Cố Quyết và Thẩm Nguyên ngồi đối diện nhau rất lâu.
Nghe nói người ít cười thì nếp nhăn cũng ít, từ khi biết Thẩm Nguyên tới nay, số lần nhìn thấy ông cười có thể đếm được trên đầu ngón tay, đại khái là vì duyên cớ này, thoạt nhìn người này còn khá trẻ, giống như người đàn ông ba bốn mươi tuổi đang lúc thành thục vậy.
Cố Quyết cũng không biết số tuổi cụ thể của người thần bí này, nhưng những tin đồn về ông không phải là thứ người đàn ông 30 tuổi có thể có được.
Hiện tại, người đàn ông anh tuấn thành thục đang híp mắt, không cần mở miệng nhưng ý vị vẫn vô cùng rõ ràng “Vừa rồi tiểu tử này con mẹ nó khoe ân ái ngay trước mặt mình sao”.
Cố Quyết có thể nói ra lời kia, kỳ thật vì anh không sợ hãi —— ngay cả ba cũng gọi, ân ái còn có thể không cho người ta khoe sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cảm thấy không có khả năng.
Hơn nữa, lão đại rộng lượng như vậy, có sóng to gió lớn gì chưa thấy qua, sao có thể chỉ vì chút chuyện này mà tức giận.
Hai người giằng co, không ai lên tiếng.
Đúng lúc này, Nguyễn An An bên kia đã kết thúc cuộc thảo luận. Lúc cô trở về, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Quyết tay cầm mũ giáp, bộ dáng nhìn Thẩm Nguyên bất động và trìu mến.
Hai người đều là người có khí tràng mạnh mẽ, một người dương dương tùy ý, một người cao ngạo không giận tự uy, nhìn bộ dáng còn thấy bọn họ rất tình cảm.
“……”
Nguyễn An An kinh ngạc “Hai người……”
“Hả?” Cố Quyết ngẩng đầu nhìn về phía cô, thu hồi mũ giáp trong tay “A, không có gì, anh đang nói chuyện với ba…… hai người chọn xong rồi sao?”
Nói đến vấn đề này, Nguyễn An An lập tức vui vẻ : “Đúng vậy, siêu đẹp, quần áo của anh mẹ em cũng chọn xong rồi, anh lại đây em dẫn anh đi xem!”
Vì thế Cố Quyết nghe lời đứng dậy, không tiếp tục nhìn biểu tình của Thẩm Nguyên nữa, đi theo vợ vào căn phòng khác.
Một cuộc chiến không thuốc súng cứ kết thúc như vậy.
—— Cố Quyết cảm thấy mình đã giành chiến thắng tuyệt đối
Cuối cùng Nguyễn An An cũng chọn được 5 bộ đồ cho hôn lễ của mình, có kiểu Trung Quốc có kiểu Tây. Lâm Dao đã tìm tất cả các nhà thiết kế nổi tiếng Trung Quốc và Phương Tây, kiểu Trung Quốc không quá lỗi thời và kiểu phương Tây không quá đại chúng. Thời điểm Nguyễn An An gửi ảnh thiết kế vào nhóm chat Quân Đoàn Xú Muội Muội, lập tức nhận được sự hưởng ứng cực tốt.
Khương Di không ăn gừng: 【 a a a a a a nhà thiết kế là ai! Thời điểm tớ kết hôn có thể tìm mẹ cậu giúp đỡ không? Cầu xin mẹ a a a a a a a! 】
Ân Viện không hôn nhân: 【…… Đẹp, mẹ của chúng ta quả nhiên thật lợi hại. 】
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuộc chiến nhận mẹ quy mô lớn.
Nguyễn An An mỉm cười, gõ chữ: 【 Hai người các cậu vẫn là thôi đi…… hai người có bạn trai rồi sao? Chưa gì đã bắt đầu ảo tưởng chuyện kết hôn rồi? Theo lý mà nói, Ân tiểu thư còn có thể, ít nhất trên mạng có…… Khương tiểu thư? Cậu tỉnh lại đi, phẩm chất tốt đẹp nhất của một người là phải biết mình có những gì. 】
Nguyễn An An tin tưởng tràn đầy mà nói những lời này, ai ngờ lại nhận được câu trả lời nằm ngoài dự đoán ——
Ân Viện không hôn nhân: 【 Tối hôm qua tớ vừa ly hôn trong trò chơi rồi. 】
Khương Di không ăn gừng: 【…… Kỳ thật tớ cũng không phải hoàn toàn không có tiến triển gì trong chuyện tình cảm. 】
“???”
Khương Di không ăn gừng: 【??? Cậu nói gì vậy? Ân ân ái ái lâu như vậy, Tết nhất tới nơi rồi còn ly hôn??? 】
Ân Viện không hôn nhân: 【Cậu nói gì thế? Chuyện tình cảm của cậu thế nào rồi? xem mắt thành công? 】
“……”
Ba người đều mơ màng, cuối cùng quy kết cho lý do dạo gần đây thời gian giao lưu với nhau quá ít, thừa dịp vẫn chưa hết năm cũ, đêm đó liền hẹn tới quán bar nói chuyện.
Nguyễn An An phát hiện, một người sau khi ổn định sẽ bắt đầu nhọc lòng chuyện tình cảm của bạn bè, càng miễn bàn tới bát quái vốn là thiên tính của phụ nữ.
Lần tụ họp này, Nguyễn An An nghiễm nhiên thành một người ngồi xem trò vui.
“Cậu nói trước” đưa microphone cho Ân tiểu thư “Xin hỏi Ân tiểu thư, ngoại trừ tớ và chồng tớ thì cậu và đại thần Chiêu Chiêu Mộ Mộ được công nhận là cặp đôi tình lữ mẫu mực tại khu Tây Khánh, rốt cuộc vì sao hai người lại đi đến con đường diệt vong?”
“Bởi vì cậu và chồng cậu.” Ân Viện nói.
“???”Nguyễn An An kinh ngạc “Sao có thể? Hai chúng tớ thì liên quan gì đến các cậu?”
“Chiêu Chiêu Mộ Mộ và Đông Sát Tây Cố quen nhau, ban đầu tớ cho rằng chỉ là sự trùng hợp, bọn họ chỉ là huynh đệ trong trò chơi, thẳng đến ngày đó biết Đông Sát Tây Cố là chồng cậu…… mà chồng cậu là Cố Nhị công tử, tớ suy nghĩ một ngày, tra xét thử vài câu liền ra kết quả.”
“Kết quả gì?”
“Chiêu Chiêu Mộ Mộ chính là Tiết Chiêu.”
“…………”
Khương Di và Nguyễn An An phảng phất như trở thành người câm, một câu cũng không nói nên lời.
Nhưng thoạt nhìn Ân Viện không khác bình thường là bao, thậm chí còn chủ động nói sang chuyện khác “Cậu thì sao?”, cô chỉ chỉ vào Khương Di “Chuyện cậu nói trên WeChat là thế nào?”
“Tớ……” Khương Di dừng một chút, thần sắc có chút mất tự nhiên “Lúc trước thời điểm Mềm Mại mới vừa coi trọng chồng cậu ấy, không phải chúng ta từng vui đùa nói cậu ấy gặm cỏ non sao.”
“Đúng vậy” Nguyễn An An cười “Nhưng tớ cũng không phải gặm cỏ non, anh ấy lớn hơn tớ, tớ mới là ngọn cỏ non kia.”
“……” Khương Di trầm mặc một lát, nói “Mà tớ lại thật sự gặm cỏ non.”
“Trời đất” Nguyễn An An thiếu chút nữa phun ngụm rượu trong miệng ra ngoài: “Cậu gặm…… cỏ non nhà ai?”
Khương Di sâu kín liếc nhìn cô một cái, phiền muộn đáp: “Nguyễn gia.”
“…………”
Dành một buổi tối để nói hết mọi chuyện, tổng kết lại, Ân Viện và Khương Di, một người từng thề cả đời sẽ không qua lại với nhau trời xui đất khiến thế nào lại kết hôn trong trò chơi, một người lại động tâm với người nam sinh nhỏ hơn mình 4 tuổi ……
Tình cảm của Nguyễn An An đã từng gập ghềnh nhấp nhô, nhưng hiện tại lại thuận buồm xuôi gió, cô không nghĩ tới con đường tình cảm của hai người bạn thân lại khiến người ta phải hói đầu như thế.
Tới gần tết, Lâm thị có rất nhiều chuyện phải giải quyết, Khương Di và Ân Viện cũng vội chân không chạm đất. Năm nay ba người cũng không đến biệt thự Khương gia ở mấy ngày, ngoại trừ một đêm đó thì bọn họ không gặp nhau nữa, những việc này cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.
Một ngày nào đó trước năm mới, Nguyễn An An đang ở văn phòng thì nhận được điện thoại từ lễ tân nói Lâm Dao tới công ty tìm cô.
Nguyễn An An đi ra ngoài đón mẹ, kinh ngạc nói: “Mẹ, mẹ tới đây có chuyện gì vậy?”
Lâm Dao đã từng rất khó chịu khi Lâm Tùng Bách ép bà phải học quản lý công ty, cho nên bà gần như không đặt chân vào công ty, không biết lần này tự mình tới đây là vì chuyện gì.
“Có phải con làm cho Cố Quyết chiếc mũ giáp khắc tên hay không?” Lâm Dao vừa nhìn thấy cô liền tiến thẳng vào chủ đề “Muốn làm cái đó phải mất bao lâu?”
“……?”
Nguyễn An An trầm mặc vài giây, tiêu hóa một chút tin tức từ lời nói của mẹ, cô không nhịn được cất cao giọng: “Người miệng rộng kia lại khoe chuyện này khắp nơi???”
Lâm Dao đau đầu: “Không phải nói với mẹ…… mà là ba vợ nó. Con biết đấy, đàn ông có đôi khi ấu trĩ lên sẽ chẳng phân biệt tuổi tác.”
“…… Hả?”
Nguyễn An An không thể lý giải ý tứ trong lời nói của bà, chuyện này có liên quan gì tới việc đàn ông ấu trĩ không phân biệt tuổi tác? Cô nghi hoặc nói: “Cho nên…… mẹ nghe Cố Quyết nói xong cũng muốn khắc tên mình lên sao? Khắc tên mẹ? Lâm Dao?”
“Không phải mẹ” Lâm Dao lắc đầu, nhìn trời nơi “Khắc tên…… Thẩm Nguyên.”
“……”
Sau đó Nguyễn An An trở về hỏi Cố Quyết, cuối cùng cũng biết ngọn nguồn của câu chuyện người đàn ông ấu trĩ.
Vì thế vào đêm 30, Nguyễn An An và Lâm Dao ghé vào nhau nói chuyện phiếm, nghe bà kể lại những chuyện ly kỳ mạo hiểm xảy ra trong mấy năm nay…… Mà ba vợ cùng con rể, Thẩm Nguyên và Cố Quyết từng người đeo mũ giáp khắc tên của mình, nghiêm trang ngồi chơi trò chơi.
Phong cách quần áo của hai người có chút tương tự, đều là màu đen, dáng người đều tốt, bóng dáng hai người ngồi bên nhau thoạt nhìn quả thực có chút cảm giác đáng yêu.
Trong lúc đó, Nguyễn An An nghe được thanh âm trò chơi, nghe thấy Thẩm Nguyên đánh trận nào thua trận đó. Mặc dù ngồi nghe Lâm Dao nói chuyện , nhưng trong lòng cô vẫn khá lo lắng, thời điểm nói chuyện phiếm cũng thường xuyên quay đầu nhìn lại, mãi cho đến khi Lâm Dao nói một câu “Ông ấy cũng không mang súng con sợ cái gì”, lúc này Nguyễn An An mới hoàn toàn yên tâm.
Cố Quyết thấy gặp ba mẹ cô sớm hơn cô gặp ba mẹ Cố nửa tháng.
Lần đầu tiên Nguyễn An An nhìn thấy ba mẹ Cố là vào ngày mùng một năm mới.
Ba người Cố gia bay trở về từ nước Mỹ, vốn dĩ Nguyễn An An muốn lưu lại ấn tượng tốt với ba mẹ và anh chồng, cô kiến nghị với Cố Quyết: “Có phải chúng ta nên tới sân bay sớm một chút để đón họ hay không?”
“Không cần phiền toái như vậy.” Cố Quyết nói “Ba mẹ anh khẳng định đã sắp xếp tài xế đi đón rồi, hôm nay bên ngoài trời lạnh, thành thật ở nhà ngốc đi.”
Cứ như vậy, một mảnh hiếu tâm chân thành của con dâu mới Cố gia đã bị một câu nhẹ nhàng của anh phủ định.
Chuyến bay từ Mỹ bị trì hoãn từ buổi sáng đến giữa trưa, ăn xong cơm trưa, hai người lui tới ở phòng khách như thường lệ. Nguyễn An An ngồi trên thảm trêu chọc mèo, Cố Quyết nửa nằm trên sô pha chơi đấu địa chủ.
Cố Quyết thắng mấy ván liên tiếp, cảm thấy không thú vị thoát khỏi trò chơi, ngược lại nhìn chuyên chú vào một người một mèo dưới thảm.
Nguyễn An An rũ đầu sờ Bổn Bổn, mái tóc dài buộc đơn giản, thời điểm ở nhà cô luôn ăn mặc tùy ý, trên người mặc một chiếc áo len màu trắng gạo khiến cả người phá lệ ôn nhu.
Lưu lại khoảnh khắc đẹp nhất của vợ yêu là công việc thường ngày.
Cố Quyết tắt tiếng di động, chụp cho cô một bức ảnh.
“Đến mùa hè trở về đại học C một chuyến đi…… lúc trước anh đã kiểm tra, hình như tháng sáu là lễ tốt nghiệp.” Cố Quyết mở phần mềm ra, vừa chỉnh sửa ảnh vừa nói “Có rất nhiều người tới dự lễ tốt nghiệp, anh muốn đền bù tiếc nuối năm ngoái, quỳ xuống cầu hôn em trước mặt mọi người …… Hoàn hảo.”
“???”
Cái quái gì thế này?
Nguyễn An An lập tức ngồi thẳng người dậy: “Không nói tới việc anh đã sớm cầu hôn từ lâu rồi, hơn nữa chúng ta kết hôn hơn một năm rồi, còn đi đại học C ……” cô cứng họng đến cực điểm “Lúc ấy em đến đại học C một mặt là vì thi đấu, nhưng mục đích chủ yếu là vì muốn theo đuổi anh! Hiện tại giấy chứng nhận kết hôn cũng nhận rồi, còn cầu hôn nữa không phải có bệnh sao?”
Cô thật sự sợ hãi Cố Quyết nói được làm được, lôi kéo cô chiếu cáo tứ phương oanh oanh liệt liệt chạy tới đại học C cầu hôn.
Người này rất thích hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý, đám đông bao quanh chuyên chú nhìn anh khoe ân ái.
Nhưng trong lúc ngăn cản anh, Nguyễn An An không cẩn thận đem lời thật lòng nói ra.
Nhược điểm cứ như vậy rơi vào tay Cố Quyết.
“Vì…… muốn theo đuổi anh?” Cố Quyết nhướng mày “Anh nhớ không lầm, hình như đây là lần đầu tiên em nói thẳng ra mục đích đi học của mình.”
“……”
Nguyễn An An trầm mặc không lên tiếng.
Cố Quyết không thuận theo tiếp tục nói.
“Vì sao lúc trước không nói? Tuy rằng anh đã từng suy đoán qua, nhưng không phải em cũng phủ nhận sao? Thì ra em thật sự bởi vì anh mới……”
“…… Anh đừng nói nữa!”
Nguyễn An An quả thực hối hận muốn chết.
Sau khi nói lời này, chỉ sợ rằng cụm từ “Theo đuổi anh” sẽ trở thành nội dung chính trong các câu chuyện tiếp theo của Cố Quyết.
Tưởng tượng đến cảnh Cố Quyết nói với tất cả mọi người rằng “Hắc cậu biết không vợ tôi vì theo đuổi tôi nên mới trở về học đại học” ……
Nguyễn An An giương mắt trừng anh: “Anh đừng lặp lại nữa, em thẹn thùng, quên những lời này đi, đừng nói cho người khác, nếu anh là thân sĩ (quý ông) có giáo dưỡng hãy nhanh chóng ——”
“Ngại quá” Cố Quyết lập tức ngắt lời cô “Anh không phải thân sĩ, anh là súc sinh.”
“……” Anh là súc sinh, có lý.
Nguyễn An An tức muốn chết.
Người này quả thực rất xứng với tên của anh, Cố Quyết, thật sự là quá tuyệt.
Trước kia thời điểm còn đi học thường xuyên tán gẫu với bạn học tiện khoe ân ái, hiện tại thế nhưng gặp người nhà cô anh cũng khoe, khoe với Lâm Tùng Bách cũng thôi đi, thậm chí tóm được Thẩm Nguyên khoe chuyện mũ giáp…… đi thăm người thân nói chuyện phiếm với trưởng bối cũng khoe, không phân biệt trường hợp không phân biệt địa điểm cứ gặp liền bắt đầu nói về các việc vặt trong nhà —— trọng điểm câu chuyện khá đơn giản: vợ của tôi cô ấy thật sự rất yêu tôi.
Thù mới hận cũ ở bên nhau, Nguyễn An An nhịn không nổi.
Cô dùng tay ôm lấy Ngốc tổng đang gặm cá đồ chơi ở bên cạnh, lớn tiếng nói:
“—— Cố Quyết, em cảnh cáo anh, anh đừng quá đáng! Anh còn như vậy em sẽ không sống cùng anh nữa! Con trai thuộc về em, anh đừng hòng tranh!!!”
Gằn từng chữ rõ ràng, nói năng có khí phách, thanh âm thanh thúy, thậm chí âm cuối còn vang vọng trong đại sảnh thật lâu.
Bổn tổng thẫn thờ trong vòng tay mẹ.
Cùng lúc đó, cạnh cửa truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Hai người đang cãi nhau đồng thời quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới cửa chính rộng mở, cạnh cửa có hai nam một nữ đều mang vẻ mặt sững sờ như Bổn tổng.
Bên tai truyền đến tiếng Cố Quyết “Ba, mẹ, anh”…… Nguyễn An An ôm “con trai”, há miệng thở dốc, trong đầu hiện lên vô số dấu chấm than.
Mẹ nó, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với cuộc gặp đầu tiên thế này !!!
Thời điểm cô còn đang mải ngây người, vị nữ sĩ duy nhất kia đi đến trước mặt cô.
Người phụ nữ này đặc biệt xinh đẹp, khi không cười, gần như nhìn không ra nếp nhăn trên mặt, rõ ràng là được bảo dưỡng cực tốt. Ngũ quan nhu hòa tinh xảo, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra gương mặt này có chút tương tự Cố Quyết, thoạt nhìn tuổi tác không khác Lâm Dao là bao.
Khi đối mặt với đại mỹ nhân, thế nhưng ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Nguyễn An An lại là ——
Lâm Dao nói với cô năm đó bà là đệ nhất mỹ nữ nổi tiếng Thanh Thành …… chẳng lẽ Cố phu nhân không ở Thanh Thành? Bằng không vị trí đệ nhất mỹ nữ này hẳn là hai người cùng ngồi chung đi?
“Cố Quyết, tên tiểu tử này! Mang thai chuyện lớn như vậy cũng không nói với chúng ta!” Vị này rõ ràng là Cố phu nhân, nhưng lời nói xuất phát từ miệng đại mỹ nữ lại vô cùng kinh người. Bà giáo huấn con trai xong, quay đầu lại dịu dàng nói với Nguyễn An An “Mẹ biết con chịu ủy khuất rồi.”
Nguyễn An An: “?”
Chờ một chút ——
Tuy rằng Cố phu nhân đã cực lực che dấu, nhưng trong lời nói vẫn khó nén được kích động: “Mẹ làm chủ cho con, để mẹ dạy dỗ lại con trai mẹ, con ngàn vạn lần đừng xúc động, đứa trẻ là quan trọng nhất!”
“…………”