1
Từ Doãn Xuân và Vệ Tu đã kết hôn. Những nhân vật bia đỡ đạn quan trọng của thế giới này kẻ thì kết hôn, kẻ thì vào bệnh viện tâm thần, còn nhân vật thụ chính thì bắt đầu một lòng rèn luyện bản thân, quyết định trở thành một Omega mãnh 1 nổi tiếng.
Về phần cha mẹ hai bên, những nhân vật phản diện phụ chẳng mấy quan trọng, tự nhiên là bị đẩy lùi khỏi vị trí nhân vật hạng hai.
Nói cách khác, cốt truyện đã không thể đảo ngược, thế giới thực sự thuộc về hai người bọn họ.
Mỗi ngày Vệ Tu đều cần mẫn làm một thiếu gia chăm chỉ hướng lên, ra ngoài kiếm tiền, học hành, về nhà quét dọn, nấu ăn, an phận chấp nhận số phận đến mức có thể xưng là tấm gương nam đức.
Còn Từ Doãn Xuân cũng cam chịu số phận, chẳng hề kháng cự trước sự trêu đùa tàn nhẫn của định mệnh, triệt để sa đọa thành một người hầu được thiếu gia chiều hư.
2
Hôm ấy Hạ Diên dẫn theo con nhỏ đến thăm. Gã và Omega của mình định đi hưởng thụ thế giới hai người, tuy nhiên bảo mẫu lại đột nhiên có việc, phải trễ ba tiếng mới đến được.
Hạ Diên nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gửi tạm đứa nhỏ cho Vệ Tu.
Vệ Tu giờ đây rất dễ nói chuyện: “Không sao, vừa khéo tao cũng muốn gặp mày, cứ dẫn đứa nhỏ qua đây.”
Hạ Diên đi đến, đứa nhỏ chừng bảy, tám tháng tuổi sở hữu đôi mắt mèo to tròn.
“Nó không quấy lắm, cũng dễ trông nữa.” Hạ Diên nói: “Buổi tối bảo mẫu sẽ đến đón nó.”
“Có vội lắm không?” Vệ Tu bảo: “Vào nhà uống miếng nước đã.”
Mấy hôm trước Vệ Tu nghe Từ Doãn Xuân kể lể, nói Hạ Diên ngày xưa chơi bời phóng túng, giờ nhìn dáng vẻ bố bỉm, chẳng ai ngờ nổi trước kia gã từng là một thiếu gia xấu xa.
Hạ Diên cảm ơn: “Tốt quá, hôm nay bận chăm đứa nhỏ cả ngày sắp chết khát đây… sao cốc lại to thế này?”
Vệ Tu: “Không sao, uống nhiều một chút… ồ.”
Khoảnh khắc Hạ Diên vừa đưa tay nhận, tay Vệ Tu trượt một cái, cả cốc trà lớn đổ hết lên người Hạ Diên.
Hạ Diên: “…”
Vệ Tu giọng điệu bình thản: “Xin lỗi, mày sẽ không để bụng chứ?”
Xa xa, Từ Doãn Xuân chứng kiến cảnh ấy ôm đứa bé cười hả hê trên nỗi đau của kẻ khác.
3
Hạ Diên sửng sốt, chỉ cảm thấy câu nói quen thuộc đến lạ.
Đúng vậy, gã cũng từng “vô tình” hất nửa chén rượu lên người Từ Doãn Xuân… chỉ có điều chén rượu ngày ấy của gã nhỏ xíu, đâu như Vệ Tu cầm hẳn cốc nước to tướng thế này! Toàn bộ quần áo của gã giờ đã ướt nhẹp!
Toàn thân Hạ Diên nước nhỏ tòng tòng, vừa thảm hại vừa câm nín, quay sang bảo Từ Doãn Xuân: “Ngày trước là tôi khốn nạn, thật sự xin lỗi cậu.”
Từ Doãn Xuân: “Không sao, mọi người đùa giỡn thôi mà!”
Hạ Diên: “Cậu nói đúng lắm! Là tôi khốn nạn!”
Hạ Diên vội vàng quay sang nói với Vệ Tu: “Là tao không biết sống chết bắt nạt Từ Doãn Xuân.”
Vệ Tu khẽ gật cằm: “Biết sai mà sửa, lần này tha cho mày đấy.”
Vệ Tu lại nói thêm: “Vốn dĩ định cho mày uống sữa bò, phải cảm ơn Từ Doãn Xuân sáng nay đã giúp mày uống hết chỗ sữa đó.”
Hạ Diên: “…”
Hạ Diên chỉ biết tự nhủ may mắn vì ngày xưa mình chưa khốn nạn đến cùng, bằng không hôm nay chẳng biết sẽ chết kiểu gì.
4
Thù lớn được báo, Vệ Tu tốt bụng rót lại cốc khác cho Hạ Diên, còn lấy thêm khăn.
Hạ Diên: “Bao giờ chúng mày sinh con?”
Vệ Tu: “Sinh cái gì chứ? Bản thân Từ Doãn Xuân đã là một đứa trẻ rồi.”
Lúc này đứa bé đang chậm rãi bò dưới sàn, Từ Doãn Xuân bò theo sau, bắt chước động tác của đứa bé bò nhanh như giặc.
Sau khi vượt qua đứa bé hắn đắc ý cười khanh khách.
Hạ Diên: … Hình như bị bệnh nặng thật.
Hạ Diên muốn châm chọc nhưng rồi kìm lại, quay đầu thì thấy Vệ Tu mỉm cười nhìn Từ Doãn Xuân, như thể hắn vừa làm nên kỳ tích gì ghê gớm lắm.
… Thằng này hình như cũng bị bệnh nặng.
5
Cuối cùng Hạ Diên cũng không nhịn nổi: “Mày chiều cậu ta quá rồi. Tao thấy rõ ràng là mày là đứa có tính chiếm hữu mạnh, không nỡ để có đứa nhỏ phân tán sự chú ý của cậu ta.”
Vệ Tu lập tức thu lại nét mặt: “Chiếm hữu? Làm sao tao lại có lòng chiếm hữu cơ chứ, tao là người như thế sao?”
Đang nói, Từ Doãn Xuân đi tới bên cạnh Vệ Tu, bất ngờ nhảy lên lưng y, thân mật áp sát một lúc.
Vệ Tu dùng ánh mắt ra hiệu với Hạ Diên: Nhìn xem, ai mới là người chủ động?
Vệ Tu: “Tao thấy mày ghen tị bọn tao có cuộc sống hai người thì có.”
Hạ Diên: “Đúng đúng đúng.”
Vệ Tu: “Ghen tị thì bảo Omega nhà mày cũng trèo lên lưng mày đi.”
Hạ Diên: “Em còn cao hơn tao cả cái đầu đấy!”