Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 24: Chương 24



104 

Từ Doãn Xuân có quá nhiều lời muốn nói với thiếu gia, nhưng vì trên xe còn có người ngoài nên đành phải kìm nén suốt đường về nhà. 

Hai người trở lại nhà lớn của nhà họ Vệ, các trưởng bối khác đều không có mặt, nhưng những người hầu khác nhìn thấy Từ Doãn Xuân quay về thì đều hiện rõ vẻ kinh ngạc. 

Sao tên Beta hắc hoá kia lại đến nữa rồi? 

Hơn nữa còn là do thiếu gia dẫn về! 

Lẽ nào… thiếu gia… là M? 

Vệ Tu mặt lạnh như tiền, mặc dù y mới đến thế giới này chưa đầy một tiếng song đã hiểu ra mình là chủ nhân của một nhà.

“Có chuyện gì sao?” Vệ Tu liếc họ một cái. 

“Không có gì ạ.” Đám người hầu vội cúi đầu xuống. 

Mọi người đều cảm thấy, hình như thiếu gia có chút khác lạ. 

105 

Vào đến phòng của Vệ Tu, Từ Doãn Xuân không kìm được nữa, lại lao tới định nhào vào người y. 

Lần này Vệ Tu né tránh, lạnh lùng bảo: “Có gì muốn nói thì tắm xong rồi nói.” 

Nhưng Từ Doãn Xuân làm sao kìm nổi lời trong lòng được, nhảy vào phòng tắm,   vừa tắm vừa tuôn ra một tràng. Vệ Tu bất đắc dĩ, đành ngồi bên ngoài phòng tắm nghe hắn thao thao bất tuyệt. 

“Vì trinh tiết của thiếu gia tôi đã dùng đủ chiêu trò đấy nhé.” Từ Doãn Xuân thò bàn tay ướt nhẹp qua khe cửa, đưa điện thoại cho Vệ Tu: “Thiếu gia xem này, dấu mộc thịt lợn.” 

Vệ Tu nhìn bức ảnh mình đang ngủ say, trên người chi chít những dấu mộc xấu xí. 

Vệ Tu suýt nữa tắc thở. 

“Tôi thông minh không?” 

“Ừ…” 

“Nhưng sau đó tôi chủ yếu dùng thuốc, vì dấu mộc không phải lúc nào cũng đóng được. Hơn nữa năm xưa thiếu gia bảo tôi học dược học độc, chẳng lẽ tôi lại để uổng phí tâm huyết của thiếu gia.” 

“Vậy nên cậu dốc hết thuốc đổ lên người tôi…” 

“Đúng vậy, cái tên thiếu gia giả kia đã nếm đủ loại thuốc! Thuốc gì cũng thử lên người hắn!” 

“Ừ…” 

Đầu Vệ Tu đau âm ỉ: “Thế còn liệt dương… chuyện đó là sao?” 

Nhắc đến chuyện liệt dương, Từ Doãn Xuân đắc ý vô cùng: “Tôi làm cho mọi người đều biết thiếu gia bị liệt dương, như vậy tên giả mạo kia sẽ không dám ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm nữa!” 

Vệ Tu: “… Cậu không nghĩ tới sau này tôi phải làm người thế nào sao.” 

Từ Doãn Xuân: “Yên tâm đi, người thật sự yêu thiếu gia sẽ không để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó, huống chi thiếu gia cũng đâu phải không được thật.” 

Vệ Tu: “… Giỏi.” 

Từ Doãn Xuân: “Nhưng tôi cho thiếu gia nốc cả đống thuốc, biết đâu thiếu gia thật sự không được nữa, hí hí.” 

Vệ Tu: “… Giỏi lắm.” 

Vệ Tu làm gì được ư? 

Vệ Tu cũng chỉ đành kìm nén. 

106 

Nhưng chẳng mấy mà Vệ Tu đã không chịu nổi nữa. 

Từ Doãn Xuân tắm xong, Vệ Tu xác nhận hắn đã sạch sẽ liền đổi lượt vào phòng tắm. 

Sau khi bước vào phòng tắm, sắc mặt Vệ Tu lập tức thay đổi. 

Y khóa cửa phòng tắm, lập tức tháo thắt lưng ra. 

Từ khoảnh khắc sống lại y đã cảm thấy phía dưới có gì đó không ổn. 

Vị trí ấy quá nhạy cảm, y không thể nhìn rõ, cũng không biết phải mở miệng hỏi thế nào, mà ban nãy Từ Doãn Xuân cũng không hề nhắc đến. 

Rốt cuộc là cái gì, sao lại kỳ lạ như thế… 

“TỪ DOÃN XUÂNNN!!!!” Cuối cùng Vệ Tu bùng nổ: “Cậu đeo cái gì cho tôi!!!!” 

“Cái gì là cái gì!” Từ Doãn Xuân như chú cún nhỏ cào cửa: “Thiếu gia nói gì vậy! À, là đai trinh tiết! Đẹp không?” 

Vệ Tu sắp phát điên rồi, muốn tháo cái đó ra ngay lập tức. 

Nhưng y nhanh chóng phát hiện không tháo được, hoàn toàn không tháo nổi, thứ đó như một cái lồng bằng sắt giam chặt lấy y. 

Từ Doãn Xuân cũng nhận ra động tĩnh của y, giải thích: “Thiếu gia, anh không tháo được đâu.” 

Vệ Tu: “Chìa khóa đâu? Đưa ra đây!” 

Từ Doãn Xuân đắc ý: “Thời đại này rồi ai còn dùng chìa khóa? Đây là khóa kết hợp mặt, vân tay, giọng nói và mống mắt!” 

Vệ Tu: “Ai mở được…” 

Từ Doãn Xuân: “Tất nhiên là tôi, nó được khoá với mặt tôi, vân tay tôi, giọng tôi và mắt tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.