Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn - Xa Li Tửu

Chương 35-36: Chương 35-36



Chương 35

Sống chung với bạn gái đương nhiên khác hẳn lúc trước, hôn cũng hôn rồi, lời bạn gái nói tự nhiên cũng muốn nghe.



Cuối cùng thời điểm ra cửa Cố Quyết vẫn mặc thêm một chiếc áo khoác dày, tuy rằng không thể nào so sánh với chiếc áo bánh mì của Nguyễn An An, nhưng ít ra không phải áo 1 lớp mỏng manh.



Mùa đông trời mau tối, đèn đường trong tiểu khu đã lên từ sớm, trong không khí mang theo một tia ướt át. Vốn dĩ gương mặt Nguyễn An An bởi vì nụ hôn kia mà nóng bừng, tuy nhiên cảm thụ một chút nhiệt độ bên ngoài, ngược lại rất thoải mái.



Cô hơi hoạt động cổ, vừa lúc ngửa đầu lên nhìn không trung, cô lập tức ngây ngẩn cả người.



“Thầy Cố, anh xem,” cô nhéo nhéo tay Cố Quyết, vươn một tay khác chỉ lên trời “Đêm nay không có sao…… thật sự một ngôi sao cũng không có.”


Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Cố Quyết ngẩng đầu lên xem, cả bầu trời là một màu đen nhánh.



Anh “Ừm” một tiếng “Lại còn có hơi ẩm, khả năng trời muốn mưa.”



Vừa mới dứt lời, liền nghe được thanh âm vô cùng mất mát từ người bên cạnh: “A……”



Âm tiết kéo dài một cách không tình nguyện.



Mùa đông ở Thanh Thành rất ít khi mưa, thông thường vào thời điểm giao mùa của cuối mùa xuân và đầu thu sẽ mưa liền mấy tuần, đo là khoảng thời gian Nguyễn An An ghét nhất.


 


Đặc biệt là mùa hè, còn có sét đánh.



Nguyễn An An có chút không vui nhăn mũi: “Ban ngày ấm áp, buổi tối lại đột nhiên mưa……”



Ý tứ rất rõ ràng, Cố Quyết dẫn cô quẹo trái ra khỏi tiểu khu “Em không thích trời mưa?”



“Đúng vậy, tuy rằng trời mưa là khởi đầu cho nguồn cảm hứng sáng tác ra rất nhiều bài thơ tình và các bộ phim tình cảm lãng mạn, nhưng em thật sự thích không nổi…… Một chút mưa cũng phải mang đồ che mưa, có đôi khi đồ che mưa cũng không ngăn được nước mưa làm ướt quần áo, không khí lại nhão nhão dính dính……” Nguyễn An An nói tới khuyết điểm của trời mưa có thể nói cả đêm, cô nói tiêu biểu mấy ví dụ, sau đó không tiếp tục nói nữa mà quay đầu nhìn Cố Quyết: “Làm sao vậy, anh thích trời mưa sao?”



“Không thể nói là thích thích, mưa nhỏ thì không sao, mưa to rất phiền, nó sẽ làm ướt quần áo.” Cố Quyết nói.



Nguyễn An An lập tức nhớ tới hình như anh có thói quen sạch sẽ.



“Tuy rằng em chán ghét trời mưa, nhưng khoảng thời gian sau khi hết mưa vẫn vô cùng thoải mái.” Nguyễn An An thở dài “Hy vọng đêm nay mưa xong, ngày mai đi học đừng mưa……”



Lúc này hai người đã ra khỏi tiểu khu. Trước nay Nguyễn An An chưa bao giờ tới nơi này, cô luôn đi theo Cố Quyết rẽ trái quẹo phải. Không quá vài phút, mơ hồ nghe được tiếng âm nhạc cùng tiếng ồn ầm ĩ.



Nguyễn An An giống như có cảm giác quay đầu lại hỏi “Có phải đến chợ đêm rồi hay không!”


Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



“Ừm” Cố Quyết giương cằm lên “Ngay phía trước.”


 


“Đi mau đi mau đi mau.” Nguyễn An An nhịn không được lôi kéo tay anh đi nhanh hơn.



Trước khi chuyển qua nhà mới Cố Quyết đã tìm hiểu kĩ các khu vực xung quanh, chợ đêm là tối ngày hôm qua cùng Tiết Chiêu đi mua đồ, trên đường lái xe trở về đúng lúc nhìn thấy. Không nghĩ tới hôm nay thuận miệng nhắc tới, cô lại hứng thú như vậy.


 


“Em thích chợ đêm?” Chân Cố Quyết dài hơn chân cô, anh không cần đi quá nhanh vẫn có thể đuổi kịp bước chân hưng phấn của cô “Hay là thích chỗ nhiều người náo nhiệt?”



“Hẳn là thích nhiều người đi……” Nguyễn An An đi chậm lại, bỗng chốc nghĩ đến cái gì, “Trước kia có một con phố ngay bên cạnh trường cấp ba của chúng ta, mỗi năm đều có nửa tháng tổ chức hội chợ ẩm thực, anh có nhớ không?”



Cố Quyết suy nghĩ trong chốc lát “Hình như có, anh chưa từng qua đó, làm sao vậy?”



Nguyễn An An lập tức trợn to mắt: “Thế mà anh lại không đi !”



“……”



Cố Quyết lại bắt đầu suy nghĩ có phải mình trả lời quá nhanh hay không.



Chẳng lẽ không đi qua con phố ẩm thực này cũng coi như OOC? (out of character :vượt ngoài tính cách vốn có)



Nguyễn An An không chú cảm xúc biến hóa của anh “Vậy…… chắc hẳn anh đã từng đi qua quán nướng gì đó chứ?”



Lần này Cố Quyết châm chước một chút mới nói: “…… Rất ít?”



“……?”



Nguyễn An An mặt đầy nghi hoặc: “Không phải, anh làm giáo bá kiểu gì vậy, em xem tiểu thuyết và trên TV, hình như mấy người đánh xong nhau xong liền đi quán nướng chúc mừng, uống bia gì đó, đây không phải chuyện bình thường sao…… Vì sao anh không giống như vậy?”



“……”



Lúc ấy đánh nhau xong, chính xác là có đi quán nướng chúc mừng.



Nhưng đó là đám tiểu đệ chúc mừng, còn lão đại Cố Quyết thì không đi.



Anh ngại phiền toái.



Cố Quyết có ấn tượng duy nhất với một lần tham dự tiệc chúc mừng ở quán nướng cạnh trường học, lúc ấy đang ăn đột nhiên xuất hiện một nữ sinh muốn ngồi cùng bàn với bọn họ, vừa dính người lại lớn mật, lúc ấy Cố Quyết muốn trốn tránh cũng không kịp.



Anh nói không được, nhưng một đám anh em hoa si của anh lại hoàn toàn không biết nói lời cự tuyệt với nữ sinh, trực tiếp kéo người ngồi xuống.



Kết quả chính là anh rời khỏi bàn đầu tiên, chuyện xấu hổ đó khiến anh nhớ đến tận bây giờ, từ sau lần đó Cố Quyết không bao giờ tụ tập đánh nhau cùng đám anh em sinh long hoạt hổ vừa nhìn thấy nữ sinh liền biến thành 250 (đồ ngốc) nữa.



“Bởi vì……” Cố Quyết suy nghĩ, anh đang tìm một lý do thích hợp: “Anh không chỉ là một giáo bá, em cũng biết rồi đấy, anh còn học tập rất tốt. Cho nên mỗi ngày đánh nhau xong anh phải học tập, thắng cũng không theo chân bọn họ ra ngoài chúc mừng.”



Cố Quyết tự mình cảm thấy lời nói dối này không có chút sơ hở nào, Nguyễn An An bên người đột nhiên “Phụt” một tiếng bật cười.



Nguyễn An An thiếu chút nữa liền tin.



“Anh đúng là nói mà không biết xấu hổ nha” cô chen chân vào đá một cái tượng trưng lên mép giày của anh, trong giọng nói tràn đầy sự trêu chọc: “Cố giáo bá – người nhiệt tình yêu thương học tập, nhanh như vậy đã quên chuyện năm đó trốn học ngồi xổm ở đầu tường nghe trộm em nói chuyện?”



“………”



Cố Quyết nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng “Chúng ta tới rồi.”



Rồi sau đó anh nhanh chóng ôm chầm lấy vai cô kéo người tiến vào chợ đêm, thành công ngăn cản cô tiếp tục chế giễu.



……



Nửa giờ sau.



Cố Quyết hạ quyết tâm vô số lần rằng sau này mặc kệ Nguyễn An An nói cái gì anh cũng không bao giờ đưa cô tới chợ đêm nữa.



Cố Quyết vẫn luôn cho rằng chợ đêm không bán đồ ăn, chỉ là nhiều người náo nhiệt.



Không nghĩ tới chợ đêm ở nơi này có một phong cách riêng, dường như nó là sự kết hợp giữa chợ đêm bình thường và phố ẩm thực, một bên bán đồ vật linh tinh một bên bán đồ ăn vặt, Nguyễn An An đi thẳng đến chỗ bán đồ ăn vặt, kéo thế nào cũng không chịu đi.



Đầu tiên, nhiều người chen chúc nhau thật sự khiến người bực bội, anh phải thời thời khắc khắc ôm chặt bạn gái mới có thể miễn cưỡng tránh được va chạm, nhưng áo khoác của anh lại bị chạm vào không biết bao nhiêu lần.



Quả thực cả người đều khó chịu nói không nên lời, Cố Quyết cảm thấy vốn dĩ mình không được tính là có thói ở sạch, nhưng tới đây nhiều hơn vài lần thì không có cũng thành có.


 


Mẹ nó một trường đại học bên trong nội thành, lấy đâu ra nhiều người như vậy? Rốt cuộc có phải khu vực bên cạnh trường đại học hay không? Vì sao lại cho phép tổ chức loại hoạt động này?



Nhảy múa cái gì ở quảng trường mà phải dùng âm nhạc đê-xi-ben lớn như vậy? Tai anh sắp bị tra tấn tới điếc rồi, muốn nói chuyện với bạn gái con mẹ nó cũng phải rống lên, vậy thì còn nói chuyện cái rắm gì nữa.



Mấy loại thực phẩm rác rưởi cái nào cái nấy bóng nhẫy mượt mà, bán rẻ như vậy là dùng loại dầu gì? Thật sự ăn vào sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?



……



Cố Quyết đầy một bụng phàn nàn, nhưng nhìn bạn gái tay trái ăn gà, tay phải ăn vịt ăn tới mức vui vẻ như vậy, anh cũng không nói nên lời.



Thậm chí mỗi một lần Nguyễn An An đưa thứ gì tới miệng anh, Cố Quyết mặc dù chửi thầm trong lòng nhưng vẫn tiếp thu toàn bộ.



Anh cảm thấy…… Mình ở trước mặt Nguyễn An An trước nay chưa từng giữ vững được nguyên tắc gì.



Tuy nhiên sau khi ăn xong, mỗi lần Nguyễn An An ghé thăm một quầy hàng Cố Quyết đều dùng đôi mắt chiếu tướng để nhớ rõ tên hình dáng màu sắc chủng loại. Nếu trở về cô mà bị đau bụng, mấy món ăn này cứ chờ đó cho anh.



Nguyễn An An ăn suốt một đường, đến cuối cùng cảm thấy no căng mới dừng lại.



Trong quá trình này dường như Cố Quyết vẫn luôn sắm vai nhân vật lấy đồ và giúp cô chắn dòng người mà không nói gì, dù thế nào cô cũng sẽ không tưởng tượng được rằng người bên cạnh mình lại có nội tâm phong phú như vậy.


 


Hai người bỏ rác vào thùng sau đó chậm rãi tản bộ trở về, nhưng Nguyễn An An đi được không bao xa cảm thấy mệt, Cố Quyết trực tiếp kéo cô ngồi xuống nghỉ ngơi ở một cái ghế dài ven đường.



Nguyễn An An dựa đầu lên vai anh, trong đầu hiện lên rất nhiều đoạn ngắn lúc vừa rồi, cô nhịn không được mà ngồi dậy, nhỏ giọng gọi anh: “Này, bạn học Cố.”



“Hả?” Bạn học Cố thành thật quay đầu lại “Làm sao vậy bạn học Nguyễn?”



Nguyễn An An đột nhiên cảm thấy ý tưởng này có chút buồn nôn.



Nhưng cô vẫn muốn nói cho anh.



Cô chớp chớp mắt: “Có thể anh không biết, em thường xuyên đọc tiểu thuyết ngôn tình thời xưa, bởi vì thông thường nam chính vô cùng hoàn mỹ, ví dụ như  vừa cao quý vừa có tiền, nhà giàu số một trên thế giới, thiên chi kiêu tử vân vân…… Mà nữ chính thì tương đối bình thường.”



“Cho nên luôn có một số đoạn được miêu tả quá mức khoa trương.” Nguyễn An An nghĩ “Ví dụ như loại thường thấy nhất, nam chính là nam thần lạnh lùng cấm dục, người như vậy khi yêu đương cùng nữ chính sẽ bị mọi người hình dung thành ‘xuống khỏi bàn thờ’.”


 


“……” Cố Quyết nghe hiểu, nhưng anh không hiểu ý đồ của cô khi đột nhiên nói tới chuyện này “Sau đó thì sao?”



Nguyễn An An lắc đầu “Không có sau đó, em chỉ……” Cô có chút ngượng ngùng, mỗi lần cô ngượng ngùng sẽ xuất hiện một vài động tác nhỏ, ví dụ như giơ tay sờ chóp mũ, “Chỉ…… Vừa rồi thời điểm anh cùng em đi dạo chợ đêm, em cảm thấy anh không thích hợp với loại địa phương này…… em nghĩ đến lúc trước cán bộ thể thao muốn chúng ta báo anh thi đấu đại hội thể thao, hình như anh cũng không có hứng thú …… Sau đó ngày họp lớp, nếu không phải em muốn đi, em cảm thấy đại khái anh sẽ không đi.”


 


Nguyễn An An giật giật chân “Lúc học cấp ba, tuy rằng em không thực sự dụng công học tập, nhưng kỳ thật em là loại học sinh không để ý đến chuyện bên ngoài. Cho dù như vậy, em cũng nghe nói không ít…… lời đồn liên quan đến giáo bá trường bên cạnh.”



Nhắc tới chuyện này, cô đột nhiên có chút hoài niệm “Mọi người đều nói, đánh nhau siêu cấp lợi hại, diện mạo vô cùng đẹp trai, sau đó được rất nhiều bạn nữ xinh đẹp điên cuồng theo đuổi nhưng không hề yêu đương…… Gì đó.”



Cố Quyết nhướng mày: “Tiếp tục?”



“Vừa rồi nhìn anh giúp em lấy những đồ ăn vặt đó……” Nguyễn An An nghĩ đến anh một bên ôm cô, một bên trừng mắt nhìn người đến người đi bên cạnh, bộ dáng bảo đảm đồ ăn trong tay sẽ không rơi xuống đất, cô thật sự nhịn không được mà nở nụ cười.



Đôi mắt của cô cong lên, giọng nói mềm mại: “Cũng không có gì, chỉ là…… em hình như đột nhiên muốn kéo vị nam thần hoàn mỹ bên cạnh xuống khỏi bàn thờ.”



“……”



Cố Quyết vô cùng lỗi thời mà nghĩ tới ID của mình trong nhóm chat, Cố Quyết là thần.



Tuy rằng đám con trai của anh đều lấy tên “Tôi không phải chó” “Tôi là người” để phân biệt giữa anh và bọn họ, nhưng anh lại đặc biệt bay lên cấp bậc “Thần” coi như một cú vả vào mặt bọn họ.



Nhưng không thể không nói, vừa khéo, cô đúng là biết cách so sánh.



Cố Quyết mỉm cười “Em vừa nói như vậy, anh đột nhiên có chút thương cảm.”



Nguyễn An An sửng sốt: “…… Thương cảm cái gì? Không phải em đang khen anh sao?”


 


“Em nghĩ xem, trước khi gặp được em, mười bảy năm anh đều là thần.” Anh thở dài “Nhưng vừa nhìn thấy em thì không còn nữa.”



“……” chết tiệt.



Sau khi Nguyễn An An phản ứng lại, cô có chút ngượng ngùng trước những lời anh nói, cô dùng đầu gối chạm vào anh “Anh khá giỏi trong việc áp dụng kiến thức.”



“Nếu thật sự có thứ như bàn thờ thần……”



“Nếu anh đứng trên bàn thờ thần, nhìn xuống” Cố Quyết dùng ngón tay vẽ vòng tròn giữa không trung, làn da trắng nõn như thể biết phát ra ánh sáng “Vẽ em ở trong cái vòng tròn này, viết thêm ba chữ Nguyễn An An, không cần làm gì khác……”



Anh nhìn cô, chân thành cười một tiếng “Em chỉ việc đứng ở nơi đó, anh sẽ nhảy xuống.”



“……”



Bởi vì trời lạnh, thời điểm Cố Quyết nói chuyện còn mang theo một chút sương mù màu trắng, nhanh chóng tiêu tán trong không khí mờ mịt.



Hai người ngồi trên ghế dài, Nguyễn An An đối diện với anh, nhìn thẳng vào cặp mắt kia.



Trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu nói.



Đêm nay bầu trời không sao, có thể là bởi vì chúng đều trộm chạy vào trong ánh mắt anh.



Tuy rằng mặc nhiều quần áo, nhưng gió lạnh đêm đông vẫn không thể khinh thường, một đường trở về này, Nguyễn An An cảm thấy khắp người đều bị gió lạnh thổi xuyên thấu. Sau khi trở về nhà , luồng khí ấm áp phả vào mặt, lúc này cô mới cảm giác mình hoàn toàn sống lại.


 


Thật ra Cố Quyết thực sự giống như những gì anh nói, ít nhất thời điểm ở bên ngoài nhìn anh có vẻ không sợ lạnh, không giống như cô vẫn luôn co rụt cổ vào trong áo.



Chẳng qua là bàn tay của hai người đều bị đông lạnh thành gậy băng, chóp mũi cũng có chút hồng hồng.



Nguyễn An An cởi áo khoác, xoa xoa hai bàn tay vào nhau để sưởi ấm, bên chân là Bổn Bổn đang quanh quẩn, đúng lúc Cố Quyết treo áo khoác xong quay đầu lại.



Hai người đối diện nhau ba giây, cô lập tức cười ra tiếng: “Bạn trai, mũi! Ha ha ha ha ha ha chóp mũi của anh hồng hồng nha!”



Cố Quyết đi tới, một phen nắm chóp mũi cô, cười nói: “Mũi em cũng vậy.”


 


Đúng thế, không phải cả hai người đều bị đông lạnh sao

 


“Mũi chú hề màu đỏ.” Nguyễn An An bị anh bóp mũi, thanh âm nói chuyện có chút kỳ quái, nhưng rất chân thật: “Tuy nhiên anh không giống chú hề, anh như vậy cũng rất tuấn tú.”



Không chỉ đẹp trai, sống mũi thẳng, làn da trắng nõn tô điểm một chút hồng tạo nên sự đáng yêu nói không nên lời.



Cố Quyết nhìn bộ dáng cô mở to hai mắt vẻ mặt nghiêm túc thổi phồng bạn trai, trong lòng anh mềm nhũn, buông chóp mũi cô ra, không đợi cô phản ứng đã nhanh chóng cúi đầu hôn một cái.



Anh hôn lên chóp mũi cô.



Nguyễn An An lập tức ngây ngẩn cả người.



Một lúc sau cô mới giơ tay che kín chỗ vừa được anh hôn lên.


 


Dùng tốt hơn cả máy sưởi, cô cảm thấy trên người mình không ngừng nóng lên, ngay cả lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.



Cố Quyết vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, thấy thế liền cười vui vẻ “Bạn gái, chóp mũi đỏ cũng biết lan truyền sao?” Khóe môi anh hơi cong lên, ngữ điệu lười nhác tùy ý “…… Tại sao mặt cũng đỏ như vậy?”



“……”



Nguyễn An An không có khả năng hôn trả lại, sự chênh lệch chiều cao của anh và cô không phải chỉ cần cô nhón chân là có thể theo kịp, mà nhìn dáng vẻ không chịu phối hợp của Cố Quyết , có lẽ cô chỉ còn cách bò lên người anh mới hôn được.



“Không náo loạn với anh nữa” cô thở phì phì đẩy anh sang một bên, vào phòng lấy đồ đi tắm “Tắm rửa đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”



“Ôi” Cố Quyết lại cười, giương cao giọng nói: “Muốn anh hầu hạ sao?”



“……”



“Miễn phí nha…… Thật sự không cần?”



Nguyễn An An không thể nhịn được nữa, đỏ mặt “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.



……



Căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng khách nhỏ, phòng bếp nhỏ, nhưng nhà vệ sinh và phòng ngủ chính lại lớn.



Lúc trước thời điểm Cố Quyết lựa chọn căn nhà này, chính là bởi vì bố cục của căn nhà rất hợp ý anh. Phòng khách nhỏ không sao, nhưng phòng ngủ và phòng tắm nhất định phải lớn.


 


Dưới cái nhìn của anh thì căn phòng này kỳ thật trừ bỏ tổng diện tích hơi nhỏ thì không có bất kỳ khuyết điểm gì.



Nguyễn An An tắm rửa trong phòng tắm, Cố Quyết đi đến phòng bếp thu dọn nốt, chén bát rửa sạch sẽ, rồi sau đó mở tủ lạnh lấy nho và sữa bò ngày hôm qua mua ra.



Trước kia thời điểm mỗi ngày Cố Quyết mang kẹo cho Nguyễn An An, cô từng nói cô thích ăn nho nhất.



Sữa bò giúp giấc ngủ ngon hơn.



Quả nho được rửa sạch sẽ đặt lên đĩa đựng trái cây bằng pha lê, đổ sữa bò vào ly và cho vào lò vi sóng hâm đến độ ấm vừa phải.



Sau khi chuẩn bị xong, anh lấy ra đặt lên bàn.



Ánh đèn trong nhà chiếu lên đĩa đựng trái cây và sữa bò, nhìn cũng không tệ lắm.



Cố Quyết thưởng thức trong chốc lát, nhịn không được suy nghĩ.



Mẹ nó, anh đúng là người bạn trai tuyệt vời.



Người bạn trai tuyệt vời Cố Quyết sau khi chuẩn bị đồ ăn cho bạn gái xong thì bắt đầu thu xếp cho con trai, anh đứng dậy đi một chuyến đến phòng Bổn Bổn.



Phòng cho mèo ở đối diện phòng vệ sinh, thời điểm đi ngang qua còn nghe được tiếng nước xôn xao, bước chân anh hơi dừng một chút.



Nguyễn An An đang tắm rửa bên trong.



Cố Quyết suy nghĩ.… bạn gái anh đang tắm rửa bên trong.



…… Sau này, mỗi ngày bạn gái anh đều tắm rửa ở bên trong.



Cửa phòng vệ sinh là cửa kính, rất dày cũng rất mờ, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng người đặc biệt mơ hồ


 


Nhưng dường như.



Ngay cả tiếng nước bên trong.



Cũng dễ nghe hơn ngày thường. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---



……


 


Mẹ kiếp.



Ý tưởng con mẹ nó quá mức cầm thú.



Cố Quyết hít sâu tại chỗ một lần, bài trừ tạp niệm, sau đó xoay người vào phòng Bổn Bổn.



Nói là phòng cho mèo, nhưng kỳ thật chỉ là một gian để đồ rất nhỏ.



Lúc ấy Cố Quyết thật sự không thể nghĩ ra được không gian này có thể dùng vào việc gì, anh cũng không có đồ vật gì cần cất vào đó, cho nên trực tiếp thưởng cho Bổn Bổn.



Đương nhiên…… Bổn Bổn một tay anh nuôi lớn căn bản xem thường căn phòng nhỏ này, ngày thường nó cũng chỉ ị phân xong thì rời đi, còn nệm ngủ của nó vẫn được đặt trong phòng ngủ Cố Quyết.



Cố Quyết nghe thấy tiếng nước mơ hồ, nỗ lực giữ vững sự bình tĩnh lấy thức ăn đắt đỏ cho mèo từ trên kệ cao xuống, đổ vào trong chiếc bát hình cá.


 


Sau khi trở về Cố Quyết liền chú ý tới bát cơm của nó vẫn giữ nguyên như cũ, chưa hề được động đến. Kỳ thật đây là chuyện mà anh đã dự đoán được từ trước, miệng lưỡi kén  chọn của con trai anh cũng không phải chuyện ngày một hai ngày, xét đến cùng vẫn là do anh tạo thói quen cho nó.



Vốn dĩ Cố Quyết muốn mượn cơ hội chuyển nhà cho nó ăn thử thức ăn bình dân một ngày, nhưng không nghĩ tới Bổn Bổn lại kiên trì như vậy, rõ ràng phòng nhỏ cũng có thể ở, nhưng đồ ăn giá rẻ lại không thể ăn. Ánh mắt khát khao của con trai thật sự khiến người làm ba như anh không chống đỡ được, người ba già đành phải thỏa hiệp.



Nhìn Bổn Bổn ăn ngấu nghiến một cách vui vẻ, Cố Quyết thở dài.


 


“Kỳ thật tao không cho mày ăn, nguyên nhân chủ yếu không phải do đồ ăn đắt……” Cố Quyết dừng một chút, thanh âm mang theo sự phiền muộn vô hạn “Là không muốn mày bài tiết thối như vậy……”



Bổn Bổn: “……”



Thời điểm Nguyễn An An ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng ấm áp một người một mèo đối diện nhau.



Nhìn cách bố trí này, chắc hẳn là phòng của Bổn Bổn.



Rất lâu rồi Nguyễn An An không nhìn thấy căn phòng nào nhỏ như vậy, Cố Quyết ngồi trên đệm, đôi chân dài không thể duỗi thẳng hoàn toàn.



Trên người Cố Quyết vẫn là chiếc áo len mỏng ban ngày, ngồi trên đệm nhìn Bổn Bổn ăn cơm, một chân gấp khúc, cánh tay đặt trên đầu gối. Tư thế tùy ý, sườn mặt anh tuấn, thoạt nhìn cả người vô cùng dịu dàng.



Quả thực không có cách nào tin tưởng đây là lão đại nổi tiếng của trường trung học số 7, Cố Thần xưng bá trên sân vận động trường đại học C.


 


Ai có thể tưởng tượng được anh nuôi mèo, hơn nữa còn thích nói chuyện tương tác với mèo của mình.



Tiếng mở cửa của Nguyễn An An hấp dẫn đôi cha con trước mặt, một người một mèo động tác nhất trí quay đầu lại nhìn cô.



Cố Quyết dùng một tay chống lên đệm, lấy một tư thế thực sự lưu loát tiêu sái đứng dậy, đi đến trước mặt cô cẩn thận quan sát một phen.



Bộ đồ ngủ của Nguyễn An An là bộ đồ cotton với áo dài quần dài, cô vừa mới tắm rửa xong, trên mặt đỏ bừng, đôi mắt mang theo hơi nước mờ mịt, thoạt nhìn cả người đều đặc biệt…… Ngon miệng.



Ánh mắt của Cố Quyết có chút kỳ quái, Nguyễn An An chớp chớp mắt: “Em tắm xong rồi, anh đi đi.”



Hầu kết Cố Quyết lăn lăn, anh “ừ” một tiếng, sau đó đi vào phòng lấy quần áo.



Thời điểm ra ngoài, Nguyễn An An đang ngồi xổm bên người Bổn Bổn sờ đầu nó. Cố Quyết mỉm cười, đi lên phía trước sờ đầu cô “Trên bàn có nho và sữa bò, em đi ăn đi.”



Nghe thấy nho, Nguyễn An An lập tức đứng lên, đôi mắt vụt sáng “Anh mua lúc nào vậy?”



“Trước khi em tới.”



Cố Quyết đẩy cửa vào phòng tắm, Nguyễn An An xoay người lộc cộc chạy ra phòng khách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đĩa trái cây cùng ly sữa bò.



Cô nhìn qua nhìn lại, quả thực vô cùng hạnh phúc. Thời điểm chuẩn bị bắt đầu ăn, bàn tay bất chợt dừng lại, sau đó chạy về phòng ngủ lấy di động.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---

 


Tìm được điện thoại cô răng rắc chụp một tấm ảnh đĩa trái cây và ly sữa bò, tiếp theo chỉnh sửa màu sắc một chút liền gửi vào trong nhóm chat.



Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Lớn như vậy nhưng tớ mới chỉ được uống sữa bò trước khi ngủ vài lần 】



Nguyễn An An An Nguyễn: 【 ô ô ô ô ô ô ô ô ô Có bạn trai thật tốt  QAQ 】



Ân Viện cùng Khương Di gần như lập tức trả lời sau một giây.



Khương Di không ăn gừng: 【…… Mẹ nó nhóm chat của chúng ta có ba người, tớ là người lập nhóm, cậu cẩn thận bị tớ đá ra ngoài 】



Ân Viện không hôn nhân: 【…… Nhìn tên của tớ, tại sao cậu lại nhẫn tâm khoe ân ái??? 】



Nguyễn An An vừa ngậm nho vừa gõ chữ: 【 Không phải tớ khoe khoang mà là tớ đang khích lệ các cậu sớm ngày thoát kiếp cô đơn! 】



Mấy người bắt đầu một vòng công kích cợt nhả bằng các gói biểu cảm, lại hàn huyên một đống chuyện, sau đó một lần nữa quay về chủ đề chính.



Khương Di không ăn gừng: 【 Tuy nhiên, Nguyễn Nguyễn, hai người thế nào rồi? Chẳng lẽ ngày đầu tiên đã……】



Ân Viện không hôn nhân: 【 Đã……củi khô bén lửa? 】



Nguyễn An An thiếu chút nữa bị sặc.


 


Cô gõ chữ ngăn cản trí tưởng tượng của hai người kia: 【 Các cậu dừng lại, chúng tớ chỉ vừa mới ở chung thôi a a a a! Hơn nữa lúc trước đã nói rõ sẽ chia phòng ngủ 】



Thậm chí Cố Quyết là người đề cập tới chuyện này.



Nguyễn An An cảm thấy…… Có lẽ anh xuất phát từ một loại tâm lý muốn cô yên tâm. Cô đề xuất việc làm bạn cùng phòng với anh, còn anh đề xuất chuyện phân phòng ngủ.



Cũng không biết vì sao, ngay lúc đó cô lại không thể hiểu được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Khương Di không ăn gừng: 【…… Cậu nói thật cho tớ, có phải cậu cực kỳ thất vọng hay không? 】



Nguyễn An An: “……”



Thất vọng?



Nguyễn An An còn chưa nghĩ ra nên phản bác như thế nào, ngược lại cảm thấy một luồng nhiệt độ nhanh chóng bò lên vành tai.



Đúng lúc, cửa phòng vệ sinh “cạch” một tiếng mở ra, vai chính trong cuộc thảo luận tắm rửa xong bước ra ngoài.



Nhìn thấy cô ngồi trên sô pha, anh lập tức đi tới: “Vẫn chưa ăn xong?”



Trên người Cố Quyết là chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, phía dưới là quần đùi màu đen, trên cổ treo một cái khăn lông, mái tóc tán loạn trước trán, thoạt nhìn bộ dáng đặc biệt gợi cảm.



Nguyễn An An nghĩ đến lời nói lúc vừa rồi của Khương Di.


 


Nuốt nước miếng, nói: “Không phải, em đột nhiên nghĩ tới phòng em để hành lý là phòng ngủ của anh đi……” Nguyễn An An vuốt tóc, che khuất lỗ tai nóng bừng của mình “Cái kia, anh cứ tiếp tục ngủ phòng của anh, em đến phòng dành cho khách được rồi.”



Cố Quyết không nghĩ tới cô lại nói lời này, anh hơi nhướng mày: “Anh đưa hành lý của em vào đấy, chính là muốn em ngủ ở đó.”



Nguyễn An An còn muốn nói gì đó, Cố Quyết đã lôi kéo cánh tay cô đưa tới phòng ngủ.



“Đừng nghĩ nhiều nữa, vấn đề này không phải giống như chuyện nam hay nữ sẽ ngủ ở sô pha hay sao.” Cố Quyết nói, “Em tới ở cùng anh, chẳng lẽ anh có thể an tâm ngủ trên giường còn để em ngủ ở sô pha hay sao?”



Buổi chiều thời điểm Cố Quyết gọi điện thoại cho Cố Mân Lan còn bị giáo dục.



Bà nói, cháu bảo con gái nhà người ta đến ở cùng mình đã rất nóng vội rồi, đừng có cố chấp một hai phải ngủ với người ta.



Kỳ thật Cố Quyết …… khá lý trí trên phương diện này.



Anh chỉ muốn ngẫu nhiên cầm thú một chút, bản nhân thực chất vẫn là một bạn trai tuyệt vời có 1 không 2.



“Tuy nhiên phòng dành cho khách hơi nhỏ, không có tủ quần áo, buổi sáng thay quần áo anh sẽ tới phòng em.” Anh bổ sung một câu.



Cố Quyết mang vẻ mặt tất cả đều nghe anh, Nguyễn An An không tranh cãi với anh nữa, cô đứng trong phòng ngủ nhìn Cố Quyết dọn ổ đệm mèo.



Màu sắc ổ đệm của Bổn Bổn có phong cách tương tự với đồ nội thất trong nhà, là màu be nhạt, nhìn kỹ hoa văn gì đó còn rất cao cấp.


 


Tuy nhiên cô cảm thấy nó thoạt nhìn có vẻ cao cấp, nhưng đoán chừng sẽ không quá quý giá, chắc hẳn là kiểu dáng Cố Quyết lựa chọn.



Mắt thấy Cố Quyết dọn ổ đệm của mình, Bổn Bổn vốn dĩ đang nằm thoải mái dễ chịu ngoài cửa phòng ngủ bỗng mở to hai mắt ra nhìn, nó ngồi dậy, cả người cứng đờ.



Rồi sau đó bước nhanh đi theo Cố Quyết vào phòng cho khách ở bên cạnh, bắt đầu kêu meo meo.



Bổn Bổn: “Meo!” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---



Cố Quyết quay đầu lại.



Nuôi con trai lâu rồi, liếc mắt một cái liền biết nó đang ồn ào cái gì, Cố Quyết giải quyết dứt khoát: “Ừ, đêm nay ở nơi này.”



Bổn Bổn: “…… Meo!!?”



Tại sao phòng ở càng đổi càng nhỏ nha!!!



“Ba cũng không có cách nào” Cố Quyết thở dài “Con chờ một chút, vẫn chưa tới thời điểm thích hợp, chờ ba và mẹ ngủ cùng nhau sẽ dọn con trở lại.”



Bổn Bổn: “……qwq”



Bổn Bổn quay đầu chui vào ổ đệm cao quý của mình, quay cái mông mượt mà đáng yêu của mình hướng ra ngoài.


 


Cha con liền tâm, trong nháy mắt không cần ngôn ngữ Cố Quyết phảng phất như đọc được nội tâm đang bực bội của nó.



—— Ba, cái đồ vô dụng.



 

Chương 36


Khi Nguyễn An An đánh răng đắp mặt nạ trong phòng vệ sinh mơ hồ nghe được tiếng mèo kêu quen thuộc. Nhưng đến lúc cô sang phòng bên cạnh xem thì thanh âm đã biến mất.

Trong ổ đệm thoạt nhìn rất cao cấp kia, Bổn Bổn vẫn không nhúc nhích, có vẻ như đã ngủ, quay cái mông đáng yêu về phía cô —— hoặc nói đúng là ba nó.

Có thể nhìn ra được, có thể  Cố Quyết đang cố gắng an ủi con trai, nhưng hiện tại không biết bởi lý do nào đó mà kết thúc một cách thất bại.

Nghe được tiếng dép lê, anh quay đầu lại, thời điểm hai người đối diện với nhau biểu cảm vốn dĩ vô cùng tự nhiên lại bỗng dưng sửng sốt.

“……”

Nguyễn An An chú ý sắc mặt của anh, cô bừng tỉnh: “A, xin lỗi xin lỗi, quên mất em vẫn đang đắp mặt nạ.”

Cô đi qua ngồi đối diện với anh trên thảm “Dọa anh rồi?”

“Không có.” Cố Quyết lấy lại tinh thần, Cố phu nhân và Cố Mân Lan ở nhà cũng hay đắp mặt nạ, anh đã sớm quen thuộc, chẳng qua anh chưa từng thấy Nguyễn An An mặc áo ngủ đắp mặt nạ như bây giờ, cả người đều mang hơi thở bình dị.

Nhưng trong ấn tượng của Cố Quyết, hình như mặt nạ là một thứ gì đó khá đắt tiền.

Hơn một ngàn tệ một miếng đắp hai mươi phút, mỗi lần nhìn vợ và Cố Mân Lan đắp mặt nạ, Cố Khải Trung liền cảm thán, luận về tiêu tiền vẫn phụ nữ phung phí hơn.
 
Nhìn bằng mắt thường thì mặt nạ nhìn qua dường như đều giống nhau, Cố Quyết có chút tò mò: “Mặt nạ…… đắt không?”

“Không đắt nha” bởi vì đang đắp mặt nạ nên khi Nguyễn An An nói chuyện có chút không mở nổi miệng, nhưng Cố Quyết không ngại nghe cô đọc từng chữ “Em mua nó đúng lúc được giảm giá, giá gốc là 10 tệ giảm còn 7.9 tệ một miếng.”

Mặt nạ trên mặt Nguyễn An An là sản phẩm trong nước lúc trước Ân Viện đề cử. Sau khi cô về nhà cũng lên mạng tìm hiểu, đây được xem như một thương hiệu lâu đời tương đối nổi tiếng, được làm từ các nguyên liệu thảo mộc. Có thể không mang lại công hiệu tốt, nhưng chắc hẳn cũng sẽ không bị tổn hại gì.

Rốt cuộc mùa đông trong nhà bật máy sưởi khô ráo, đắp mặt nạ cấp nước vẫn là yêu cầu cần thiết.

Cố Quyết gật đầu “Rất rẻ.”

Cố Quyết ghi nhớ tên thương hiệu trở về giới thiệu cho Cố phu nhân.

Vì sao mẹ cứ phải một hai dùng mặt nạ hơn một ngàn tệ? Nhìn con dâu mẹ xem, mặt nạ 7.9 tệ cũng có thể đắp ra hiệu quả như mặt nạ hàng ngàn tệ, thật lợi hại.

Vốn dĩ Nguyễn An An cảm thấy trong nhà hơi khô ráo, muốn hỏi anh có đắp hay không. Nhưng quan sát gương mặt Cố Quyết, cũng không biết do nguyên nhân vừa tắm xong hay do vẻ đẹp trời sinh, đơn giản vì bạn sẽ không thể nhìn ra một chút trạng thái xấu trên làn da của người này.

Dù sao đã đến gần, Nguyễn An An nghĩ là làm, cô duỗi tay sờ lên gương mặt Cố Quyết một phen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giống như trong tưởng tượng của cô, vô cùng…… mịn màng bóng loáng.
 
“Mặt anh……” vốn dĩ Nguyễn An An muốn sờ một chút liền thu tay lại, nhưng xúc cảm này thật sự quá thoải mái, cô không nhịn được lại duỗi một tay khác ra, hai tay cùng nhau vừa nhéo vừa xoa, cảm thấy vô cùng mới lạ và thú vị, “…… Oa, thật mềm, tại sao lại mềm như vậy?”

“……” Cố Quyết bất đắc dĩ, cô niết gương mặt mình, trên má không mềm thì còn chỗ nào mềm hơn “Nơi này không luyện được cơ bắp nên mềm là đúng rồi.”

Nguyễn An An cũng không tiếp tục xoa nắn nữa, cô xoa nhẹ hai cái liền buông tay, đang chuẩn bị nói gì đó thì ổ đệm mèo bên cạnh truyền đến tiếng kêu nho nhỏ “Meo”.

Nguyễn An An sửng sốt.

Có phải cô được bổ não quá nhiều hay không, vì sao cô lại nghe thấy tiếng kêu này có chút…… Không vui.

Giây tiếp theo.

Nguyễn An An lập tức phản ứng lại mình không chỉ quấy rầy giấc ngủ của trẻ nhỏ, còn nói chuyện yêu đương trước mặt con trai.

Nó chỉ là một con mèo độc thân mà thôi.

Cô lập tức đứng dậy nói “Em đi rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ, anh cũng đi ngủ sớm một chút.”

“Bổn Bổn” Cố Quyết quay đầu gọi con trai, duỗi tay vuốt lông cho nó “Nói tạm biệt với mẹ đi.”

Nguyễn An An không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, cô cười tới mức thiếu chút nữa làm rơi mặt nạ, vài giây sau, một tiếng mèo kêu hữu khí vô lực quanh quẩn trong phòng.
 
“Meo……”

Nguyễn An An: “……” Một tiếng này thật sự nghe ra được cảm xúc tủi thân.

Cô vào phòng vệ sinh, vài lần muốn biểu đạt với Cố Quyết về cái nhìn của mình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy trực tiếp hỏi “Anh có cảm thấy tiếng kêu của Bổn Bổn dường như có chút tủi thân hay không” như vậy có hơi ngu ngốc .

Ở đâu có nhiều đất diễn như vậy, nói không chừng tất cả đều do cô suy nghĩ quá độ? Chẳng lẽ Bổn Bổn nhà cô không thể vì mệt mỏi nên muốn đi ngủ sao?

Đêm nay tư duy của Nguyễn An An rất sinh động, vừa nghĩ về Bổn Bổn vừa mở vòi nước ra, chờ rửa mặt xong lại bắt đầu một vòng chăm sóc da mới.

Không biết Cố Quyết tới cửa nhà vệ sinh từ khi nào.

Nhưng anh vẫn luôn không nói chuyện, anh chỉ đứng dựa vào cạnh cửa nhìn hành động của cô, Nguyễn An An phát hiện ra anh từ trong gương.


Cô đối diện với ánh mắt Cố Quyết qua tấm gương, một bên vỗ vỗ lên mặt giúp làm tăng tốc độ hấp thu của làn da một bên mỉm cười với anh “Anh đứng đây làm gì, chưa từng nhìn thấy người chăm sóc da trước khi ngủ sao?”

Cố Quyết nghe vậy bước vào.

Phòng nhỏ có một chỗ tốt chính là có thể phát huy công hiệu làm ấm vô cùng hiệu quả.

Trước sau không đến nửa giờ, đầu tóc của Cố Quyết đã khô hơn phân nửa, thoạt nhìn có vẻ rất mềm mại , nếu không phải trên tay đầy kem dưỡng da, Nguyễn An An quả thực muốn trực tiếp sờ lên.

“Gặp qua rồi” anh nói “Nhưng chưa từng thấy ai tẩy trang xong mà vẫn đẹp như vậy.”
“………”

Nguyễn An An đột nhiên phát hiện một câu nói không sai.

Là con gái ai cũng muốn được khen ngợi.

Mặc kệ là người con gái đó xinh đẹp tới đâu, sau khi được bạn trai khen xong vẫn cảm thấy vui vẻ.

Lời khen của bạn trai và bạn bè không giống nhau, lời khen của bạn bè là lời khen xã giao không tổn hại lẫn nhau hoặc muốn tạo dựng mối quan hệ, mà lời bạn trai nói là bạn xinh đẹp dưới góc nhìn của anh ấy, không chỉ thỏa mãn mà còn ngọt ngào.

Hơn nữa lời này giống lời nói trong giờ thể dục “Gặp qua người không có thiên phú nhưng chưa thấy người nào đáng yêu như vậy” đều mang lại hiệu quả như nhau.

“Ngoại trừ em, anh còn nhìn thấy người nào?” Nguyễn An An rõ ràng cảm nhận được lòng hư vinh của mình đạt tới mức độ thỏa mãn, cô không kìm nén được ý cười “Mẹ? Chị gái?”

“Mẹ và cô.” Cố Quyết nói.

Lời này hoàn toàn là lời nói thật, sau khi tẩy trang thì hai người kia chính là hai nữ trung niên trong nhà, thời điểm còn trẻ cả hai người đều là đại mỹ nhân nổi tiếng ở Thanh Thành, nhưng hiện tại…… Chỗ nào có thể so sánh với bạn gái của anh.
 
Nguyễn An An “Ồ” một tiếng, tiếp tục quay đầu nhìn vào gương.

Từ góc độ này Cố Quyết có thể nhìn thấy sườn mặt hoàn hảo của cô, gương mặt nhỏ, cằm nhọn, đường cong vừa xinh đẹp lại nhu hòa, đôi mắt liên tục chớp chớp nhìn thẳng vào trong gương, lông mi vừa dài vừa cong. Dưới ánh đèn vàng vẫn có thể nhìn ra làn da trắng nõn như sứ, tinh tế tới mức nhìn thấy cả lỗ chân lông.
 
Thời điểm Cố Quyết đứng bên cạnh nhìn cô chăm sóc da, Nguyễn An An cảm giác được, khóe mắt cũng nhìn ra được.

Ngay từ đầu cô còn có thể không coi ai ra gì mà tiếp tục động tác, nhưng đến cuối cùng cô trực tiếp quay đầu nhìn anh: “Anh nhìn em chằm chằm làm gì?”

Cố Quyết không đáp, ngược lại lại lười biếng mà dựa vào trên tường hỏi “Chăm sóc da xong rồi?”

“A?” Nguyễn An An buông tay xuống “Xong rồi.” Cô đột nhiên hiểu ra vấn đề “Ấy, có phải anh muốn dùng WC hay không?”

Nghĩ như vậy liền cảm thấy hợp lý, trách không được người này vẫn luôn đứng chờ ở bên cạnh. Nguyễn An An xoay người đi ra nhường chỗ cho anh “Vậy sao anh không nói từ sớm, em cũng không phải là không thể về phòng —— a!”

Mới nói được một nửa, cổ tay bị túm chặt, cả người đều ngã về phía sau theo quán tính, bước chân vốn dĩ đang đưa ra ngoài liền xoay một vòng, cằm đập lên xương quai xanh của Cố Quyết, không đau, nhưng có thể cảm nhận được làn da ấm áp.

Nguyễn An An ngơ ngác ngẩng đầu lên.

“Ai cần dùng WC” Cố Quyết cười một tiếng “Anh đang đợi em.”

Cố Quyết rất thích biểu cảm trên gương mặt Nguyễn An An, ví dụ như hiện tại.

Thời điểm thất thần, đôi mắt cô sẽ mở rất lớn, tròn tròn vô cùng đáng yêu, miệng vô thức hơi mở ra. Lúc này không có son môi son dưỡng cũng không có bất luận thứ gì bao phủ, đôi môi phấn nộn một cách tự nhiên, dưới ánh đèn tỏa sáng như một miếng thạch dâu tây.

“…… Chờ em?” Cô càng nghi hoặc “Chờ em làm gì?”
 
“……”

Thật đúng là một chút cũng không hiểu.

Người ta nói phụ nữ thường mẫn cảm và lãng mạn hơn đàn ông. Vì sao giữa hai người anh mới là người hiểu chuyện lãng mạn nhất.

Trong lòng Cố Quyết thở dài, anh cũng lười giải thích với cô.

Một tay ôm người, một tay khác nâng cằm cô lên, trực tiếp dùng hành động để trả lời.
 
Trước khi đi ngủ Cố Quyết không có thói quen ăn uống, tắm rửa xong liền đánh răng.

Hai người dùng chung một loại kem đánh răng, cùng một loại sữa tắm, hơn nữa lại vừa mới tắm rửa xong, cho nên giữa môi răng đều cùng một mùi hương.

Loại cảm giác này đặc biệt kỳ diệu.

Nguyễn An An không nghĩ tới nụ hôn này sẽ dài như vậy.

Cô cũng không nghĩ tới, rõ ràng là hương bạc hà tươi mát nâng cao tinh thần, nhưng sau đó lại khiến tinh thần cô thả lỏng, đến cuối cùng còn sinh ra chút buồn ngủ.

Tới khi Cố Quyết buông cô ra, đôi mắt cô đã muốn đổ sụp xuống.


“Nhớ kỹ, về sau mỗi ngày đều phải” bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, cùng với hô hấp ấm áp của người nào đó “Hôn chúc ngủ ngon .”

Kỳ thật Nguyễn An An có chút lạ giường, đây cũng là lý do lớn nhất cô không muốn qua đêm ở Lâm gia. Lúc đầu cô cảm thấy dọn đến nơi này ít nhất phải mất một tuần mới thích ứng được, càng miễn bàn tới ngày đầu tiên, nói không chừng cô phải thao thức suốt đêm.
Nhưng Nguyễn An An đã tự thân chứng minh, một nụ hôn sâu có tác dụng hữu ích cho giấc ngủ.

Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới đêm nay lại ngủ ngon như vậy.

Tối hôm qua sau khi kết thúc nụ hôn chúc ngủ ngon, cô mơ mơ hồ hồ trở về phòng, đóng cửa lại cô gần như ngã nhào lên giường bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, ngay cả di động cũng quên không sạc.

Không chỉ hôn môi hao phí thể lực và tinh lực, một nguyên nhân khác đặc biệt quan trọng chính là……

Giường của Cố Quyết quá thoải mái.

Kỳ thật ngủ trên giường mềm sẽ rất mệt, nhưng cái nệm này lại không quá mềm, độ đàn hồi vừa phải gãi đúng chỗ ngứa khiến mỗi một bộ phận trên thân thể đều có thể thả lỏng mà chìm vào giấc ngủ, nằm lên đó cả người đều cảm giác thoải mái.

Chứng nhận giường của Nguyễn An An không phải bắt bẻ mà là lạ lẫm với hoàn cảnh mới, nhưng chiếc giường này khiến cô thoải mái tới mức trước khi ngủ trong đầu đều là kinh ngạc cảm thán và ca ngợi, kết hợp với nụ hôn chúc ngủ ngon đem lại hiệu quả thôi miên mười phần, một đêm không mộng.

Buổi sáng thời điểm ra khỏi phòng, không nhìn thấy Cố Quyết trong phòng khách, nhưng Bổn Bổn đã đang chơi đồ chơi trên chiếc thảm bên cạnh sô pha.

Là một cuộn len làm thành hình con cá nhỏ.

Hình như Bổn Bổn rất thích món đồ chơi này, lúc thì dẫm lên đầu cá lúc sau lại dẫm lên đuôi cá, có đôi khi còn lót cá dưới bụng dưới của mình trong chốc lát, tự tiêu khiển đặc biệt vui vẻ.
 
Nguyễn An An rửa mặt thay quần áo xong, vừa đúng lúc Cố Quyết xách bữa sáng trở về.

Mái tóc của anh bị gió thổi có chút loạn, nhưng bởi vì gương mặt quá đẹp nên cái loạn này ở trên người anh không gọi là loạn mà gọi là tạo kiểu.

Chẳng qua……

Nguyễn An An kề sát vào anh: “Bạn trai, tối hôm qua thức khuya sao?”

Dưới mắt anh là bọng mắt màu xanh lá đậm hơn ngày thường.

“……” Cố Quyết “Ừ” một tiếng, tùy tiện tìm một lý do “Ngủ không được, chơi trò chơi một lát không ngờ lại muộn như vậy.”

“Hm” Nguyễn An An bắt đầu bỏ bữa sáng anh mua về ra, thuận miệng hỏi: “Trò chơi gì?”

“Một trò chơi trực tuyến.”

“Trực tuyến?” Cô ngẩng đầu, “Không phải là 《 Lục giới 》 chứ ? trò đó em cũng chơi!”

“Đúng vậy.”

Cố Quyết gật đầu, ra vẻ kinh ngạc “Nguyễn học bá cũng chơi trò chơi?”

“……”

>br />

Nguyễn An An đưa cho anh đôi đũa, cười hì hì nói “Không phải Cố học bá cũng chơi đấy sao.”
 
Cố Quyết nhận đũa, híp mắt nói: “Có phải trong trò chơi kia Nguyễn học bá đang độc thân hay không?”

Nguyễn An An dẫm một chân lên dép lê của anh “Chuyện này cần phải hỏi?” Cô duỗi tay ra véo mặt Cố Quyết “Chẳng lẽ anh không phải?”

Cố Quyết có yêu cầu cao đối với giường ngủ, cho nên chiếc giường trong phòng ngủ chính là đồ nội thất đáng giá nhất trong căn nhà này.

Phòng ngủ cho khách nhỏ, lúc trước có thể là do đầu óc anh có chút vấn đề, căn bản không nghĩ tới chuyện phân phòng ngủ nên mới tùy tiện chọn 1 chiếc đệm giá rẻ.

…… cuối cùng dẫn đến hậu quả xấu.

Cả đêm không ngủ, sáng sớm còn bị con trai dẫm lên mặt.

Nhưng nhìn cô gái nhỏ trước mặt sáng sớm mà đã sức sống tràn đầy, xem ra tối hôm qua cô ngủ không tồi.

Cố Quyết kéo bàn tay cô từ trên mặt anh xuống, đáp: “Phải phải, vì Nguyễn học bá anh vẫn luôn thủ thân như ngọc.”

“……” Nguyễn An An nghẹn một hơi.

Câu thủ thân như ngọc này rất vi diệu.

Nhưng Cố Quyết không tính toán sẽ dừng lại như vậy, thong thả ung dung mở hộp cơm ra, kề sát vào bên tai cô: “Trong trò chơi, ngoài trò chơi, đều vậy.”

Nguyễn An An: “…………”
 
Lời cợt nhả của bạn trai cô phải dùng đơn vị tấn để đo lường, lấy không hết dùng không cạn.
……
Lúc hai người ăn cơm, Bổn Bổn chơi cá ở bên cạnh.

Nguyễn An An chỉ nó: “Em phát hiện hình như nó đặc biệt thích con cá này, lăn qua lộn lại chơi từ sáng sớm tới giờ. Anh mua ở đâu? Anh có muốn mua thêm màu khác để thay đổi hay không?”

Cố Quyết quay đầu đi, tùy ý nhìn thoáng qua: “Không cần, giống nhau thôi, chơi chán thì bỏ đi.”

Nguyễn An An cho rằng con cá này là đồ chơi ưa thích của Bổn Bổn, ai ngờ vị Bổn Bổn phú quý đầy mình này vốn dĩ có một xe tải đầy đồ chơi, đa phần là ngại về thể tích hoặc trình độ tinh xảo nên không có cách nào mang tới đây mà thôi.

Rốt cuộc hiện tại con trai anh là Bổn Bổn thanh bần, không thể quá mức phô trương.

Hôm nay có lớp buổi sớm, hai người cơm nước xong ra cửa, Nguyễn An An ra ban công quan sát thời tiết một phen.

Lời phân tích khi đi chợ đêm tối hôm qua không trở thành sự thật, hôm nay trời đầy mây nhưng không mưa, cuối cùng vì đề phòng cô vẫn mang theo dù.
 
Lớp đầu tiên là lớp huấn luyện đánh cờ ly, thời điểm cô ngồi vào máy tính giảng viên còn chưa tới, các thành viên trong tổ cũng chưa tới đông đủ.

Nguyễn An An ngồi chờ máy tính khởi động, thuận tiện nhớ lại sự kiện cuối tuần khiến cô khắc sâu ấn tượng.

Đầu tiên là thứ bảy, nói đi xem mèo kết quả phát hiện chú mèo nhỏ nhà anh là nhóc đáng thương cô từng nuôi dưỡng …… và bằng cách nào đó giữa hai người lại xuất hiện kịch bản song phương yêu thầm lẫn nhau thời cấp ba.

Tiếp đến chủ nhật, cô từ công ty trở về, mang theo hành lý hoả tốc dọn đến nhà Cố Quyết, thời gian sau đó, trừ ăn cơm thì là hẹn hò, trừ cưng nựng…… Vẫn là cưng nựng.

Nguyễn An An cũng không biết vì sao, rõ ràng mới chỉ qua hai ngày nhưng khi quay trở về trường học lại cảm giác như đã trải qua một kỳ nghỉ dài hạn.

Thậm chí còn dường như đã qua mấy đời……

“Nghĩ cái gì vậy?” giọng nói của Cố Quyết cắt đứt suy nghĩ của cô.

Nguyễn An An nhìn anh.

Quầng mắt màu xanh vẫn còn, nhưng thoạt nhìn có vẻ tốt hơn lúc ở nhà, hình như tinh thần cũng không tệ lắm.

“Em suy nghĩ…… cuối tuần vừa rồi rất không bình thường nha.” Nguyễn An An dựa lưng về phía sau, “Hai ngày thứ bảy chủ nhật vô cùng dài, giống như ……”

“Tuần trăng mật” Cố Quyết tiếp nhận câu chuyện “Đúng không?”

“……”

Khóe miệng Nguyễn An An giật giật.

Lúc này mới vừa dọn vào đã nghĩ tới hưởng tuần trăng mật, sau này anh sẽ dùng từ gì quả thực cô không dám tưởng tượng.

Từ tối hôm qua sờ soạng gương mặt Cố Quyết, cô vẫn luôn không thể quên được xúc cảm kia, cô duỗi tay muốn niết, nhưng trong phạm vi khóe mắt đột nhiên xẹt qua vài bóng dáng.

Ngồi xuống vị trí đối diện chính là mấy người Thu Nghiên.

“……” Nguyễn An An không quen khoe ân ái trước mặt mọi người, cô lập tức rút tay trở về.

Mấy người sau khi đã quen thuộc liền không hề dùng tới mấy câu như “Sớm vậy” “Ăn cơm chưa” “Cuối tuần làm gì” để hàn huyên khách sáo.

Thu Nghiên đánh giá hai người trong chốc lát, mắt to lộc cộc đảo quanh hai người, nói : “Tôi đoán…… hai cậu vừa mới ve vãn đánh yêu.”
 
Nguyễn An An thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.

Kỳ thật Trần Tống không nhìn thấy, nhưng cậu ta vẫn đi theo xem náo nhiệt: “Tôi đoán các cậu đang chít chít ta ta.”

Liên Hạo không tính toán nói chuyện, nhưng nghe thấy từ này thì thật sự không lọt tai, một chân đạp người bên cạnh: “Mẹ nó, là khanh khanh ta ta*, đã không có văn hóa thì câm miệng đi?”
 
*: anh anh em em

Nguyễn An An bị lời nói một đao thấy máu của Thu Nghiên khiến cho không nói nên lời, ngược lại Cố Quyết lại rất có hứng thú hỏi: “Nhìn ra chỗ nào?”

“Tai”, Thu Nghiên chỉ vào lỗ tai mình, cười vui vẻ “Tôi đã sớm phát hiện! Mỗi lần bị Cố Thần trêu chọc, tai An An liền đỏ lên, bình thường luôn rất trắng.”

Nguyễn An An: “……”

 
Cố Quyết nhướng mày “Theo tôi được biết…… Cậu quan sát khá tinh tế đấy.”

“Khẳng định là không tỉ mỉ bằng Cố Thần” Thu Nghiên ôm quyền về phía anh: “Cái này gọi là fan couple tự mình chiêm nghiệm ra, khiến cậu chê cười rồi.”

“Tự mình chiêm nghiệm?” Cố Quyết hứng thú “Khi chúng tôi trở thành fan couple, chúng tôi đều có thể tự mình chiêm nghiệm?”

Thu Nghiên hăng hái, bẻ đầu ngón tay: “Có rất nhiều điều cần lưu ý nha! Đầu tiên cậu phải phân biệt rõ điềm báo khi nào chuẩn bị phát đường, như vậy mới không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc ngọt ngào nào. Tiếp theo, nếu có thể dưới tình huống quần chúng bình thường nhìn không ra mà phân biệt được đường đen, cũng chính là……”

Nguyễn An An: “………”

Mẹ nó………

Cắn đường couple không chỉ bình luận một đống “A a a a” là được? Tại sao…… lại còn có hệ thống rõ ràng như vậy???

Thu Nghiên thao thao bất tuyệt, Cố Quyết hứng thú dạt dào, mắt thấy cuộc đối thoại này nối liền không muốn dứt, là đương sự Nguyễn An An đang chuẩn bị mở miệng ngắt lời, vị giảng viên luôn tận hết sức lực khích lệ sinh viên đã tới.

Cả lớp nhanh chóng an tĩnh lại, Cố Quyết còn chưa đã thèm: “Còn chưa nói xong, lát nữa tan học tiếp tục.”


Thu Nghiên ra dấu “ok”, một bộ dáng biết gì nói đấy không nửa lời dấu diếm.

“……” Mẹ nó còn tiếp tục, cứ làm như anh sẽ sử dụng tới không bằng.

Nguyễn An An cạn lời đến cực điểm, nhỏ giọng nói: “Anh hỏi vấn đề này làm gì?”
 
“Em không cảm thấy chơi rất vui sao?” Cố Quyết cười “Anh cảm thấy rất nhiều nữ sinh trên diễn đàn đại học C đều là nhân tài, ngày nào đó tâm tình tốt anh sẽ đi theo bọn họ theo dõi couple .”

“……”

Hầu hết các bài test trong tháng 10 đều quay chung quanh các hạng mục đơn lẻ, ví dụ như thử nghiệm đầu tư, thử nghiệm khai phá dòng sản phẩm, thử nghiệm tài sản hữu hình và tài sản vô hình. Tới tháng 11 bắt đầu tiến hành kết hợp hai, ba, bốn hạng mục cùng lúc.

Tới hiện tại là đầu tháng mười hai, đã không còn phân loại nữa mà hoàn toàn mô phỏng hình thức thi đấu đánh cờ ly trên mọi phương diện.

Lẽ ra các thành viên trong nhóm đều được phân chức vị, tổng giám đốc, giám đốc tài chính, sản xuất, tiêu thụ, danh hiệu cũng không cố định, nhưng sự phân công làm việc lại vô cùng rõ ràng.

Mấy người trong nhóm ánh sáng đến từ thị trấn nhỏ đều rất tùy ý.

Hai cái đùi có thể giải quyết hoàn mỹ một loạt các nan đề của nhóm khác, mà ba người còn lại đều tự hiểu trình độ của mình, chủ động ôm đồm tất cả các thủ tục giấy tờ, cùng các công việc vụn vặt tốn thời gian hao phí sức lực.

Tuy rằng luôn được đám người Trần Tống dùng phương thức khoa trương nói loại đùi này quá lợi hại, nhưng Nguyễn An An lại cảm thấy ba người bọn họ cũng phối hợp rất tốt, có thể tiết kiệm khá nhiều thời gian.

Nếu là hợp tác nhóm, bởi vì mỗi người đều không dễ dàng hoàn toàn nghe theo lời người khác, chẳng sợ cô biết điều mình làm là đúng, muốn thuyết phục người khác cũng cần  thời gian nhất định. Đây là nguyên nhân lớn nhất khiến Nguyễn An An không thích làm việc nhóm.
 
Mà đối với lời nói của cô và Cố Quyết ba người bọn họ gần như nói gì nghe nấy, vấn đề tranh chấp gần như chưa bao giờ xuất hiện.

Từ ngày bắt đầu tháng mười hai, mỗi lần thực hiện bài kiểm tra trình độ đánh cờ ly đều tiến hành xếp hạng. Tuần thứ nhất, Thu Nghiên và Cố Quyết cấp tốc thảo luận vấn đề liên quan đến fan CP, vừa thảo luận vừa làm việc. Cho dù như thế tổng tài sản của công ty  Ánh sáng đến từ thị trấn nhỏ, lực ảnh hưởng đến xã hội, phạm vi thị trường vẫn như cũ vượt xa nhóm xếp vị trí thứ hai.

Lúc ấy Trần Tống đặc biệt rung động, cậu ta cảm thấy Ánh sáng đến từ thị trấn nhỏ tất nhiên đứng đầu cả nước.

Nhưng chờ khi bảng xếp hạng của tuần thứ hai xuất hiện, thời điểm lại một lần nữa nằm ở vị trí dẫn đầu, cậu ta đột nhiên lâm vào lo âu.

“Này, tôi nói các cậu không nên quá lo lắng……” Trần Tống nói “Ba người chúng tôi thật sự không quá kỳ vọng rằng nhóm mình sẽ dành được giải nhất, thật sự không có, có thể tiến vào top 100 nhóm đứng đầu chúng tôi đã vô cùng sợ hãi……”

“Nhưng tôi không thể không nói, vị trí đệ nhất đại học C này khiến tôi…… Tối hôm qua tôi nằm mơ, nhóm chúng ta đứng đầu cả nước, tôi ——”

Trần Tống còn chưa nói xong, bả vai bị Thu Nghiên vỗ “Bộp” một tiếng “Cậu cũng biết đó là nằm mơ à! Có thể đừng gây áp lực cho Xương Sụn của chúng ta hay không! Hiện tại hai người bọn họ hoàn toàn không thể bị quấy nhiễu, cậu còn ở chỗ này nói cái gì mà đứng đầu cả nước, đây không phải là ám thị tâm lý sao……”

Lúc ấy Nguyễn An An và Cố Quyết đang rà soát lại quá trình làm việc.

Nói một câu thật lòng, không có một chút áp lực tâm lý nào cả.
 
Nhưng nghi ngờ thì có.

Trải qua hai tuần, Nguyễn An An muốn xác thực một sự kiện.

Vì sao một sinh viên  bình thường như Cố Quyết—— cấp ba là giáo bá mỗi ngày đi đánh nhau, theo như lời anh nói thì mẹ nó anh còn thi lại đại học một lần…… người như thế có thể lợi hại hơn cô sao?

Là thiên tài?

Hay là kết quả nỗ lực của những ngày tháng sau đó?

Cô không phải thiên tài, cô không đủ nỗ lực sao???

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng .

Lúc trước thi đấu ở nước ngoài, bị đánh bại bởi vị đại thần kia, cô tâm phục khẩu phục nhưng đó là vì người nọ quá mức lợi hại.

Nhưng vì sao ngay cả Cố Quyết cô cũng không bằng……???

Nguyễn An An chống cằm nhìn Cố Quyết thuần thục kiểm tra lỗ hổng trong quá trình làm việc, dường như anh rất quen thuộc với lối tư duy logic của cô, hiện tại cô đã hoàn toàn từ bỏ, mỗi lần rà soát lại đều dựa vào một mình anh.

Trần Tống và Thu Nghiên lải nhải không ngừng, thảo luận ra kết quả “Hai đùi đừng bị áp lực tâm lý, cho dù phát huy thất thường cũng không sao, nếu chúng tôi được lọt vào top 500 cũng coi như lời to rồi”.

Cố Quyết nhịn không được lên tiếng ngắt lời bọn họ: “Trước tiên hai người các cậu dừng lại một chút.”
 
“……” Bốn người đồng thời quay sang nhìn anh.

Cố Quyết nói: “Kỳ thật tôi đã từng kiểm tra, trình độ hiện tại của chúng ta ở các trường cao đẳng, đại học.”

“……?!” Trần Tống thiếu chút nữa nhảy cẫng lên: “Cho nên? Là thế nào vậy Cố Thần? Thông tin đó có đáng tin không? Chúng ta ổn sao?”

“Rất dễ để kiểm tra, các bài thực hành trên cả nước đều được công khai trên nền tảng.”

“Chỉ cần các cậu có tâm thì hãy đến các khoa kinh tế của trường khác nhìn xem buổi huấn luyện đánh cờ ly của bọn họ” Cố Quyết nhìn màn hình máy tính, thực hiện động tác cuối cùng, nhẹ giọng nói: “Là có thể phát hiện……”

Trần Tống hoảng loạn nhất, trực tiếp nói lắp: “Phát, phát hiện cái gì? Người, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên?” (Trên người còn có người, trên trời còn có trời, ý là mình giỏi nhưng vẫn có người giỏi hơn mình)

Thu Nghiên cũng khẩn trương theo: “Phát hiện cao thủ trong dân gian???”

Nguyễn An An và Liên Hạo không nói chuyện, nhưng cũng nhìn chằm chằm vào anh.

“Là có thể phát hiện,” Cố Quyết buông con chuột ra, ngược lại lôi kéo bàn tay Nguyễn An An nhéo nhéo, cong môi cười: “Cả nước, không ai có thể đánh thắng tôi và bạn gái tôi.”

“………”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.