Khương Dục là người có lá gan rất nhỏ, rất sợ chết.
Cho nên lúc hắn gặp tai nạn xe cộ, bị đụng phải máu thịt tung tóe, vô cùng thê thảm, có một thanh âm dò hỏi hắn có nguyện ý sống lại một lần nữa hay không, hắn không chút do dự liền đáp ứng.
Có thể sống lại lần nữa, không đáp ứng mới là kẻ ngu.
Chờ Khương Dục thoát ly khỏi tình trạng hồn trôi nổi trên không trung, thời điểm một lần nữa trở về mặt đất, hắn mới biết mình đáp ứng việc gì.
Giời ạ, ai có thể nói cho hắn nơi này rốt cuộc là thế giới gì vậy?
Tại sao nam hài trước mắt lại có đuôi xù?!
Khương Dục mới lấy lại được hồn suýt chút nữa bị tình cảnh trước mắt trực tiếp dọa bay.
"A Vũ, ngươi rốt cuộc tỉnh lại!", bé trai có đuôi kia nhìn thấy Khương Dục mở mắt ra hết sức kích động, cái đuôi dài đằng sau nhịn không được lắc lắc.
Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, Khương Dục nhịn không được rùng mình.
Cứng ngắc nhìn bé trai kia một chút, cái đuôi kia đối với hắn tạo kích thích quá lớn, Khương Dục trải qua tai nạn xe cộ tâm linh kiên cường vẫn là không nhịn được, giãy dụa hồi lâu, cuối cùng vẫn là hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Ở bên trong không gian tăm tối, Khương Dục ở trong thế giới tinh thần của chính mình đối diện với bức tường phát sáng, bên trên lập lòe một ít chữ.
Khương Dục yên lặng nhìn hồi lâu.
Khỏi nói tới tâm tình trong lòng phức tạp hơn.
Đương nhiên vẫn là không thể tin tưởng.
Tại sao trên này nói đây là thế giới có thú nhân?!
Trên mặt tường lấp lóe chữ giảng giải cho Khương Dục nhiệm vụ cùng với bối cảnh thế giới này.
Không giống với thế giới của Khương Dục phân chia nam nữ, thế giới này có ba loại giới tính thú nhân, á thú nhân, cùng với giống cái.
Ở trên đại lục nguyên thủy này văn minh nhân loại còn chưa phát triển đầy đủ, sinh hoạt của bọn họ vô cùng nguyên thủy và gian nan.
Thú nhân có thể biến ảo thành hình thái dã thú, cùng với dã thú chân chính tiến hành chiến đấu để thu được con mồi, mà giống cái nơi này cùng với tưởng tượng của Khương Dục không giống nhau, cấu tạo thân thể bên ngoài cùng với nam nhân giống nhau như đúc, thế nhưng... Bọn họ dĩ nhiên có thể sinh con!!
Sinh con?!
Chỗ chết người nhất ở đây chính là thân phận của bản thân bây giờ chính là cái gọi là giống cái!!
Khương Dục cảm thấy thế giới quan của bản thân đang chịu khiêu chiến mức nghiêm trọng.
Yên lặng cúi đầu nhìn chằm chằm bụng mình hồi lâu, khuôn mặt dữ tợn.
Giời ạ, cái thế giới vỡ nát này đến cùng là chuyện gì xảy ra, ai có thể giải thích cho hắn chuyện gì đang xảy ra?!
Quả nhiên đĩa bánh trên trời rơi xuống không phải giả, chính là có độc.
Thế nhưng vừa nghĩ tới bản thân không có cơ hội sống lại, mạng nhỏ không còn, Khương Dục hừng hực lửa giận "thử---" một hồi liền bị dập tắt.
Yên lặng tự an ủi chính mình một hồi, tối thiểu không cần phải bị chết đói mà.
Dựng được tâm lý vững chắc rồi, Khương Dục một lần nữa nhìn về mặt tường phát sáng kia.
Ngoại trừ thú nhân cùng giống cái ở ngoài, còn có một phân loại khác nữa, gọi là á thú nhân, vừa nãy bé trai mà Khương Dục nhìn thấy chính là một thành viên trong đó, bọn họ chưa có biến mất hình thái dã thú hoàn toàn, thế nhưng lực công kích không cách nào so sánh được với dã thú, vì lẽ đó trong việc săn thú bọn họ căn bản không giúp ích được gì.
Cường độ thân thể không bằng thú nhân, năng lực sinh sản không bằng giống cái, địa vị của á thú nhân ở trong bộ lạc tương đối thấp.
Mà nhiệm vụ của Khương Dục ở trong thế giới này chính là cảm hóa một thú nhân phản diện tên Mục.
Hắn nhìn một chút tiến trình của thế giới nầy được viết trên tường, cái này gọi là mục nhân vật phản diện sau khi hắn triệu hoán sức mạnh dã thú trực tiếp diệt bộ lạc của mình, đồng thời hướng về bộ lạc khác tiến công, tạo thành tử thương nghiêm trọng cho đông đảo bộ lạc, thậm chí có rất nhiều bộ lạc đều biến mất toàn bộ.
Tuy rằng cuối cùng bị con cưng vị diện ---- một thú nhân tên là Emma giết chết, thế nhưng thương tổn tạo thành trực tiếp đẩy nền văn minh của vị diện này lùi lại mấy chục năm.
Bộ lạc đã nghiên cứu ra được đồ gốm, Mục trực tiếp làm ra thú triều để tiêu diệt, còn có các á thú nhân và giống cái khác đang nghiên cứu thuốc, các thú nhân tử thương hầu như không còn.
Mà nhiệm vụ của Khương Dục chính là ngăn cản Mục làm việc đó.
Vì nhiệm vụ đơn giản một chút, Khương Dục trực tiếp bị đưa đến thời điểm Mục mới bốn năm tuổi.
------ Sáng sớm Mục bắt đầu tiêu diệt bộ lạc, nhiệm vụ giả lập tức bị xóa bỏ!
Một dòng chữ màu đỏ to bự lập lòe trước mắt, Khương Dục tự nhiên cảm thấy áp lực thật to lớn.
Suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ nhún vai một cái.
Thôi, nói thế nào cũng là nhặt được cái mạng, làm chút việc báo đáp cũng là chuyện đương nhiên.
Huống chi mình làm chuyện này là đại sự cứu người, nói mình là chúa cứu thế cũng không quá đáng đi, ha hả.
Khương Dục nghĩ đến đại công đức của mình, không nhịn được đắc ý lên tiếng cười.
"A Vũ ngươi không sao chứ?"
Khương Dục nghe thấy âm thành liền phục hồi tinh thần, mới phát hiện mình đã ra khỏi thế giới tinh thần kia.
Lại nhìn tới cái đuôi dài đằng đẵng kia, có tâm lý vững chắc Khương Dục cũng thích ứng hơn nhiều.
"Ngươi vừa nãy làm sao cười như vậy.... Kỳ quái?", vẻ mặt của hài tử vô cùng xoắn xuýt, cảm giác A Vũ có chút không đúng lắm.
Khương Dục mặt không hề có cảm xúc liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí vô cùng khẳng định: "Ngươi nghe lầm!"
"A?" hài tử sửng sốt một chút, hoàn toàn bị biểu hiện của Khương Dục dọa dẫm, phản xạ muốn hỏi một tiếng sau đó liền ngơ ngác gật đầu.
"Hiện tại ngươi có chỗ nào không thoải mái không?", qua một lát, hài tử mới phản ứng được chuyện gấp gáp nhất, có chút bận tâm.
"Không sao rồi", Khương Dục vừa nghe lời này, sắc mặt có chút lúng túng, vội vã nói sang chuyện khác: "Ta nghe nói đám tiểu thú nhân kia đang huấn luyện, chúng ta đi xem đi."
Hài tử vừa nghe, con mắt nhất thời sáng lên, trên mặt còn nổi lên một vệt màu đỏ, thẹn thùng cực kì, lắp ba lắp bắp nói: "Cái kia.... vậy cũng được."
Khương Dục sau khi tỉnh lại phát hiện mình đã có ký ức của thân thể này, nhìn thấy những hình ảnh phức tạp kia, chờ phát hiện nguyên nhân hôn mê của nguyên chủ thì không khỏi giật giật khóe miệng.
Đứa nhỏ này tính ra có thể nói là tự giết bản thân.
Bởi vì giống cái khan hiếm, ở thế giới này có thể gọi là quý giá cực kì, từ nhỏ được người khác sủng tới lớn, phần lớn tính khí tính cách đều vô cùng kiêu căng.
A Vũ cũng chính là một trong số đó,một hài tử mới bốn tuổi, liền thô bạo lập dị khiến người khác chịu không nổi.
Ngày hôm nay A Vũ muốn đi vào rừng rậm chơi, nhưng vừa vặn phần lớn tiểu thú nhân này đi huấn luyện, mà các thú nhân trưởng thành là đi ra ngoài săn thú. A Vũ là một tiểu giống cái thân thể rất yếu căn bản không đi đường xa được như vậy, thời điểm đang nổi nóng vừa vặn đụng trúng Mục bởi vì thân thể nhỏ yếu vẫn chưa tham gia huấn luyện.
Này một đụng cũng không nên khẩn, A Vũ kiêu căng thô bạo lập tức la to để Mục biến thành hình thú thồ hắn đi rừng rậm.
Mục bởi vì thân thể suy yếu vốn là rất ít tham gia hoạt động lớn gì, hơn nữa hắn hết sức không thích tiểu giống cái điêu ngoa tùy hứng trước mắt này, vì lẽ đó trực tiếp từ chối.
Mà A Vũ từ trước đến giờ được người khác nuông chiều quen rồi, làm sao có thể chấp nhận bị người khác cự tuyệt.
Cãi lộn muốn tìm a phụ cùng cha của Mục cáo trạng.
Trong trí nhớ Khương Dục có thể nhìn ra ngay lúc đó trong ánh mắt của Mục ẩn chứa nham hiểm, rất khó tưởng tượng ánh mắt như vậy lại xuất hiện ở trên người một tiểu hài tử lẽ ra nên hoạt bát rộng rãi.
Khương Dục cảm thấy trong lòng có chút đau buồn.
Mục nhìn chằm chằm A Vũ chốc lát liền đáp ứng.
Hóa thành hình thú đem A Vũ đà trên người, mang theo hắn hướng về rừng rậm chạy đi, bởi vì thân thể suy yếu, vì lẽ đó bọn họ tiến lên cũng không nhanh, điều này rước lấy bất mãn của A Vũ.
Không ngừng đánh đầu Mục, mạnh mẽ kéo da lông hắn, lên tiếng quát lớn để Mục đi mau một chút.
Thật vất vả mới đến rừng rậm, A Vũ thậm chí còn kêu Mục mang hắn nhảy lên cây.
Nhìn thấy đáng vẻ suy yếu của Mục, A Vũ ác ý cười to, trào phúng hắn là phế vật thân thể bình thường.
Có khả năng là thể lực của Mục rốt cuộc đến điểm giới hạn, dưới chân bước đi không cẩn thận trượt té, mang theo A Vũ trên lưng đồng thời từ trên cây rớt xuống.
A Vũ sợ hãi trước khi hôn mê, nhìn thấy chính là hai mắt đen kịt của Mục.
Bên trong tràn ngập tuyệt vọng, sự thù hận, cùng với cảm giác cực kì không cam lòng, tâm tình nồng nặc kia dường như muốn từ trong ánh mắt của hắn lao ra.
Khương Dục cảm giác bên trong cổ họng mình có gì đó thắt lại.
Trăm loại tâm tình trong lòng dây dưa dính líu, cay đắng dị thường.
Khương Dục mặc dù là một người nhát gan sợ chết nhưng trên thực tế cũng chưa gặp qua chuyện uy hiếp tới tính mạng mình, thậm chí sự tình sốt ruột đều rất ít.
Cha mẹ từ ái, bằng hữu nghĩa khí.
Khương Dục tuy rằng cuộc sống không có thành tựu lớn gì nhưng tháng ngày qua vẫn là hết sức hài lòng.
Mà sự thù hận nồng nặc cùng với không cam lòng trên người Mục, đối với Khương Dục sinh hoạt hơn hai mươi năm chưa từng cảm thụ qua, cho dù là bản thân hay người bên cạnh, nhưng bây giờ lại nhìn thấy trên người một đứa bé.
Sau khi khiếp sợ, trong lòng Khương Dục cảm giác vô cùng khó chịu.
Tâm tình mãnh liệt trên người Mục cũng không phải đột ngột mà có.
Ở trên bức tường kia Khương Dục nguyên nhân cuối cùng nhân vật phản diện hủy diệt thôn trang.
Là một thú nhân có thân thể nhược nhiều bệnh, ở cái thế giới nhược nhục cường thực, trong thế giới cường giả vi tôn phi thường không được yêu thích, ngoại trừ một vài á thú nhân thiện tâm đối với Mục không có ác ý, cái khác tùy ý có thể thấy được đối với Mục trào phúng cùng đánh, đá.
Mà làm một a phụ vốn nên cho Mục một mảng trời nhưng trong tất cả lại là người đánh Mục ác nhất.
A phụ của Mục là thú nhân tình cảm đặc biệt đều dành cho người cha mới của Mục và đệ đệ, dành cho Mục chỉ có lạnh lẽo.
Đối với cái gọi là tình thân, Mục chỉ có cảm giác mơ hồ, xa xôi khi cha Mục còn tại thế.
Mục bên trong bộ lạc chịu đựng hầu hết hầu như hết thảy tâm tình tiêu cực, ẫn nhẫn hồi lâu, một chút hy vọng cuối cùng cũng bị hủy thì cuối cùng chính là mãnh liệt bạo phát.
Nói là nhân vật phản diện, kỳ thực hiện tại cũng chỉ là một hài tử đáng thương.
"A Vũ, chúng ta đến rồi." hài tử bên người nhỏ giọng nói bên tai Khương Dục.