Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 62: Ngoại truyện 4



Vệ Tu sống ngày càng mâu thuẫn với bản thân.

Một mặt y cố gắng hết sức phớt lờ cảm xúc của bản thân, mặt khác lại đắm chìm trong những giây phút âu yếm giữa hai người.

Y muốn dẫn Từ Doãn Xuân đi khắp nơi, nhưng dù Từ Doãn Xuân rất dính lấy y thì hắn vốn dĩ là kẻ ham chơi.

Không giống với bản tính cô độc của y, Từ Doãn Xuân có thể trò chuyện với bất kỳ kẻ nào, thỉnh thoảng cũng ra ngoài chơi đùa cùng đồng đội trong quân ngũ.

Vệ Tu luôn nói “ngươi thích đi đâu thì đi “, tuy nhiên trong lòng lại luôn cảm thấy ghen tuông.

Đặc biệt là khi thấy Từ Doãn Xuân nói chuyện với các cô nương, y luôn phải kìm nén xung động muốn tiến tới dẫn người rời khỏi.

“Thiếu gia.” Buổi chiều, Từ Doãn Xuân trèo lên lưng Vệ Tu: “Há miệng.”

“Làm gì vậy?” Vệ Tu nghi hoặc song vẫn há  miệng.

Từ Doãn Xuân nhét một viên kẹo vào miệng Vệ Tu, là một viên kẹo vị hoa quế.

Vệ Tu khẽ cười, Từ Doãn Xuân nói: “Là em gái của Ngũ Trường làm đấy, ngài thấy thế nào?”

Nghe nói là do gái tặng, sắc mặt Vệ Tu lập tức thay đổi, y đẩy Từ Doãn Xuân trên lưng xuống

Có điều Từ Doãn Xuân lại không biết sống chết, đưa túi kẹo trên tay về phía Vệ Tu: “Đây là vị mà thiếu gia thích, tặng cho thiếu gia.”

“Không thích, ngươi tự ăn đi.”

“Rõ ràng là ngài thích mà.”

“Không thích!”

Từ Doãn Xuân thấy phản ứng của Vệ Tu kỳ lạ, liền giơ tay kéo tay áo của Vệ Tu. Vệ Tu vung tay không cho hắn chạm, nhưng tiếc thay, cú vung tay này đã làm những viên kẹo trong tay Từ Doãn Xuân rơi vãi đầy đất.

Lòng Vệ Tu chùng xuống, thầm nghĩ hỏng rồi.

Y chờ đợi Từ Doãn Xuân “oà khóc”, có điều lần này Từ Doãn Xuân lại im lặng, chỉ nhìn y một cái rồi quay người bỏ đi.

Từ Doãn Xuân đã giận.

Thấy Từ Doãn Xuân tức giận, Vệ Tu vốn cảm thấy có lỗi, tuy nhiên giờ cũng bỗng nổi giận vô cớ.

Chỉ là mấy viên kẹo thôi, nổi giận gì chứ? Chỉ vì do cô nương kia tặng?

Vệ Tu cũng xoay người bỏ đi.

Cả hai đều đi, chỉ còn lại mấy viên kẹo cô đơn nằm dưới đất dính bụi bẩn.

Vệ Tu đã tốn nửa canh giờ để giận dữ.

Khi hết giận, y biết mình có lỗi.

Từ Doãn Xuân thân thiết với cô ngương thì đã làm sao? Y có quyền gì không vui?

Đêm đó, Vệ Tu làm cả bàn đầy những món Từ Doãn Xuân thích, sau đó nghiêm mặt gọi Từ Doãn Xuân đi ăn cơm.

Từ Doãn Xuân ngồi bên giường, chẳng thèm để ý tới y.

“Ăn cơm!”

Từ Doãn Xuân quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn y.

“Tùy ngươi.”

Vệ Tu bỏ đi.

Một lúc sau, Vệ Tu bưng một hộp đồ ăn lớn đến, xị mặt đặt xuống trước mặt Từ Doãn Xuân rồi đi.

Lại một lúc sau, Vệ Tu quay lại lần nữa. Y thấy hộp đồ ăn không hề được động vào, thế là bắt đầu giận dữ đút cho Từ Doãn Xuân ăn.

Ban đầu Từ Doãn Xuân không chịu ăn, cứ quay đầu đi mãi. Cuối cùng phát hiện toàn là những món mình thích ăn thế là hắn mới yên lặng để y đút.

Sau bữa cơm, cuối cùng sắc mặt Từ Doãn Xuân trông cũng tốt hơn một chút.

Hắn lấy một cây quạt xếp bắt đầu mày mò, đồng thời lẩm bẩm: “Quả là một cây quạt đẹp.”

“Đã được ngâm dầu hoa quế, quạt lên có mùi hoa quế.”

“Nan quạt được làm từ thép tinh luyện, bền bỉ, nhẹ nhàng, đồng thời có thể dùng làm vũ khí.”

“Trên nan quạt còn có ngăn bí mật.” Từ Doãn Xuân bấm một cái, lộ ra cơ quan: “Trong ngăn có thể đựng thuốc, đựng ám khí, đựng kẹo, đựng loại kẹo hoa quế mà Tiểu Xuân đặc biệt nhờ người ta làm, kết quả bị thiếu gia xấu tính làm rơi đầy đất…”

Vệ Tu nghe mà đỏ mặt, nhưng Từ Doãn Xuân lại mặt tỉnh bơ.

“Tiểu Xuân…”

Từ Doãn Xuân xoay cây quạt trên tay, hướng về phía Vệ Tu, có điều khi Vệ Tu định đón lấy hắn lại rút về.

“Đây là dành cho thiếu gia tốt, không phải dành cho thiếu gia hư.” Từ Doãn Xuân cất cây quạt vào lòng, quay lưng lại với Vệ Tu.

*

Đêm đó Vệ Tu dỗ dành mãi Từ Doãn Xuân mới chịu trao chiếc quạt thiếu gia tốt.

Từ Doãn Xuân nói: “Quà sinh nhật.”

Vệ Tu thở dài: “Sinh nhật ta đã qua được nửa năm rồi…”

Từ Doãn Xuân: “Lúc đó chưa làm xong, ta biết làm sao được?”

Vệ Tu: “Từ thiếu gia nói phải.”

Vệ Tu mân mê chiếc quạt, từ quạt tỏa ra hương quế thơm ngát, ngửi vào khiến lòng người sảng khoái.

Chiếc quạt xếp là do Từ Doãn Xuân tự tay làm, làm rất tinh xảo, khi mở ra, ở đầu quạt còn loáng thoáng hiện lên hai chữ “Vệ Tu”, nhưng khi gấp quạt lại, hai chữ ấy lại biến mất tăm.

Những món quà Từ Doãn Xuân tặng Vệ Tu  luôn khắc hai chữ này bằng kim văn, cổ kính mà trang trọng.

Vệ Tu nhìn hai chữ đó, tưởng tượng dáng vẻ Từ Doãn Xuân khi khắc từng nét từng nét, cảm xúc mãnh liệt gần như trào dâng trong lòng.

Tiểu Xuân, Tiểu Xuân của y.

Một năm trôi qua, lão Hoàng Đế băng hà, Thái tử lên ngôi.

Con trai của Thừa tướng năm xưa nay đã trở thành Thừa tướng, là tâm phúc của Hoàng Đế đương triều.

“Thừa tướng không phải người tốt.” Từ Doãn Xuân nói: “Ta ghét hắn.”

Hoàng Đế tuy nhân từ nhưng lại thiếu chủ kiến.

Hắn thừa biết của mình năng lực không đủ, trong lòng luôn có một phần bất an, sợ hãi đám vương gia, tướng quân nắm giữ binh quyền sẽ mưu phản.

Một Hoàng Đế như vậy dễ nghe lời sàm nịnh, mà Thừa tướng lại tâm cơ sâu nặng.

“Sớm muộn gì cũng sinh biến.” Vệ Tu nói: “Sau khi dẹp yên ngoại tộc ở Tây Bắc ta sẽ từ quan.”

“Tuyệt quá!” Từ Doãn Xuân reo hò: “Lúc đó công tử sẽ có thể cùng ta đi chơi khắp chốn!”

Vệ Tu mỉm cười.

Thiếu gia và Tiểu Xuân nắm tay nhau đi khắp thiên hạ, đó là tương lai mà y hết sức mong chờ.

Tương lai của họ đúng ra phải như thế.

Năm đó, ngoại tộc ở Tây Bắc liên tục xâm phạm, Vệ Tu vâng mệnh đến Thạch Châu thảo phạt.

Như thường lệ, Từ Doãn Xuân sẽ theo hầu bên y.

Nào ngờ ba ngày trước khi xuất chinh Từ Doãn Xuân lại ngã bệnh.

Bệnh đến như núi đổ, Từ Doãn Xuân chỉ có thể nằm liệt giường.

“Tiểu Xuân, dậy uống thuốc nào.”

“Thuốc để bên ngoài, ngài đừng vào đây…” Từ Doãn Xuân khàn giọng nói: “Thiếu gia không thể nhiễm bệnh.”

Bình thường Từ Doãn Xuân rất biết làm nũng, chỉ một chút cảm sốt là đã quấn lấy Vệ Tu, chỉ ăn cháo do Vệ Tu nấu, ngay cả thuốc cũng phải Vệ Tu múc từng thìa từng thìa đút cho, bằng không dù nói thế nào cũng không chịu uống.

Nhưng giờ đây hắn sợ lây bệnh cho Vệ Tu sắp xuất chinh, đến gặp Vệ Tu cũng không dám gặp.

Vệ Tu lo lắng, song cũng biết Từ Doãn Xuân đang lấy đại cục làm trọng.

Đêm trước ngày xuất chinh, Vệ Tu không yên lòng, từ quân doanh trở về nhà.

Y đứng bên cửa khẽ gọi: “Doãn Xuân.”

Từ Doãn Xuân bên trong khàn giọng đáp: “Thiếu gia không được vào.”

“Ta hiểu, ta sẽ không vào, ta chỉ…”

Chỉ là thế nào, Vệ Tu cũng không nói ra lời.

Mới không gặp Từ Doãn Xuân ba ngày mà y đã nhớ hắn như điên.

Bỗng nhiên cửa sổ hé mở một khe hở nhỏ, Từ Doãn Xuân từ đó đưa tay ra.

Vệ Tu hiểu ý hắn, vội đưa tay tới.

Qua khe cửa sổ, Từ Doãn Xuân đan chặt tay với Vệ Tu, như bao lần trước, khi Vệ Tu lo lắng, Từ Doãn Xuân bất an, họ lại lén đưa tay nắm lấy nhau.

Vệ Tu xuất chinh.

Từ Doãn Xuân nói rằng bệnh vừa khỏi sẽ lập tức lên đường theo sau.

Tuy nhiên nửa tháng trôi qua, Vệ Tu không thấy bóng dáng của Từ Doãn Xuân đâu cả, cũng không nhận được một bức thư nào ở nhà.

Cuối cùng thư nhà đã đến.

Vệ Tu gần như phát điên, lúc này dù chỉ nhìn thấy nét chữ của Từ Doãn Xuân cũng khiến y an lòng. Nhưng khi mở thư ra lại là nét chữ của quản gia mới.

“Từ Doãn Xuân một bệnh không dậy.”

Bảy chữ, mỗi chữ đều như cứa một nhát dao lên tim Vệ Tu, đau đến mức y không thể tự lừa dối mình nữa.

… Y không thể không có Từ Doãn Xuân.

… Đó là người y yêu nhất.

*

Quản gia còn nói, Từ Doãn Xuân nằm trên giường bệnh vẫn luôn nhớ mong Vệ Tu, nóng lòng muốn lên đường gặp y, khiến Vệ Tu gần như muốn buông bỏ tất cả trở về bên cạnh Từ Doãn Xuân.

Nhưng y biết mình đang mang trọng trách, nếu muốn trở về, cách duy nhất là giành chiến thắng nhanh nhất có thể.

Đêm đó, cuối cùng tuyết bay lả tả cũng ngừng rơi.

Trong sự tĩnh lặng bao trùm, lão đầu bếp trong quân doanh tay cầm kim nhỏ, từng mũi kim một đâm ngực Vệ Tu.

Từng giọt mực đen nhỏ xuống, cuối cùng đọng lại thành hai chữ “Doãn Xuân”.

Hai chữ “Doãn Xuân” được khắc bằng kim văn, uốn lượn trên ngực, đáp lại hai chữ “Vệ Tu” mà Từ Doãn Xuân đã khắc nhiều lần.

Vệ Tu đã khắc Từ Doãn Xuân lên trái tim mình.

Từ Doãn Xuân là người trong tim y không thể giấu giếm.

Vệ Tu đã giành chiến thắng bằng một tốc độ chưa từng thấy.

Đại quân khải hoàn về triều, Vệ Tu dẫn đầu chỉ muốn lập tức về nhà gặp Từ Doãn Xuân.

Y muốn trở về bên cạnh Từ Doãn Xuân, cho Từ Doãn Xuân xem hình xăm trên tim mình, để Từ Doãn Xuân hiểu được tấm lòng của y.

Y đã lãng phí biết bao nhiêu năm, không muốn đợi chờ thêm nữa.

Tuy nhiên, ngay khi sắp bước vào cửa nhà, Hoàng Đế đã triệu y vào trong cung.

Qua cánh cửa, y đã nghe thấy tiếng cười của Từ Doãn Xuân.

Từ Doãn Xuân cười nói với quản gia: “Đến lúc thiếu gia thấy ta làm nhà bừa bộn thế này chắc chắn sẽ mắng ta, ta phải nhanh chóng dọn dẹp, nếu không sẽ không kịp mất.”

Vệ Tu bất đắc dĩ mỉm cười, nhận chiếu chỉ vào cung.

Y phải cho Từ Doãn Xuân một chút thời gian để dọn dẹp phòng.

“Vệ tướng quân đánh trận này quá đẹp, dân chúng đều gọi Vệ tướng quân là ‘Chiến thần’.”

Trong cung, Hoàng Đế nói với Vệ Tu.

Vệ Tu cụp mắt: “Thần chỉ là tuân theo ý chỉ của bệ hạ mà hành sự thôi.”

Hoàng Đế mỉm cười hiền hòa: “Vệ tướng quân quá khiêm tốn rồi, Vệ tướng quân quả thực xứng đáng với danh hiệu chiến thần, trẫm tự cảm thấy không bằng.”

Vệ Tu không nói gì, chỉ nghĩ rằng hai năm nữa có lẽ sẽ bình định hoàn toàn chiến sự Tây Bắc, khi đó y có thể cùng Từ Doãn Xuân rời đi.

Hai năm nữa, tất cả đều không liên quan đến y, chỉ còn y và Tiểu Xuân.

Vệ Tu nhận thưởng xong, tiện đường ghé qua quân doanh một chuyến, chuẩn bị phân phát đồ cho binh lính dưới quyền.

Nhưng vừa đến đó y đã nghe vài người bàn tán về y và Từ Doãn Xuân.

“Vệ tướng quân vội vã trở về như vậy chẳng phải là vội gặp Từ Doãn Xuân hay sao.”

“Từ Doãn Xuân? Gặp hắn làm gì?”

“Ngươi không biết à? Hắn là…” Kẻ kia hạ giọng: “Nam sủng.”

“Ngươi đừng nói linh tinh!”

“Làm gì có chuyện ta nói linh tinh, từ nhỏ hắn đã được tướng quân đưa về bên cạnh, hai người thân thiết như vậy, ra vào sinh hoạt đều cùng có nhau…” Kẻ đó lại hạ thấp giọng: “Bọn họ luôn ngủ cùng một chỗ.”

“Nói vậy thì đúng là như thế thật.”

“Chuyện này mọi người đều ngấm ngầm hiểu, nhưng ngươi đừng có nói ra ngoài! Thật sự quá bẩn thỉu, ta nói ra mà cũng thấy xấu hổ!”

Vệ Tu không thể nghe thêm được nữa, lửa giận bùng lên, chỉ muốn xông vào chém chết hai kẻ nọ.

Tuy nhiên khi rút kiếm, y chợt nhớ đến hình xăm trên ngực mình.

Hai chữ được khắc từng mũi kim một chính là bằng chứng cho rắp tâm của y.

Y có thể phủ nhận nhất thời, song khi y thổ lộ tình cảm với Từ Doãn Xuân thì chẳng phải đã xác thực những lời đồn đãi ấy sao?

Thế gian này sao có thể chấp nhận chuyện hai người đàn ông ở bên nhau?

Làm sao y có thể không quan tâm đến danh tiếng của Từ Doãn Xuân?

Y nhất thời bị cơn giận làm cho mờ mắt mà quên mất những rào cản của thế gian.

*

Ngày ấy khi Vệ Tu trở về nhà, Từ Doãn Xuân vừa nhìn thấy y đã mừng đến phát điên, lập tức muốn sà vào lòng y. 

Y vội tránh sang một bên: “Mấy ngày bôn ba, cả người toàn là bụi bẩn, đừng chạm vào ta.” 

Từ Doãn Xuân biết y thích sạch sẽ liền thúc giục: “Đã sớm chuẩn bị sẵn nước tắm cho thiếu gia rồi, ngài mau đi tắm rửa đi!” 

Vệ Tu im lặng đi tắm. 

Nhưng chẳng bao lâu sau, Từ Doãn Xuân đẩy cửa bước vào. 

“Thiếu gia, để ta…” 

“Ra ngoài! Không được tiến vào!” Vệ Tu hoảng loạn ôm chặt ngực mình. 

Phản ứng của Vệ Tu quá mãnh liệt, khiến Từ Doãn Xuân ngẩn người không hiểu, đành phải bước ra.  

Bên trong cánh cửa, Vệ Tu vừa hoảng vừa giận, mặt đỏ bừng bừng. 

Nếu để Từ Doãn Xuân phát hiện hình xăm của y y biết giải thích thế nào? 

Thật hồ đồ! Sao y lại nghĩ đến việc xăm lên ngực chứ! Đúng là bị ma xui quỷ khiến! 

*

Đêm đến, Từ Doãn Xuân cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ Vệ Tu lại bất ngờ nổi giận: “Thiếu gia… có thể đi ngủ được chưa?” 

Vệ Tu ngồi bên mép giường, biểu cảm phức tạp. 

Thấy y không đáp, Từ Doãn Xuân định trèo lên giường, nhưng Vệ Tu đột nhiên lên tiếng: “Từ nay về sau, chúng ta ngủ riêng đi.” 

“Hả?” 

Từ Doãn Xuân sững sờ, Vệ Tu không đợi hắn khóc lóc đã nói tiếp: “Sớm muộn gì ta cũng phải lấy vợ sinh con, cứ ngủ chung với ngươi mãi thì thật không ra thể thống gì cả, truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười chê.” 

Vệ Tu quá nghiêm túc, Từ Doãn Xuân nhận ra lần này dù hắn có khóc quấy thế nào Vệ Tu cũng không nhượng bộ. 

Vì thế Từ Doãn Xuân không khóc, chỉ hỏi: “Thiếu gia sợ cô nương không muốn thiếu gia sao?” 

Vệ Tu hít sâu một hơi: “Phải. Ngươi cũng không muốn ta bị người ta cười nhạo chứ?” 

Từ Doãn Xuân suy nghĩ một lát: “Tiểu Xuân không thể để người khác cười nhạo thiếu gia.” 

Từ Doãn Xuân đã đặt nửa người lên giường, nhưng rồi thẳng lưng ngồi dậy, lại lưu luyến vu.ốt ve nếp nhăn trên giường: “… Không thể hoãn thêm chút nữa hay sao?” 

Vệ Tu nói: “Ta đã hai mươi hai, sớm muộn cũng phải cưới vợ… biết đâu đầu xuân là cưới.” 

“Ồ.” Từ Doãn Xuân tiu nghỉu. 

Hắn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Đến bên cửa, hắn lại quay đầu hỏi: “Thiếu gia… không phải không cần Tiểu Xuân nữa chứ?” 

Hắn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói lại run rẩy. 

Vệ Tu quay mặt sang chỗ khác: “Đừng nghĩ lung tung nữa, mau đi ngủ đi, ta mệt rồi.” 

Từ Doãn Xuân đứng bên cửa một lúc, cuối cùng lặng lẽ rời đi. 

Tám năm trước, Vệ Tu chỉ mong cái tên nhóc hay khóc kia nhanh chóng tự ngủ một mình. 

Tám năm sau, nguyện vọng năm xưa của Vệ Tu đã thành hiện thực. 

*

Từ ngày hôm ấy, Vệ Tu không còn ngủ chung giường với Từ Doãn Xuân, càng không cùng hắn tắm rửa nữa. 

Vệ Tu thậm chí luôn bọc kín người, không để lộ chút da thịt nào. 

Ban đầu Từ Doãn Xuân không quen, nhưng hắn vốn một lòng tin tưởng thiếu gia của mình, thiếu gia nói sao hắn sẽ tin vậy. 

Hắn còn thường trêu Vệ Tu: “Có phải thiếu gia có thủ cung sa không vậy?” 

Vệ Tu nghiêm mặt: “Không có.” 

“Vậy chắc chắn là sau lưng xăm hai chữ ‘nam đức’ rồi.” 

“Thật thì đã sao? Liên quan gì đến ngươi hả?” 

“Tiểu Xuân thích thiếu gia nhất, đương nhiên là có liên quan.” Từ Doãn Xuân vừa nói vừa trèo lên lưng Vệ Tu. 

Vệ Tu vốn không muốn để Từ Doãn Xuân tiếp tục chui vào lòng mình, nhưng mỗi khi đẩy hắn ra, ánh mắt buồn bã của Từ Doãn Xuân lại khiến y không nỡ cứng rắn. 

Cuối cùng y đành ngầm cho phép Từ Doãn Xuân tiếp tục nghịch ngợm khắp nơi, chỉ là không để hắn quấn quá lâu. 

Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia xăm rồi ta cũng muốn xăm.” 

Vệ Tu nghiêm mặt: “Xăm chữ lên rồi cả đời không xóa được nữa, ngươi không được làm bậy.” 

Từ Doãn Xuân: “Cả đời thì sao chứ? Lúc đầu thiếu gia dẫn ta về nhà chẳng phải cũng là chuyện cả đời sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.