Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal

Chương 14: Nụ hôn đêm giáng sinh



“Cùng vấn đề, vì sao cậu không tìm một người làm bạn?” Hannibal hỏi.

“Well, là do công việc cả, công việc của FBI, nhất là ở BAU, bận rộn lại nguy hiểm, tôi không muốn đến một ngày tôi chết đi, đồng nghiệp tôi sẽ tới cửa báo cho Noras phu nhân rằng cô đã thành quả phụ. Hơn nữa, cho dù tôi không chết thì cô ấy cũng sẽ phải sống như quả phụ, nếu đã không được thì đừng gây họa cho phụ nữ thì hơn.” Hill thở dài nói.

“FBI cũng không phải không có hôn nhân thành công.” Hannibal uyển chuyển phản bác.

“Quả thực có, nhưng anh coi, tỉ lệ khá thấp, tôi không thể dùng hạnh phúc của một cô gái để đi cá cược được.”

“Cho dù là hy sinh hạnh phúc của cậu?”

“Chỉ là qua lễ Giáng Sinh một mình mà thôi, tôi có công việc, có bạn bè, như anh chẳng hạn, tôi đâu cô đơn?” Hill cười tủm tỉm nhìn về phía bác sĩ, chọc ghẹo Hannibal đã trở thành sở thích của hắn rồi, mặc dù hành vi vuốt râu hùm cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng càng làm càng ghiền, làm không biết mệt.

“… Thật là cảm động.” Hannibal vừa cười vừa nói.

Hill rốt cục nhịn không được bật cười, tiếng cười hắn không vang, trầm thấp dễ nghe. Một vài bông hoa tuyết bay vào miệng hắn. Bị sặc một ngụm tuyết, lúc này Hill mới biết làm bậy thì sẽ gặp chuyện gì, hắn cúi đầu ho hai tiếng.

Hannibal vẫn duy trì khóe miệng nhếch lên khẽ cười, đương nhiên bạn phải quên cái ánh mắt thấy trò vui của y. Y không nhanh không chậm đợi Hill ho xong, lúc này mới nho nhã lễ độ, săn sóc nói: “Chắc là gió quá lớn, không bằng chúng ta đi vào nhà?”

“…” Bạn không thể trông cậy một sát thủ có lòng tốt được, đúng không?

Hai người rốt cục đứng dậy khỏi băng ghế công viên lạnh ngắt, nói thật, cái chuyện gì mà tuyết bay đêm Giáng Sinh, một đôi tình nhân ngồi trên băng ghế công viên, lãng mạn yêu đương… ngàn lần đừng có tin!

Mới ngồi không bao lâu, Hannibal và Hill đã sắp đông cứng thành người tuyết rồi, vậy thì còn lãng với mạn chỗ nào!

#

Lúc Hill đi vào nhà Hannibal, nhiệt độ ấm áp trong phòng khiến hắn rùng cả mình, hoa tuyết trên người nhanh chóng tan ra thành nước nên người hắn ướt đẫm, không khác gì mới mắc mưa.

Mái tóc màu vàng nhạt của Hannibal ướt nhẹp, dán sát vào da đầu, thoạt nhìn khiến y mang một vẻ yếu đuối khó tả. Đương nhiên, nếu bạn thật nghĩ y yếu đuối, vậy đáng đời bạn trở thành món chính tiếp theo trên bàn ăn.

“Tôi lấy cho cậu cái khăn mặt, cậu ngồi trước lò sưởi hong khô đồ đi, coi chừng cảm lạnh đấy.” Hannibal dẫn Hill tới phòng khách, có hai chiếc sofa đặt gần lò sưởi, chất liệu da mềm, thoạt nhìn khiến bạn chỉ muốn ngồi luôn không muốn đứng lên. Sau đó y xoay người vào phòng tắm.

Hill không muốn để nước trên người làm ướt sofa bằng da, nên chỉ tới gần lò sưởi, nước trên người rơi xuống thảm, cả người vô cùng nhếch nhác.

Lúc Hannibal cầm trong tay một chiếc khăn mặt mềm mại đi ra, trên người y vẫn còn đang nhỏ nước, nhưng vẫn quan tâm đến Hill trước. Đây là phong độ quý ông và phép đãi khách bậc nhất.

Đến tận khi Hill nhận lấy khăn mặt, bắt đầu lau khô tóc, lúc này Hannibal mới nói mình cần vào nhà tắm thay đồ, tiện thể sửa soạn lại một chút.

“Anh không ngại tôi làm bẩn phòng khách là tốt rồi.” Hill lầu bầu.

“Cứ thoải mái, cậu là khách của tôi.” Hannibal nói xong thì xoay người vào phòng tắm.

Lò sưởi trong tường đã cháy một khoảng thời gian, dưới đáy vẫn còn củi gỗ chưa đốt hết, nhiệt độ ấm áp làm cho người ta buồn ngủ. Dường như cũi gỗ có lẫn cành thông trong đó nhựa thông bị đốt nóng tỏa ra một mùi hương thuộc về rừng rậm tươi mát.

Hill lấy tay khẽ lau bọt nước trên người, dùng khăn mặt lau khô tóc rồi mới chậm rãi ngồi lên sofa, chậm rãi hong khô quần áo ẩm ướt trên người, ánh lửa đỏ sáng sủa chiếu thẳng lên mặt hắn.

Hannibal rất nhanh từ phòng tắm đi ra, y đã thay một bộ đồ mặc trong nhà, ngồi vào chiếc sofa kế bên, rót cho Hill một ly whisky: “Uống chút rượu sẽ làm ấm người.”

Không thể không nói, Hannibal quả thực là người chủ nhà chu đáo nhất trên đời này, cũng là người bạn biết săn sóc nhất.

Cho dù đã biết rõ bộ mặt thật của đối phương, Hill cũng không nhịn được mà cảm động, hắn nhận lấy ly rượu, đem chất rượu vàng lóng lánh nuốt xuống cổ. Chất rượu nóng rực khiến dạ dày hắn ấm lên, toàn thân cũng dần ấm, tựa như mới tắm một bồn nước nóng.

Hill có chút mệt mỏi khẽ hạ mắt, phảng phất như mệt mỏi cả một năm ùa đến, hắn lấy tay chống cằm, ngồi nghiêng nghiêng trên sofa, tay kia cầm ly thủy tinh chậm rãi thưởng thức.

Thấy hắn có vẻ mệt mỏi, Hannibal cũng không nói gì thêm, chỉ để hắn nghĩ ngơi một chút rồi hãy ăn.

“Tôi có làm một chút thịt gà, còn có pudding nữa.” Hannibal cầm ly rượu: “Lúc nào ăn cũng được.”

“Anh thật là săn sóc.” Lời tán dương này là thật lòng nói.

“Thêm một ly nữa?” Hannibal cầm chai whisky trên bàn, hỏi.

“Cảm ơn, anh không muốn xem chương trình TV buồn chán nhỉ?” Hill hỏi.

Hannibal lắc nhẹ chai rượu, lắc đầu: “Không, bình thường tôi không xem TV đêm Giáng Sinh.”

“Cảm tạ trời đất, tôi chịu đủ mấy chương trình TV ngu ngốc rồi.” Hill uống cạn rượu trong ly, “Tôi có thể dùng đàn dương cầm của anh không?”

“Cậu muốn đàn một bài sao?”

“Để cảm ơn.” Hill đứng lên, ngồi vào đàn, nhẹ nhàng giở tấm phủ, kỹ thuật của hắn không phải rất tốt nhưng đàn hoàn chỉnh một bài ca ngợi Giáng Sinh thì vẫn được.

“Cậu chưa bao giờ nói cậu biết đàn.” Hannibal cầm ly rượu đi tới bên người hắn.

“Bởi vì anh chưa bao giờ hỏi tôi, tôi nhớ kỹ lần đầu tiên gặp mặt anh chỉ hỏi tôi có học vẽ không mà thôi. Trên thực tế, hồi còn nhỏ, thứ gì tôi cũng học một chút, thế nhưng một chút mà thôi. Tôi không phải dân chuyên mấy thứ này.” Hill nói.

“Cậu cũng không thích.” Tuy rằng là giọng nghi vấn nhưng lại mang ý khẳng định.

“Tôi chỉ là người thường trong mắt các quý ngài cao nhã, so với opera tôi thích nhạc kịch hơn, so với hội họa, tôi thích comic hơn, tôi cũng thích những bài nhạc thịnh hành. Nhưng, không thích không có nghĩa là tôi không biết. Anh xem, tôi thích những thứ đơn giản nhưng không có nghĩa tôi không nghĩ ra được những chuyện phức tạp. Tôi không cảm thấy như vậy có gì không tốt.” Hill nói trắng ra.

“Đó là yêu thích của một người, mọi người không thể dùng yêu thích của mình mà quyết định yêu thích của người khác, càng không thể dùng đó phán đoán giá trị người khác.” Hannibal chỉ thẳng ra, “Đa số yêu ghét của con người đều dựa trên những gì họ không biết, thế nhưng nếu cậu hiểu nghệ thuật cổ điển mà vẫn không thích nó như cũ thì đó là lựa chọn của cậu.”

Hill đứng lên, nhường vị trí cho Hannibal: “Chẳng qua, đêm nay tôi muốn nghe một chút, tôi có thể chọn như vậy không?”

“Sure, như cậu muốn.” Hannibal đặt lại ly rượu lên bàn, mười ngón lướt nhẹ trên mặt phím.

Âm nhạc chậm rãi du dương tràn ra từ tay y, mềm nhẹ như chạm tới trái tim, khẽ khàng như nụ hôn phớt qua vành tai, ngoan đạo mà tha thiết, đó là ma lực của âm nhạc.

Nếu như muốn Hill giải thích cho hành vi xảy ra sau đó thì hắn chỉ có thể biện giải một câu: Thật sự là bầu không khí quá tốt! Nói đơn giản hơn, hắn còn nhớ rõ có một bài hát đã đem loại xung động bất chợt này đổ lỗi hết cho ánh trăng cao vời.

Mà chính yếu là, Hannibal không từ chối.

Động tác của hắn rất chậm, hơn nữa tuyệt đối không có ý ép buộc, nếu như Hannibal muốn né tránh, hắn khẳng định sẽ không tiếp tục. Thế nhưng Hannibal không hề cử động, đôi mắt nâu bình tĩnh nhìn Hill chậm rãi tới gần, đôi tay đặt trên phím đàn căn bản không có căn bản không có ý muốn động.

Hai đôi môi uống rượu có phần lạnh lẽo, khẽ khàng chạm lại với nhau, Hannibal không từ chối cũng không đáp lại. Tương phản, y có phần hiếu kỳ, dường như muốn nhìn bước tiếp theo Hill dự định làm như thế nào.

Ngay khi bàn tay hơi lạnh của Hill đặt lên gáy y, Hannibal mới không khỏe mà khẽ động, phía sau gáy của con người là nơi yếu hại, nếu Hannibal ra tay, chỉ sợ một động tác đã có thể vặn gãy cổ một người đàn ông khỏe mạnh, dù sao không có người thợ săn nào thích người khác đụng vào cổ mình, quá mức nguy hiểm.

Hill lập tức chuyển tay từ cổ sang vai, chậm rãi khiến nụ hôn này càng thêm sâu, cạy mở hàm răng không quá phòng thủ, hàm răng sắc nhọn cắn qua xương khớp con người, xé mở huyết nhục con người. Nếu như Hannibal đột nhiên cho hắn một phát, cắn đứt lưỡi hắn thì cũng không phải chuyện không có khả năng.

Chẳng qua, hơi rượu còn nồng, một nụ hôn đó cũng đã khiến đầu óc quay cuồng. Huống chi, khó có khi đối phương phối hợp như vậy, hôn một con thú dũ tựa như khiêu vũ trên mũi dao, nguy hiểm ngập tràn khiến adrenalin tăng vọt, trái lại càng thêm hưng phấn.

Nụ hôn chấm dứt, Hill buông lỏng ra bác sĩ tóc vàng, thoáng lui một bước để nhìn rõ biểu tình trên mặt Hannibal. Chẳng qua, có phần làm cho người ta thất vọng, nét mặt Hannibal không thay đổi, tựa như người vừa bị hôn không phải y.

Hill nhướng mày, ngón tay thon dài của Hannibal khẽ phất qua môi của y, hạ mắt tự hỏi.

Thật lâu sau đó, Hill mới nghe được giọng nói ôn hòa hữu lễ của đối phương: “Đã tám giờ rồi, ăn tối nhé?”

Hannibal cũng không phải loại người trốn tránh, y bỏ qua chuyện này là vì muốn uyển chuyển biểu đạt từ chối, tránh khiến mọi người xấu hổ. Chẳng qua điều này cũng là chuyện trong dự đoán, dù sao thế nào thì Hannibal cũng sẽ không vì một nụ hôn mà vui vẻ nhận ngay, đương nhiên cũng sẽ không như nữ sinh mới trưởng thành mà hoảng sợ giật mình.

Phản ứng như vậy mới là bình thường nhất.

Hill trầm tĩnh lại: “Đương nhiên, đương nhiên, có cái gì tôi có thể giúp không?”

“Giúp tôi rửa hoa quả vậy.” Hannibal đưa cho hắn túi giấy mới mua về, “Chờ tôi làm xong nước sốt là ăn được rồi.”

Bọn họ cùng một chỗ ăn bữa tối lễ Giáng Sinh, Hill nhắc tới nước hoa Hannibal đưa cho hắn.

Hannibal cười nói: “Chỉ là chút vui đùa mà thôi, chẳng qua nói thật, Hill, nước hoa cậu xịt nồng quá.”

“Well, tôi nói tôi không để ý tới, anh tin không?”

Hannibal không trả lời, chỉ nhìn hắn.

“Fine, có lý do cả… sau đó, có thể coi tình huống, nói không chừng tôi sẽ không nặng mùi như vậy mà gặp anh.” Hill nở nụ cười, bỏ muỗng pudding vào miệng.

Quên đi món này làm từ thịt gì, tay nghề Hannibal tuyệt đối tốt, nhất là mấy món ngọt điểm tâm, tốt không khác gì món thịt.

Dù sao hắn đã từng là người Anh, đồ ngọt là món ưa thích của người châu Âu.

Ăn xong bữa tối, rửa chén đĩa, đồng hồ chỉ 10 giờ rưỡi tối, Hill vốn định tạm biệt lại bị Hannibal lấy lý do tuyết còn đang rơi mà giữ lại, bọn họ thảo luận về họa tác văn hoá phục hưng một giờ, Hill lại một lần nữa muốn tạm biệt.

“Để tôi lái xe đưa cậu về.” Hannibal nói, phủ thêm áo ba-đờ-xuy.

Hai người lúc này mới ra cửa, nổ máy chạy về nhà Hill.

Chẳng qua không biết gần đây ai tương đối xui xẻo, xe Hannibal sụp hố tuyết, lúc này tuyết đã cao đến ống chân, hết lần này tới lần khác bánh xe trước lại rơi xuống hố, không thể lên được.

Hannibal cùng Hill thử hơn mười phút mà vẫn không thoát được, cả hai đành bất đắc dĩ buông tha.

“Quên đi, giao cho công ty xe tải xử lý vậy.” Hill lắc đầu, “Từ đây đến nhà tôi còn nửa giờ, quay về nhà anh thì còn lâu hơn. Rốt cuộc đây là lần đầu tiên tôi qua lễ Giáng Sinh trong tuyết, còn làm phiền anh nữa.”

“Cũng không phải tại cậu, tôi không thấy rõ đường nên mới sụp hố như vậy.” Hannibal nói.

Kim giây đồng hồ đeo tay khẽ nhích từng giây kéo thời gian đến gần hừng đông, lễ Giáng Sinh đang tới, năm mới sắp bắt đầu.

Hill nhìn đồng hồ, đến khi năm mới đến, hắn nói với Hannibal đang đứng bên cạnh xe:

“Hannibal.”

“Huhm.”

“Năm mới vui vẻ.” Hill cười rộ lên.

Tất cả vừa mới bắt đầu…

(Năm 2010 kết thúc)

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Rốt cục hôn rồi!!! Dù vậy, đường của Hill vẫn còn rất dài, rất dài…

Miriam Lass là nhân vật trong phim, nhưng cũng chỉ là bia đỡ đạn thương cảm mà thôi, là thực tập sinh FBI bị chú Bal ăn tươi, còn dùng ghi âm và thi thể mà đùa giỡn Crawford nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.