Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 39: Chương 39



162 

Cuối cùng Thẩm Tích vẫn đeo chiếc vòng cổ Omega đa di năng ấy. 

Bởi vì cậu chần chừ không quyết định được mùi hương, Từ Doãn Xuân tự động cho rằng cậu thích cả hai, thế là trực tiếp lắp cả hai mùi vào cho cậu. 

Từ Doãn Xuân: “Vậy là cậu có hai loại pheromone dự phòng rồi đấy!” 

Thẩm Tích: “… Cảm ơn.” 

Từ Doãn Xuân: “Tôi đã chỉnh nó sang chế độ tự động cho cậu, nếu có gì không ổn nó sẽ tự động tỏa mùi.” 

Thẩm Tích: “… Cảm ơn.” 

Thẩm Tích dùng mạng của mình để thề, từ hôm nay cậu sẽ uống thuốc ức chế đúng giờ, tuyệt đối không để hai mùi hương bí ẩn kia xuất hiện. 

163 

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tích thấy được mặt phóng khoáng như ngựa hoang của Từ Doãn Xuân. 

Từ Doãn Xuân lớn lên trong thân phận người hầu, vậy mà vẫn có thể vô tư đến mức mất não như vậy, như thể được người ta nuông chiều mà lớn… có lẽ cha mẹ hắn rất thương yêu hắn nhỉ. 

… Chỉ là không biết tại sao một Từ Doãn Xuân như vậy lại đi thích Vệ Tu. 

Mỗi lần gặp Từ Doãn Xuân, Thẩm Tích luôn cố gắng tránh những chủ đề liên quan đến Vệ Tu, thế nên cậu cũng không rõ hiện giờ Từ Doãn Xuân còn thích Vệ Tu bao nhiêu, càng không biết Từ Doãn Xuân nghĩ gì về mình. 

Từ Doãn Xuân trong chuyện tình cảm mãi không thông minh, có lẽ cậu nên thẳng thắn hơn một chút. 

Thẩm Tích quyết định lần mặt gặp tới sẽ tỏ tình với Từ Doãn Xuân. 

164 

Thẩm Tích định ngày tỏ tình vào một buổi chiều cuối thu. 

Nhưng đời không như mơ, lần đầu tiên ngay khi cậu tính mở lời, Từ Doãn Xuân nói: “Lát nữa tôi có hẹn với thiếu gia, đi trước đây! Mai gặp lại nhé!” 

Lần thứ hai, lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Từ Doãn Xuân đã: “Thiếu gia bảo tôi đi công tác cùng anh ấy, tuần sau gặp ha!” 

Lần thứ ba… 

Lần thứ tư… Thẩm Tích túm chặt lấy Từ Doãn Xuân: “Cậu nhất định phải đi gặp Vệ Tu sao?” 

Từ Doãn Xuân: “Đương nhiên.” 

Cuối cùng Thẩm Tích không nhịn nổi nữa: “Sao anh ta cứ giữ rịt lấy cậu vậy?” 

Từ Doãn Xuân: “Anh ấy là thiếu gia.” 

“Cậu không thể phản kháng sao?” 

“Tại sao phải phản kháng?” 

Từ Doãn Xuân vẫn luôn nghĩ Thẩm Tích thích Vệ Tu, chỉ vì mang phong cách “lạnh lùng kiêu ngạo” nên mới cố ý giữ khoảng cách với Vệ Tu. 

Giờ đây, Từ Doãn Xuân chậm chạp nhận ra sự thù địch của Thẩm Tích với Vệ Tu, lập tức nghệt mặt. 

Sao lại có người không thích thiếu gia cơ chứ? 

… Hiểu rồi, chắc chắn là do tên Vệ Tu giả kia gây họa! 

Từ Doãn Xuân: “Cậu hiểu lầm thiếu gia rồi, thiếu gia trông thì lạnh lùng nhưng bên trong rất nhiệt tình. Cậu xem, trước đây anh ấy ngoài mặt cãi nhau với cậu nhưng sau lưng vẫn mua vòng tay đền cho cậu.” 

Thẩm Tích: “Tôi biết chiếc vòng tay đó là do cậu mua, xin lỗi, thuê nhà, tất cả đều do cậu làm! Cậu vì anh ta mà làm đến mức này, anh ta có biết không?” 

Từ Doãn Xuân không ngờ đã bị phát hiện từ lâu, đành cười haha: “Chuyện nhỏ ấy mà, thiếu gia là tốt nhất.” 

Thẩm Tích: “Tốt kiểu tham gia tiệc dâm ô à?” 

Từ Doãn Xuân: “Anh ấy không tham gia! Anh ấy lập tức về nhà, rõ ràng cậu cũng thấy mà!” 

Từ Doãn Xuân lý lẽ hùng hồn, Thẩm Tích đau lòng khôn xiết: “Cậu mê anh ta đến vậy hay sao? Cậu không thể nhìn người bên cạnh mình sao?” 

Từ Doãn Xuân ngẩn ra: “Tôi mê anh ấy lúc nào?” 

Thẩm Tích: “Trong lòng cậu tự hiểu!” 

Nếu Thẩm Tích đưa ra ví dụ thì thôi, Từ Doãn Xuân còn giải thích được. 

Nhưng câu “Trong lòng cậu tự hiểu” này lại khiến mặt Từ Doãn Xuân đỏ bừng một cách khó hiểu. 

“Ai mà thích anh ta chứ! Tôi… tôi không nói với cậu nữa!” 

Từ Doãn Xuân chạy. 

165 

Từ Doãn Xuân không biết chạy đi đâu mất, Vệ Tu đợi không thấy cậu bèn tìm đến Thẩm Tích đòi người. 

Thẩm Tích đang tức điên lên, hai người chưa nói được mấy câu đã cãi nhau. 

Thẩm Tích chỉ vào vòng cổ trên cổ mình: “Cậu ấy làm cái này cho tôi, anh có không?” 

Vệ Tu cười khẩy: “Tôi còn có trước cậu đấy!” 

Thẩm Tích: “Có sao không mang ra cho tôi xem? Tôi thấy anh vốn chẳng thèm dùng đồ cậu ấy tặng!” 

Vệ Tu tức đến phát điên, song cũng không thể c.ởi quần cho Thẩm Tích xem đai trinh tiết của mình. 

Vệ Tu: “Cậu ấy tặng tôi nhiều đồ lắm.” 

Từ nhỏ Từ Doãn Xuân đã thích làm đồ tặng Vệ Tu, thậm chí kiếp trước Vệ Tu còn tìm thấy món quà cuối cùng hắn đã chuẩn bị trên thi thể của hắn. 

Thẩm Tích làm sao hiểu được? 

166 

Thẩm Tích không hiểu, song vẫn cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi nói cho anh biết, lần sau tôi sẽ tỏ tình với cậu ấy, ai cũng không cản được tôi.” 

Vệ Tu bật cười vì tức: “Dựa vào cậu sao?” 

Thẩm Tích: “Có gì không được?” 

Vệ Tu: “Vậy tôi hỏi cậu, sau này cậu ph.át tì.nh cậu trông cậy cậu ấy xử lý sao?” 

Thẩm Tích khựng lại, quả thật Từ Doãn Xuân là Beta, sau này nếu cậu ph.át tìn.h, Từ Doãn Xuân không thể giúp cậu triệt để. 

Nhưng Thẩm Tích lập tức phản pháo: “Tôi với cậu ấy không được chẳng lẽ anh với cậu ấy lại được? Tôi tự quản được mình, còn anh thì sao? Kỳ mẫn cảm của anh chẳng lẽ không muốn tìm Omega?” 

Vệ Tu âm độc: “Đừng so tôi với cậu, tôi không có ý nghĩ bẩn thỉu với cậu ấy!” 

Thẩm Tích: “Được, anh không bẩn thỉu, anh quang minh chính đại. Vậy anh nói tôi nghe, anh dựa vào đâu mà cản tôi?” 

Vệ Tu: “Dựa vào cậu ấy là đồ của tôi, tôi là chủ nhân của cậu ấy!” 

167 

Thẩm Tích tức muốn chết. 

Làm sao Vệ Tu có thể nói vậy? Đồ vật? Chủ nhân? Y xem Từ Doãn Xuân là cái gì? 

Đúng lúc này, Từ Doãn Xuân xuất hiện. 

Từ Doãn Xuân sau khi bình tĩnh lại muốn tìm Thẩm Tích giải thích rõ ràng, không ngờ Vệ Tu cũng ở đây. 

“Thiếu gia?” 

“Cậu còn gọi anh ta là thiếu gia!” Thẩm Tích tức tối: “Cậu xem anh ta là thiếu gia, anh ta chỉ xem cậu là món đồ!” 

“Tôi…” Vệ Tu hoảng loạn, vừa rồi y bị Thẩm Tích ép đến phát cáu nên mới nhất thời nói bậy. Y sao có thể xem Từ Doãn Xuân là món đồ, Từ Doãn Xuân rõ ràng là… 

“Thì sao chứ?” Từ Doãn Xuân không hiểu sao hai người lại căng thẳng: “Tôi vốn là của thiếu gia, sống là người của anh ấy, chết là ma của anh ấy, tôi là đồ vật hay con người thì khác gì nhau?” 

Thẩm Tích: “…” 

Thẩm Tích: “… Cậu nói vậy, anh ta bảo cậu đi chết cậu cũng đi sao?” 

Từ Doãn Xuân: “Đương nhiên, tôi nguyện chết vì thiếu gia.” 

Thẩm Tích tưởng lời này của Từ Doãn Xuân chỉ là phóng đại, nhưng Từ Doãn Xuân biết không phải, Vệ Tu cũng biết không phải. 

Từ Doãn Xuân nói thật, hắn thật sự nguyện chết vì thiếu gia. 

Vì hắn đã từng vì thiếu gia mà chết một lần. 

Loạn tiễn xuyên tim, chết không hối tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.