Trong lớp FBI, người đàn ông đeo chiếc mắt kính cũ mèm mở máy chiếu, trên màn chiếu là hình các cô gái: “Đây là vụ các cô gái mất tích hàng loạt ở Minnesota năm năm trước, 2013.”
“Lúc đó đã mất tích bảy cô gái, đây là ảnh của nạn nhân, FBI cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với các cô gái, không biết bất cứ thông tin gì liên quan đến hung thủ. Chỉ nhìn những hình chụp này, nói cho tôi biết, các bạn phát hiện điều gì?”
Một nữ thực tập sinh ngồi phía bên trái giơ tay, Will gật đầu với cô.
“Hình dáng rất giống nhau, màu tóc, khuôn mặt, màu da, phong cách… Bảy cô gái mất tích đều thuộc một hình mẫu, hình mẫu bị hại. Điều này cho thấy hung thủ chỉ giết một mẫu người nhất định.” Giọng nữ thực tập sinh mang nhiều âm điệu nông thôn miền nam, như phát biểu rất tự tin. Cô có mái tóc nâu xinh xắn, đôi mắt sáng sủa mang theo sự tinh anh của một đặc vụ giỏi.
“Right!” Will suy nghĩ một chút, rồi rất nhanh nhận ra cô là một học viên năm nhất: “Cảm ơn nhiều, học viên Starling, cô có thể ngồi xuống.”
Chỉ bằng một vụ chim bách thanh Minnesota, Will có thể nói cả một buổi học, đương nhiên, anh vẫn không thích nhìn vào mắt người khác như trước, cho dù là trả lời vấn đề của học viên, anh cũng chỉ dùng khóe mắt liếc qua thật nhanh, rồi nhìn ra phía xa xăm tựa như đường chân trời có cái gì đó hấp dẫn vậy.
Tan học, anh xách cặp vở như chạy nạn nhưng vẫn bị Starling ngăn lại, đối mặt với học viên muốn hỏi thêm, Will dù không muốn tiếp xúc với người lạ cũng phải làm tròn bổn phận thầy giáo.
“Thầy Graham, về vụ chim bách thanh Minnesota, tôi còn vài vấn đề.” Starling lấy tập vở ra, trên đó chi chít ghi chú và bài viết, hiển nhiên cô đã nghiên cứu vụ này trước rồi.
“Yes?”
“Gã không có khả năng gây án một mình, tất cả nạn nhân đều mất tích trước bữa tối, mẫu nạn nhân cũng là các cô gái ngoan chất phát, không phải dạng bad girl. Mấy cô ấy sẽ không theo người lạ đi lung tung, bề ngoài của Garrett Jacob Hobbs sẽ làm họ cảnh giác.” Starling nhìn vở của mình ngại ngùng, đây là lần đầu tiên cô đưa ra ý kiến phân tích từ một vụ có thật, nhất là trước mặt một đặc vụ có kinh nghiệm phong phú như vậy.
Vì thế cô cúi đầu, do đó không phát hiện ra sắc mặt Will trở nên tái nhợt.
“Tôi cho rằng chim bách thanh có đồng bọn, hơn nữa người này không làm nạn nhân hoài nghi. Thế nhưng tư liệu trong phòng hồ sơ không có ghi chép….” Lúc Starling ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt của Will, cô rất muốn nói tiếp nhưng cũng phải câm miệng lại.
“Cô rất hứng thú với vụ này?” Qua thật lâu Will mới tìm về giọng nói của mình.
“Tôi định làm báo cáo phân tích về vụ này.” Starling đáp.
“Là bài tập của giáo sư Noras?” Will hỏi một chút.
“Yes, well, bài này chiếm tới 60% tổng điểm, giáo sư Noras muốn chúng tôi dùng những vụ có tính dẫn dắt và nghi vấn để phân tích, không muốn dùng những vụ đã trở thành kinh điển bị phân tích đi phân tích lại nhiều lần.”
“Cậu ấy biết báo cáo của cô là vụ chim bách thanh?” Will lại hỏi, hơi thở gấp gáp.
“…Yes?” Mỗi người khi khẳng định vụ sẽ phân tích đều phải giao đề cương cho đặc vụ Noras.
“Về vụ chim bách thanh Minnesota, cô có thể hỏi đặc vụ Noras, cậu ta.. rất quen thuộc với vụ này, lúc đó chúng tôi là đồng nghiệp cùng tổ.” Will hình như không muốn nói nhiều thêm, chỉ vội vã bỏ lại một câu rồi đi mất.
Đương nhiên, lúc ăn trưa, Will sẽ không trưng cho Hill một bộ mặt dễ nhìn.
Hill ngây thơ chẳng biết gì nuốt trọn hai phần cá chiên, mới từ trong miệng Will hỏi ra nguyên nhân, hắn dở khóc dở cười: “Tôi có lý do gì ngăn Starling phân tích vụ chim bách thanh chớ?”
Điều này, trong lòng Will cũng biết, thế nhưng những phân tích sắc bén của Starling đã đem chuyện của Abigail đặt lên trên mặt bàn, đây là cơn ác mộng đen tối mà những người trải qua “thời đại Hannibal” không bao giờ muốn nhắc đến.
Đúng vậy, ác mộng, Hannibal là cơn ác mộng không thể chạy thoát, như bóng với hình.
Năm đó, lúc vụ ấy được đưa ra xét xử trước tòa, khi nhân chứng và người nghe phán xử nghe được bác sĩ Lecter dùng cái gì chiêu đãi khách khứa đến nhà thì sắc mặt của những nhân vật xã hội nổi tiếng lập tức trắng bệch, có một chỉ huy dàn nhạc xỉu ngay tại chỗ, có không ít người ói mửa ngay trên tòa, khiến quan toà không thể không cau mày mời những người đó ra ngoài hoặc chở tới bệnh viện rồi mới mở lại một phiên tòa khác.
Ngay cả Crawford, sau khi khi biết được Hannibal đã dùng cái gì chiêu đãi mình thì sắc mặt cũng tái nhợt đến người ta suốt đời khó quen. Chỉ có Will khi đó vừa khỏi bệnh nặng, ở trong bệnh viện đã có một thời gian để thích ứng. Lúc ra làm chứng trên tòa không có phản ứng gì quá lớn, thế nhưng chết sống cũng không chịu nhìn Hannibal trên ghế bị cáo.
Cái hình dạng cúi đầu khẽ đáp cứ hệt như anh mới là người ngồi ghế bị cáo.
Vụ án ăn thịt người ghê tởm và cũng khiêu chiến tam quan của mọi người, thế nhưng đối với Will mà nói, điều khiến anh đau khổ nhất là sự lợi dụng của Hannibal, dù sao làm bác sĩ tâm lý, anh đã tin tưởng y đến thế nào, chính vì tin tưởng nên mới đưa vô số người vào địa ngục như vậy. Will không thoát ra khỏi cảm giác hổ thẹn, cho đến hôm nay, anh vẫn cho rằng, Abigail là do anh gián tiếp hại chết.
Starling nhắc tới chuyện Abigail, chính là xát muối vào lòng anh.
“Miễn bàn chuyện này, bài tập là tôi giao cho Starling, tôi sẽ nói với cô ấy. Với lại, Molly và Josh bây giờ thế nào?” Hill cười cười chuyển hướng câu chuyện.
Nhắc tới vợ con, mặt Will liền dịu xuống, Molly là y tá trong bệnh viện, lúc trước, khi anh còn nằm giãy giụa trọng thương, truyền thông như là con đỉa gắt gao đeo bám, thậm chí Freddy còn chụp lén một bức hình anh trần truồng mang máy thở đăng báo. Không lúc nào đáng sợ như quãng thời gian đó, nhưng Molly… Molly là điều tốt đẹp nhất trong đời anh.
Alana bị kích thích không nhỏ vì chuyện Hannibal, rất khó nói Alana có thầm thương Hannibal hay không, dù sao y từng là người hướng dẫn của cô. Dù thế, khi vụ Hannibal đã hạ màn, cô rời khỏi FBI, thậm chí bỏ Maltimore, đi châu Âu, lâu rồi không còn trở về Mỹ nữa.
Sự săn sóc dịu dàng của Molly trong thời gian dưỡng thương chậm rãi đi vào lòng Will, anh khao khát một mối quan hệ gia đình đơn giản vậy thôi, rất nhiều lần, anh chỉ hy vọng làm một người bình thường, có một gia đình và một công việc bình thường.
Molly dẫn theo Josh, năm xưa cô từng không chồng mà có con, thằng đàn ông kia vừa đi là đi biệt không còn nghe tin gì nữa. Cô phải nuôi con một mình mà vẫn không hề đánh mất hy vọng vào tương lai và sự dịu dàng lương thiện của mình.
Sau đó, họ kết hôn.
Will và Hill rút khỏi BAU, đến học viện FBI dạy học, giống như ban đầu vậy. Năm năm trôi qua, lúc bắt đầu rất khó khăn, chuyện của Hannibal như âm hồn không tiêu tán quấn lấy những người tham gia vào đó, nhất là Will.
Thế nhưng không có tin tức gì có thể chiếm tin đầu mãi mãi, nửa năm sau, sự kiện ăn thịt người ở Maltimore cũng mất dần độc giả, mọi người tiếp tục quan tâm chuyện xấu của ngôi sao và các sự kiện quốc tế, ai còn rảnh rỗi nhớ một tên bác sĩ ăn thịt người?
Will có được cuộc sống yên ổn hằng mong mỏi, không còn tiếp xúc với các vụ án mạng nữa mang lại lợi ích cho bộ não của anh, ảo giác không còn xuất hiện, có vợ con bên cạnh cũng không còn thấy ác mộng.
Tất cả đều rất tốt.
“Josh và Molly về nhà ngoại, cuối tuần mới về.” Will gác chuyện chim bách thanh ra sau đầu, trêu ghẹo: “Cậu thật sự không thử tiến tới với Shana sao?”
“Shana xứng đáng với người tốt, mà không phải một thằng già … như tôi.” Hill nói một cách không quan trọng, làm ra bộ dạng theo chủ nghĩa độc thân: “Trước đây thì vì công viện mà không thích hợp lập gia đình, bây giờ có thời gian thì không còn hứng thú.”
Will bị cái câu “không còn hứng thú” khiến cho miệng giật giật, dù sao thì cũng là bạn thân, sinh hoạt cá nhân không tiện nhắc tới. Will biết hắn cũng như mình, là người cực kỳ chú ý sự riêng tư.
Bây giờ, anh có một công việc hay ho, thể xác và tinh thần khỏe mạnh, có gia đình bạn bè, còn cái gì chưa hài lòng nữa chứ? Will nghĩ vậy, tâm trạng tệ hại buổi sáng vì Starling cũng tốt lên.
Vì thế khi anh dùng khăn chùi tay cho sạch sẽ, đã không thấy khóe miệng Hill ở đối diện dù lộ ra một nụ cười ôn hòa mà tay lại siết chặt miếng khăn giấy.
#
Starling đã xuất hiện, thời gian Hannibal ra tù sẽ không còn xa.
Hill không nhớ rõ câu chuyện về Hannibal, thế nhưng cũng không ngu đến nỗi không nhớ diễn viên nữ chính là ai. Thậm chí, đối với người tùy ý như Hill mà nói, căn bản không cần phải tuân thủ nguyên tác truyện làm gì.
Năm đó, khi biết được Hannibal và Will không biết sống chết thế nào nằm trong phòng cấp cứu, hắn có thể nhẫn nại; khi Crawford và FBI tìm thấy thi thể Abigail trong nhà bếp Hannibal rồi nghi y, hắn có thể nhẫn nại; khi Hannibal bị phán tử hình nhưng vì bị giám định tâm thần mà sửa thành giam giữ chung thân, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Bây giờ, khi Crawford một đường thăng tiến, cuộc sống Will hạnh phúc, Hill đã khó có thể ức chế tâm trạng gắt gỏng của mình. Cho dù Hannibal có phải là trừng phạt đúng tội hay không thì y cũng là Hanni của hắn!
Người hắn yêu thương đặt trong tim, không bao giờ muốn ai chạm đến.
Chilton là dạng người gì, sao Hill lại không biết? Tên viện trưởng đem tất cả bệnh nhân trở thành tài sản tư hữu của mình, Hannibal không phải người, thậm chí không phải hung thủ giết người mà chỉ là một vật thí nghiệm. Nếu trong tay Hannibal, Chilton không chiếm được lợi ích gì thì thế nào gã cũng nghĩ cách trả thù, dằn vặt lại Hannibal.
Hill bóp nát cái bánh quy trong tay rồi tiện thể vứt vào thùng rác, rồi quay đầu lại cười với Starling: “Kế hoạch chúng ta tiến hành rất tốt, chẳng bao lâu Crawford sẽ để ý đến cô.”
“Vấn đề là ông ta sẽ không để một thực tập sinh gặp bác sĩ Lecter.” Starling thông minh hơn người, ánh mắt nhìn vấn đề sắc bén vô cùng, thế nhưng so với Hill thì vẫn còn quá non nớt.
“Cho nên tôi đã chuẩn bị cho FBI hai món quà.” Giọng của Hill vẫn bình tĩnh, khẽ nhếch mép: “Clarisse thân ái của tôi, khi Crawford gặp phải vấn đề nan giải, phản ứng đầu tiên của gã không phải tìm Hannibal mà là Will.”
“Ý của anh là—“
“Vậy để gã tìm Will, sau đó để gã ý thức được, cuối cùng người có thể giải quyết vấn đề chỉ có Hannibal….” Hill đặt đĩa bánh quy trước mặt Starling, rồi mang ra một ấm hồng trà.
“Đợi đến khi Will không làm được, Crawford cũng sẽ không tự mình gặp Hannibal, gã sẽ tìm một người xa lạ để nói chuyện với Hannibal, lúc đó, không phải cô là lựa chọn tốt nhất sao?” Hill nhếch mép, ánh mắt không một tia ấm.
“Nếu ông ta chọn người khác.” Starling vẫn lo như cũ.
“Clarice, gã nhất định chọn cô.” Hill nhìn nữ thực tập sinh vừa quen vừa lạ trước mặt, cười nói: “Có lẽ cô không biết, cô làm gã nhớ tới một người khác, đương nhiên, đó cũng là người khiến Crawford hổ thẹn.”
Nhìn gương mặt mỉm cười dịu dàng của Hill, Starling cảm thấy run rẩy cả người.
Hill Noras là một tên bệnh tâm thần bình tĩnh đến điên cuồng, từ mấy năm trước Starling đã biết được điều này. Starling không có gan trái lời, những thủ đoạn lợi hại của Hill làm cô rét run; về mặt khác thì vì báo ân. Cha mẹ mất từ khi cô còn nhỏ, ở tạm trong nhà họ hàng, lại vì tội trộm cừu mà bị đưa vào cô nhi viện.
Cô nhi viện chưa bao giờ là nơi thích hợp để trẻ con sống, cô đến từ một nơi hẻo lánh, lần đầu tiên đến thành phố lớn cô đã bị mọi người trêu cợt, vào học trong học viện FBI thì có người nhục mạ.
Hill cứu cô ra, cho cô lý do để tin tưởng. Cô không thể không thừa nhận, người đàn ông trung niên này có một sức hấp dẫn khiến người ta mê muội, cho dù hắn lạnh lùng hay dịu dàng, tất cả đều khiến tín đồ của hắn điên cuồng.
Thế giới này chưa bao giờ thiếu người điên, Hill tìm được người vì hắn mà cống hiến. Francis thì không cần phải nói, không cần Hill thuyết phục, bản thân Francis đã là một fan cuồng của Hannibal; Bill là một tên điên, một tên bệnh tâm thần không hơn không kém, đối với y, Hill luôn áp dụng biện pháp nuôi thả, thỉnh thoảng liên lạc hai ba lần, không hề nói gì cho Bill về những người khác; Charlie là fan cuồng của Hill, so với việc Starling bị nhốt trong học viện FBI, có thể tự do đi lại làm Charlie giúp Hill xử lý rất nhiều chuyện.
“Ai ra tay trước?” Starling hỏi, nhưng cô phỏng chừng người đầu tiên Hill vứt bỏ là gã Bill điên.
“Tôi sẽ thông báo cho Francis.” Hill dịu dàng nhìn thẳng cô: “Francis đã nhịn lâu lắm rồi, tôi cảm thấy gã sẽ không nhịn được nữa… Với lại, Hannibal đã liên lạc với gã, điều này làm cho Francis, umm, càng thêm hưng phấn.”
Starling giật mình, thế nhưng Francis chỉ là dùng để đối phó Will, lần này không cần cô nhúng tay vào.
“Francis sùng bái Hannibal, có lẽ gã cho rằng chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác.” Hill bất đắc dĩ nhún vai: “Từ khi gã liên lạc được với Hannibal rồi thì không thèm để ý tới tôi nữa.”
“Thật tình, đó là lần đầu tiên tôi bị người ta đối xử như vậy….” Giọng của Hill nhẹ hẫng làm người khác lạnh sống lưng.
Dù vậy, Starling biết Hill hiểu sự sắc bén trắng trợn của mình, cho nên cô nói thẳng: “Có lẽ đó là ý bác sĩ Lecter, bác sĩ không muốn Francis liên hệ với anh.”
“Chuyện râu ria thôi, Clarice, bác sĩ Lecter luôn luôn thích chơi, phải thông cảm cho anh ấy, trong ngục cũng đâu có nhiều trò vui.” Hill nói rất tùy tiện, vừa nói vừa rót hồng trà vào ly.
Hết chương 61
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tui biết có nhiều người không thích ứng nổi chuyện hắc hóa của Starling, nhưng Hill cần một nội ứng, một người không làm Crawford hoài nghi.
Lúc Starling gặp Hill, cô vẫn còn chưa lớn, giả thiết nếu cô tốt nghiệp đại học rồi tới học viện FBI liền, huấn luyện chưa được một năm thì bị Crawford gọi đi đối phó Hannibal, như vậy trong “Sự im lặng của bầy cừu”, cô chỉ mới 24, 25 tuổi. Vậy truyện đặt ra khi cô mới lên thành phố học đại học thì gặp Hill, lúc đó khoảng chừng 19,20.
Starling là người rất nhạy cảm, mà theo nguyên tác, cô có thể cùng Hannibal bỏ trốn, vậy nói rõ tam quan của cô này cũng… khụ khụ, không chính trực như Will. Hill cứu cô, đồng thời chăm sóc cô, tạo cho cô tự tin. Bản thân Hill cũng là một người đàn ông có sức hấp dẫn lẫn sức uy hiếp không thua gì Hannibal, vì gặp đúng Hanni nên mới bị chèn ép thê thảm, kỳ thực thì chỉ với người yêu hắn mới nhượng bộ như vậy thôi.
Nghĩ như thế, Starling bị Hill bôi đen cũng là chuyện bình thường, mà Hill vì mất người yêu mà từ từ đen luôn, lúc này bùng nổ cũng là đúng. So với bản thân ra tay, còn không bằng ngồi sau màn chỉ đạo, Hill đang chơi một ván cờ rất lớn~~~