Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 49: Chương 49



217 

Từ Doãn Xuân thoáng chốc im bặt, mặt đỏ bừng bừng. 

Một lát sau hắn mới lí nhí nói: “Dù có xăm mình thì cũng không thể cắt tuyến thể… Đã nói bảy ngày bảy đêm thì phải là bảy ngày bảy đêm, thiếu một phút một giây cũng không được… Như vậy thì chẳng Omega nào thèm…” 

Vệ Tu ngắt lời hắn: “Cậu còn định giả ngốc đến bao giờ nữa?” 

“Chẳng phải cậu muốn biết vì sao từ sau khi tôi từ Thạch Châu trở về không còn thân cận với cậu nữa hả? Đó chính là câu trả lời!” 

“Bởi vì tôi sợ cậu phát hiện ra… tôi đã thầm thương trộm nhớ cậu.” 

218 

Chẳng biết từ lúc nào, Từ Doãn Xuân bắt đầu len lỏi vào giấc mơ của Vệ Tu. 

Vệ Tu khổ não không thôi, tự mình lại nảy sinh ý nghĩ mờ ám với người mình từng nương tựa để sống. 

Y biết rõ điều đó là không nên, song lại đắm chìm trong đó chẳng thể thoát ra. 

Mà Từ Doãn Xuân lại là kẻ ngốc, chẳng hề hay biết y đã động lòng, cứ thích chui vào lòng y khiến y ngượng chín cả người. 

Trước khi xuất chinh Thạch Châu, Từ Doãn Xuân đổ bệnh, Vệ Tu đành phải một mình lên đường. 

Đó là lần đầu tiên sau bao năm hai người xa cách nhau lâu đến vậy. 

Cũng chính vì thế y mới nhận ra mình đã điên cuồng nhớ nhung Từ Doãn Xuân đến nhường nào. 

219 

Trận chiến ở Thạch Châu cực kỳ gian nan, vậy mà Từ Doãn Xuân chẳng gửi một phong thư nào. 

Mãi sau mới nhận được thư, lại là quản gia báo rằng Từ Doãn Xuân bệnh nặng đến mức không dậy nổi, nhưng vẫn một mực lo lắng đòi nhanh chóng lên đường theo hầu thiếu gia. 

Vệ Tu một lòng chỉ muốn về nhà, nhưng cũng hiểu rõ mình đang mang trọng trách trên vai. 

Trong quân có tục xăm mình, binh sĩ xăm mình để ghi dấu quân tịch, xăm hoa chim để phô trương uy võ, hoặc xăm thần ma để cầu che chở. 

Vệ Tu chẳng tin mấy thứ đó, cả người da thịt sạch sẽ không một vết mực. 

Nhưng ngay đêm ấy, y gọi lão đầu bếp biết xăm trong doanh trại đến lều tướng quân xăm hai chữ “Doãn Xuân” ở ngay trên ngực trái. 

Hắn không tin thần phật, chỉ tin rằng Doãn Xuân trong tim mình là thứ giúp y bách chiến bách thắng. 

220 

Trận Thạch Châu đại thắng, Vệ Tu chỉ ước lập tức bay về bên cạnh Từ Doãn Xuân. 

Ngay lúc ấy, y nghe thấy kẻ nào đó chế giễu Từ Doãn Xuân là nam sủng ở sau lưng. 

Y vừa giận vừa sợ, giận vì người đời đặt điều vu khống, sợ vì hình xăm của y khiến y có trăm miệng cũng không thể biện minh. 

Y quả thật mang tâm tư khác thường với Từ Doãn Xuân. 

Chỉ là lời đồn đãi nhắc nhở y rằng nếu không kiềm chế, e rằng Từ Doãn Xuân mãi mãi không thể rửa sạch tiếng xấu. 

Vì thế sau khi từ Thạch Châu trở về, y không còn chung chăn gối với Từ Doãn Xuân nữa. 

Y sợ người khác phát hiện hình xăm, dứt khoát bọc mình kín mít, ngay cả trước mặt Từ Doãn Xuân cũng không ngoại lệ. 

Sau này Từ Doãn Xuân cười nhạo y giữ nam đức, y cũng nhận luôn, triệt để dập tắt mọi suy đoán lung tung về quan hệ giữa hai người. 

221 

Từ Doãn Xuân không dám tin, thiếu gia băng thanh ngọc khiết của hắn lại đi xăm mình, đã thế còn xăm tên hắn. 

“Anh… anh không nghĩ đến chuyện sau này thành thân thì phải làm sao à!” 

Vệ Tu cười tự giễu: “Cậu nói trên người tôi có thủ cung sa, cũng không tệ. Từ khi quyết định xăm hai chữ ấy tôi đã chẳng nghĩ đến chuyện thành thân với ai, làm sao để người khác nhìn thấy được?” 

Y không muốn thừa nhận tình cảm của mình, chỉ xem lúc đó trẻ tuổi bồng bột, nổi lên dục niệm. 

Dù sao dục niệm thì cắt đứt được, còn ái niệm thì chỉ càng nghĩ càng sâu, mỗi ngày một đậm.

Hình xăm trên ngực như một điều cấm kỵ, y càng che giấu kỹ, cũng càng đem lòng mình chôn sâu. 

Thế nên đến tận lúc chết Từ Doãn Xuân cũng chẳng biết mình luôn treo trên đầu quả tim của thiếu gia. 

222 

Vệ Tu đã phớt lờ lòng mình quá lâu, nhưng giờ đây y không muốn nhẫn nhịn thêm nữa. 

“Trước kia tôi là Alpha không thể ở bên cậu được. Nhưng chỉ cần tôi cắt bỏ tuyến thể, mọi thứ đều có thể.” Vệ Tu nói: “Ngay cả như vậy cậu cũng không muốn tôi cắt bỏ tuyến thể sao?” 

Từ Doãn Xuân ấp úng: “Tôi…” 

“Thôi thôi, dù sao cậu cũng nói rồi, cậu không thích tôi. Dù tôi có làm vậy cậu cũng chẳng ở bên tôi.” Vệ Tu đổi giọng: “Nếu cậu đã không thích tôi, cậu dựa vào đâu mà quản chuyện tôi?” 

Từ Doãn Xuân hoảng hốt. 

Thiếu gia là của hắn cơ mà, sao có thể không hỏi ý hắn mà tự ý cắt bỏ tuyến thể? 

Từ Doãn Xuân bị dồn đến đường cùng, trực tiếp chui tọt xuống gầm giường không chịu ra. 

Vệ Tu nắm chân hắn kéo ra ngoài: “Tôi đã nói rõ lòng mình, từ nay về sau tôi không thẹn với lòng, cậu tự liệu lấy mà làm.” 

Lần này Vệ Tu không còn thẹn với lương tâm, ngược lại đổi thành Từ Doãn Xuân tự thấy hổ thẹn. 

Dù sao hắn cũng chẳng phải hoàn toàn vô tình. 

Chỉ là miệng hắn cứng lâu như vậy, làm sao có thể lập tức thừa nhận mỗi lần mình chui vào lòng thiếu gia ít nhiều cũng mang theo chút quyến luyến. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.