Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 31: Chương 31



133

Sáng sớm hôm sau, Từ Doãn Xuân bị Vệ Tu đánh thức.

Vệ Tu vừa dọn dẹp phòng Từ Doãn Xuân vừa mắng: “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, quần áo bẩn không được vứt lung tung, sao cậu chẳng chịu nghe vậy!”

“Bao nhiêu năm qua vẫn không tiến bộ chút nào! Tôi nói gì cậu cũng coi như gió thoảng bên tai!”

“Chuột đến đây còn chê bẩn nữa!”

“Bùn nhão không thể trát tường!”

Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia…”

Vệ Tu trừng mắt: “Làm sao!”

Từ Doãn Xuân: “Chăn rơi rồi…”

Vệ Tu tức tối nhặt chiếc chăn dưới đất đắp lại lên người Từ Doãn Xuân, còn Từ Doãn Xuân thì tỏ vẻ mãn nguyện: “Dù tôi có là đống bùn nhão thì tôi cũng là bùn nhão của thiếu gia, thiếu gia sẽ gánh tôi mà.”

Vệ Tu nghẹn họng, cuối cùng mới phản bác: “Giỏi lắm! Lỗi tôi được chưa! Tất cả là do tôi chiều cậu quá! Sau này đừng hòng tôi chiều cậu nữa!”

134

Đến giờ ăn sáng.

Vệ Tu đuổi hết đám người hầu đi, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Pha trà.” Vệ Tu nói được thì làm được, không còn nuông chiều Từ Doãn Xuân nữa, ra lệnh cho hắn pha trà cho mình.

Từ Doãn Xuân lề mề pha trà, Vệ Tu nhìn không vừa mắt song vẫn cố nhịn không nói.

Pha trà xong, Từ Doãn Xuân bảo: “Trà này thơm thật, chắc là một trong những loại trà thơm nhất mà tôi từng ngửi.”

Vệ Tu nhướng mày: “Trà thơm nhất cậu từng ngửi là gì?”

Từ Doãn Xuân chẳng cần nghĩ ngợi: “Năm đó Hoàng Đế ban trà cho thiếu gia?”

Sắc mặt Vệ Tu lập tức sa sầm, cực kỳ tức giận.

Từ Doãn Xuân – cái tên Beta không ngửi được mùi pheromone hoàn toàn không hiểu thiếu gia nổi giận vì chuyện gì.

… Giận vì hắn uống hết trà ngự ban sao?

Không đúng, phần lớn những thứ thiếu gia được ban thưởng đều bị hắn ăn uống, thiếu gia đâu thể đến giờ mới bắt đầu giận hắn chứ?

135

Thế là khi mẹ Vệ bước vào phòng ăn, bà vừa hay bắt gặp Từ Doãn Xuân đang áp sát vào người Vệ Tu: “Đại thiếu gia của tôi à, ngài lại giận chuyện gì nữa?”

Kẻ từng bắt cóc con trai mình giờ lại xuất hiện ở đây, sắc mặt mẹ Vệ lập tức tối sầm: “Từ Doãn Xuân, cậu còn mặt mũi đến đây hả!”

Trước mặt mẹ Vệ, trước giờ Từ Doãn Xuân vẫn giữ im lặng, thỉnh thoảng còn giả vờ trung thành.

Nhưng lúc này đây thiếu gia của hắn đã sống lại, hắn cũng chẳng thèm che giấu, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.

Mẹ Vệ: “Cút ngay, đừng để tôi nhìn thấy cậu một lần nào nữa!”

Lúc này, cuối cùng Vệ Tu vốn im lặng nãy giờ cũng lên tiếng: “Cậu ấy là người của con.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.