Người trong phòng học dần dần nhiều lên, bởi vì bài viết về sinh viên trao đổi trên diễn đàn nên không ít người vừa vào cửa lập tức nhìn về chỗ ngồi của hai người. Ngày đó trong bức ảnh chụp lén trên diễn đàn thoạt nhìn hai người vừa nói vừa cười, mà hiện tại lại phảng phất như rơi vào trạng thái đình trệ nào đó.
Trong đầu Nguyễn An An lặp đi lặp lại câu nói của Khương Di “Người mông cong đều rất lợi hại”.
Lợi hại chỗ nào ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái gì lợi hại?
Mọi người đều là người trưởng thành rồi, đều hiểu.
Thậm chí Nguyễn An An cảm thấy không khí xung quanh mình không có cách nào lưu thông.
Muốn nói hiện tại cô có nguyện vọng bức thiết gì muốn thực hiện, tất nhiên là muốn gặp Doraemon mượn cỗ máy thời gian một chút, không cần lùi lại quá nhiều, một phút đồng hồ là đủ rồi.
Tuy nói mông cong ở trong lòng cô là danh xưng vô cùng đặc biệt nó đại biểu cho cách gọi thân ái, nói cho cùng lúc trước lần đầu tiên gặp Cố Quyết cũng không nhìn thấy mặt anh, mà cái mông vểnh lại lưu lại cho cô ấn tượng sâu sắc, cô rất thích cách xưng hô này cũng cảm thấy nó thật đáng yêu.
Nhưng…… Nhưng……
Loại cách gọi thân ái này sao có thể để chính chủ nghe được?!
Sau khi giọng nói của Khương Di vang lên, phía dưới không còn tin nhắn mới, di động trở về trạng thái yên tĩnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn An An gào thét ở trong lòng xong, cô nhắm mắt lại điều chỉnh trạng thái một chút.
Rồi sau đó cô cũng không nhìn Cố Quyết mà nương theo tư thế hơi nghiêng lệch ban nãy, chậm rãi ngồi thẳng thân mình.
Nguyễn An An dùng một tay dụi mắt, há miệng ngáp cực kỳ chân thật, cô nhìn màn hình di động nhíu mày: “Người này nói cái gì vậy trời…… Ôi, phát giọng nói trong nhóm chat cũng không có ý tứ gì cả , ai biết đang nói chuyện với ai ……”
Giọng nói mơ hồ mang theo nghi hoặc giống như đang nghiêm túc oán giận.
—— Rốt cuộc vừa rồi mở đầu câu nói Khương Di gọi cô là “bảo bối” mà không phải “Nguyễn Nguyễn”, chỉ cần cô nói đây là tin nhắn trong nhóm chat, ai có thể biết bảo bối này là ai?
Hơn nữa từ góc độ này, Cố Quyết chắc hẳn không nhìn thấy trong nhóm chat chỉ có ba người.
Hết thảy đều gãi đúng chỗ ngứa, phủi sạch quan hệ để bản thân mình vẫn là một bông hoa thanh bạch thuần khiết, hoàn mỹ!!
Nguyễn An An vô cùng hài lòng với kỹ năng diễn xuất của mình.
Ngón tay cô khẽ nhúc nhích tỏ vẻ rất tự nhiên tắt giao diện cuộc trò chuyện, ngược lại trong đầu lập tức suy nghĩ tìm đề tài mới để Cố Quyết nhanh chóng quên đi câu chuyện về mông cong. Tuy nhiên vừa mới xoay đầu lại liền đụng phải ánh mắt nhìn chằm chằm của Cố Quyết.
Không giống với bộ dáng ủ rũ khi mới ngồi xuống, lúc này ánh mắt anh đặc biệt sáng rõ. Cẩn thận quan sát còn có thể nhìn đến trên môi có ý cười nhàn nhạt.
Nguyễn An An không thể nhìn thấu cảm xúc của anh, trong miệng vẫn đang ngậm kẹo bạc hà, cô tiếp tục căng da đầu đối diện với ánh mắt của anh vài giây.
Rồi sau đó Cố Quyết đột nhiên mở miệng, cười như không cười mà phụ họa nói: “Đúng vậy, ai biết được.”
“……”
Lẽ ra diễn kịch thành công thì nó phải là một màn cứu cánh lớn mới đúng.
Nhưng người trước mắt này.
Nguyễn An An đột nhiên cảm thấy dường như người bên cạnh cái gì cũng hiểu, hơn mười giây này chỉ là đang xem cô tự biên tự diễn, hơn nữa xem tới mức thích thú.
Sau khi đoạn nhạc đệm trôi qua, bầu không khí xấu hổ biến mất, kế tiếp Nguyễn An An và Cố Quyết lại khôi phục ngữ khí trò chuyện bình thường như ngày hôm qua.
Hôm nay Nguyễn An An có hai lớp, lớp thứ hai không học cùng Cố Quyết, là môn học tự chọn mà tự bản thân cô cảm thấy hứng thú.
Buổi trưa cô phải đến nhà ông ngoại ăn cơm, sau khi tan học vừa đúng thời gian.
Nguyễn An An nhận điện thoại, ra khỏi cổng trường lại đi bộ một đoạn về hướng nam, khi chuẩn bị đến ngã rẽ liền nhìn thấy chiếc xe Bentley với biển số vô cùng quen thuộc.
Xe dừng lại, có người xuống xe mở cửa cho cô, Nguyễn An An cười tủm tỉm chào hỏi tài xế: “Chú Vương, vất vả rồi.”
Chú Vương vui tươi hớn hở trả lời, chờ cô lên xe mới quay lại vị trí ghế lái.
Nửa giờ sau, biệt thự Lâm gia.
Biệt thự Lâm gia nằm trên đoạn đường tương đối yên tĩnh gần ngoại ô trung tâm Thanh Thành, tuổi tác của Lâm lão gia và phu nhân đều đã lớn, ở nơi này sẽ ngăn chặn được gần như tất cả ồn ào náo động của thành phố.
Nguyễn An An xuống xe, dọc theo đường đi cô đều chào hỏi người làm trong nhà, cô ngựa quen đường cũ tiến vào cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ông cụ đang ngồi trên sô pha phòng khách, mặc dù đầu tóc hoa râm nhưng tinh thần lại quắc thước, trong tay cầm một quyển sách, dáng ngồi đoan chính bất thường.
“Ông ngoại!” Nguyễn An An vừa đổi giày vừa gọi ông.
Không để ý.
“Ông ngoại con đã về rồi ——”
Vẫn tiếp tục không thèm để ý.
Hầy, tâm trạng của lão gia tử hôm nay rất cứng rắn nha.
Nguyễn An An nghẹn cười, cô nhanh chóng chạy chậm đến bên người ông, sau đó ôm lấy cánh tay ông: “Aiya, ông ngoại, tại sao ông lại tức giận?”
“Con còn mặt mũi mà hỏi ông?” Lâm Tùng Bách tức giận ném cuốn sách lên bàn trà, trừng mắt nhìn cô gái nhỏ bên người: “Nha đầu này! Ông không gọi con trở về con cũng không biết đường trở về thăm ông đúng không?!”
Sau khi Nguyễn An An về nước đã tham gia tiệc sinh nhật của chị em tốt, tiếp theo lại đi học hai ngày, xác thực chưa từng liên hệ với ông ngoại.
Bởi vì đuối lý nên cô vừa nở nụ cười nịnh nọt vừa bóp vai đấm lưng, lúc này mới khiến ông cụ tan cơn giận.
Nói chuyện thêm chốc lát, Nguyễn An An có chút kỳ quái hỏi: “Bà ngoại đâu rồi ? Ra ngoài hay vẫn đang ngủ?”
Sắc mặt Lâm Tùng Bách vừa mới hòa hoãn lại trong nháy mắt lập tức đen như đáy nồi, cứng rắn nói: “Đi khiêu vũ.” Rồi sau đó lại bắt đầu phàn nàn: “Mấy người bạn kia của bà ấy chính là không có lòng tốt, nhiều tuổi rồi mà cả ngày nhảy nhót khiêu vũ cái gì! Thật là……”
“……”
Nguyễn An An yên lặng trợn trắng mắt.
Trách không được hỏa khí lớn như vậy, đây là đem sổ sách của bà tính hết lên đầu cháu gái sao.
Thời điểm ăn cơm trưa, ông Lâm hỏi Nguyễn An An về các văn kiện liên quan đến dự án của “Phồn Lâm”, Nguyễn An An nghiêm túc trả lời, rồi sau đó có chút bất mãn: “Ông ngoại, con đang tham gia một khóa học tự chọn tại đại học C, có liên quan đến VR. Con rất thích chuyên ngành này cũng rất thích hạng mục này của Phồn Lâm! Ông nói nếu lúc trước con học máy tính thì không có đất dụng võ? Ngược lại lại bắt con đi học tài chính……”
Năm đó Nguyễn An An đi Harvard du học là bởi vì Lâm Tùng Bách đột nhiên gọi cô vào phòng sách nói chuyện với cô cả buổi chiều, khuyên cô chuyển ngành sau đó đi Mỹ học quản lý tài chính, tương lai tiếp nhận công ty.
Lúc ấy Nguyễn An An còn chưa tới hai mươi tuổi, đương nhiên cô càng muốn theo đuổi giấc mộng làm hacker của mình hơn, ngay từ đầu ông nói thế nào cô cũng không đồng ý, nhưng thẳng đến khi Lâm Tùng Bách cho cô xem bệnh án của mình, cô mới trợn tròn mắt.
Kỳ thật đều là chút bệnh cũ, chỉ là cô chưa bao giờ biết đến, hơn nữa có một số tên bệnh nhìn dài dòng đáng sợ. Năm đó kỹ thuật diễn của ông ngoại cô đặc biệt xuất sắc, giọng điệu mà ông sử dụng quả thực đều giống như đang dặn dò chuyện hậu sự, Nguyễn An An thiếu chút nữa bị ông dọa khóc. Thời điểm đó cô cho rằng ông ngoại không còn sống được mấy năm, không nói hai lời liền bắt đầu chuẩn bị việc chuyển ngành và xuất ngoại.
Kết quả là mãi đến năm thứ hai sau khi cô xuất ngoại, bởi vì bà ngoại uống say nên lỡ miệng nói cho cô biết chân tướng sự thật.
“An An, con chịu chuyển ngành ông ngoại con vui vẻ biết bao nhiêu.” Bà ngoại nói “Tuy nhiên lão già này, năm đó đúng là rất biết diễn, chậc, bà còn cảm thấy xấu hổ thay ông ấy.”
Lâm Tùng Bách nghe vậy trừng lớn đôi mắt: “Học máy tính làm gì? Ông muốn con quản lý công ty chứ không phải bắt con làm nghiên cứu khoa học!”
Nói chưa hết lời ông mới phản ứng lại : “Đợi chút……”
“Vừa rồi con nói con đi học? Con không có việc gì đến đại học C học cái gì?”
Nguyễn An An giấu được hai ngày chứ không thể gạt được nửa năm, cô lập tức đem tiền căn hậu quả giải thích một lần, nhưng chỉ riêng việc mông cong là không đề cập tới nửa chữ.
Thần sắc Lâm Tùng Bách trông khá hơn một chút: “Ừ, con tham gia cái này cũng có chỗ lợi, nó có thể làm sáng sơ yếu lý lịch của con.” Qua một lát ông lại hỏi, “Đúng rồi, con về nước mấy ngày nay, Nguyễn gia có tìm con không?”
Tay Nguyễn An An hơi dừng lại.
“Tìm” giọng nói của cô trở nên lạnh nhạt “Sao có thể không tìm? Một ngày gọi cho con 800 cuộc điện thoại, hôm qua con vừa mới kéo bọn họ vào danh sách đen.”
Lời này nói ra, nếu bà ngoại ở đây đại khái sẽ khuyên cô không nên làm như vậy.
Nhưng bà ngoại không ở đây, Lâm lão gia lập tức vỗ bàn: “Kéo rất đúng! Nên kéo từ lâu rồi! Đúng là thói quen xấu, bên đó gọi cho cháu ngoại yêu quý của Lâm Tùng Bách ta làm gì, anh ta lại đang tính toán cái gì?”
Nguyễn An An cong khóe môi: “Ông ngoại, đừng kích động như vậy, hạt cơm cũng phun ra rồi.”
“……”
Đề tài không thoải mái này nhanh chóng bị hai người vứt ra sau đầu.
Cơm nước xong xuôi, Nguyễn An An vừa uống trà vừa nghe Lâm Tùng Bách cảm khái: “Con có thể tốt nghiệp trước thời hạn như vậy, ông không nghĩ tới……”
Gia nghiệp Lâm gia rất lớn, nội bộ phức tạp, đột nhiên thay máu là việc không thể thực hiện được, sau khi Lâm Tùng Bách tìm được Nguyễn An An lập tức bắt đầu xuống tay thực thi. Kế hoạch của ông rất chu toàn, đợi cháu gái học năm sáu năm cầm bằng thạc sĩ quay trở về, bên này ông cũng đã dọn dẹp tốt con đường cho cô từ sớm.
Nguyễn An An ở nước ngoài ba năm, ngoài trừ thời điểm ăn tết thì ngay cả nghỉ hè cũng không về nước, một bên đọc sách một bên rèn luyện năng lực trên sản nghiệp của Lâm gia ở nước ngoài
Vì thế ba năm qua đi, người phải há hốc mồm lại đổi thành Lâm lão gia.
Cô mỉm cười: “Con tốt nghiệp sớm bằng bản lĩnh của mình, ông có ý kiến?”
Lâm Tùng Bách lại nhíu mày: “Con, con bé này cũng thật là…… Nếu con sớm nói với ông thời gian tốt nghiệp, ông sao có thể để con về nước? Đáng lẽ con nên tiếp tục học lấy bằng tiến sĩ?!”
“………”
Cho nên con mới cực kỳ cơ trí không nói ra.
Lâm lão gia tử thở ngắn than dài, Nguyễn An An ôm chén trà mỉm cười vụng trộm.
Không nghe lời cụ già, vui vẻ thêm nhiều năm.
Mỹ nam trong tầm tay, hạnh phúc ở trước mắt.
Thời gian Game Cup chính thức bắt đầu thi đấu gần với kỳ thi giữa kỳ của các trường đại học, khoa quản lý mở khóa huấn luyện bốn năm một lần. Trong các khóa học chuyên ngành, sinh viên khoa quản lý sẽ được tham gia học, còn sinh viên những khoa khác có thể dự thính.
Lần đầu tiên Nguyễn An An tham gia khóa học này vào buổi sáng hai ngày sau.
Phòng học lần này trước kia cô chưa từng tới, chỉ riêng việc tìm phòng học cũng tốn mất nửa giờ, thời điểm tới nơi cô lại bị chặn ở cửa.
“Bạn học! xin chào ——”
Là một nữ sinh gương mặt có chút trẻ con, trông rất đáng yêu, giọng nói thanh thúy: “Trước tiên xin tự giới thiệu một chút! Tôi là Thu Nghiên, sinh viên năm nhất!”
Nguyễn An An rất thích vẻ đẹp của cô gái này, cô mỉm cười: “Xin chào?”
“Xin hỏi…… cậu là sinh viên trao đổi sao?”
Nguyễn An An sửng sốt: “Đúng, nhưng sao cậu biết?”
“Xem trên diễn đàn!”, cô bé mỉm cười vô cùng vui vẻ, tốc độ nói chuyện nhanh chóng: “Là như thế này, tôi muốn hỏi cậu đã có team tham gia cuộc thi hay chưa? Nếu như chưa có, chúng ta có thể lập nhóm hay không?”
Thu Nghiên lại giơ tay chỉ chỗ cách bọn họ một mét, nơi có hai nam sinh đang đứng sóng vai nhau “Đó là hai thành viên khác trong nhóm, lực học của ba chúng tôi đều khá tốt, bạn học, cậu có muốn suy xét đến chúng tôi một chút hay không?”
Nguyễn An An có chút kinh ngạc, cô bé ngăn mình lại trình bày một hồi, không ngờ là vì mục đích này.
Cuộc thi Game Cup đúng là năm người một nhóm, Nguyễn An An không quan tâm mình ở nhóm nào —— chỉ cần Cố Quyết đồng ý là được.
Ấn tượng của cô đối với nữ sinh này không tồi, Nguyễn An An suy nghĩ: “Tôi và một nam sinh khác đã hợp thành một nhóm…… Tuy rằng tôi không thành vấn đề, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến cậu ấy một chút.”
Kỳ thật Thu Nghiên đã nhìn thấy hai người đẹp trên diễn đàn, cô đương nhiên biết “Một nam sinh khác” là ai, đôi mắt nhỏ lập tức tỏa sáng: “Không có việc gì không có việc gì! Hai nam sinh kia cùng nhóm với ai cũng được, chủ yếu là tôi muốn cùng nhóm với cậu!”
“Nhưng tôi và cậu không quen biết nhau” Nguyễn An An chớp mắt “…… Vì sao?”
Động tác chớp mắt này của Nguyễn An An dường như tự động được quay chậm, ở trong mắt Thu Nghiên, rõ ràng cô không hề trang điểm, nhưng làn da lại đặc biệt tinh tế, thời điểm kinh ngạc đôi mắt hơi trợn to, trên mặt không một chút son phấn, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt Thu Nghiên phát sáng: “Bởi vì cậu quá đẹp đó! Nửa học kỳ này đều xoay quanh việc thi đấu, người một nhóm ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cậu nghĩ mà xem, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người đẹp như vậy sẽ hạnh phúc biết bao!”
Nguyễn An An cười khúc khích, đây chính là tiếng lòng của nhan cẩu*.
* nhan cẩu: người có đam mê mãnh liệt với nhan sắc
Cô nói: “Lát nữa tôi sẽ hỏi một chút, kết thúc giờ học tôi sẽ trả lời cậu.”
Thu Nghiên vui vẻ làm động tác “ok” sau đó đi tìm hai nam sinh còn lại. Vừa rồi Nguyễn An An bị ngăn cản tại cửa sau phòng học, vừa xoay người tiến vào phòng học, ánh mắt đầu tiên của cô dừng lại trên người Cố Quyết đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Cần cổ thon dài, chiếc áo T shirt đơn giản sạch sẽ, bờ vai mượt mà mảnh khảnh, cho dù chỉ lộ ra một phần bóng dáng nhưng cũng rất đẹp.
Tính ra hình như đây là lần đầu tiên cô đến muộn hơn Cố Quyết.
Nguyễn An An đang chuẩn bị đi qua, trước mắt nhoáng lên, bên người Cố Quyết có một nữ sinh đang đứng.
Từ góc độ của cô, nữ sinh này bị tóc dài che khuất mặt đang cúi đầu nói gì đó với anh…… đoán chừng là hỏi bên cạnh có người ngồi hay không.
Cố Quyết gật đầu.
Nhưng nữ sinh kia không rời đi, lại nói thêm câu gì đó.
Nguyễn An An chú ý tới lần này Cố Quyết có mở miệng trả lời, rất lâu sau nữ sinh này mới rời đi.
Nguyễn An An lập tức đi lên phía trước, không chờ cô nói chuyện Cố Quyết đã ngẩng đầu nói: “Thật ngại qua, chỗ này có ——”
Trong nháy mắt khi đối diện với cô anh lập tức dừng lại.
“Rốt cuộc cũng tới” anh đứng dậy nhường chỗ ngồi, giọng nói mang theo ý cười “Hôm nay có rất nhiều người tới giành chỗ ngồi với cậu.”
Nguyễn An An nghe ra trong giọng nói của anh có một chút bất đắc dĩ, cô nhịn không được cong cong khóe môi.
Không trách được nhiều người tới hỏi chỗ ngồi tới vậy, một đại soái ca ngồi một mình tại hàng ghế cuối cùng, chắc chắn ai nhìn vào cũng sẽ động tâm.
Nhưng Nguyễn An An rất tò mò: “Nữ sinh vừa rồi có chuyện khác tìm cậu sao?”, cô vừa ngồi xuống liền hỏi: “Tôi ở cửa sau thấy hình như cô ấy đang hỏi cậu chuyện gì đó nên không lập tức tiến lại đây.”
“Ồ, lúc đầu cô ấy hỏi tôi nơi này có người ngồi chưa, tôi nói có.”
Cố Quyết khoác một tay lên lưng ghế, dáng ngồi có chút lười nhác “Không phải chỗ này còn hai ghế trống sao, cô ấy lại hỏi tôi có mấy người bạn, cô ấy có thể ngồi cùng chúng ta hay không.”
...... Thế nhưng lại muốn ngồi ba sao?
Nguyễn An An sửng sốt “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi nói, có thể phiền cô ấy đi tìm chỗ ngồi khác không.” Nói xong câu này Cố Quyết đột nhiên quay đầu nhìn cô, đoạn sau của câu nói kia giống như đang cố ý thả chậm tốc độ: “Bởi vì tôi chỉ muốn ngồi với một mình cô ấy.”
“………”
Tôi chỉ muốn ngồi, với, một, mình, cô ấy.
Từ “cô ấy” này là ai, không cần nói cũng biết.
Phòng học rất lớn, hàng ghế ba người thực sự chỗ nào cũng có. Mà thân là “ cô ấy” trong miệng Cố Quyết, mặc dù trên mặt Nguyễn An An bình tĩnh nhưng trong lòng quả thực vui vẻ tới mức muốn ngửa mặt lên trời hét thật to.
Cô vừa lấy quyển vở mới tinh chưa từng viết một trang cùng cây bút chưa từng viết một lần, vừa cố gắng ổn định nhịp tim trong lồng ngực. Theo thường lệ cô đưa bút cho Cố Quyết, rồi sau đó nhắc tới chuyện vừa rồi.
“Cậu có biết cuộc thi Game Cup là năm người một nhóm không? Vừa rồi ở hành lang có người hỏi tôi muốn cùng nhóm với chúng ta” Nguyễn An An tìm được ba người phòng học, chỉ cho hắn “Chính là ba người kia.”
Vốn dĩ cô định nói, nếu Cố Quyết muốn cùng nhóm với người khác thì cô sẽ theo anh. Nhưng không nghĩ tới Cố Quyết chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua sau đó gật đầu: “Đều có thể, tôi không sao cả.”
“……”
Có khả năng mấy người Thu Nghiên không quá để ý đến thành tích cuối cùng, hai người kia có quan hệ tốt với cô ấy cho nên cũng đồng ý để cô ấy tùy tiện tìm người vào nhóm.
Nhưng rốt cuộc vì sao Cố Quyết lại giống Phật như vậy?
Nguyễn An An nhìn anh vài lần muốn nói lại thôi, Cố Quyết nhanh chóng phát hiện ra, còn duỗi tay sờ lên mặt mình: “Trên mặt tôi có gì sao?”
Ngón tay và gương mặt anh đều rất trắng, động tác tùy ý sờ tay lên mặt như vậy cũng được anh làm thành cảnh đẹp ý vui.
Nguyễn An An lắc đầu, uyển chuyển hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Tôi cho rằng cậu nên nghĩ lại…… tuy nhiên vì sao mỗi lần cậu đều dễ dàng đáp ứng yêu cầu cùng nhóm với người khác như vậy?”
Cố Quyết sửng sốt.
Anh bắt đầu nhớ lại xem vừa rồi khi Nguyễn An An dò hỏi anh, trên mặt cô có biểu tình gì, có phải cô đang che dấu chút tâm tư gì mà anh không biết hay không.
“…… Cậu muốn tôi cự tuyệt sao?”
“Hử?” Nguyễn An An sửng sốt một chút, cô lập tức giải thích: “Không đúng không đúng, tôi chỉ cảm thấy……”
“Bởi vì tôi nghe nói trong cuộc thi này mọi người đều vội vàng muốn ôm đùi học bá gì đó. Nhưng lúc ấy tôi và cậu mới chỉ gặp nhau lần thứ hai, tôi vừa hỏi cậu liền đồng ý”, cô dừng một chút “Vừa rồi cũng vậy.”
Đồng ý cũng quá dứt khoát đi.
Từ đầu đến cuối Nguyễn An An đều không nghĩ tới việc dựa dẫm vào đồng đội cho nên mới không sao cả, cô cảm thấy nếu mình không thể đoạt giải quán quân thì đó là do năng lực mình không bằng người, nhưng Cố Quyết thì sao?
“......”
Cố Quyết không nghĩ tới anh sẽ bị hỏi về vấn đề này.
Thời điểm Nguyễn An An mời anh làm đồng đội là ở tiệm trà sữa, lúc ấy có khả năng chính cô cũng không chú ý tới biểu cảm của mình, cô hơi hơi nghiêng đầu, mắt to sáng ngời, vẻ mặt của cô giống như đang nói “Bổn vương giả sẽ giúp ngươi nhận được chiếc cúp vinh quang”.
Tuy rằng anh không biết cô lấy tự tin từ đâu nhưng thẳng thắn đáng yêu đã mang lại cho anh cảm giác vui vẻ không giải thích được.
Khi Cố Quyết mở miệng lần nữa trong giọng nói mang theo ý cười rõ ràng: “Bởi vì thoạt nhìn trông cậu rất tự tin, sao tôi có thể không đồng ý?”
“……”
Nguyễn An An không được tự nhiên giơ tay vuốt vuốt tóc.
Kỳ thật cũng không phải cô tự tin, rốt cuộc lúc trước trong cuộc thi PWM tại nước ngoài cô chỉ giành vị trí thứ 10, mà hình thức của hai cuộc thi này không khác nhau là bao. Hơn nữa trong 10 người đứng đầu thì có tới 2 sinh viên người Trung Quốc, một người xếp vị trí thứ nhất và người còn lại là cô.
Nhưng làm người cũng không thể khiêm tốn một cách mù quáng đi.
Nghĩ như vậy Nguyễn An An đột nhiên cảm thấy mình nên tạo cho Cố Quyết chút niềm tin, để anh biết anh không tin sai người.
“Cậu nói rất đúng, tôi khá tự tin”, cô nói “…… Miễn cưỡng có thể đưa cậu tới vòng chung kết.”
Vừa dứt lời, Cố Quyết ngồi bên cạnh cô lập tức bật cười. Khóe mắt cong cong tựa như cô vừa nói gì đó vô cùng buồn cười.
Nguyễn An An không nhớ anh đã cười tổng cộng bao nhiêu lần, Cố Quyết rất thích cười, nhưng đa số đều là loại ý cười nhàn nhạt mang theo chút nhu hòa.
Mà lần này dường như không giống những lần khác.
Khóe miệng kéo cao giống một thiếu niên cái cà lơ phất phơ.
Nguyễn An An bị nụ cười của anh làm cho choáng váng, còn có chút thẹn thùng.
Đây là không tin hay có ý khinh thường cô?
Trông nhìn cô không giống học bá sao???
Đang lúc Nguyễn An An không biết nên nói gì, giây tiếp theo người này đột nhiên thu liễm lại hơn phân nửa ý cười, gật đầu: “Ừm, cậu đưa tôi đi.”
“……?”
Cố Quyết nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt hơi cong, màu sắc con ngươi ôn hòa xinh đẹp.
Giây tiếp theo, anh đột nhiên để sát vào bên tai cô, không đến mức quá thân cận khiến người ta phản cảm, là tư thế nói nhỏ cực kỳ tiêu chuẩn.
Trong nháy mắt Nguyễn An An bị hương thơm ngọt thanh của kẹo bạc hà bao phủ.
Anh hơi đè thấp tiếng nói réo rắt, gằn từng chữ một nói: “Tôi nằm là được rồi.”
“………”