Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 63: Ngoại truyện 5



Hành động bảo thủ của Vệ Tu khiến mọi người không khỏi ghé mắt. 

Ban đầu có người còn bảo rằng y cãi nhau với Từ Doãn Xuân, chỉ dăm bữa nửa tháng là lại bình thường. 

Nhưng đông qua xuân tới, mãi đến giữa mùa hè khi ai nấy đều đã thay trang phục mỏng nhẹ, chỉ riêng Vệ Tu vẫn xấu hổ khi gặp người khác, quấn mình kín mít, bấy giờ mọi người mới giật mình nhận ra chuyện này chẳng phải dăm bữa nửa tháng nữa. 

Lại có người nhớ tới chuyện Tiên Đế phái một cung nữ đến cho Vệ Tu làm Vệ Tu sợ đến mức nửa đêm bỏ trốn khỏi cung, dường như cũng chứng tỏ được sự bảo thủ của Vệ Tu vốn đã có từ lâu rồi. 

Sau đó trong một lần yến tiệc, một người hầu vấp ngã, vô tình làm đổ nước trà lên người Vệ Tu. Bộ y phục thấm đẫm nước trà trở nên nửa trong suốt, thoáng để lộ làn da nơi ngực y. 

Vệ Tu hoảng loạn che thân, thậm chí cúi đầu rời đi vội vã trước mặt mọi người. 

Hành động gần giống tiểu thư khuê các ấy càng khiến tin đồn thêm phần vững chắc. 

… Vệ tướng quân chẳng gần nữ sắc, cũng chẳng gần nam sắc, chỉ e trên người thật sự có một nốt “thủ cung sa”. 

Từ đó trong mắt mọi người, Vệ Tu trở thành một thiếu gia giữ gìn trinh tiết, ai nhìn thấy cũng phải thốt lên một câu: “Thật đúng là một chàng trai thuần khiết.” 

*

Những lời ra tiếng vào Vệ Tu đều nghe thấy hết, biết mình thường bị người ta đem ra giễu cợt. 

Nhưng y cũng biết không còn kẻ nào dám nhạo báng Từ Doãn Xuân, càng không có ai nghi ngờ tấm lòng y dành cho hắn, thế nên y cũng ngầm chấp nhận những lời trêu chọc ấy. 

Như vậy cũng tốt, cái nhìn của bàn dân thiên hạ vừa hay giúp y kìm lại những rung động không nên có. 

Từ Doãn Xuân là người hầu của y, là thị vệ của y, là người duy nhất y nương tựa để sống, là mạng sống của y. 

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. 

*

Lại qua một năm, Từ Doãn Xuân tròn hai mươi tuổi. 

Tính từ ngày Vệ Tu mang hắn về nhà đã tròn mười năm trôi qua. 

Hai năm nay, để trốn tránh những tình cảm khó lòng kìm nén, Vệ Tu dồn hết tâm sức vào việc quân. 

Đúng lúc Đại Lương liên tục giao tranh với ngoại tộc Tây Bắc, sự chuyên tâm của Vệ Tu giúp y liên tục thắng trận, danh hiệu “chiến thần” càng thêm vang dội. 

Cuối cùng, trận chiến quyết định đã đến. 

Nếu có thể đẩy lui quân địch, Tây Bắc sẽ chào đón vài chục năm yên bình. 

Từ Doãn Xuân cưỡi ngựa bên cạnh Vệ Tu: “Đánh xong trận này thiếu gia có thể từ quan được rồi chứ?” 

Vệ Tu điềm tĩnh đáp: “Nếu mọi chuyện thuận lợi, tự nhiên sẽ vậy.” 

Nhưng Vệ Tu hiểu trận chiến này chẳng dễ dàng. 

Trong hai năm qua y cảm nhận được sự kiêng kị của Hoàng Đế dành cho mình. 

Ấy là chưa kể đã đến nước cờ cuối cùng, vậy mà Hoàng Đế lại lâm trận thoái lui, có ý định hoà đàm với ngoại tộc. 

Hai phe chủ chiến và chủ hòa trong triều tranh luận không ngớt, lần xuất chinh này của Vệ Tu vẫn là kết quả của việc phe chủ chiến dốc sức đấu tranh. 

“Đến lúc đó thiếu gia có thể cùng ta rong chơi khắp chốn! Nhưng về nhà thì phải ăn một bát mì tôm thiếu gia nấu trước đã, ta thèm lâu lắm rồi.” 

Từ Doãn Xuân vẫn mang dáng vẻ vô tư lự như mọi khi. 

Không phải hắn không biết tình hình hiện tại, chỉ là hắn luôn tin rằng thiếu gia nhà không gì là không làm được, chắc chắn có thể hóa nguy thành an. 

Thấy hắn như vậy, Vệ Tu cũng thoáng thả lỏng, quay sang nói với hắn: “Ngươi cũng chẳng còn nhỏ nữa, nên lập gia đình, dựng nghiệp đi thôi.” 

Từ Doãn Xuân: “Ta không lập gia đình đâu, ta chỉ muốn ở bên thiếu gia. Sau này thiếu gia đi đâu ta đi theo đó, hai ta cùng nhau đi khắp thế gian.”

Vệ Tu khẽ cười: “Đeo bám quá đấy.” 

Từ Doãn Xuân: “Ta cứ đeo bám đấy, ngài làm gì được ta?” 

Vệ Tu: “Sợ ngươi rồi.” 

Cuối cùng ngày thiếu gia và Tiểu Xuân cùng nhau đi khắp thế gian cũng gần kề.

*

Hai quân giao chiến mấy hồi. 

Ban đầu hoàng cung còn gửi đến vài đạo thánh chỉ, vừa muốn khuyên Vệ Tu thu binh lại vừa nói năng mơ hồ bảo Vệ Tu tự mình định đoạt. 

Nhưng sau khi chính thức giao chiến, sứ giả không còn mang đến bất kỳ tin tức nào nữa. 

Vệ Tu ở đây bận rộn sứt đầu mẻ trán, thiếu người lải nhải bên tai, ngược lại càng thêm thoải mái. 

Cuối cùng Đại Lương đại thắng. 

Ngày chiến thắng hôm ấy đã gần kề đông chí, trên chiến trường đổ trận tuyết to.

Trên người Vệ Tu dính máu quân địch, ngoảnh đầu nhìn lại thấy Từ Doãn Xuân cũng mặt mày lấm lem dính đầy máu tươi. 

Từ Doãn Xuân đúng lúc tìm đến y, hai người cách nhau biển máu và tuyết lớn, nhìn nhau từ xa. 

… Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Cả hai thầm nghĩ. 

Bảy ngày sau, đại quân khải hoàn hồi triều. 

Vệ Tu trong đám ngựa xe đông đúc ngó nghiêng, không thấy Từ Doãn Xuân đâu. 

Mãi y mới nhìn thấy hắn. Chỉ thấy hắn đang cưỡi ngựa, tay không biết cầm thứ gì hí hoáy. 

Về đến nhà, Từ Doãn Xuân thoắt cái đã trốn vào trong phòng mình. 

Vệ Tu thấy vậy cũng chẳng lạ, nghĩ chắc hắn lại tìm ra thứ gì thú vị, mày mò đồ của mình rồi. 

Vệ Tu vào cung một chuyến, Hoàng Đế dường như quên hẳn những tranh chấp trước đó, đối với Vệ Tu cực kỳ khách khí. 

Sự thay đổi tinh tế ấy Vệ Tu nhìn rõ trong mắt, thuận thế liền nhắc với Hoàng Đế ý định từ quan. 

“Vệ tưởng quân…” Hoàng Đế kinh ngạc song nói: “Để trẫm suy nghĩ.” 

Đêm đó sau khi Vệ Tu rời cung, thừa tướng và Hoàng Đế xảy ra tranh cãi kịch liệt. 

Tuy nhiên chuyện này không ai hay biết, Vệ Tu càng chẳng biết gì. 

Hôm sau, từ lúc sáng sớm Vệ Tu đã tự mình ra chợ mua tôm. 

Vài ngày nữa là đến tiết tiểu hàn, trời đông giá rét, trên chợ vốn không có tôm huống chi là tôm có trứng. 

Vệ Tu hết cách đành cưỡi ngựa xuôi nam, tìm mãi mới mua được đồ. 

Trong viện, Vệ Tu vừa bóc tôm vừa ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Từ Doãn Xuân. 

Hai ngày nay Từ Doãn Xuân đóng cửa không ra, không biết lại đang mê mẩn thứ gì. 

Vệ Tu nghĩ đến cái tính dễ say mê của Từ Doãn Xuân, không nhịn được lắc đầu cười. 

Nhưng cười rồi y lại thấy mình chỉ vì một câu “muốn ăn mì tôm” của Từ Doãn Xuân mà ngàn dăm xa xôi chạy đi tìm kiếm, dường như cũng chẳng khá hơn là bao. 

Vệ Tu bận rộn cả ngày, lọc trứng tôm, não tôm, thịt tôm, lại lột dầu tôm, làm tôm tẩm bột, vất vả lắm mới làm ra được món mì tôm mà Từ Doãn Xuân muốn ăn. 

“Doãn Xuân, ăn mì này.” Vệ Tu gõ cửa. 

“Không ăn.” Từ Doãn Xuân ở trong phòng đáp. 

Vệ Tu lại nói: “Không phải ngươi muốn ăn mì tôm sao? Thiếu gia nhà ngươi làm cho ngươi rồi.” 

“Chờ chút, đang bận.” Từ Doãn Xuân lại nói. 

Bình thường Từ Doãn Xuân chính là vậy, một khi bận rộn với đạo cụ trong tay hắn cứ như biến mất khỏi nhân gian, nhiều lần Vệ Tu gọi cũng không về. 

Vệ Tu từng đau đầu vì chuyện ấy, nhưng lại nghĩ Tiểu Xuân nhà mình thông minh chuyên tâm như vậy, ngược lại còn cảm thấy hơi tự hào. 

Nhưng giờ đây Vệ Tu bận rộn cả ngày lại bị hắn lạnh nhạt như thế, khiến y khó tránh khỏi bực mình: “Nhanh lên, không ăn mì sẽ nát đấy.” 

Từ Doãn Xuân: “Ta sắp hết thời gian rồi! Không rảnh!” 

Vệ Tu: “Ngươi bận gì mà đến mức không có thời gian! Ra đây!” 

Từ Doãn Xuân bắt đầu giả điếc. 

Vệ Tu nén chút kiên nhẫn cuối cùng, lại hỏi: “Ra đi, Tiểu Xuân không đói sao?” 

Từ Doãn Xuân vẫn không lên tiếng. 

Vệ Tu tức giận, không nhịn được bảo: “Đói chết luôn đi!” 

Vệ Tu phất tay áo rời đi.

*

Trong phòng, Từ Doãn Xuân vẫn chưa biết Vệ Tu đã rời đi, vẫn đang mải miết bận rộn. 

Mãi đến khi khó khăn lắm hắn mới nhớ ra mình đói, bước ra khỏi cửa phòng, bấy giờ mới phát hiện hóa ra lại một ngày nữa đã trôi qua, giờ đã là trưa ngày hôm sau rồi. 

“Thiếu gia, ta đói.” Từ Doãn Xuân bắt đầu cào cửa: “Ăn gì đây?” 

Vệ Tu không để ý đến hắn. 

“Thiếu gia, Tiểu Xuân của ngài đói rồi.” Từ Doãn Xuân cào không ngừng: “Thiếu gia! Mau ra đây!” 

Vệ Tu vẫn không đáp lại. 

“Doãn Xuân.” Từ xa, quản gia khẽ vẫy tay ra hiệu cho Từ Doãn Xuân lại gần. 

“Tướng quân đang giận đấy.” Quản gia nói: “Hôm qua ngài ấy bận rộn cả ngày không cho bọn ta giúp, tất cả chỉ để làm cho ngươi một bát mì.” 

Từ Doãn Xuân nghe quản gia kể rõ đầu đuôi, lòng biết mình đã gây họa. 

Thiếu gia vì một câu nói của hắn mà bận rộn cả ngày, vậy mà hắn lại giả điếc giả câm! Chẳng trách thiếu gia giận dữ như vậy! 

Từ Doãn Xuân vội vàng chạy lại cào cửa: “Ta biết lỗi rồi, thiếu gia để ý đến Tiểu Xuân đi mà!” 

Bên trong cửa, Vệ Tu nghe tiếng van xin của Từ Doãn Xuân mà lòng hơi mềm. 

Nhưng vừa nghĩ đến việc mình toàn tâm toàn ý vì Từ Doãn Xuân, vậy mà Từ Doãn Xuân lại chẳng bao giờ xem trọng, đã thế mình vẫn không sửa được trái tim này, tức càng tức hơn. 

Vừa tức Từ Doãn Xuân, vừa tức chính mình. 

Bên ngoài cửa, Từ Doãn Xuân thấy y không để ý đến mình thì vô cùng tủi thân.

Đúng là hắn đã sai trước, nhưng chẳng phải hắn cũng bận rộn vì thiếu gia sao? Sao thiếu gia lại nhỏ nhen vậy chứ? 

“Dù sao ngài cũng chỉ muốn thấy ta đói chết thôi!” Từ Doãn Xuân buông xuống một câu rồi bỏ đi. 

* 

Ngày ấy Từ Doãn Xuân lại tự nhốt mình trong phòng, tức giận tiếp tục nghịch ngợm đồ đạc của mình, tình nguyện đói bụng cũng không chịu ra ngoài. 

Một ngày trôi qua, ngày mới lại đến. 

Tiểu Hàn tới. 

Mười năm trước, chính vào ngày Tiểu Hàn Vệ Tu và Từ Doãn Xuân gặp nhau. 

* 

Tiểu Hàn năm nay giống hệt mười năm về trước, lạnh đến lạ thường, tuyết lớn rơi không ngừng nghỉ, gần như che phủ vạn vật. 

Từ Doãn Xuân bước ra khỏi phòng, thấy sân viện đầy tuyết, trời đất yên tĩnh đến lạ kỳ. 

Hắn cầm trên tay món quà định tặng Vệ Tu. 

Những ngày qua sở dĩ hắn đóng cửa không ra ngoài là vì bận rộn làm quà sinh nhật cho Vệ Tu. 

Năm nay hắn có hơn nửa thời gian đi theo Vệ Tu chinh chiến ở ngoài, mãi đến khi chiến sự kết thúc mới có thời gian bắt tay chuẩn bị. 

Sinh nhật của Vệ Tu đã qua từ lâu, hắn nghĩ ít nhất cũng phải tặng quà vào ngày Tiểu Hàn. 

… Chỉ là thiếu gia thối kia lại giở tính cãi nhau với hắn. 

Nhưng không sao, hắn đã làm ra một thứ tốt, chắc chắn thiếu gia sẽ thích. 

Đến lúc đó hắn chỉ cần lăn vài vòng trong lòng thiếu gia, trèo loạn vài cái trên lưng, chắc chắn thiếu gia sẽ nguôi giận. 

Từ Doãn Xuân nghĩ đến đây lòng đầy vui sướng, khẽ cười thầm. 

* 

Từ Doãn Xuân định ra ngoài một chuyến, nhưng khoảnh khắc hắn đẩy cửa lớn, một âm thanh cực nhỏ lọt vào tai hắn. 

Cạch. 

… Có người lặng lẽ rút kiếm trong trận tuyết lớn. 

* 

Trong phòng, Vệ Tu vận triều phục, chuẩn bị vào cung. 

Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Từ Doãn Xuân bước vào. 

Tên tiểu tử to gan… Vệ Tu thấy sắc mặt Từ Doãn Xuân khác lạ, lập tức hiểu đã có chuyện xảy ra. 

Hai người không nói lời nào, Vệ Tu cầm kiếm còn Từ Doãn Xuân vội vàng lấy thuốc giấu trong tủ ra.

*

Bên ngoài, tầng tầng lớp lớp binh lính bao vây tướng quân phủ chật kín như nêm, chuẩn bị chờ lệnh là sẽ lập tức xông thẳng vào phủ tướng quân. 

Hoàng Đế đã ban thánh chỉ: phản tướng Vệ Tu ở ngoài kia dám chống lại lệnh rút quân của Hoàng Đế, ý đồ mưu phản, phải lập tức xử tử. 

Phủ tướng quân không có mật đạo, cho dù Vệ Tu mọc cánh cũng khó thoát. 

*

Đột nhiên, một mũi tên từ trong phủ bắn ra. 

Mũi tên ấy vừa lao tới liền nổ tung, phun ra bột thuốc khắp trời, khiến đám người xung quanh liên tục ho sặc sụa. 

Đúng lúc ấy, cổng phủ tướng quân bật mở, hai con ngựa phi nước đại lao ra ngoài. 

Vệ Tu và Từ Doãn Xuân đã trốn thoát. 

*

Vệ Tu đánh đòn phủ đầu, một mình một ngựa dẫn đầu. 

Trên người Từ Doãn Xuân mang theo thuốc, cưỡi ngựa trở tay bắn mấy mũi tên, mỗi mũi đều có thể hạ gục cả một đám người. 

Hai người ra tay khiến đám đông không kịp xoay sở, vậy mà lại giết ra một đường máu, quả thực chạy thoát ra ngoài. 

Giữa trời tuyết lớn, hai người đột phá trùng vây, thúc ngựa phi về phương xa. 

Ai ngờ đâu cảnh dắt tay nhau đi khắp thế gian của họ lại vội vàng đến thế. 

*

Vất vả lắm mới thoát khỏi truy binh, cuối cùng hai người cũng có thể nghỉ ngơi đôi chút. 

Từ Doãn Xuân nhìn Vệ Tu, run rẩy chỉ muốn nép vào lòng y. 

Nhưng hắn vừa chạm đến Vệ Tu, bên ngoài lại vang lên tiếng động, hai người lập tức lên đường. 

*

Hoàng Đế không chỉ phái thường binh mà còn điều động vài đội sát thủ. 

Những sát thủ này từng người đều mang tuyệt kỹ, đủ sức một mình chọi trăm. 

Lần này Hoàng Đế tìm gần trăm sát thủ đến, chỉ e Vệ Tu không chết không thôi. 

Hai người giao đấu với chúng mấy lần, gian nan lắm mới lại phá vây trốn thoát. 

Giữa trận hỗn chiến, ngựa của Từ Doãn Xuân bị bắn ngã, hắn đành tung người, cùng Vệ Tu cưỡi chung một ngựa. 

*

Từ Doãn Xuân ngồi sau lưng Vệ Tu, giết đến kiệt sức. 

Thanh kiếm của hắn đã gãy, thuốc trên người cũng đã cạn sạch, chỉ còn lại một mũi tên tẩm độc cuối cùng. 

“Thiếu gia…” Từ Doãn Xuân thì thầm. 

Giọng hắn bị gió tuyết cuốn đi, Vệ Tu không nghe thấy. 

Hắn quay đầu lại, truy binh phía sau vẫn không ngừng đuổi tới. 

Hắn giương cung, bắn ra mũi tên cuối cùng. 

Một đám người ngã xuống, song một đám khác lại tiến lên. 

“Tiểu Xuân, phía trước có vách đá, cố lên…” 

Giọng Vệ Tu cũng bị thổi tan trong gió tuyết vô tình, Từ Doãn Xuân không nghe thấy. 

Từ Doãn Xuân chỉ quay đầu, đôi mắt trong veo phản chiếu những mũi tên đang lao về phía hắn. 

Thời gian dường như trở lại tiết Tiểu Hàn năm ấy, trên thao trường, hắn chờ những mũi tên từ đám hoàng tử bắn vào người mình. 

Nhưng lần này hắn đã không còn lẻ loi cô độc. 

Hắn quay đầu, ánh mắt cuối cùng hướng về Vệ Tu. 

Trong mắt hắn chỉ có Vệ Tu, từ đầu đến cuối chỉ có thiếu gia của hắn. 

Thật tốt biết bao, là thiếu gia đã dẫn Tiểu Xuân trốn đến nơi xa chỉ có hai người bọn họ. 

*

Vệ Tu thúc ngựa phi qua vách đá, song vẫn không dám khinh suất. 

Y phi ngựa băng qua cánh đồng tuyết mênh mông, mãi cho đến khi không còn một ai đuổi theo mới dừng. 

Trời đất tĩnh lặng, tuyết lặng lẽ rơi. 

“Tiểu Xuân?” Vệ Tu khẽ gọi. 

Từ Doãn Xuân phía sau im lặng. 

“Tiểu Xuân, nói đi.” 

Từ Doãn Xuân không trả lời, giống như cái ngày hắn giận dỗi đứng sau cánh cửa không thèm lên tiếng với Vệ Tu. 

“Sao vẫn không để đến ý thiếu gia? Tiểu Xuân, nói đi!” 

Từ Doãn Xuân im lặng, chỉ tựa vào lưng Vệ Tu như thường lệ, dường như giây tiếp theo sẽ cười gọi y “thiếu gia”. 

Nhưng Từ Doãn Xuân không nói gì, chỉ có mùi máu tanh nồng nặc truyền đến. 

Vệ Tu biết Tiểu Xuân của y chết rồi.

*

Sau lưng Từ Doãn Xuân cắm đầy tên, toàn thân đẫm máu. 

Khi Vệ Tu ôm hắn xuống ngựa, người hắn đã lạnh như tuyết, cơ thể chẳng còn chút hơi ấm cuối cùng nào. 

Vệ Tu không rơi một giọt nước mắt, chỉ thấy mông lung. 

Tiểu Xuân của y sao lại không còn nữa? Đây là một giấc mộng sao? 

Vệ Tu nhẹ nhàng rút từng mũi tên trên người Từ Doãn Xuân, ôm người vào lòng, thậm chí không biết bước tiếp theo mình nên làm gì. 

Trốn sao? Y trốn làm gì? Tiểu Xuân của y đã không còn nữa. 

Vệ Tu ôm Từ Doãn Xuân ngồi giữa trời tuyết, bông tuyết không ngừng phủ xuống, nhuộm trắng đầu của hai người. 

Như thể lẽ ra họ vốn nên cùng nhau răng long đầu bạc.

* 

Vệ Tu tìm thấy trên người Từ Doãn Xuân một cây nỏ liên hoàn, cây nỏ được chế tác tinh xảo, nhấn vào một chỗ nào đó sẽ bật ra một hộp nhỏ đựng kẹo hoa quế. 

Kẹo hoa quế rơi vãi đầy đất, Vệ Tu ngơ ngác nhìn. 

Ở cuối cây nỏ khắc hai chữ “Vệ Tu” bằng kim văn. 

Thì ra mấy ngày nay Từ Doãn Xuân bận rộn làm quà sinh nhật cho y. 

Chắc hẳn Từ Doãn Xuân định hôm nay tặng y, bởi Tiểu Hàn là ngày bọn họ lần đầu gặp gỡ. 

Vệ Tu cầm cây nỏ liên hoàn, nhắm vào vị trí trái tim mình, nơi có khắc hai chữ “Doãn Xuân”. 

Nhưng tên đã bắn hết, y nhấn mãi, càng thêm mờ mịt. 

Sao ngay cả chết cũng không thể? 

* 

Vệ Tu chôn Từ Doãn Xuân ở một nơi chỉ mình y biết. 

Y quyến luyến vu.ốt ve gương mặt Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia đi một lát rồi về, Tiểu Xuân đợi chút nhé. Nơi này không có chuột lớn, ngươi không cần sợ.” 

* 

Từ ngày ấy, Đại Lương đổi trời. 

Vệ Tu công cao chấn chủ, Hoàng Đế luôn sợ Vệ Tu sớm muộn sẽ phản, dưới sự xúi giục của Thừa tướng, liền ra tay trước. 

Ai ngờ không giết được Vệ Tu, Vệ Tu quay về còn đúng như ý Hoàng Đế muốn, làm phản. 

* 

Vệ Tu diệt sạch những kẻ liên quan đến ngày ấy. 

Phàm là kẻ nào đồng ý để Hoàng Đế ra tay, không một ai thoát. 

Thừa tướng bị nhốt vào đại lao, bỏ đói vài ngày, sau đó bị lăng trì ngàn nhát mà chết. 

Tam hoàng tử ngày xưa bị nhốt vào địa lao đầy chuột, bị gặm đến toàn thân đầy lỗ máu, cổ đeo dây thừng, bị buộc vào ngựa chạy kéo lê một ngày. 

Còn Hoàng Đế cũng sau vài ngày bỏ đói, bị Vệ Tu tự tay dùng cây nỏ liên hoàn của Từ Doãn Xuân bắn chết bằng loạn tiễn. 

Bọn chúng đau đớn cầu xin, xin Vệ Tu tha mạng nhưng Vệ Tu chỉ hỏi chúng một câu: “Tiểu Xuân của ta sao lại mất rồi?” 

* 

Chỉ một năm sau, Đại Lương đổi chủ. 

Vệ Tu đứng giữa điện, phía sau là văn võ bá quan quỳ lạy hô to “Hoàng thượng vạn tuế”. 

Cảnh tượng ấy Vệ Tu chỉ thấy nực cười. 

Không có Từ Doãn Xuân, một khắc cũng khó chịu, sống vạn năm chẳng phải là tra tấn sao? 

* 

Vệ Tu không nuốt lời. 

Cuối cùng y giao lại ngai vàng cho kẻ khác, vội vã trở về nơi chôn cất Từ Doãn Xuân. 

Đông rét đã qua, trước mộ Từ Doãn Xuân mọc lên vài bông hoa nhỏ, xuân đến, lại là một mùa xuân thật đẹp. 

“Tiểu Xuân đợi lâu rồi.” 

“Thiếu gia không bỏ Tiểu Xuân đâu.” 

Vệ Tu nâng kiếm. 

“Tiểu Xuân cũng không được bỏ thiếu gia.”  

Những cánh hoa bị máu Vệ Tu bắn lên, máu tươi lại từ cánh hoa nhỏ xuống dưới đất. 

Lần này Vệ Tu sẽ không đẩy Từ Doãn Xuân ra nữa. 

* 

Vệ Tu vốn vốn tưởng sau khi chết là có thể thấy hồn phách Từ Doãn Xuân đang đứng đợi mình. 

Nhưng y lại đến một thế giới kỳ quái rực rỡ ánh sáng. 

Thế giới ấy đầy những người mặc quần áo lạ lùng, ra vào qua những cánh cửa phát sáng, bàn luận những chuyện y chẳng hiểu. 

Có người đưa cho y một tấm thẻ viết hai chữ “Vệ Tu”, bảo y đeo lên ngực. 

Y đeo thẻ, ngơ ngác bước qua dòng người. 

Cho đến khi giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên bên tai y. 

“Nhưng mà thiếu gia nhà tôi rất có tiềm năng làm phản diện.” 

“Mặt đơ, mắc bệnh sạch sẽ, cố chấp, cay nghiệt, đỏng đảnh, trai già còn zin, dỗi thầm, giết người không chớp mắt.” 

“Dù là con chó con mèo đáng yêu đi ngang qua ngài ấy cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.” 

… 

Vệ Tu dồn hết sức lực mới giữ vững được gương mặt căng cứng, cố gắng không để lệ rơi. 

Cuối cùng người ấy quay đầu, khuôn mặt mang theo vẻ tinh nghịch quen thuộc, vừa hoảng hốt vừa cười cợt hỏi: “Thiếu gia, sao lại là ngài?” 

Vì ta rất nhớ em. 

Vệ Tu không đáp, chỉ sợ mở miệng sẽ không giấu nổi nỗi tương tư. 

… Vì thiếu gia không thể không có Tiểu Xuân. 

 – Kết thúc ngoại truyện kiếp trước


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.