"Không ngờ chúng ta lại chết theo cách này." Lục Hằng nói với Hewitt.
Lưới tinh thần của Nữ vương phong tỏa hoàn toàn cả tinh cầu, một khi Mecha định xé rách lưới tinh thần để rời khỏi tầng khí quyển thì thiết bị điện tử sẽ lập tức bị lực tinh thần của Nữ vương tấn công, mất đi tác dụng. Nói cách khác, cả ba bị nhốt tại tinh cầu này. Hoạ vô đơn chí là, lượng lớn Trùng Cận vệ được Nữ vương phái ra đang lùng sục tung tích bọn họ.
Hiện tại đã là ngày thứ 10, những trận chiến nối tiếp nhau khiến Hewitt và Lục Hằng đều hết sức mỏi mệt, chết người hơn là dưới cường độ chiến đấu cao như vậy, năng lượng của Mecha đã sắp cạn kiệt.
"Nhóc Reiner, cậu bi quan quá rồi, tôi bảo đảm cậu có thể về Sao Thủ Đô đón Tiết Tinh nguyên." Sắc mặt Hewitt có phần mệt mỏi, song đôi mắt lại sáng đến kinh người, "Tôi có một kế hoạch. Cơ mà, giờ còn ít thời gian, chúng ta tâm sự trước cái đã."
"Lúc nào rồi mà cậu còn làm loạn." Lục Hằng nhíu mày.
Hewitt lại làm vẻ rõ lố ôm ngực, tỏ vẻ không khóc mà như muốn khóc: "Nhóc Reiner dữ với tôi cái là tôi sẽ căng thẳng. Căng thẳng là tôi sẽ quên sạch kế hoạch trong đầu đó."
Lục Hằng hết cách đành ngồi xuống. Hewitt nhìn cái là hiểu ngay, thế này có nghĩa là Lục Hằng chấp nhận yêu cầu của mình rồi.
"Thật ra tôi không nói thì hẳn cậu cũng biết tôi sẽ hỏi cái gì......"
"Sao cậu để ý cái chuyện này thế." Lục Hằng cảm thấy có hơi khó hiểu, Hewitt là một kẻ cực kì phóng khoáng, ngoài lý tưởng của mình ra thì hắn chưa từng quá bám riết lấy chuyện gì.
"Bởi vì tôi cảm thấy cậu không vui vẻ, Reiner." Vẻ mặt Hewitt hiếm khi trở nên nghiêm túc, "Hơn nữa, tôi cảm thấy nguồn gốc của những việc này có liên quan với tôi."
Lục Hằng im lặng hồi lâu, nghìn câu vạn chữ, không biết nên bắt đầu từ đâu. Xuất thân từ thế gia chính trị, từ rất sớm Reiner đã nhạy bén nhìn ra, tình cảnh của Phong Lôi vô cùng vi diệu. Độc lập với các Quân đoàn, rồi lại có được thực lực mạnh mẽ. Cho tới bây giờ, Phong Lôi đã trở thành đất nước lý tưởng của tất cả những người lính xuất sắc nhất, nguyện vọng hàng đầu của những sinh viên tốt nghiệp từ Học viện quân sự ưu tú nhất trong Liên Minh các nước mỗi năm luôn luôn là Phong Lôi.
Nguyên soái đã già, thậm chí gần đây tin bệnh tình ông trở nên nguy kịch bị truyền ra rất nhiều lần. Mà Phong Lôi tỏa sáng rực rỡ ở thời điểm mấu chốt này sao có thể không tác động đến thần kinh mẫn cảm của Đoàn trưởng các Quân đoàn khác chứ. Thượng tướng Ries - cha của Hewitt - vốn đã có uy vọng cực cao trong dân chúng, hơn nữa chiến công của Quân đoàn số 2 vẫn luôn hiển hách, nếu có thêm sự ủng hộ của Phong Lôi thì việc ông nắm được vị trí Nguyên soái thế hệ tiếp theo về tay quả thật là chuyện không cần nghi ngờ.
Tuy bảo Hewitt kiệt ngạo khó thuần, trước giờ không chịu thua bất cứ Quân đoàn nào, cũng cũng không tham gia đấu tranh quyền lợi, nhưng dù sao cũng có quan hệ cha con với Thượng tướng Ries. Do đó cũng có không ít con mắt đang nhăm nhe Phong Lôi.
"Nghe nói Nguyên soái không còn nhiều thời gian lắm," Lục Hằng chững lại, "Trong sự lục đục giữa các cao tầng, từ trước đến nay luôn theo kiểu nếu không thể là nguồn lực trợ giúp bản thân thì tốt nhất cứ hủy diệt thì hơn. Do đó, sự uy hiếp từ một Phong Lôi có Sĩ quan chỉ huy và Sĩ quan phụ tá ngứa mắt nhau, sẽ nhỏ hơn Phong Lôi mà trên dưới một lòng rất nhiều."
Hewitt không phải một thằng ngu, chẳng qua trước giờ hắn lười để tâm những chuyện đấu đá kia. Hắn cho rằng bản thân dẫn Phong Lôi rời xa Sao Thủ Đô, trường kỳ đóng quân tại biên giới là có thể phấn đấu chỉ vì bảo vệ Liên Minh loài người, tiêu diệt Tộc Trùng.
Thế nhưng, hắn yên tâm làm điều mình muốn làm, tất cả lại đều do Lục Hằng âm thâm hòa giải giúp hắn mà có được. Vì thế, Lục Hằng ép lại bản tính của mình, sẵn lòng qua lại với các cao tầng quân đội, tham gia những việc tranh quyền đoạt lợi đó. Phải biết rằng, ngày trước Lục Hằng không màng sắp xếp của gia đình mà ghi danh vào Học viện quân sự, chính bởi vì chán ghét sự âm u và không thể tự chủ trên trường chính trị.
Hiểu rõ những mấu chốt đó, Hewitt nắm lấy tay Lục Hằng, cơ bắp trên mặt run nhẹ vì dùng sức quá độ: "Cậu......"
Lời nói đến bên miệng, hắn lại không biết nên nói cái gì, chỉ đành dùng một tay ôm Lục Hằng vào lòng, cánh tay cứng như sắt ghì Lục Hằng đến đau.
Lục Hằng có hơi ngại, cậu khẽ dồn sức đẩy Hewitt ra: "Cậu không cần thấy áy náy, Phong Lôi không phải lý tưởng của riêng cậu, đó cũng là lý tưởng của tôi. Có một số việc luôn phải có người đi làm."
Dứt lời, Lục Hằng lại nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Hewitt, trong mắt tựa như mang theo một tia khinh thường: "Người này, tự nhiên không thể là cậu."
Hewitt vờ giận dữ: "Nhóc Reiner, cậu khinh tôi?"
Sau đó, hắn thấy Lục Hằng khẽ nhếch khóe môi, thoáng chốc hiểu ra chỉ là cậu không muốn khiến mình quá áy náy, bèn cũng cười theo. Nhìn Lục Hằng mỉm cười, hắn cảm thấy trái tim mình bỗng đập mạnh mấy cái, dường như có thứ gì đang dần hơi khác đi. Thật ra ngoại hình Lục Hằng rất đẹp, Hewitt chợt ý thức được. Cậu có đuôi mắt hơi xếch, sống mũi thẳng tắp, cùng với đôi môi xinh xắn và đường viền mềm mại khi cười tươi, cả người thoạt trông thật sự như sáng bừng lên.
"Có thể nói tôi kế hoạch của cậu chứ?" Làm Hewitt tiếc nuối là, rất nhanh Lục Hằng đã thôi mỉm cười, lại quay về dáng vẻ nghiêm túc mà cứng nhắc như ngày thường.
Tiếp theo, Hewitt trình bày kế hoạch của mình. Hai người sẽ cộng hưởng tinh thần để phóng đại lực tinh thần lên mấy lần, tấn công thể tinh thần của Nữ vương, kế đó nhân cơ hội chạy thoát khỏi tinh cầu này. Cộng hưởng tinh thần cần đến sự tín nhiệm đối phương hoàn toàn, trong lòng không có bất cứ nghi kỵ hay hiểu lầm gì thì mới thành công được, bởi vậy Hewitt mới nhắc đến câu hỏi lúc trước.
Xác nhận kế hoạch rồi, cả hai dẫn theo Carlo trong khoang chữa trị, lặng lẽ ẩn mình di chuyển về phía hang ổ của Nữ vương. Càng đến gần thì thương tổn do tấn công tinh thần gây ra lại càng lớn.
Sau khi tiêu diệt mấy đợt Trùng Cận vệ, bọn họ lại lần nữa đến khoảng vực thẳm kia. Hewitt đốt lửa, lấy mấy miếng thịt cắt ra từ người Trùng Cận vệ khỏi nút không gian, bắt đầu nướng: "Tới đây tới đây, ăn no mới có sức lực để làm chuyện lớn."
Lục Hằng nhìn người đàn ông dù có là tình huống gì cũng có thể bình chân như vại trước mắt, cũng đành chọn nghe lời hắn. Cậu ngồi xuống, phối hợp bắt đầu rắc gia vị lên thịt bọ.
"Thật ra tôi nghĩ, chúng ta hoàn toàn có thể thay đổi một tí. Trước mặt người ngoài giả vờ xung khắc là được, ở địa bàn mình thì chúng ta vẫn cùng ăn cùng ngủ, thân mật khăng khít như trước, tốt hơn biết bao!" Dù đã qua bao lâu rồi, nhưng Hewitt vẫn không quen được dáng vẻ Lục Hằng xa cách hắn.
"Đầu tiên, tôi nghi là trong Phong Lôi có người được Quân đoàn khác xếp vào." Lục Hằng liếc hắn, "Tiếp theo, trước nay chúng ta chưa từng ngủ với nhau."
Hewitt làm vẻ mặt bị tổn thương, thấy Lục Hằng cũng không phản ứng lại mình thì đành phải đặt lực chú ý lên chính sự: "Kẻ phản bội? Cậu có đối tượng tình nghi không? "
Lục Hằng lắc đầu: "Có manh mối, nhưng vẫn chưa biết là ai"
Hai người ăn uống no đủ, dưỡng đủ tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng tiến hành cộng hưởng tinh thần. Lực tinh thần của Hewitt có tính công kích mạnh hơn, nên sẽ để hắn làm chủ thể.
Càng là lực tinh thần mạnh mẽ thì khi đối mặt với lực tinh thần ngoại lai thì thường sẽ phản ứng càng dữ dội, thậm chí còn xuất hiện tình huống không nhịn được tấn công đối phương. Bởi vậy, trước hết là Lục Hằng tách ra một sợi râu lực tinh thần, thử nghiệm tiến vào không gian lực tinh thần của Hewitt.
Điều khiến Lục Hằng cảm thấy kinh ngạc là, râu lực tinh thần của cậu thế mà được tiếp nhận toàn bộ, hoàn toàn không hề có dấu hiệu bị đánh trả. Vẻ mặt Lục Hằng phức tạp liếc Hewitt, rồi bèn nhắm mắt lại, hoàn toàn dung hòa lực tinh thần của mình vào không gian lực tinh thần của Hewitt.
Dù là lần đầu cộng hưởng lực tinh thần, song hai người lại làm vô cùng suôn sẻ, rất nhanh đã quấn hai luồng lực tinh thần thành một sợi 'dây' to lớn. Lục Hằng giao quyền khống chế ra, để Hewitt điều khiển lực tinh thần của cả hai, hóa thành một ngọn giáo lớn, chuẩn bị đâm mạnh vào thể tinh thần của Nữ vương.
Ngay tại thời khắc mấu chốt này thì xảy ra chuyện bất ngờ, có lẽ là do độ phù hợp giữa lực tinh thần của Carlo và Hewitt quá cao nên lực tinh thần của y thế mà cũng vô thức phóng ra, đồng thời quấn về phía lực tinh thần của hai người. Cộng hưởng lực tinh thần vốn là chuyện vô cùng nguy hiểm, cần duy trì một sự cân bằng vi diệu, nếu như bị lực tinh thần Carlo chui vào, vậy thì ba người không chết cũng phải bị thương.
Hewitt điều khiển lực tinh thần của hai người là đã hết nấc, không còn dư lực để cứu lại gì nữa. Lục Hằng đành cắn răng miễn cưỡng tách gốc rễ lực tinh thần của mình ra một phần nhỏ, hóa thành lá chắn lực tinh thần, cản lực tinh thần của Carlo lại bên ngoài. Gốc rễ lực tinh thần bị đau đớn như xẻ ra, làm Lục Hằng thoáng tái nhợt mặt.
Cùng lúc đó, hang ổ Nữ vương truyền ra một tiếng gào thê lương, xem ra đòn tấn công của bọn họ đã có hiệu quả. Lưới lực tinh thần dày như tường thành của Nữ vương bỗng xáo động chập chờn. Hewitt lần nữa điều khiển lực tinh thần của hai người biến thành một cây trường đao, chém mạnh một nhát dọc theo chỗ mỏng yếu nhất, cắt ra một lỗ thủng lớn trên lưới lực tinh thần.
"Ngay bây giờ!" Hewitt gọi Mecha ra, thoắt cái bế Lục Hằng có phần suy nhược lên nhảy vào. Sau đó điều khiển Mecha túm lấy khoang chữa trị chứa Carlo, rồi như một con chim lấy lại tự do, lập tức chui vào lỗ thủng bay ra ngoài vũ trụ.
"Để Carlo ở ngoài không sao chứ?" Lục Hằng hỏi, tay lại không ngừng điều khiển.
"Dù sao thì trong khoang chữa trị tự có hệ thống tuần hoàn, không chết được." Ngón tay Hewitt bay múa ra bóng chồng trên giao diện điều khiển.
Lục Hằng cảm thấy thái độ của Hewitt với Carlo có hơi quái dị, hắn vẫn luôn tự cho mình là người bảo vệ của Carlo, sợ con của ân nhân bị tổn thương gì, giờ lại thẳng tay ném khoang chữa trị ra ngoài Mecha. Tuy không gian khoang điều khiển khá chật, cơ mà muốn nhét một cái khoang chữa trị vào thì vẫn cố gắng được, trong khoang điều khiển thế nào cũng an toàn hơn trên tay Mecha nhiều.
"Reiner, cậu thấy sao rồi. Cưỡng ép phân tách gốc rễ lực tinh thần cũng không phải việc nhỏ bình thường đâu." Vừa rồi tuy Hewitt không bứt ra làm gì được nhưng cũng không xem nhẹ đoạn nhạc đệm này, "Không được, quay lại kiểu gì cũng phải để Irene kiểm tra cẩn thận giúp cậu. Không không, chúng ta vẫn nên đến Sao Horst khám xem, tôi có quen một bác sĩ rất giỏi, chuyên nghiên cứu về lĩnh vực lực tinh thần......"
"Được rồi, Hewitt. Cậu yên lặng lại là tôi có thể thấy tốt hơn rất nhiều." Lục Hằng có hơi đau đầu nắn bóp trán.
Hewitt nhìn sắc mặt Lục Hằng có phần tái nhợt, ngoài miệng làm một động tác kéo khóa, ý bảo bản thân sẽ không ồn nữa.
Sau một lúc lâu, Lục Hằng nhìn hình ảnh radar, cảm thấy tình hình hơi lạ: "Thế mà Nữ vương lại không phái quân lính truy kích chúng ta, điều này không hợp lý."
"Vừa nãy lúc tấn công Nữ vương tôi cũng phát hiện, sự phòng thủ bằng lực tinh thần của nó hơi yếu quá." Hewitt nói, "Đây không nên là thực lực của Nữ vương."
Dù thế nào thì cả hai đã đến gần Lỗ sâu, tình trạng khác lạ của Nữ vương cứ giao cho các nhà khoa học của Viện Nghiên cứu thì hơn. Lần này thoát chết mấy đợt đã khiến Hewitt và Lục Hằng hết hơi hết sức, chỉ muốn về lại tàu chính nghỉ ngơi cho khỏe thôi.