Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 59: Ngoại truyện 1



Trước giờ Vệ Tu luôn một thân một mình. 

Hồi năm tuổi, người mẹ mắc bệnh triền miên của y qua đời; qua năm năm sau, cha y cùng một địch tướng đồng quy vu tận. 

Lâm thời cha y sống nổi tiếng thanh liêm giản dị, phần lớn bổng lộc nhận được đều để trợ cấp cho binh sĩ thương vong, bởi thế những thứ cha để lại cho y chẳng nhiều nhặn gì. Trong phủ tướng quân rộng lớn, chỉ có y một lão quản gia, cùng một bà lão người hầu nấu nướng, giặt giũ. 

Năm ấy y mới mười bốn tuổi. Đám con cháu quan lại đồng trang lứa vẫn mải mê ham chơi, suốt ngày tụ tập rong ruổi, ngay cả chốn hoa liễu ngõ hẻm đều đã ghé qua biết bao nhiêu lần, chỉ riêng y vẫn luôn ở nhà, không luyện võ thì đọc binh thư, sống chẳng khác nào một lão tướng quân. 

Thỉnh thoảng ra ngoài, y không tiến vào quân doanh thì là vào cung. 

Lão Hoàng Đế nể tình cha y cả đời tận tụy vì nước vì dân nên đặc biệt quan tâm y, từng nói muốn đối đãi với y như hoàng tử.

Mặc dù y biết đó chỉ là lời nói suông, song lão Hoàng Đế quả thực thường xuyên nhớ đến y, luôn bắt y chơi đùa cùng đám hoàng tử. 

Nhưng y lại chán ghét những kẻ ấy. 

Hôm ấy đúng tiết Tiểu Hàn, Hoàng Đế triệu y vào cung ăn cháo mồng Tám tháng Chạp cũng mọi người. 

Tiểu Hàn vốn là ngày lạnh nhất trong năm, nhưng Tiểu Hàn năm ấy còn rét buốt hơn mọi năm vài phần. 

Y vốn định cáo bệnh ở nhà, song nhìn ngoài trời tuyết trắng mênh mông, chợt nhớ lời lão quản gia từng nói: “Tiểu Hàn, Đại Hàn lạnh thấu xương, sang năm xuân đến trời ấm áp.” 

Chắc chắn mùa xuân sang năm sẽ rất đẹp. 

Y bỗng hứng khởi muốn ra ngoài ngắm tuyết, cuối cùng vẫn vào cung. 

*

Bữa tiệc hôm ấy không chỉ có cháo mồng Tám tháng Chạp, Hoàng Đế còn muốn kiểm tra thành quả luyện võ gần đây của các hoàng tử, thế nên mọi người trong cung dùng bữa ở gần thao trường. 

Có điều đột nhiên Hoàng Đế phải đi nghị sự, cháo mới ăn được mấy miếng đã vội vàng rời đi, để lại đám hoàng tử cùng đám con cháu quan lại. 

Một đám thiếu niên cùng tuổi không ai quản thúc lập tức cười đùa ầm ĩ, vài kẻ cầm cung bắn vào bia tên xa xa, lại có kẻ sai thái giám đi tìm vài con thú để chúng săn bắn. 

“Ê, ta có thứ hay ho rất hợp làm bia ngắm!” Tam hoàng tử hứng khởi nói. 

Vệ Tu không thích cười đùa cùng kẻ khác, chỉ lặng lẽ nhìn tuyết rơi trên thao trường. 

Cho đến khi y nghe thấy một tiếng r.ên rỉ đau đớn. 

*

Đó là một đứa trẻ. 

Giữa ngày tuyết rơi dày đặc, các hoàng tử ai nấy đều bọc trong áo lông chồn ấm áp, nhưng đứa trẻ ấy chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh rách rưới. 

Trên cổ đứa trẻ bị buộc một sợi dây thừng, Tam hoàng tử nắm dây kéo cổ nó, lôi đi một cách thô bạo. 

Nó thậm chí chẳng giãy giụa, chỉ dùng tay nắm sợi dây quấn cổ, cố gắng hít thở phì phò. 

Đứa trẻ đã bị đánh thương tích đầy mình, bị Tam hoàng tử kéo đi, để lại trên nền tuyết một vệt máu dài đỏ thẫm. 

Có người hỏi, một thái giám bên cạnh đáp rằng đây là một đứa cô nhi ngoài cung. Ban đầu có lão thái giám muốn nhận nó làm con nuôi, nhưng vừa vào cung đã bị Tam hoàng tử cướp mất, từ đó trở thành món đồ chơi bị đánh đập tùy ý. 

“Ai có thể bắn trúng tiểu súc sinh này không?” Tam hoàng tử cười lớn. 

Vệ Tu biết mình không thể đắc tội đám hoàng tử, chỉ đành nhìn sang chỗ khác, mắt không thấy tâm không phiền.

*

Tam hoàng tử đuổi đứa trẻ kia lên thao trường, mọi người cầm cung, giống như đi săn thú hoang, nhắm thẳng mũi tên vào nó. 

Đứa trẻ biết rằng nếu không chạy thì hôm nay chắc chắn sẽ chết, thế nên chỉ đành kéo lê thân thể yếu ớt tưởng chừng bóp một cái là tan xương nát thịt mà chạy trốn. 

Mọi người nhất thời bắn không trúng nó, càng thêm hứng thú dạt dào. 

Xa xa, Vệ Tu ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn trận tuyết lớn. 

Tuyết đẹp thật. 

Tiếng cười ầm ĩ vang lên, đứa trẻ chạy được một lúc, rốt cuộc vì kiệt sức mà ngã nhào xuống đất. 

Mọi người nóng lòng không chờ được nữa, vội vàng nhắm tên vào nó. 

Trong lúc nhất thời, loạn tiễn phóng ra. 

Đứa trẻ mở to hai mắt, đôi đồng tử trong veo phản chiếu từng mũi tên lao về phía mình. 

Nó sắp chết rồi. 

* 

Đột nhiên âm thanh xé gió vang lên, ba mũi tên từ bên hông bay tới, đánh bay hết thảy những mũi tên kia. 

Tiễn rơi xung quanh đứa trẻ, song không một mũi nào bắn trúng người nó. 

Xa xa, Vệ Tu buông cung. 

Y không phải kẻ thích làm chuyện tốt. 

Chỉ là y chợt nhớ ra, sang năm sẽ có một mùa xuân tươi đẹp, mà đứa trẻ này lại không thể thấy được mùa xuân ấy. 

Thật đáng tiếc. 

* 

Thấy Vệ Tu ra tay, Tam hoàng tử trừng mắt giận dữ: “Vệ Tu, ngươi to gan thật!” 

Vệ Tu không kiêu ngạo cũng chẳng hèn mọn: “Trong nhà thần còn thiếu một nô bộc, xin Tam điện hạ ban đứa nô lệ này cho ta.” 

Tam hoàng tử: “Nô lệ của ta mà ngươi cũng dám đòi?” 

Lúc này Thái tử lên tiếng: “Tam đệ, chỉ là một tên nô lệ nhỏ thôi, ngươi cho hắn đi.” 

Thái tử là người nhân đức, vừa rồi thấy mọi người bắt nạt một đứa trẻ đã sớm không đành lòng. 

Nhưng bản tính hắn nhu nhược, không dám làm mọi người mất hứng, chỉ biết đứng bên cạnh sốt ruột suông. 

Nay Vệ Tu ra mặt, hắn vội vàng ra mặt nói thay. 

Tam hoàng tử đanh mặt, rõ ràng không vui. 

Lúc này có một người nói: “Hay là Tam điện hạ đánh cược với Vệ Tu một ván? Nếu Vệ Tu thắng được điện hạ trong trận tỷ võ điện hạ hãy thưởng tên nô lệ đó cho hắn!” 

Người lên tiếng là con trai Tể tướng. 

Trước nay Vệ Tu không ưa kẻ ấy, bề ngoài hắn ta lúc nào cũng cười nhưng tâm tư lại thâm sâu hơn bất kỳ ai khác. 

Hắn ta xúi hai người tỷ võ chẳng qua là biết Tam hoàng tử tự phụ võ nghệ cao cường, tuy nhiên võ công của Vệ Tu lại nhỉnh hơn một bậc. Mà Vệ Tu tâm cao khí ngạo chắc chắn sẽ không chịu thua, tất sẽ đắc tội Tam hoàng tử. 

Quả nhiên nghe đến tỷ võ, Tam hoàng tử lập tức hứng khởi: “Được! Hôm nay tay ta đang ngứa ngáy!” 

Đứa trẻ kia đã bị bắt trở lại, nghe nói hai người sắp tỷ võ, nó lo lắng khẽ kêu lên một tiếng. 

Vệ Tu không liếc nó lấy một cái, chỉ bảo: “Xin Tam điện hạ chỉ giáo.” 

* 

Kiếm thuật là sở trường của Tam hoàng tử, hai người so tài bằng kiếm. 

Mọi người hào hứng theo dõi, kẻ không hiểu xem náo nhiệt của trận tỷ võ, kẻ hiểu chuyện lại xem náo nhiệt của Vệ Tu. 

Vệ Tu quá kiêu ngạo, đám người ở đây đã sớm nhìn y không vừa mắt. 

Chốc nữa y đánh Tam hoàng tử tan tác, chắc chắn Tam hoàng tử sẽ không tha cho y. 

Quả nhiên vừa mới xuất kiếm, mọi người liền biết Vệ Tu là kẻ cố chấp nên mới xuất ra đường kiếm sắc bén đến vậy. 

Tam hoàng tử suýt không tránh kịp, giận dữ vô cùng, mấy chiêu liên tiếp sau đó chiêu nào cũng chí mạng. 

Vệ Tu hóa giải từng chiêu, không hề hoảng loạn. 

Hai người đấu qua mấy hiệp, Tam hoàng tử càng đánh càng nôn nóng, cuối cùng gầm lên một tiếng, tung ra sát chiêu. 

Vệ Tu nâng kiếm nghênh đón, mọi người chỉ nghe thấy “keng” một cái, một thanh kiếm gãy. 

Thắng bại đã rõ. 

Kiếm của Vệ Tu gãy, kiếm của Tam hoàng tử xa xa chỉ thẳng vào cổ y. 

… Nhưng đoạn kiếm của Vệ Tu lại kề sát ngực Tam hoàng tử. 

Vệ Tu thu kiếm, lập tức quỳ xuống. 

“Xin điện hạ ban tên nô lệ đó cho thần.” 

Tam hoàng tử thua rồi. 

Nhưng khi gã tức giận định đạp Vệ Tu một phát thì bỗng thấy máu tươi nhỏ xuống nền tuyết. 

Tam hoàng tử: “Ngẩng đầu.” 

Vệ Tu ngẩng đầu, chỉ thấy máu nhuộm đỏ nửa khuôn mặt y, trên lông mày là một vết thương máu chảy ròng ròng. 

Mọi người chưa từng thấy y thê thảm đến vậy, Tam hoàng tử nhìn mũi kiếm dính máu của mình, bất giác cười phá. 

“Súc sinh kia ta tặng cho ngươi, có hối hận cũng đừng trả lại.” Tam hoàng tử cười nói: “Thứ này sinh ra đã khắc cha khắc mẹ, đến cả chủ nhân cũng khắc, bằng không sao người còn chưa dẫn về mà đã để lại cho ngươi một vết thương dài thế này?” 

Vệ Tu không hề phản ứng, chỉ nói: “Tạ ơn điện hạ ban thưởng.” 

Y bước đến chỗ đứa trẻ, nắm lấy tay nó. 

Máu y nhỏ từng giọt một, rơi vào vết máu đứa trẻ để lại trước đó. 

Máu của hai người cùng hòa vào nhau, làm tan chảy tuyết mùa đông.

*

Vệ Tu mang đứa trẻ về nhà, lại mời đại phu đến chữa trị vết thương cho nó. 

Đứa trẻ ấy mình đầy thương tích, chẳng biết đã bị hành hạ bao lâu ở chỗ Tam hoàng tử. 

Nhưng nó lại vô cùng ngoan ngoãn, lúc đại phu chữa trị không khóc cũng chẳng quấy, Vệ Tu suýt nữa tưởng nó là một đứa câm. 

Mãi đến khi nó kéo tay áo đại phu, bất ngờ mở miệng: “Lông mày!” 

Đại phu: “Lông mày?” 

Đứa trẻ sốt ruột, mắt hướng về phía Vệ Tu: “Lông mày!” 

Vệ Tu lập tức hiểu ý, nói với đại phu: “Không sao đâu, ngươi về đi.” 

Sau khi đại phu rời đi, đứa trẻ sợ hãi nhưng vẫn lo lắng: “Lông mày bị thương…” 

Vệ Tu lắc đầu: “Vết thương này không chữa được.” 

Đứa trẻ không hiểu. 

“Vết thương này nhất định phải giữ lại, nếu không chẳng ai biết rõ ta đã thua cuộc.” Vệ Tu nói: “Hiểu không?” 

Đứa trẻ ngơ ngác nửa hiểu nửa không, Vệ Tu bất đắc dĩ: “Không hiểu thì thôi, chẳng liên quan gì đến ngươi.” 

*

Vệ Tu sai quản gia tắm rửa cho đứa trẻ, sau lại không yên tâm, tự tay kéo nó ra tắm rửa lại lần nữa. 

“Thiếu gia.” 

Quản gia dạy đứa trẻ gọi Vệ Tu như vậy, lúc Vệ Tu tắm cho nó, nó liền ngoan ngoãn gọi một tiếng. 

Vệ Tu vốn chẳng ưa trẻ con, chỉ thấy chúng ồn ào bẩn thỉu. 

Nhưng đứa trẻ này yên tĩnh mà ngoan ngoãn, đã vậy tiếng “thiếu gia” kia lại đặc biệt đáng thương, Vệ Tu cảm thấy rất tốt. 

Quan trọng hơn cả, đứa trẻ này là thứ y đã liều chết đổi về. 

Vệ Tu hỏi: “Ngươi tên gì?” 

Đứa trẻ đáp: “Tiểu súc sinh.” 

Động tác trên tay Vệ Tu khựng lại, hồi lâu sau mới tiếp tục: “Ngươi không phải tiểu súc sinh, ngươi là trẻ nhỏ.” 

Tam hoàng tử không coi đứa trẻ này là người, nhưng giờ nó đã là người của y, nhất định phải có một cái tên tử tế. 

“Hãy để nó mang họ ngươi đi.” 

Ngày hôm sau Vệ Tu nói với quản gia. 

Quản gia không có con, đứa trẻ mang họ ông cũng không còn là cô nhi không cha không mẹ nữa. 

“Họ Từ, tên Doãn Xuân.” 

Vệ Tu nghĩ cả một đêm, cuối cùng đặt tên cho đứa trẻ là “Doãn Xuân”. 

Dẫu sao ngày y gặp nó lạnh lẽo khác thường, tuyết lớn bay tán loạn tựa như lời  hứa hẹn năm sau sẽ có một mùa xuân tươi đẹp. 

*

Trong nhà có thêm một Từ Doãn Xuân, Vệ Tu như thể nuôi thêm một chú chó nhỏ. 

Chỉ cần y gọi một tiếng “Từ Doãn Xuân” là nó sẽ lập tức chạy đến bên y, đáp một tiếng “thiếu gia” rồi chờ y sai bảo. 

Có lúc Từ Doãn Xuân đang làm việc cùng quản gia và bà vú, nghe y một cái gọi liền bỏ hết mọi thứ chạy đến, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu. 

Nhưng Từ Doãn Xuân không phải chó nhỏ, chó nhỏ chẳng hề nhát gan như nó. 

Phủ tướng quân chỉ có bốn người bọn họ, Vệ Tu trực tiếp cho Từ Doãn Xuân một căn phòng để ngủ. 

Thế mà đêm ấy khi Vệ Tu mất ngủ, y nghe trong gió thoảng qua tiếng khóc khe khẽ. 

Y lần theo âm thanh mò đến, là Từ Doãn Xuân đang trùm chăn khóc trên giường. 

“Sao vậy?” 

“Thiếu gia… tối…” 

“Tối thì thắp đèn.” 

“… Đèn có bóng ma.” 

Vệ Tu cạn lời, sao đứa nhỏ này nhát gan thế chứ? 

Y bất đắc dĩ, đành để người vào phòng mình, trải một tấm chăn dưới đất cạnh giường cho nó ngủ. 

“Ta ở ngay đây, có ma đến ta giết nó.” 

Vệ Tu cho Từ Doãn Xuân xem thanh kiếm của mình, lại đặt kiếm cạnh giường, bấy giờ nó mới chịu ngủ yên. 

*

Nhưng hai ngày sau, đêm đến Từ Doãn Xuân lại khóc. 

Nó cố gắng không muốn làm phiền Vệ Tu, nhưng tiếng khóc như mèo con vẫn lọt vào trong tai y. 

“Lại làm sao nữa?” 

“Chuột lớn… chuột lớn ăn thịt người…” 

Vệ Tu giảng đạo lý với nó: “Nơi này không có chuột.” 

Song Từ Doãn Xuân vẫn nức nở: “Chuột lớn lén lút ăn chân Tiểu Xuân…” 

Giọng nó mang theo ngái ngủ, rõ ràng là nằm mơ thấy ác mộng. 

“Chân bị ăn mấy lần lận…” Từ Doãn Xuân chỉ vào chân mình. 

Vệ Tu thắp nến, vốn định cho nó thấy rõ đó chỉ là mơ. 

Nhưng khi ánh lửa chiếu vào, y liền trông thấy trên ngón chân Từ Doãn Xuân quả thật có vài vết sẹo nhỏ cũ kỹ. Cũng chẳng biết Tam hoàng tử nhốt nó ở đâu mà để đến nỗi bị chuột cắn thành thế này. 

Đáy lòng Vệ Tu nặng trĩu, song lại nghĩ mình không thể để tên sai vặt này vô pháp vô thiên, phải lập quy củ từ nhỏ. 

Có điều Từ Doãn Xuân lại nói: “Có thể ngủ cùng thiếu gia không…” 

Gương mặt nhỏ của Từ Doãn Xuân lem luốc nước mắt, Vệ Tu mềm lòng: “Vậy ngươi không được ngủ hỗn.”

Từ Doãn Xuân vội gật đầu: “Tiểu Xuân không ngủ hỗn đâu, chuột lớn đi rồi sẽ xuống!”

*

Từ Doãn Xuân ngủ bên cạnh Vệ Tu. 

Vệ Tu thích sạch sẽ, mỗi ngày đều bắt Từ Doãn Xuân tắm rửa, nếu Từ Doãn Xuân tắm không sạch y sẽ tự tay giúp nó tắm. 

Vì thế khi Từ Doãn Xuân nằm bên cạnh y, trên người nó chẳng những không có chút mùi khó chịu nào mà còn thoang thoảng mùi thơm. 

Vệ Tu cũng tạm hài lòng. 

Chỉ có điều, ban đêm đứa nhỏ sợ lạnh, cứ thích chui vào trong lòng Vệ Tu. 

Vệ Tu đẩy nó mấy lần nhưng nó ngủ say như chết. 

Thật sự không phải chó con, rõ ràng là con lợn con! 

Vệ Tu bất đắc dĩ, đành phải miễn cưỡng ôm Từ Doãn Xuân ngủ. 

* 

Cứ thế mà họ ngủ chung mấy ngày. 

Không phải Vệ Tu chưa từng nghĩ đến việc đuổi Từ Doãn Xuân, chỉ là mỗi lần định mở miệng, y lại nhớ đến những vết thương trên người nó, thế là nhẫn nhịn. 

Lúc ấy Vệ Tu mới mười bốn tuổi, dù so với bạn đồng lứa thì chín chắn hơn nhưng trái tim vẫn chưa cứng cỏi như khi trưởng thành. 

Huống chi người Từ Doãn Xuân ấm áp như vậy, ôm ngủ cũng có vài phần thoải mái. 

Vệ Tu ngầm đồng ý cho Từ Doãn Xuân ngủ cùng mình. 

Y thầm nghĩ, đợi đến mùa xuân khi trời ấm lên y sẽ để Từ Doãn Xuân tự ngủ một mình. 

Dĩ nhiên y không biết rằng, đông qua hè tới, tám mùa xuân sau đó đến rồi lại đi, bên cạnh y vẫn luôn có một Từ Doãn Xuân. 

* 

Vệ Tu sai người dò hỏi, biết được Từ Doãn Xuân khoảng mười tuổi. 

Chỉ là nó quá gầy gò, trông chẳng khác gì đứa trẻ bảy, tám tuổi. 

“Phải cho hắn ăn nhiều một chút.” Vệ Tu dặn dò bà vú nấu ăn: “Gân cốt của hắn không tốt, nếu không bồi bổ thêm sau này đừng hòng luyện võ.” 

Bà vú theo lời Vệ Tu, từ đó luôn làm thêm cơm cho Từ Doãn Xuân. 

Nhưng Từ Doãn Xuân ăn ít, mỗi lần chỉ ăn được có một chút. 

Vệ Tu để giám sát nó, thường kiểm tra sau bữa ăn, lại thấy nó luôn để thừa một nửa. 

Vệ Tu cau mày: “Sao không ăn hết?” 

Từ Doãn Xuân ngẩng mặt lên đáp: “Thiếu gia ăn.” 

Vệ Tu: “???” 

Sao thằng nhóc này dám làm càn đến vậy, lại muốn y ăn cơm thừa của nó sao? 

Vệ Tu phất tay áo bỏ đi. 

* 

Từ Doãn Xuân vẫn cứ để thừa một nửa cơm, Vệ Tu tức đến gần chết, đành bảo bà vú giảm khẩu phần ăn của nó xuống còn một nửa. 

Tuy nhiên Từ Doãn Xuân vẫn để thừa. 

Vệ Tu không hiểu nổi đứa nhỏ này nghĩ gì, muốn nổi giận với nó nhưng lại biết nó đáng thương, từ nhỏ đến lớn bị đối xử như súc vật, ngay cả nói năng cũng không rõ ràng, thật sự không nỡ mắng nó. 

Hôm ấy Vệ Tu vào cung. 

Lão Hoàng Đế nhìn thấy vết sẹo trên trán Vệ Tu, hỏi rõ đầu đuôi sự việc. 

Thấy vết sẹo của Vệ Tu sâu như vậy, ông không khỏi muốn trách Tam hoàng tử ra tay không biết nặng nhẹ, song Vệ Tu lại nói: “Là võ nghệ của thần không tốt, thua thì phải chịu, không liên quan đến điện hạ.” 

“Nhưng…” 

Vệ Tu nhân cơ hội nói: “Thần có một việc muốn cầu xin.” 

Hoàng Đế: “Ngươi cứ nói, trẫm phải bồi thường cho ngươi.” 

Vệ Tu: “Xin bệ hạ xóa bỏ nô tịch cho Từ Doãn Xuân.” 

* 

Hôm ấy Vệ Tu ở lại trong cung ăn cơm, lúc về phủ thì đêm đã khuya. 

Vệ Tu hỏi han, nghe lão quản gia nói Từ Doãn Xuân lại không ăn hết cơm, lửa giận bùng lên. 

Y đã giúp Từ Doãn Xuân xóa nô tịch, vậy mà đứa nhỏ này lại cứ không nghe lời! Cũng không biết cái thói kén ăn lãng phí ấy học từ đâu ra! 

Y về phòng, thấy Từ Doãn Xuân đã nằm trên giường. 

Cơm không ăn, ngủ thì giỏi thật! 

“Dậy!” Vệ Tu lay Từ Doãn Xuân tỉnh dậy. 

Mắt Từ Doãn Xuân nhập nhèm vì buồn ngủ, thấy Vệ Tu thì lập tức cười: “Thiếu gia!” 

Vệ Tu nhìn nó mỉm cười ngốc nghếch như thế, cơn giận nguôi đi đôi phần song vẫn không vui: “Lại không ăn cơm! Ăn quen cơm trong cung rồi giờ chê cơm nhà ta đạm bạc không vừa miệng hả?” 

Từ Doãn Xuân không hiểu lời châm biếm của Vệ Tu, chỉ nghe ra chữ “cơm”. 

Nó vội vàng lôi từ dưới gối ra một cục trắng dẹt, lo lắng nói: “Thiếu gia ăn.” 

Vệ Tu nhìn kỹ, suýt nữa nổi điên. 

Đó là nửa cái bánh bao ăn thừa! 

Thằng nhóc này dám để đồ ăn thừa trên giường của y, muốn chết đúng không? 

Từ Doãn Xuân không để ý sắc mặt Vệ Tu đã xanh mét, nhét bánh bao vào tay y: “Tiểu Xuân không đói, thiếu gia ăn.” 

Kết quả vừa mới dứt lời, bụng nó đột nhiên kêu “ọc” một tiếng. 

Vệ Tu: “…” 

Vệ Tu hiểu ra. 

Không phải Từ Doãn Xuân không ăn cơm, Từ Doãn Xuân chỉ nghĩ rằng y không có cơm ăn. 

Hôm nay y vào cung cả ngày, Từ Doãn Xuân tưởng y đói bụng cả ngày nên mới mang bánh bao lên giường. 

… Từ Doãn Xuân luôn để lại một nửa là để dành cho y. 

Ngốc không chịu nổi. 

“Ngươi ăn đi, ta không đói.” Vệ Tu trả lại bánh bao cho Từ Doãn Xuân, nghĩ một lát lại bảo: “… Thôi, đợi chút.” 

Vệ Tu đứng dậy lấy bánh ngọt hôm nay mang từ cung về, đưa cho Từ Doãn Xuân: “Ngươi ăn cái này.” 

Món bánh ngọt đỏ đỏ xanh xanh, Từ Doãn Xuân tròn xoe cả mắt, mong chờ nhìn Vệ Tu. 

Vệ Tu nói: “Nhìn gì, ăn đi… Không! Ngươi xuống giường ăn! Còn dám mang đồ ăn lên giường nữa coi chừng ta xử ngươi!” 

Từ Doãn Xuân mừng rỡ, nhảy xuống giường ăn bánh ngọt. 

Nửa cái bánh bao vẫn nằm trong tay Vệ Tu, Vệ Tu tính vứt nhưng chẳng hiểu sao không nỡ. 

Y cũng không biết mình bị làm sao, cuối cùng cắn một miếng rồi lặng lẽ ăn hết cái bánh bao khô khốc xẹp lép ấy. 

Nửa cái bánh bao dẹt đó là món quà đầu tiên Từ Doãn Xuân tặng y. 

* 

Từ đó về sau, Vệ Tu để Từ Doãn Xuân ăn cùng bàn với mình. 

Từ Doãn Xuân tận mắt thấy Vệ Tu cũng có cơm ăn nên không để thừa nữa, cơm gì cũng ăn sạch sẽ. 

Bởi thế Vệ Tu phát hiện thằng nhóc này chẳng những không kén ăn mà còn thích ăn, ăn khỏe, đúng là một con lợn con. 

Dĩ nhiên Vệ Tu biết, Từ Doãn Xuân không phải chó con, cũng chẳng phải lợn con. 

Nó là Từ Doãn Xuân, một con người. 

Một người hơi ngốc nghếch nhưng luôn nghĩ cho thiếu gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.