279
Hai người bị nhốt trong nhà suốt bảy ngày bảy đêm, trong khi bên ngoài đã sớm long trời lở đất.
Những bức ảnh do Từ Doãn Xuân đăng tải lan truyền khắp mạng, bắt cóc, giam cầm, hạ thuốc… Mọi tội ác xấu xa của Quý Thần bị lôi ra ánh sáng không sót cái nào.
Cùng lúc đó, vì tự tiêm thuốc kích dục cho bản thân, lại ở chung với đám người của tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám, cuối cùng Quý Thần vui sướng nhận được một kịch bản “rẻ lau” (bình chứa tôn) kinh điển.
Quý Thần vốn định ác nhân cáo trạng trước, nhưng thuốc là do chính hắn tự tiêm, người là do chính hắn tự tìm, còn Từ Doãn Xuân bị bắt cóc dưới sự giám sát của camera, vòng cổ lại ghi âm được vô số lời nói phản diện của hắn. Hắn có trăm miệng cũng không thể biện minh, tội chứng rành rành.
Nhà họ Quý tìm đến mẹ Vệ, nhờ mẹ Vệ ra mặt cầu xin cho Quý Thần, mong đạt được hòa giải.
Mẹ Vệ: “Vệ Tu, con tha cho Quý Thần đi. Từ nhỏ nó đã được gia đình nâng niu trong lòng bàn tay, lớn lên trong sự nuông chiều, thỉnh thoảng không hiểu chuyện cũng là bình thường. Nếu nó vào tù, làm sao chịu nổi những khổ cực ấy?”
Vệ Tu bình tĩnh đáp: “Từ Doãn Xuân cũng là người từ nhỏ được con nâng niu trong lòng bàn tay, lớn lên trong sự nuông chiều.”
Mẹ Vệ: “Con nhất định phải làm đến mức này sao?”
Vệ Tu: “Từ Doãn Xuân chịu khổ thế nào, con đương nhiên phải đòi lại cho em ấy.”
Mẹ Vệ: “Được, con đừng ép ta.”
280
Lá bài tẩy của mẹ Vệ chính là thủ đoạn yêu thích của các bậc phụ huynh phản diện trong tiểu thuyết tra tiện: kiểm soát kinh tế của tra công si tình! Giam lỏng hắn trong nhà, ngăn hắn chạy đến nhà hoả táng hối lỗi!
Tuy nhiên giá trị vũ lực của Vệ Tu thì mọi người cũng đã chứng kiến, bà không dám động đến Vệ Tu, chỉ có thể cắt thẻ mà trong nhà cấp cho y, tiện thể bảo công ty sa thải y.
Từ Doãn Xuân: “A, thiếu gia thất nghiệp rồi.”
Vệ Tu: “Nếu anh nhớ không nhầm anh vẫn là một sinh viên, vốn dĩ không nên bận rộn như vậy.”
Từ Doãn Xuân: “Cũng đúng. Sau này thiếu gia cứ yên tâm học hành cho giỏi, em sẽ ra ngoài xin cơm.”
Vệ Tu: “Tiền tiêu vặt của em đều là anh cho, còn muốn xin cơm gì nữa?”
Từ Doãn Xuân: “Anh lấy đâu ra tiền? Đủ dùng không?”
Vệ Tu: “Kiếm tiền nuôi người hầu là trách nhiệm của thiếu gia, em không cần lo.”
281
Rốt cuộc Vệ Tu lấy tiền từ đâu ra?
Câu hỏi này mẹ Vệ cũng rất thắc mắc.
Bà đã cắt thẻ của Vệ Tu, nhưng y chẳng hề hấn gì. Tìm hiểu mới biết hóa ra Vệ Tu đã tự mình khởi nghiệp từ lâu, làm ăn phát đạt, hơn nửa năm nay không hề đụng đến tiền nhà.
Thảm hơn nữa là, công ty nhà họ Vệ căn bản không thể sa thải Vệ Tu.
Năng lực làm việc của Vệ Tu vốn đã rất tốt, nửa năm nay lại như biến thành người khác, năng lực vượt trội đến lạ thường. Dù chỉ là “thực tập” nhưng y đã có chỗ đứng vững chắc trong công ty.
Bảy ngày bảy đêm y biến mất đã đủ khiến công ty nhận ra tầm quan trọng của y. Nếu thật sự sa thải, biết tìm đâu ra người kế thừa tài giỏi như vậy?
Bà đúng là tự mình nâng đá đập chân.
282
Cuối cùng Quý Thần bị bắt, nhưng nhà họ Quý sợ hắn chịu khổ nên tìm cách làm giả chứng nhận bệnh tâm thần, đưa hắn vào bệnh viện tâm thần.
Khi biết tin, Vệ Tu cực kỳ bất mãn: “Sao có thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy?”
Từ Doãn Xuân lại nói: “Ha, đây mới là hình phạt thực sự.”
Vệ Tu: “?”
Từ Doãn Xuân: “Đây là thế giới Hải Đường, ngồi tù chẳng khác nào hưởng thụ, cấm dục mới là trừng phạt.”
Từ Doãn Xuân nói không sai.
Lúc bị bắt, Quý Thần vừa kháng cự vừa có chút mong chờ nho nhỏ.
Dù sao với tư cách là một Omega bản địa của thế giới Hải Đường, hắn đã nếm được vị ngọt từ tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám. Nghe nói nhà tù là một cứ điểm lớn của tập đoàn này, đầy rẫy các Alpha mạnh mẽ, trong lòng hắn thầm vui mừng.
Nhưng chớp mắt, hắn bị đưa vào bệnh viện tâm thần, lại là một bệnh viện chuyên dành cho Omega.
Nơi đó toàn là Omega, không có Alpha, thậm chí một Beta cũng chẳng có.
Hắn thèm khát đến cào tim cào phổi, sống còn khổ hơn trong tù.
283
Sau sự việc, Thẩm Tích lo lắng liên lạc với Từ Doãn Xuân, nhưng mãi không gặp được hắn.
Đến khi hai người gặp lại, Từ Doãn Xuân đã mang hương vị ô long hoa quế.
Tâm trạng Thẩm Tích phức tạp, cuối cùng chỉ đành nói: “Được rồi, chúc phúc hai người, cậu nhất định phải hạnh phúc.”
Từ Doãn Xuân nghĩ đến việc Thẩm Tích vốn sở hữu “Vệ Tu” – nhân vật công chính, giờ lại cô đơn chiếc bóng, không khỏi nảy sinh chút thương cảm.
“Thẩm Tích.” Từ Doãn Xuân nghiêm túc nói: “Tôi muốn nói với cậu…”
Thẩm Tích: “?”
Từ Doãn Xuân: “Làm 1 thì thể lực phải tốt, tôi cho cậu ít thuốc, ngày nào cũng sắc uống, đảm bảo cậu lập tức biến thành mãnh 1.”
Thẩm Tích: “…”
Từ Doãn Xuân: “Từ nhỏ thiếu gia đã uống thuốc của tôi mà lớn, quả nhiên thành mãnh 1. Thật không lừa cậu, tôi đã thử rồi.”
Thẩm Tích: “Được rồi… cảm ơn.”
284
Vệ Tu chọn một ngày lành tháng tốt, chuẩn bị cùng Từ Doãn Xuân đăng ký kết hôn.
Nhưng vài ngày trước khi đăng ký, Từ Doãn Xuân phát hiện Vệ Tu lại bắt đầu thủ nam đức, áo quần kín mít.
Từ Doãn Xuân câm nín: “Thiếu gia vẫn còn bảo vệ trinh tiết sao?”
Vệ Tu: “Chưa thành thân, đương nhiên phải giữ phép tắc. Lần trước là bất đắc dĩ, từ giờ phải theo quy củ.”
… Sao lại có một đại thiếu gia bảo thủ vậy chứ?
“Em cứ trêu chọc anh đấy thì sao?” Từ Doãn Xuân nói xong liền sà vào lòng Vệ Tu, không ngờ Vệ Tu đẩy hắn một cái, hắn lại lăn ngược về chỗ cũ.
Từ Doãn Xuân có bao giờ chịu nỗi nhục nhã thế này!
Hắn nghiến răng thầm nhủ, thù mới hận cũ cùng ùa về.
Trước kia thiếu gia không giữ nam đức, cố ý dụ dỗ em, giờ lại làm chính nhân quân tử à?
Được, cứ đợi đấy.
285
Từ Doãn Xuân bắt đầu trả thù Vệ Tu, quyết định dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, thi triển đại pháp quyến rũ.
“A.” Từ Doãn Xuân hất nước lên người: “Quần áo ướt hết rồi.”
Từ Doãn Xuân cởi áo, Vệ Tu không nói gì, nhưng pheromone thoáng dao động.
Sau khi hoàn toàn đánh dấu, dù là biến đổi nhỏ nhất của pheromone cũng không thể qua mắt nhau.
Từ Doãn Xuân cười khẩy.
Hừ, cũng chỉ vậy thôi.
“Mặc gì cho đẹp đây ta?” Từ Doãn Xuân để trần bước đến gần chỗ Vệ Tu: “Thiếu gia tìm quần áo giúp em đi.”
“Tự em tìm đi.” Vệ Tu ngoảnh mặt đi chỗ khác.
“Thôi, em đi tắm vậy.” Từ Doãn Xuân bước vào phòng tắm.
286
Từ Doãn Xuân tắm được nửa chừng, đột nhiên hét lên một tiếng.
Vệ Tu giật mình, vội vàng chạy tới: “Sao vậy?”
“Bọt xà phòng vào mắt rồi.” Từ Doãn Xuân đầu đầy bọt, nhắm mắt kêu la: “Thiếu gia giúp em dội nước!”
Vệ Tu: “Tự dội nước đi!”
Từ Doãn Xuân: “Mắt đau! Em cần thiếu gia!”
Vệ Tu không thể cưỡng lại khi Từ Doãn Xuân cần mình, đành hít sâu một hơi, tiếp nhận việc dội tóc cho hắn.
Từ Doãn Xuân ngoài mặt làm như không có gì, trong lòng thì thầm đắc ý.
Chưa được vài phút hắn lại trượt chân, trần như nhộng ngã vào trong lòng Vệ Tu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, pheromone của Vệ Tu lập tức dao động dữ dội.
Nhưng ngay khi Từ Doãn Xuân chờ đợi y phá giới, Vệ Tu chỉ đỡ hắn dậy, nói một câu “Đừng nghịch nữa”, rồi lại bình tĩnh như cũ.
Từ Doãn Xuân sững sờ.
Định lực của thiếu gia quá đáng sợ!
… Hay là sức hút của hắn với thiếu gia cũng chỉ có vậy?
287
Bản thân mê mệt thiếu gia đến mức không thể kiềm chế, sao thiếu gia lại giữ mình với hắn tốt vậy nhỉ?
Từ Doãn Xuân hơi buồn bực, đành tìm việc gì đó làm.
Hắn kê đơn thuốc mãnh 1 cho Thẩm Tích, viết xong đơn thuốc, nghĩ Thẩm Tích không quen thuốc đông y, hắn lại cẩn thận ghi thêm một loạt lưu ý dài dòng.
Đột nhiên, trong không khí xuất hiện dao động pheromone dữ dội.
Hắn ngẩng đầu, thấy Vệ Tu ở xa vội vàng ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Hửm?
Từ Doãn Xuân ngơ ngác.
288
Tiếp theo, Từ Doãn Xuân càng ngơ ngác hơn.
Hắn sửa đồ, pheromone của thiếu gia bùng nổ!
Hắn chế tạo thuốc mê kỳ lạ, pheromone của thiếu gia bùng nổ!
Hắn thiết kế bẫy nhỏ, pheromone của thiếu gia bùng nổ!
Hắn nằm dài trên sofa làm nũng, đòi thiếu gia đút cơm, pheromone của thiếu gia bùng nổ!
Từ Doãn Xuân: “Sở thích của thiếu gia thật kỳ lạ.”
Vệ Tu luống cuống: “Không cho phép em tiếp tục quyến rũ anh nữa!”
Từ Doãn Xuân: “Em có làm gì đâu!”
Vệ Tu: “Đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ gì xấu xa! Anh chỉ muốn đường đường chính chính cùng em trải qua một đêm động phòng hoa chúc! Từ kiếp trước anh đã bắt đầu mong chờ rồi, em đừng trêu anh mãi nữa!”
Từ Doãn Xuân im lặng.
Pheromone của Từ Doãn Xuân bùng nổ.
Thiếu gia thật sự rất yêu hắn.
289
Cuối cùng, Từ Doãn Xuân và Vệ Tu thành hôn.
Không có quá nhiều thủ tục rườm rà, không có người khác, hai người chỉ lặng lẽ đăng ký, lặng lẽ đeo nhẫn, rồi lặng lẽ trở về nhà.
Vệ Tu nắm tay Từ Doãn Xuân bái trời đất, bái cha mẹ kiếp trước đã qua đời của cả hai, rồi lại bái lẫn nhau.
Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia rất quen với cách bái đường nhỉ!”
Mặt của Vệ Tu đỏ bừng: “Sao nào, anh chính là kẻ không biết xấu hổ, không giữ nam đức, suốt ngày tưởng tượng cảnh thành thân với em, trong đầu diễn tập vô số lần, em có ý kiến gì không?”
Từ Doãn Xuân: “Không, vì em cũng chẳng khá hơn. Miệng thì nói muốn bảo vệ trinh tiết của thiếu gia nhưng kết quả người cướp đi trinh tiết của thiếu gia lại là em.”
“Đây là biển thủ.” Từ Doãn Xuân tổng kết.
290
Đêm đó, hai người vui vẻ đón đêm động phòng hoa chúc.
Từ Doãn Xuân: “May mà lúc đó đã mua được nhân vật chính cho thiếu gia, nếu lại làm phản diện, không biết đến bao giờ chúng ta mới thành thân được.”
Vệ Tu: “Làm gì có nhân vật chính nhân vật phụ hay phản diện, ai cũng là nhân vật chính hết
Từ Doãn Xuân: “Vậy câu chuyện lấy hai ta làm nhân vật chính sẽ thế này: Nhân vật chính thứ nhất là một đại thiếu gia mắc bệnh sạch sẽ luôn thủ trinh tiết …”
Vệ Tu hít sâu một hơi.
Từ Doãn Xuân vội vàng sửa lời: “Là một đại thiếu gia ưu nhã tự giữ mình nghiêm cẩn.”
Vệ Tu gật đầu.
Từ Doãn Xuân: “Nhân vật chính còn lại là một thị vệ thông minh lanh lợi, được thiếu gia yêu thương, nuôi dưỡng lớn lên.”
Vệ Tu hài lòng, tiếp lời: “Hai người nương tựa lẫn nhau, sau đó lại âm dương cách biệt. May mắn thay họ lại trùng phùng, một lần nữa có được nhau.”
Từ Doãn Xuân: “Cuối cùng họ cùng nhau sống một đời hạnh phúc vui vẻ!”
Vệ Tu cười: “Đây là một câu chuyện hạnh phúc viên mãn.”