Hay cho câu dù vất vả cũng không thể để trẻ con trong nhà chịu khổ.
Cố Quyết bị nói tới mức á khẩu không trả lời được.
Kỳ thật trong khoảng thời gian sống cùng nhau này anh cũng phát hiện ra, rất nhiều thời điểm giữa anh và Bổn Bổn thì Nguyễn An An sẽ đứng về phía Bổn Bổn, ví dụ như hiện tại.
Rõ ràng món đồ chơi giá 288 tệ đối với bọn họ mà nói được xem như giá trên trời, rõ ràng một ngày ba bữa cơm của hai người không vượt quá một trăm tệ, nhưng cô vẫn khăng khăng muốn mua.
Đây gọi là cưng chiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Cố Quyết nghĩ về điều đó, không khỏi sinh ra chút tâm tư khác.
Nếu Bổn Bổn là mèo của Nguyễn An An, không có một chút quan hệ với anh, Nguyễn An An bất công như vậy, khả năng anh sẽ cảm thấy bất bình.
Nhưng đây là con trai của anh, do một tay anh nuôi lớn, hơn nữa còn đảm đương vai trò người mai mối cho chuyện tình yêu của hai người.
Ghen tỵ cùng con trai…… hay là thôi đi.
Sau khi quyết định sẽ mua cá, Nguyễn An An ôm Bổn Bổn tiếp tục đi dạo bên trong.
Nhưng một đường này Bổn Bổn đều thất thần, nó vẫn luôn quay đầu nhìn con cá mè hoa bên trong chiếc rổ mà Cố Quyết đang cầm, hoàn toàn không cho những món đồ chơi một ánh mắt dư thừa.
Nguyễn An An cảm thấy bất đắc dĩ.
Nếu nhân vật chính đã chọn mua đồ chơi xong, hai nhân vật phụ cũng không cần xem thêm, hai người trực tiếp mang theo nó đi tính tiền.
“Cho nên…… Rốt cuộc vì sao nó lại thích con cá này như vậy?” Thời điểm xếp hàng, Nguyễn An An tò mò “Trước kia anh nuôi dưỡng nó lâu như vậy, không phát hiện nó có yêu thích đặc thù gì sao? Ví dụ như màu hồng nhạt?”
Bổn Bổn nhìn thấy con cá này giống như người sắp chết khát nhìn thấy nước suối.
Đôi mắt nhỏ kia, quả thực không phải thích mà là si ngốc.
Ba Cố đương nhiên biết nguyên nhân sâu xa.
Con cá mè hoa màu hồng nhạt này thật sự rất giống món đồ chơi mà Bổn Bổn yêu thích nhất. Trừ việc có chút béo và chất liệu bên ngoài bất đồng thì về cơ bản có thể nói đây là bản sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên nhân sâu xa đơn giản chính là Bổn Bổn coi con cá mè hoa này là thế thân.
Nhưng Cố Quyết lại không thể nói.
Anh duỗi tay gãi gãi cằm Bổn Bổn “Ừm, không quá chú ý, có thể hôm nay nó đột nhiên thích màu hồng phấn.”
Cửa hàng mèo cho phép mang mèo theo, nhưng siêu thị thì không được. Cho nên từ cửa hàng ra ngoài, hai người không đi siêu thị mà mua trái cây và sữa bò trong cửa hàng tiện lợi.
Trong lúc đó Bổn Bổn ngồi trong giỏ xe đạp, phía dưới bụng lót chú cá nhỏ, thoải mái sảng khoái tới mức rên hừ hừ, thậm chí thời điểm Nguyễn An An muốn ôm nó ra ngoài nó còn có chút miễn cưỡng.
Lăn lộn một phen này, về tới nhà đã tới thời gian chủ gia đình phải đi làm việc.
Chủ gia đình thuận miệng hỏi “Cơm tối vẫn gọi nhà dưới lầu kia sao?”
Nguyễn An An đang xem con trai chơi đùa với cá mè hoa màu hồng nhạt, nghe vậy suy nghĩ trong đại não cứng lại, ngẩng đầu nhìn anh “Không thì sao? Anh không thích?” Không chờ anh đáp, Nguyễn An An lại nói “Chúng ta còn rất nhiều món ăn chưa thử, đêm nay anh muốn ăn gì? Nếu ăn chán rồi em sẽ gọi cơm của nhà khác.”
“Không phải chán ăn” Kỳ thật Cố Quyết rất bắt bẻ với thức ăn, nhưng hương vị món ăn của nhà này đúng là không có gì đáng chê trách “Anh chỉ cảm thấy, mỗi ngày đều ăn cơm hộp không tốt cho sức khỏe.”
“……” Nguyễn An An nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái “Không tốt cho sức khỏe?”
Trên thực tế hai người thường xuyên gọi thức ăn của nhà này, giá cả bình dân, so với việc mình tự nấu ở nhà thì đắt hơn một chút. Lúc trước thời điểm Nguyễn An An đi mua cơm đã nói chuyện phiếm với chủ tiệm, chủ tiệm có nhắc qua, khách hàng lớn nhất của bọn họ chính là người trẻ tuổi lười nấu cơm trong tiểu khu này.
“Kỳ thật không có gì không tốt, danh tiếng của tiệm cơm đó vẫn luôn rất tốt, hai chúng ta cũng không có tật xấu gì……” Nguyễn An An nói: “Chỉ là anh nghĩ tới hộp xốp đựng thức ăn? Bằng không anh mang theo hộp đựng cơm của nhà đi, như vậy sẽ yên tâm hơn.”
Cố Quyết suy nghĩ: “…… Cũng được.”
Hai người đều dựa lưng trên sô pha, Nguyễn An An nghe thấy anh thở dài “Hai tuần nữa thi đấu xong, anh thật sự muốn đi New West học nấu ăn.”
“......”
Thi đấu mà anh nói tới là đánh cờ ly.
Tuy rằng hai người cũng không chuẩn bị gì cho cuộc thi, nhưng lời nói này của anh...... khiến Nguyễn An An đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Vài ngày trước khi dọn tới đây, vốn dĩ Nguyễn An An muốn cùng anh định ra quy tắc. Ví dụ như một người ba năm bảy, một người hai tư sáu làm việc nhà, hoặc một người phụ trách phòng bếp, một người phụ trách phòng khách …… Nhưng trăm triệu không nghĩ tới Cố Quyết lại chủ động ôm đồm việc nhà!
Rõ ràng thoạt nhìn anh rất giống người hoàn toàn không thích làm việc nhà, thế nhưng khi bắt tay vào làm lại vô cùng nhanh và chính xác!
Tuy nhiên công lao lớn nhất vẫn phải kể đến ba đại bảo bối trong nhà.
Máy hút bụi lau nhà tự động, máy rửa chén, máy giặt.
Nguyễn An An không am hiểu giá cả đồ điện dân dụng, lúc ấy cô lên mạng tra xét một chút, phát hiện ba loại máy này đắt tới mức quả thực khiến người tặc lưỡi. Thời điểm cô hỏi Cố Quyết, anh mang vẻ mặt tự nhiên giải thích “Có lẽ chủ nhà cũng là người lười biếng, đây đều là đồ bọn họ để lại.”
Việc dọn dẹp nhà cửa có thể giao cho ba món bảo bối chủ nhà để lại, nhưng nấu cơm thì không được.
“Hình như anh nhắc tới chuyện học nấu ăn hai lần rồi ……” Nguyễn An An thật sự không hiểu “Nhưng vì sao anh lại muốn đi học? Em cảm thấy anh không hứng thú với công việc nấu nướng chút nào.”
Cố Quyết cười nhạo một tiếng “Ai thèm hứng thú với nấu nướng.”
Nguyễn An An mở to hai mắt: “Vậy anh đi học làm gì?”
Cố Quyết mỉm cười, duỗi tay giữ chặt tay cô, nói: “Không phải là vì em sao.”
Nguyễn An An càng ngốc hơn “...... Liên quan gì với em?”
Cố Quyết dựa lưng về phía sau, tư thế trông có vẻ vô cùng thích ý.
Anh chậm rãi nói: “Anh cảm thấy trước kia khi còn học cấp ba, anh học tập tốt, lớn lên đẹp trai, đánh nhau lợi hại……”
“???”
Làn sóng khoe khoang này tới một cách bất ngờ khiến cô không kịp phòng bị, nhưng Nguyễn An An cũng không biết nên ngăn cản như thế nào, cô chỉ kinh ngạc nhìn anh tiếp tục thổi phồng bản thân mình.
“Đương nhiên, những phẩm chất tốt đẹp đó, hiện tại anh vẫn đang sở hữu.” Cố Quyết nói xong, tiếp tục liệt kê “Hơn nữa em xem, trước kia anh sẽ không làm việc nhà, hiện tại anh biết làm việc nhà, năng lực nghiệp vụ rất mạnh, còn có thể kiếm tiền……”
“Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ còn dư lại việc nấu cơm là anh còn chưa am hiểu nhiều lắm.” Anh tạm dừng một chút, quay đầu nhìn chằm chằm cô.
Nguyễn An An không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên quay đầu lại, trong nháy mắt hai người đối diện với nhau cô bỗng dưng sửng sốt.
Cố Quyết “Hm” một tiếng, ngữ điệu chậm rì rì “Tưởng tượng như vậy, sau khi học nấu ăn xong, hình như anh sẽ không còn khuyết điểm gì nha.”
“……?”
Nguyễn An An theo không kịp mạch não của anh, cô há miệng thở dốc, “…… Cho nên?”
Vì sao đột nhiên bắt đầu xây dựng hình tượng nam thần hoàn mỹ?
Ai nói đại gia ngài không hoàn mỹ sao???
Cố Quyết lôi kéo tay cô hướng về phía mình, anh thò người qua, thời điểm Nguyễn An An phản ứng lại, khoảng cách giữa hai người đã gần tới mức có thể nhìn rõ lông mi của nhau.
“Nếu anh học nấu ăn xong, em có cảm thấy……”, anh kéo dài âm điệu, chớp chớp mắt, cong môi nói “Rất muốn gả hay không?”
Ba giây sau.
Cố Quyết vừa lòng nhìn vành tai nhỏ của bạn gái trở nên phấn hồng.
Anh nhịn không được vươn bàn tay nhàn rỗi kia ra sờ.
Vành tai nhỏ hơi mỏng, nhiệt độ khá cao.
Dường như Nguyễn An An có chút ngứa, cô theo phản xạ có điều kiện nhanh chóng rụt cổ lại. Cô mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng, một động tác như vậy, cằm gần như được thu gọn vào bên trong cổ áo, khiến gương mặt thoạt nhìn như nhỏ lại, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.
Cố Quyết “Chậc” một tiếng, lại sờ mái tóc vừa đen vừa mềm của cô, lúc này anh đột nhiên nghe thấy cô trả lời.
“Có.”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng vẫn truyền tới lỗ tai anh một cách chính xác.
Bàn tay đang thưởng thức lọn tóc mềm mại của Cố Quyết hơi khựng lại.
Tầm mắt anh chậm rãi di chuyển đến gương mặt cô “…… Cái gì?”
Lông mi Nguyễn An An run rẩy, cô cũng giương mắt nhìn anh.
“Em nói……” Cô mở lớn đôi mắt, tròng mắt tràn ngập ánh sáng “Em muốn gả.”
Cố Quyết: “…………”
Cố Quyết thật sự không nghĩ tới sẽ nhận được một đáp án khẳng định như vậy.
Ngày thường anh vẫn hay thả ra một số lời nói như vậy với Nguyễn An An, nhưng đa số thời điểm cô sẽ mang vẻ mặt quẫn bách, ấp úng nửa ngày cũng không biết nói gì, hoặc là dứt khoát không nói, đỏ mặt nói lảng sang chuyện khác.
Anh đã quen với điều đó.
Anh cho rằng lần này cũng giống như vậy, cô thẹn thùng, anh đùa giỡn, hai người thân mật trong chốc lát, đề tài này sẽ tự động được bỏ qua.
Trăm triệu không nghĩ tới……
Thế nhưng cô lại cho anh một đáp án tích cực.
“Em biết em đang trả lời vấn đề gì không?” Cố Quyết miễn cưỡng kéo lý trí trở về “Anh học được cách nấu ăn, em sẽ…… Nguyện ý kết hôn?”
“……” Nguyễn An An cũng không biết vì sao anh một hai phải quy về kết luận như vậy, tuy rằng có hơi ngắn gọn, nhưng ý tứ có vẻ chính xác.
“Cái kia……” Cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề “Nhưng anh vẫn đang đi học, có thể không……”
Khi cô nói xong trong nháy mắt đã phát hiện ra lỗ hổng trong lời này, không nên nói “Anh còn đi học”, rõ ràng là “Chúng ta vẫn đang đi học”.
Nhưng hiển nhiên Cố Quyết không để ý.
“Không phải sẽ càng tốt hơn sao?” Cố Quyết ngắt lời cô “Em không biết sinh viên đại học kết hôn sẽ được miễn một vài tín chỉ sao?”
“……”
Thật đúng là cô không biết.
“Cho nên đi học hoàn toàn không phải vấn đề ” Cố Quyết tận lực bình tĩnh lại hỏi thêm lần nữa “Vậy nếu anh thật sự học được nấu ăn em sẽ nguyện ý gả cho anh?”
“……”
Căn bản không phải nguyên nhân này.
“Học được nấu ăn” càng giống như một cơ hội mà thôi.
Chủ yếu chính là, trái tim rung động sau khi quen biết, tình cảm ngọt ngào sau khi yêu nhau, sự ấm áp sau khi sống chung, bao gồm cả vấn đề mà cô đã từng tìm hiểu trên mạng “Rất nhiều cặp đôi ngày thường luôn ân ái sau khi sống chung sẽ lộ nguyên hình, cuối cùng vẫn chia tay bằng lý do không họp”, điều này hoàn toàn không ứng nghiệm trên người bọn họ.
Ngược lại hai người càng sống càng cảm thấy mình thích hợp với đối phương.
Có đôi khi cùng nhau trở về sau khi kết thúc buổi học, nhìn thấy Bổn Bổn ở huyền quan nghênh đón hai người, thậm chí cô còn cảm thấy, nơi này chính nhà của mình.
Cho dù mấy năm, mười mấy năm kế tiếp có thể sẽ phải sống trong ngôi “Nhà” này.
Nguyễn gia không mang lại cho cô cảm giác như vậy, mà cô cũng rất ít khi qua đêm ở Lâm gia, ngay cả chính ngôi nhà của cô cũng không mang lại cảm giác ấm áp mà cô hướng tới.
Ngoại trừ căn nhà cũ nơi cô và mẹ sống khi còn nhỏ……thì chỉ có căn chung cư đi thuê này mang lại cho cô cảm giác của gia đình.
Nguyễn An An nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, thời gian vẫn còn kịp.
“Em chưa nói với anh……” Nguyễn An An mím môi “Kỳ thật gia đình của em có chút…… Phức tạp.”
Cố Quyết sửng sốt.
Tâm trạng mừng như điên thoáng bình tĩnh trở lại.
Cô tiếp tục nói “Nói ngắn gọn lại thì cũng không quá phức tạp, chính là quan hệ giữa ba và mẹ em không được tốt.” Dừng một chút, Nguyễn An An thay đổi ngữ khí “Là cực kỳ cực kỳ không tốt.”
Điểm này không cần cô nói…… đến nay Cố Quyết vẫn nhớ rõ những gì mình nghe lén được khi ngồi xổm trên đầu tường.
Anh gật đầu “Ừm, em tiếp tục nói đi.”
“Cho nên từ sau khi em hiểu chuyện, kỳ thật em vẫn luôn cảm thấy…… có phải tương lai mình sẽ bị ám ảnh với hôn nhân hay không, có thể cả đời này sẽ không thích ai hay không, cũng sẽ không kết hôn gì đó.”
“……”
“Trước khi gặp được anh, em vẫn luôn suy nghĩ như vậy.” Nguyễn An An nghiêng đầu nói “Nhưng sau khi gặp được anh…… Tại thời điểm rất sớm rất sớm, lúc chúng ta còn chưa chính thức xác nhận mối quan hệ, em đã mơ thấy cảnh chúng ta kết hôn, còn có cuộc sống sinh hoạt sau khi kết hôn nữa.”
Hầu kết Cố Quyết lăn lộn “Anh cũng…… Mơ về nó.” Rốt cuộc ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ thấy cái đó.
“Lúc ấy em đã cảm thấy thật không thể tưởng tượng được…… Thế nhưng em lại nghĩ tới chuyện kết hôn với anh.”
Cho dù chỉ là ảo mộng, ở trong mơ mà thôi.
Rõ ràng, vốn tưởng rằng đây chỉ là một hồi thấy sắc nảy lòng tham.
“Hơn nữa…… Nói tiếp cũng rất kỳ quái” Nguyễn An An đột nhiên mỉm cười “Từ nhỏ đến lớn em đều thích nhìn người có diện mạo xinh đẹp, được gọi là ‘nhan cẩu’, hơn nữa kỳ thật em cũng từng gặp qua rất nhiều người có gương mặt không tồi, nhưng mà…… em chưa từng thích ai.”
“……” Cố Quyết vẫn đang bóc tách phân tích ý tứ trong nửa câu sau của cô.
Nguyễn An An hít sâu một hơi.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Cố Quyết, nghiêm túc nói: “Chỉ thích một mình anh.”
Từ nhỏ đến lớn đều thích người có diện mạo xinh đẹp, cũng đã gặp rất nhiều.
Nhưng lại chưa từng thích một ai.
Chỉ thích mình anh.