Làm Sao Anh Lại Yêu Thầm Em

Chương 11: Bảo Bối Của Anh Trai Top Một





Thịnh Chỉ a một tiếng, cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc, không giống là đùa của Trình Nghiễn Nam, ngập ngừng một lúc, sau cùng cười nói: "Kết hôn với em? Có phải anh bị dì giục cưới đến ngốc rồi không?"
  
"..." Trình Nghiễn Nam không trả lời, chỉ rũ mắt xuống nhìn cô.
  
Thịnh Chỉ mím môi, nhìn vào đôi mắt hoa đào của Trình Nghiễn Nam.
  
Đôi mắt anh ngấn nước, giống như ẩn chứa ý cười, lúc nhìn người giống như đang nói ba chữ—
  
Anh, thích, em.
  
Tuy nhiên Trình Nghiễn Nam dịu dàng như này, cất giọng nói lên lại rất lạnh lùng.
  
"Không phải em nói, kết hôn với ai cũng giống nhau sao?"
  
"..." Thịnh Chỉ phút chốc hiểu được ý của anh.
  
Không ngờ Trình Nghiễn Nam cũng cảm thấy kết hôn với ai cũng giống nhau, vừa hay bây giờ đều bị người trong nhà giục kết hôn.

Nếu đã như vậy chi bằng hai người họ phối hợp với nhau, hơn thế cả hai còn là người quen.
  
Ý của anh ấy là như này đúng không?
  
Chậc.
  
Thịnh Chỉ quay mặt đi, có đôi mắt hoa đào chẳng có gì hay cả.
  
Nhìn ai đều thâm tình...
  
Nghĩ thông suốt rồi, Thịnh Chỉ ngay lập tức cười lên.
  
Lông mày cô cong cong, sảng khoái nói: "Được nha, em rất đồng ý."

Buổi tối trở lại nhà Thịnh gia, ăn xong bữa tối, Thịnh Chỉ ngồi với ông bà nội ở phòng khách xem Gặp Nhau Cuối Năm.
Thương Nhã Vân và Thịnh Đằng ăn cơm xong liền đi luôn, không ngoài dự đoán, chắc là hai người đi với tình nhân của mình.
  
Anh em họ hàng cũng đi, trong nhà chỉ còn Thịnh Chỉ với hai người già.
  
Trên ti vi đang chiếu tiết mục nhảy hát, Thịnh Chỉ ngẩng đầu nhìn mấy cái, cảm thấy rất vô vị.

Liền cúi đầu lấy điện thoại ra, chần chừ nhìn các ứng dụng mấy chục phút.

Cuối cùng cô tìm Đan Sơ Lam, gửi một tin nhắn.
  

Là Thịnh Chỉ không phải thánh chỉ: [Có đó không?]
  
Chưa đến mấy giây, Đan Sơ Lam rất nhanh đã trả lời:
  
[Không.]
  
Thịnh Chỉ tặc lưỡi một cái, đánh chữ kể lể: [Hôm nay Trình Nghiễn Nam cầu hôn tớ.]
  
Điện thoại rung hai cái, chuyển đến hai tin nhắn.
  
[?]
  
[Đêm rồi, cậu tỉnh ngủ chưa vậy?]
  
[Tớ nói thật, được chưa.]
  
Câu này vừa gửi đến, phía bên Đan Sơ Lam không có động tĩnh một lúc lâu, vẫn chưa trả lời câu hỏi.
  
Thịnh Chỉ mím môi nghĩ ngợi thêm, bổ sung: [Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc.]
  
Sơn Phong ca: [Vl, thật?]
  
[Thật hơn cả vàng.]
  
Sơn Phong ca: [? Hôm nay không phải tớ bị điên thì là cậu bị điên, còn không thì là Trình Nghiễn Nam bị điên.

Anh ta cầu hôn cậu? Anh ta thích cậu?????]
  
Thịnh Chỉ nhìn thấy mấy dấu hỏi liên tiếp, môi run lên.
  
[Không có thích, anh ấy cũng bị gia đình giục cưới.]
  
Bên Đan Sơ Lam an tĩnh mấy giây, sau đó spam mấy cái dấu chấm liền.
  
[Cho nên hai người tính phối hợp với nhau hả?]
  
[Ừ.]
  
Thịnh Chỉ mím môi dưới, hỏi: [Cậu nói xem bây giờ tớ phải làm sao?]
  
[Phải làm sao?] Đan Sơ Lam nói, [Cậu còn muốn lựa chọn? Người như Trình Nghiễn Nam, cậu còn muốn chọn, còn muốn do dự?]
  
[Tớ không hiểu nổi.]
  
Đây không phải sợ đổi mặt quá nhanh, làm người ta nghi ngờ sao.
  
Ngay lúc Thịnh Chỉ đang cau mày bối rối, tin nhắn của Đan Sơ Lam lại được gửi tới.
  
[Tớ nói thật này Thánh Chỉ, cái khác tớ không biết, nhưng với tính cách giống như Trình Nghiễn Nam, cậu không cần lo lắng anh ấy ngoại tình đâu.

Cho dù anh ấy không thích cậu, thì với nguyên tắc của bản thân, anh ấy sẽ không làm ra những chuyện như vậy đâu.]
  
[Còn đối tượng xem mắt của cậu Trần Dực Triết thì chưa chắc.

Cậu cùng Trình Nghiễn Nam kết hôn, không chắc sẽ hạnh phúc, nhưng ít nhất sẽ không giống như ba mẹ cậu, cậu suy nghĩ kỹ đi.]
  
Nhìn thấy đoạn này, ánh mắt Thịnh Chỉ sững lại.
  
Cô đắn đó một hồi, cuối cùng gửi một câu "Được, tớ sẽ suy nghĩ lại".
  
Tắt màn hình điện thoại, Thịnh Chỉ dựa người vào ghế sô pha, mạch suy nghĩ bắt đầu khơi thông.

Vừa nãy mấy tin nhắn của Đan Sơ Lam cũng rất có lý, chuyện này phải nghĩ cho thật kỹ rồi mới quyết định.
  
...
Từ mùng một đến mùng ba, Thịnh Chỉ luôn cùng Thình Đằng đi chúc tết.

Đến tận mùng bốn, cô nói cái gì cũng không làm nữa, lại bắt đầu cuộc sống ru rú ở trong nhà.
Khoảng thời gian này mẹ cô Thương Nhã Vân còn gọi điện hai lần, bảo cô đừng có cứ ru rú trong nhà, đi ra ngoài gặp mặt với Trần Dực Triết.
Thịnh Chỉ lần nào cũng trả lời qua loa, liền ngắt điện thoại.

Vẫn là dì Quân Mạn nói đúng, chỉ cần cô nói một câu "Cũng được" là người trong nhà mặc nhiên nhận định hai người là người yêu.

Lẽ nào hai người họ không thể làm bạn bè trước sao?
  
Thịnh Chỉ nhìn tin nhắn Trần Dực Triết hẹn ra ngoài xem phim, không nhịn được mà cau mày.

Trời mùa đông, còn có tuyết, cô rất không muốn đi ra ngoài đâu.

Nghĩ vậy, Thịnh Chỉ lại bày ra vẻ mặt vô tình từ chối Trần Dực Triết.

Đừng trách cô vô tình, có trách thì phải trách thời tiết Đàm Châu.
Sau khi từ chối, tâm trạng của Thịnh Chỉ tốt lên không ít.  
Cô ngân nga bài hát, dùng máy tính bảng mới mua, mở Weibo lên định phát trực tiếp.
  
Số người xem trực tiếp không nhiều, tổng cộng cũng chỉ có mấy nghìn, thiếu chút nữa là được mười nghìn người.

Thịnh Chỉ không phải là không chú ý, cô chào hỏi mấy lượt, mở một bài hát lên bắt đầu vẽ vẽ.
Đôi lúc ngẩng đầu lên, sẽ nhìn thấy có bình luận khen cô vẽ đẹp.

Nhưng hôm nay cảm giác tay không tốt lắm, vẽ đi vẽ lại mấy lần nhưng vẫn chưa hài lòng.

Thế là quay ra phía sau, trực tiếp sờ mấy con cá.
  
Chờ sau khi Thịnh Chỉ vẽ xong mấy bức tranh phong cảnh, cô dừng lại, định nghỉ ngơi mấy phút, cùng những người xem nói chuyện.
  
"Bạn vẽ đẹp quá, muốn biết bạn đã học vẽ bao lâu."
  
Đọc bình luận một lượt, Thịnh Chỉ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời:
"Chắc là mười năm, lúc lên lớp mười bắt đầu học."
Giọng nói vừa rơi xuống, Thịnh Chỉ liền nhìn thấy có người hâm mộ quen thuộc đang bắt đầu phổ cập kiến thức.

Chỉ là khen cô có tài năng, với mấy tác phẩm từ mấy năm trước.
Thịnh Chỉ cười cười, khiêm tốn nói: "Quá khen, quá khen rồi."
Ai mà biết lời vừa nói xong, người hâm mộ đứng ngồi không yên, bắt đầu bình luận khen tới tấp.  
Trong đó có một bình luận, chọc Thịnh Chỉ cười:
  
[Người đẹp, tôi không cho phép em coi thường bản thân.

(kèm theo bức ảnh ngậm hoa hồng)]
  
Thịnh Chỉ mở miệng, còn chưa kịp nói câu gì.

Màn hình trực tiếp xuất hiện một loạt hiệu ứng tặng quà, cứ tiếp tục như vậy một phút rưỡi mới dừng lại.
  
Thịnh Chỉ hơi nheo mắt, nhìn chăm chú, quả nhiên là ID quen thuộc kia—
@Chi.
Thật ra nếu nghĩ lại, sau khi Thịnh Chỉ lên đại học mới bắt đầu phát trực tiếp, kiếm chút tiền lẻ.
Lúc đó, phát trực tiếp chưa tới mấy tháng, cái tên Chi này liền tham gia vào xem.

Thịnh Chỉ vẫn nhớ, lúc đó tên Weibo của người đó không phải là Chi, là một chữ Y viết hoa.
Vẫn là sau này vì cô mà đổi tên.

Bởi vì tên Weibo của cô là: Thích em thì anh "chít"* một tiếng.
*吱: âm hán việt là Chi, nhưng nó là từ tượng thanh nên giống như tiếng chuột kêu chít chít a.
  
Bảy tám năm lại đây, người này mỗi lần vào xem đều tặng một đống quà.

Cho nên người này luôn giữ vị trí top một suốt mấy năm qua, chưa từng bị người nào soán ngôi.
  
Giống như nhớ tới gì đó, ánh mắt của Thịnh Chỉ chững lại.
  
A, hình như một lần bị mất top một.
  
Chỉ là người ở top hai đó vừa lên chưa tới mười phút, người top một kia lại bắt đầu gửi một đống quà.

Kết quả người top hai kia bị rớt xuống với khoảng cách rất lớn.
Chị gái top hai sợ rồi, bình luận liên tục "Đại ca tôi thua rồi, tôi bái phục, đừng tặng nữa, đấu không nổi." Làm cho mọi người đang xem đều lớn tiếng cười haha, sau đó còn cà khịa chị gái top hai một khoảng thời gian dài.
Nhưng nhiều năm như vậy, người này chưa từng để lại một bình luận.
  
Mọi lần đều lặng lẽ tặng quà, lặng lẽ xem, không nói gì.

Sau đó còn có một fan giàu trí tượng tưởng, trực tiếp nghĩ ra một quyển tiểu thuyết.

Nói rằng top một kia là con trai, chắc chắn thích cô.

Còn tạo cho hai người bọn họ một topic về couple, trực tiếp xây dựng hình tượng nhân vật cho bọn họ, công tử giàu có x họa sĩ nghèo.
Vừa bắt đầu, mấy fan couple chỉ hoạt động thầm kín, sau đó ngày càng to gan, trực tiếp tới tai Thịnh Chỉ.

Sau khi Thịnh Chỉ biết chuyện, đầu tiên cô ngăn chặn và bảo vệ thông tin cá nhân của anh trai top một kia. 
Ban đầu cô còn lo lắng anh trai top một tức giận, ai biết được anh trai top một trực tiếp đổi tên thành Chi.
  
Một cái đổi tên này, fan couple liền kích động hết cả lên, bài đăng lên nhận được sự quan tâm trong mấy ngày liền.
  
Thậm chí, sau khi đối phương làm xong xuôi rồi, lo lắng Thịnh Chỉ nghĩ nhiều, thế là gửi một tin nhắn riêng tư đem những lo lắng của cô về buổi trực tiếp thổi bay đi.
  
Anh nói:
Tôi rất thích tranh của bạn, đồng thời cũng cảm thấy tài năng của bạn xứng với mấy món quà này, không có ý khác, cho nên không cần hiểu lầm.

Không bình luận là vì tôi bị tự kỷ, không phải là học sinh, gia đình có chút tiền, không cần lo lắng.
  
Đoạn giải thích này, Thịnh Chỉ còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể mặc kệ mọi người.
  
Lúc đại học phát trực tiếp rất nhiều, mỗi lần đều có rất nhiều người trêu chọc.

Sau này cô đi làm, số lần phát trực tiếp mới ít đi.

Mỗi lần tan làm chỉ muốn nằm một chỗ, hoàn toàn không muốn động đậy, chứ đừng nói là phát trực tiếp vẽ tranh. 
Thi thoảng mới phát trực tiếp, mỗi lần đều chỉ phát trong khoảng dưới ba mươi phút.

Gần như rất ít lần thấy anh trai top một vào xem.
  
Sau khi về Đàm Châu, Thịnh Chỉ cũng chỉ phát trực tiếp một lần.


Lần đó, anh trai top một cũng không xuất hiện.

Thế là cô tự nhiên cho rằng anh trai top một đó sớm đã không chơi Weibo nữa.

Hoặc là nói, sớm đã không còn thích cô nữa, hoặc còn có thêm nguyên nhân khác.
Cho đến lần này...
  
Thịnh Chỉ nhìn lại lần nữa những bình luận sôi nổi, bất đắc dĩ cong môi.

Cô thu mắt lại, chống tay lên má, bắt đầu đọc bình luận.
  
Trong đó quá nửa đều là:
 
[A a a a a a giống như hồi xuân vậy.]
  
[Vch, tôi còn tưởng hai người BE (bad ending) rồi cơ!]
  
[Đừng nói gì hết, đoạn tình cảm dài tám năm này, không kết hôn thì còn nói gì nữa?]  
[Lầu trên, tôi nhìn không nổi bạn.

To gan lên, tôi tin là hai người họ đã kết hôn rồi.]
  
[...]
  
Nhìn những bình luận này, Thịnh Chỉ lại lần nữa cảm thán trí tưởng tưởng phong phú của bọn họ.

Nhà xuất bản nên tìm đến bọn họ hợp tác, nếu không sẽ bỏ lỡ nhân tài.
  
Giống như trước kia, sau khi Chi vào xem trực tiếp rồi tặng quà, vẫn như cũ không có bình luận gì.
  
Nghĩ đến mấy năm nay ở Kế Thành, không ít lần nhận được tiền của anh trai top một.
  
Mặc dù chuyện tặng quà là anh muốn tặng tôi đồng ý nhận, Thịnh Chỉ cũng không kề dao vào cổ bắt anh ta tặng.

Nhưng chung quy lại, nhận quà của người khác phải biết đáp lễ.

Thế là cô nghĩ nghĩ, cười một cái chào hỏi, "Lâu rồi mới gặp lại."
  
[Vl vl vl, giọng của Chi lão sư không nghi ngờ gì nữa là một em gái ngọt ngào!!!]
  
[Mặc dù vậy, thật sự chỉ có một mình tôi là muốn xem mặt của Chi Chi thôi sao?]
  
[Lầu trên, bạn không chỉ có một mình đâu.]
  
[Lầu trên, anh ta mắng cậu không phải người.] (mắng không phải người là vì không ở một mình tức là có ma bên cạnh á)
  
[Ôi trời ơi, giọng nói của bảo bối hay quá, tôi yêu tất cả mọi thứ của bạn.]
  
[? Uống không được thì sang bàn trẻ em, Chi lão sư là bảo bối của anh trai top một.]
  
[Hahahahaha, cười chết mất.]
  
Nhìn câu cuối này, Thịnh Chỉ quả thật không nhìn được, cười một tiếng.
  
Thật muốn mở lời khuyên bọn họ bớt bớt lại, mục bình luận lại xuất hiện một dòng.
  
Đã lâu không gặp, Chi Chi.
  
Tên ID bình luận là của anh trai top một—
 
@Chi  
Bình luận này vừa hiện lên, rất nhanh bị mất đống bình luận "Aaaaaaaa~~" và "Ngọt chết tôi rồi" làm trôi mất. 
Thịnh Chỉ hơi cau mày, đưa tay ra lướt lên trên để xem.

Tầm mắt của cô rơi vào hai chữ Chi Chi kia, trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ.
  
Thật kỳ là, cô không thể nào giải thích được...
  
Cách nói chuyện này rất giống Trình Nghiễn Nam..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.