237
Dậy thì lần hai? Từ Doãn Xuân ngẩn người.
Sao chuyện này có thể xảy ra được?
Vệ Tu nói: “Tôi để cậu ngửi quá nhiều pheromone nên đã khiến cậu dậy thì lần hai.”
Lúc này Từ Doãn Xuân mới nhớ ra Hạ Diên trong nguyên tác cũng vậy, một Alpha lăn giường với Vệ Tu vài lần, cuối cùng cứng rắn biến thành Omega.
Từ Doãn Xuân òa khóc: “Là do thiếu gia hại tôi!!!”
Vệ Tu vội vàng tiến lên an ủi: “Tôi sai rồi!”
Mỗi lần được thiếu gia ôm, Từ Doãn Xuân đều được thiếu gia vỗ về, pheromone lại cuồn cuộn tuôn ra, hương hoa quế càng thêm nồng đậm.
Từ Doãn Xuân như bị điện giật bắn người.
Sao lại thế này? Cảm xúc muốn giấu cũng không giấu nổi!
Vệ Tu: “Cậu uống thuốc đi.”
Từ Doãn Xuân: “Bây giờ tôi chỉ không khống chế được pheromone, không suy nghĩ lung tung đâu! Thật đây!”
Vệ Tu: “Được được được, tôi tin.”
238
Lần đầu Từ Doãn Xuân uống thuốc do chính mình làm, đắng đến mức hắn nhổ phì phì.
“Khó nuốt quá…”
“Cậu cũng biết à?”
Vệ Tu lấy chút đồ ngọt cho hắn uống, hắn vừa uống vào đã ho sặc sụa.
Mật hoa quế! Vất vả lắm mới quên được hoa quế, giờ lại uống phải mật hoa quế!
Thiếu gia thích hoa quế, vậy mà pheromone của hắn lại biến thành mùi hoa quế…
Vệ Tu biết Từ Doãn Xuân đang nghĩ gì.
Lúc nãy ngửi thấy mùi hương ấy chính y cũng giật mình, sau đó không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Đến cả mùi hương của họ cũng là mùi hương đối phương yêu thích.
Quả thực không biết xấu hổ!
Y rất thích.
239
Từ Doãn Xuân phát hiện làm Omega thực sự quá khó.
Thấy thiếu gia thay quần áo, pheromone bùng nổ!
Thấy thiếu gia nấu ăn, pheromone bùng nổ!
Thấy thiếu gia làm việc, pheromone bùng nổ!
Vệ Tu: “Tôi nể tình cậu bệnh mấy ngày nên không muốn mắng, nhưng cũng xin cậu hãy tự biết lấy một chút, đừng tưởng vứt quần áo bừa bãi dưới đất là tôi sẽ… Cậu lại nghĩ gì nữa vậy? Từ Doãn Xuân!”
… Nghe thiếu gia cằn nhằn, pheromone lại bùng nổ!
Rốt cuộc Từ Doãn Xuân cũng hiểu vì sao trong thế giới ABO thường có người làm chuyện đó ngay bên đường.
Chẳng phải vì pheromone hoàn toàn không thể khống chế sao!
240
Từ Doãn Xuân khổ sở: “Thiếu gia, Alpha cũng không khống chế được pheromone sao?”
Vệ Tu: “Dĩ nhiên không phải, trừ phi đến kỳ mẫn cảm, còn lại phần lớn thời gian pheromone của tôi rất ổn định.”
Từ Doãn Xuân thầm nghĩ, vậy chắc chắn vì thiếu gia là Alpha cấp S, lại xuất sắc bẩm sinh nên khả năng tự kiềm chế mới hoàn hảo đến vậy.
Xem ra không thể lấy thiếu gia làm tham chiếu.
Từ Doãn Xuân đến trường hỏi Thẩm Tích.
Từ Doãn Xuân: “Omega có phải rất khó khống chế pheromone không? Ngày nào cũng có dao động pheromone không báo trước.”
Thẩm Tích: “Đương nhiên không phải.”
Trước đây pheromone của Thẩm Tích tuy không ổn định nhưng cũng không đến mức ngày nào cũng dao động.
Giờ cậu đeo vòng cổ do Từ Doãn Xuân làm, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, pheromone càng thêm cực kỳ ổn định.
Từ Doãn Xuân: “Thật sao?”
Thẩm Tích: “Chứ còn gì nữa? Cậu hỏi cái này làm gì, lại tính phát minh đạo cụ mới à?”
Từ Doãn Xuân: “Ồ, vì tôi biến thành Omega rồi.”
Thẩm Tích: “???”
Chuyện quan trọng thế sao giờ mới nói?
Từ Doãn Xuân kể đại khái đầu đuôi, lại than thở với Thẩm Tích: “Xem ra tôi phân hóa thành Omega kém cỏi rồi. Pheromone của cậu và thiếu gia đều ổn định, chỉ có tôi dù đứng cạnh thiếu gia cũng không ổn định nổi.”
Thẩm Tích: … Sao lại có tên ngốc thế này cơ chứ.
Nhưng Thẩm Tích nghĩ lại, cũng không muốn để Vệ Tu được lợi. Cậu nói: “Nếu cậu không muốn pheromone cứ dao động mãi thì đeo vòng cổ vào, đeo vòng cổ là khống chế được.”
Từ Doãn Xuân chẳng cần suy nghĩ: “Có vòng, nhưng tôi không muốn đeo.”
Thẩm Tích: “???”
Hồi đó là đứa nào ép tôi đeo bằng được vậy?
241
Vệ Tu cũng nhận ra cứ hễ Từ Doãn Xuân thấy y là không khống chế nổi pheromone.
Đồng thời y biết Từ Doãn Xuân vẫn đang mạnh miệng, song cũng không đi vạch trần, chỉ càng thêm không giữ nam đức.
Thế là dưới thao tác lặp đi lặp lại của Vệ Tu, Từ Doãn Xuân phát hiện xác suất bắt gặp thiếu gia thay quần áo tăng vọt.
“Thiếu gia.”
“Sao thế?”
Từ Doãn Xuân nghi hoặc: “Quần áo có vấn đề gì à? Hôm nay anh thay ít nhất mười lần rồi.”
Vệ Tu đang cởi cúc áo sơ mi, cố giữ bình tĩnh: “… Tôi không chịu được việc mặc một bộ quần áo quá lâu, thấy bẩn.”
Từ Doãn Xuân: “Quả nhiên thiếu gia mắc bệnh sạch sẽ.”
Từ Doãn Xuân luôn tin rằng Vệ Tu có giới hạn nam đức, làm sao ngờ được Vệ Tu lại không ngừng thả thính mình.
Mà Vệ Tu biết rõ lòng mình còn bẩn hơn cả quần áo, song chẳng hề có ý định dừng tay.
Dù sao cũng chỉ là quyến rũ thôi, chắc không đến mức chơi quá trớn nhỉ?