184
Vài giờ sau, Vệ Tu kết thúc ngày đầu tiên của kỳ mẫn cảm.
Tình trạng của Vệ Tu đã khá hơn một chút, cuối cùng cũng chịu để Từ Doãn Xuân bước vào phòng.
Từ Doãn Xuân vừa đẩy cửa vào, tức thì hỏi ngay: “Cái đạo cụ đó dùng tốt không?”
Vệ Tu vốn định lấp liếm cho qua, nhưng chợt nhớ tới mấy lần bị Từ Doãn Xuân chọc tức trong hai ngày, thế là buột miệng: “Vô dụng.”
“Hả?”
“Liệt dương rồi cho nên không dùng tới.”
“Hả? Hả?”
Nhìn Từ Doãn Xuân trợn mắt há hốc mồm, Vệ Tu thầm nghĩ, mi cũng có ngày hôm nay.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Từ Doãn Xuân “oa” một tiếng bật khóc: “Làm sao bây giờ? Thiếu gia bị tôi cho uống quá nhiều thuốc, thật sự bị liệt dương rồi! Thiếu gia phải làm sao đây!”
Vệ Tu lập tức luống cuống: “Đùa cậu thôi, cậu khóc cái gì, không được khóc!”
Vệ Tu muốn quỳ luôn, bình thường kẻ thích nhìn y gặp nạn là Từ Doãn Xuân, kẻ vì chút chuyện nhỏ của y mà lo sốt vó cũng là Từ Doãn Xuân.
Giống như kiếp trước, Từ Doãn Xuân luôn thích bỏ mấy loại thuốc kỳ quái để trêu y, nhưng thuở ban đầu khi Từ Doãn Xuân nói muốn học y, câu hắn thốt ra lại là: “Sau này Tiểu Xuân sẽ thay thiếu gia chữa thương.”
Thật chẳng hiểu nổi tên này.
185
Vệ Tu luống cuống tay chân dỗ dành một hồi Từ Doãn Xuân mới bình tĩnh lại.
Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia hư rồi, lại đi đùa kiểu tệ hại như thế.”
Vệ Tu: “… Ai dạy tôi chứ?”
Từ Doãn Xuân cầm chiếc đai trinh tiết 2.0 lên, Vệ Tu định bảo hắn bỏ xuống, nhưng nghĩ lại mình đã rửa sạch sẽ hoàn toàn thế nên cũng mặc kệ hắn chạm vào.
Ai ngờ giây tiếp theo Từ Doãn Xuân kinh ngạc thốt lên: “Thiếu gia, anh dùng cái này nhiều lần vậy sao!”
Vệ Tu: “!”
Từ Doãn Xuân: “Cái này có chức năng đếm số lần, anh không biết hả? Trời ơi, anh dùng tới tận…”
Vệ Tu nhanh mắt nhanh tay bịt chặt miệng hắn, không để con số kinh khủng đó thoát ra ngoài.
Từ Doãn Xuân: “Ư ư!”
Vệ Tu nhìn hắn chằm chặp: “Không được nói, nói ra sau này cậu đừng hòng có tôi là thiếu gia.”
Từ Doãn Xuân: “Ưm ưm…”
Cuối cùng Từ Doãn Xuân cũng chẳng nói, chỉ liên tục xuýt xoa: “Quả nhiên là Alpha cấp S! Quá đỉnh! Dinh dưỡng của anh theo kịp không vậy?”
Vệ Tu: “…”
Từ Doãn Xuân: “Lần sau tôi sẽ lắp thêm một bộ đo thể tích chất lỏng.”
Vệ Tu: “Không cần, tô không muốn biết con số, cũng chẳng quan tâm.”
Từ Doãn Xuân: “Nhưng tôi quan tâm.”
Vệ Tu: “Cậu quan tâm làm gì? Không được quan tâm!”
Từ Doãn Xuân tủi thân bĩu môi, sao mà thiếu gia keo kiệt thế nhỉ?
Thật kỳ lạ, chẳng hiểu nổi.