến mức mặt mũi tèm nhem, còn thích làm anh bị bẩn lây nữa chứ.”

Kimura Kiyoshi mân mê cái miệng nhỏ nhắn, dụi dụi ngực Kuran Kaname, giống như một con mèo con đang làm nũng ”Em cứ nghĩ là sẽ không còn được gặp lại anh nữa.”

Kuran Kaname ôm sát cô gái trân bảo vào ngực, cười yếu ớt nhìn Ichijou đang lặng lẽ rời đi, trầm thấp nói: “Kiyoshi, có chuyện muốn nhờ em giúp một tay”

Kimura Kiyoshi hơi sững sờ, thấy vẻ mặt Kuran Kaname ngưng trọng, vốn muốn nói với Kuran Kaname về chuyện Yamaguchi Rya nhưng đành phải nuốt trở vào, ngưng trọng gật đầu một cái.

Kuran Kaname buông ra người trong ngực, đan bàn tay mình vào bàn tay cô, dạo bước đi ra nguyên lão viện, mang theo Kimura Kiyoshi lên xe chạy thẳng tới học viện Cross, giải thích: “Yuki là một đứa trẻ luôn khiến người ta lo lắng, ban đầu Juri hy sinh tánh mạng của mình để che lại một phần lớn vampire trong cô ấy, bây giờ, phần vampire vốn không bị hoàn toàn niêm phong ấy giờ đang bắt đầu nảy mầm, quấy rầy cô ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể đột ngột thức tỉnh để cắn nuốt cô ấy. Anh hy vọng có thể hoàn thành ý nguyện của Juri, để cho cô ấy làm một con người bình thường và tiếp tục sống, cô ấy quá đơn thuần, căn bản không thể chịu đựng được sự hắc ám trong Huyết tộc. Để trở thành kỵ sĩ bảo vệ của cô ấy, Kiryu Zero sẽ phải giết chết Kuran Rido. Hiện tại, anh hi vọng em có thể cùng anh đè nén phần vampire cuối cùng trong cơ thể Yuki xuống.”

Kimura Kiyoshi nghịch ngợm ngẩng đầu, mân mê miệng ”Hôn một cái ở đây, thì em có thể suy nghĩ một chút”

Kuran Kaname khẽ vuốt ngón tay lên môi cô, yêu chiều cười, giả vờ oán trách nói: “Lúc này mà còn náo.”

“Hắc hắc” Kimura Kiyoshi khoác cánh tay Kuran Kaname, tựa đầu vào bờ vai anh, hạnh phúc giơ lên ngón tay đeo chiếc nhẫn ”Em là vợ của anh, có chuyện gì đương nhiên muốn gánh vác cùng anh, cái gì mà hi vọng chứ… Không cần phải nói như vậy, Kaname, vì anh, chuyện gì em cũng nguyện ý làm. Lần sau, anh cứ ngoắc ngoắc tay nói với em: đến đây đi Kiyoshi, đi hái quả táo, em nhất định sẽ chạy như điên đi hái một giỏ cho anh.”

“Ha ha…” Kuran Kaname cười lớn vỗ vỗ đầu Kimura Kiyoshi, sau khi tiếng cười dừng lại, anh dịu dàng nhìn chăm chú vào Kimura Kiyoshi ”Ở bên cạnh em, anh luôn rất vui vẻ, Kiyoshi, cám ơn em.”

“Vậy —— để tỏ lòng cảm ơn, có nên hôn nơi này hay không —— ưm ——” Kimura Kiyoshi còn chưa nói xong, cánh môi đã bị nụ hôn ngọt ngào bao trùm, kéo dài kéo dài…



Lúc hai người đưa Yuki về phòng thì trời đã sáng choang, Kuran Kaname bế Kimura Kiyoshi đang gần như hôn mê, dịu dàng nói: “Ôm em trở về phòng vậy, em đã hao phí quá nhiều lực lượng, sợ rằng không thể khôi phục được trong một lúc.”

Kimura Kiyoshi cười nhẹ ”Còn dám nói em sao, anh và em đâu khác gì nhau, sớm đi nghỉ ngơi đi”

“So với sự hy sinh của Juri, đây đâu có tính là gì” Tối thiểu chúng ta vẫn còn sống, không phải sao?

Kuran Kaname ôm Kimura Kiyoshi trở về phòng, đặt cô lên giường, cầm lấy bàn tay lành lạnh, vuốt ve cái trán của cô ” Ngủ đi” Kimura Kiyoshi chỉ cảm thấy toàn thân cực kỳ mệt mỏi, mí mắt dần dần trầm xuống… Dần dần, bên tai cô như có tiếng cười của một người đàn ông, Kimura Kiyoshi nâng lên mí mắt nặng nề, một vầng trăng tròn nhô lên cao, bỗng cảm thấy không bình thường, rõ ràng Kuran Kaname đã đưa tôi về phòng mà. Gắng gượng đứng dậy, một mùi tanh hôi xông vào mũi, Kimura Kiyoshi nâng lên cánh tay dính đầy máu màu đen, cực kỳ muốn nôn mửa, chung quanh thân thể bị một đống quả tim phủ kín, nhìn kỹ chung quanh, đây không phải là hồ nước phía sau núi của học viện Cross sao, vốn là nước hồ giờ đã bị rút sạch, đổi thành mấy ngàn quả tim.

“Thế nào, mất đi lực lượng rồi, cũng ngắm xong phong cảnh rồi?”

Kimura Kiyoshi cau mày, tận lực hô hấp nhẹ ”Yamaguchi Rya, lại là ngươi”

“Hừ hừ, đã sớm biết không dễ dàng nhốt một thuần huyết như ngươi, may mà ta đã chuẩn bị phương án thứ hai, thả những trái tim này vào tủ lạnh trong xe để tùy thời có thể lấy.” Yamaguchi Rya ngẩng đầu nhìn mặt trăng ”Sắp đến lúc rồi, Shizuka Hiou, ngươi chuẩn bị hy sinh đi.”

Kimura Kiyoshi gắng gượng đứng dậy, nhưng lại ngã về hồ máu, phong ấn Yuki đã khiến cô mất quá nhiều lực lượng, không có máu bổ sung năng lượng khiến cô giờ phút này không khác gì một con người bình thường.

Yamaguchi Rya cười, ném bình máu trong tay cho Kimura Kiyoshi ”Không có lực lượng đúng không? Uống nó đi, sẽ khá hơn đấy.” Kimura Kiyoshi nhận lấy bình, thăm dò nhìn Yamaguchi Rya ”Ngươi là thuần huyết, nó có vấn đề hay không thì ngươi chỉ cần ngửi là biết, nhìn ta như vậy làm gì? Uống hay không thì tùy ngươi.”

Kimura Kiyoshi mở nắp bình ra, một hương thơm xông vào mũi, hơi thở trong máu rất ngọt ngào, Kimura Kiyoshi chưa bao giờ gặp được, quả thực là máu ngon. Cô rất suy yếu, không cần biết rốt cuộc Yamaguchi Rya có mục đích gì, lập tức vật cầm bình máu trong tay uống một hơi cạn sạch. Đột nhiên, Kimura Kiyoshi phát giác máu toàn thân bắt đầu chảy nhanh, tay chân bắt đầu co quắp, đầu óc hôn mê, cảnh sắc chung quanh nhanh chóng xoay tròn, bên trong thân thể tựa hồ có một linh hồn muốn xé rách gông xiềng, cô dần dần lâm vào bóng tối…

Yamaguchi Rya thấy Kimura Kiyoshi ngất đi, hưng phấn cầm bộ sách cổ xưa trong tay, đọc thầm chú ngữ, chỉ chốc lát sau liền dừng lại, lẳng lặng quan sát biến hóa của người trong ao.

“Ngươi ở đây làm cái gì?”

Yamaguchi Rya bị giọng nói lạnh như băng đột nhiên toát ra làm cho sợ hết hồn, xoay người thấy cách đó không xa chính là… Kuran Kaname. Kuran Kaname quét mắt qua thiếu nữ nằm ở trong vũng máu, hai tròng mắt lại trầm xuống, như đêm trước khi bão táp ập đến, yên tĩnh mà nguy hiểm. Yamaguchi Rya không chút cố kỵ hơi thở nguy hiểm mà Kuran Kaname phát ra, tà mị cười nói: “Lực lượng của ngươi bây giờ đã bị hao phí hơn phân nửa, căn bản không đấu lại được ta, ta đã trộn lẫn máu của mảnh vụn trái tim của nữ thuỷ tổ cho cô ta uống, Hiou điện hạ do gấp gáp cần lực lượng nên đã không phát hiện; Kaname, ngoan ngoãn chờ cô ta thức tỉnh đi, ha ha ——”

“Cô ta?”

“A, đúng rồi, ngươi cũng biết cô ta đấy, em gái của ngươi, Kuran Noibara.” (Toji: Noibara là hoa tường vi nhé)

Kuran Kaname hơi ngây người, con ngươi co rút nhanh, nắm chặt hai quả đấm, chuẩn bị công kích Yamaguchi Rya, đúng lúc này, thiếu nữ trong ao bỗng rên rỉ, tựa hồ đã thức tỉnh; ánh mắt của hai người đồng thời nhìn thiếu nữ, thiếu nữ dần dần đứng dậy, hai tròng mắt tản ra màu xanh đoạt phách, ngay sau đó màu mắt chuyển thành đỏ sậm, thiếu nữ bước lên đống quả tim dính máu dầm dề, từng bước từng bước đi về phía Yamaguchi Rya và Kuran Kaname.

Yamaguchi Rya hưng phấn nhảy lên, la lên “Thành công, thành công, ngươi phải nhớ kỹ, từ nay về sau ngươi chính là người hầu của ta, Kuran Noibara.”

Thiếu nữ đi tới trước mặt Yamaguchi Rya, khóe miệng xẹt qua một tia giảo hoạt, hơi cúi người hành lễ ”Vâng, chủ nhân của ta.”

“Hắc ——” Yamaguchi Rya nghe vậy cười ha ha, xoay người định cười nhạo Kuran Kaname thì bỗng cảm thấy ngực đau đớn, cúi đầu thì thấy một bàn tay thon dài đang xuyên qua ngực của hắn, nắm chặt lấy trái tim hắn. Thiếu nữ rút mạnh tay ra, cười nhìn Yamaguchi Rya.

Yamaguchi Rya ôm lấy ngực đã khép lại, không thể tin nổi nhìn thiếu nữ ”Ngươi ——”

Hai tròng mắt lạnh như băng của thiếu nữ lóe ra màu sắc kỳ dị, khóe miệng treo lên một tia đùa cợt ”Cám ơn ngươi đã kêu tỉnh trí nhớ của ta, Rya.”

“Trí nhớ?”

“Nếu có mảnh vụn trái tim của Kuran Noibara, thì linh hồn của cô ấy chắc chắn cũng tồn tại, chẳng qua là mấy ngàn năm nay không có máu thuần huyết làm dịu linh hồn khô khốc nên đã sớm chẳng biết đi nơi nào, nó dễ dàng quên, dễ dàng bị lạc, xuyên qua các không gian vào thân thể con người. Rốt cục có một ngày, nó tình cờ nhập trở về với thân thể thuần huyết, dùng máu của thuần huyết để xoa dịu, trí nhớ của linh hồn bị lạc mấy ngàn năm qua dần dần hiện ra, nhưng, những thứ này chỉ là một phần mà thôi; cho đến khi mảnh vụn trái tim vốn thuộc về mình xuất hiện, khi kết hợp hoàn mỹ, toàn bộ trí nhớ sẽ tái hiện. Hoan nghênh em trở về, em gái của anh” Kuran Kaname ngưng mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, sự si tình ngàn năm vốn đã bị phong ấn giờ bộc phát trong nháy mắt, nhìn chiếc nhẫn phát ra ánh sáng màu hồng trên tay phải thiếu nữ, Noibara, đúng là em, đúng là em đã trở lại.

Kimura Kiyoshi cười ngọt ngào nhìn Kuran Kaname, không nghĩ tới, đi một vòng lớn như vậy, hóa ra tôi lại là Kuran Noibara, nữ vampire thuỷ tổ. Cô quét mắt nhìn cổ Yamaguchi Rya, lắc lắc trái tim đang đập trong tay ”Anh trai, em rất đói, cùng nhau ăn?”

Hút toàn bộ máu của Yamaguchi Rya, Kimura Kiyoshi bóp vỡ trái tim trong tay ”Giết nhiều người vô tội như vậy, căn bản không đáng đồng tình”

Kuran Kaname khó có thể tin, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Kimura Kiyoshi, hai tròng mắt lóe sáng ”Noibara, thật sự là em?”

Kimura Kiyoshi mỉm cười ấm áp”Đúng vậy, Kaname, Tường Vi xanh của anh đã trở lại.”

Kuran Kaname nghe thấy ba chữ ‘ Tường Vi xanh ’, chợt ôm lấy thiếu nữ trước mặt, đúng vậy, nhất định là cô ấy! Cô em gái vô cùng thiện lương thích khóc yêu cười yêu chơi xỏ lá rồi lại thích che chở loài người đã trở lại. “Noibara, đáp ứng anh, đừng bao giờ rời đi mà không chịu nghe anh giải thích như trước đây nữa. Em đã hiểu lầm anh và Noibari”

Kuran Noibari – sự đau đớn vĩnh viễn không cách nào lau đi trong lòng Kuran Noibara. Đứa em gái mà Kuran Noibara luôn yêu chiều, có một ngày đột nhiên tuyên bố với cô rằng mình thích anh trai là Kuran Kaname (thuỷ tổ vampire Kuran Kaname và anh trai Yuki là trùng tên), hi vọng Noibara có thể nhường cho mình. Noibara không chịu, Noibari nháo ầm lên, dùng mọi phương thức ép Noibara đánh cuộc với mình, lấy phương thức hòa bình giải quyết trận tranh đoạt anh trai này, để cho Kuran Kaname lựa chọn lại lần nữa. Thật ra thì Kaname vốn là vị hôn phu của Noibara, hai người thật tâm yêu nhau, vì để cho đứa em gái chỉ mới rung động này của mình hết hi vọng, Kuran Noibara đáp ứng trận đánh cuộc này. Vậy mà, một khắc khi thấy Kuran Kaname cùng em gái hôn nhau, Kuran Noibara lại tin, cô đã lập tức móc tim mình ra, ném nó vào lò luyện để chế tạo vũ khí, tạo ra vũ khí hai có thể tùy ý chém giết vampire. Kuran Kaname vội vàng chạy tới nơi, đúng lúc thấy tận mắt chứng kiến Noibara chết đi, lập tức cầm chặt chiếc nhẫn bảo thạch (được rèn ra từ máu Kuran Noibara), dứt khoát lựa chọn ngủ say vĩnh viễn. Mà Noibari cũng ý thức được sự vọng động của mình, liều mạng tìm mảnh vụn của trái tim chị mình trong lò luyện, gửi hy vọng rằng linh hồn của chị vẫn còn…

Mấy ngàn năm sau, hai người bị lạc nhau lại bị kêu tỉnh lần nữa, gặp nhau, yêu nhau, chỉ dựa vào hai chữ ‘duyên phận’ mới có thể giải thích rõ…

——— ———— chuyển hình ảnh ——— ————

Dưới ánh trăng, trên sườn núi tĩnh mật bình thản, một đôi tình nhân ngồi bên nhau.

“Kaname, hoài nghi em lúc nào?”

“Hai năm trước, đêm hôm em rời đi, lúc kéo tay anh làm bộ đính hôn, anh tình cờ phát hiện chiếc nhẫn bảo thạch kia biến thành màu hồng, nó chỉ biến thành màu hồng lúc em xuất hiện.”

“Sao? Thật? Vậy bình thường, nó có màu gì?”

“Trong suốt, giống như tình yêu thuần khiết của anh đối với em vậy. Kiyoshi, anh rất cao hứng, sau ngàn năm lại có thể thành công tặng nó cho em. Em biến thành ‘ Kiyoshi ’, anh biến thành ‘ Kaname ’, nhưng chúng ta vẫn yêu nhau sâu đậm như cũ.” Kuran Kaname nắm chặt lấy bàn tay Kimura Kiyoshi, chỉ sợ người bên cạnh lại chạy mất lần nữa.

“Kaname, anh không thẹn thùng sao, nói lời ngon ngọt như vậy, nhưng em thích nghe ——”

Tiếp theo? Đương nhiên là hạnh phúc ngọt ngào hôn nhau, XXOO đi đi…

Chúng ta hãy chúc phúc cho đôi tình nhân này vĩnh viễn không chia cách.

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.