Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn

Chương 6: Không chịu thua kém



Convert: Sakahara

Editor: Mãn Mãn

Lời của editor: Cho bạn nào trước đó hiểu lầm hôn nhân của hai anh chị không hạnh phúc #No, cực kỳ hạnh phúc, chẳng qua có chút hiểu lầm (bị tạo thành do suy nghĩ cho nhau quá nhiều) mà thôi. Cực kỳ nhỏ nhặt, rất không đáng kể. Mọi người đọc truyện vui vẻ ^_^.

Hai phút sau, điện thoại của mẹ Tưởng đánh tới, Tưởng Bách Xuyên chần chờ hai giây mới nghe.

“Bách Xuyên, bây giờ con đang ở đâu?” Mẹ Tưởng lạnh giọng hỏi.

Tưởng Bách Xuyên giật mình, không trả lời mà hỏi lại: “Có chuyện gì ạ?”

Giọng điệu của mẹ Tưởng không thân thiện: “Còn không phải chuyện tốt do con làm à! Nếu vừa rồi không lên mạng xem tin tức, mẹ cũng không biết Tiểu Cẩn đã trở thành trò cười của bạn trên mạng đâu, có cần mẹ phải nói cho con biết sức mạnh của internet khủng bố tới cỡ nào không? Con làm việc có còn biết chừng mực không thế? Nói thật với mẹ đi, có phải Tô Dương bảo con ngừng theo dõi Tiểu Cẩn không?”

Tưởng Bách Xuyên đăm chiêu, hắn dừng lại vài giây rồi mới nói: “Mẹ, việc này con còn chưa tìm mẹ tính sổ đâu, mẹ đem con trai của mình thành loại người nào vậy? Ai muốn dùng liền dùng à? Việc trên weibo là do con làm, việc này dừng ở đây thôi, sau này người nào còn càm ràm ở trước mặt con, cũng đừng trách con không nể mặt. Con nói lại một lần nữa, con đặc biệt bao che khuyết điểm, người không thích Đồng Đồng, con khẳng định cũng sẽ chán ghét!”

Chưa cho mẹ Tưởng cơ hội nói chuyện, Tưởng Bách Xuyên trực tiếp cúp điện thoại.

Tô Dương không nghe thấy những gì mẹ Tưởng nói, rất bất mãn với hành vi của Tưởng Bách Xuyên: “Sao anh lại treo điện thoại của mẹ như thế.”

Hiện tại quan hệ giữa cô và mẹ chồng không quá tệ, kỳ thật trước đây mẹ chồng cũng không hài lòng với cô, giống như những trưởng bối khác trong nhà họ Tưởng, hy vọng Tưởng Bách Xuyên tìm một người môn đăng hộ đối, nhưng Tưởng Bách Xuyên lại khăng khăng muốn kết hôn với cô.

Sau khi lĩnh chứng, thái độ của mẹ chồng đối với cô ngược lại thay đổi rất nhiều, tuy chưa nói lời đồng ý với cuộc hôn nhân giữa cô cùng Tưởng Bách Xuyên, nhưng khi Tưởng Bách Xuyên không ở nhà, mẹ chồng sẽ thường xuyên hẹn cô uống trà chiều, có đôi khi còn làm một ít canh đưa tới phòng làm việc, còn luôn luôn dặn dò cô, phụ nữ không nên thức khuya này nọ.

Tưởng Bách Xuyên lướt nhẹ qua mặt cô: “Mẹ biết anh không nhằm vào bà, anh đang nói cho bố mẹ Kiều Cẩn nghe.”

Nếu hắn đoán không sai, khi mẹ gọi điện cho hắn, nhất định đã bật chế độ loa ngoài, mà bố mẹ của Kiều Cẩn lại ở ngay bên cạnh, thì ra cái mà mẹ gọi là diễn trò chính là diễn cho bố mẹ Kiều Cẩn xem.

Tô Dương hơi giật mình, “Bố mẹ Kiều Cẩn đang ở nhà anh à?”

Tưởng Bách Xuyên gật đầu: “Mẹ anh biết chuyện weibo rồi, tối hôm qua từng gọi điện hỏi thăm.”

Tô Dương nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại không nhịn được lo lắng: “Có phải bố mẹ Kiều Cẩn đã đoán được là do em làm không?” Không chờ Tưởng Bách Xuyên trả lời, cô lại lẩm bẩm: “Nhất định ấn tượng của bố đối với em sẽ càng kém.”

Bố Tưởng một mực không để Tưởng Bách Xuyên mang cô qua cửa nhà họ Tưởng, khi yêu đương không được, sau khi lĩnh chứng vẫn là thái độ kiên quyết cứng rắn, hơn nữa hiện tại với việc ngừng theo dõi weibo của Kiều Cẩn, phỏng chừng bố Tưởng càng xem cô không vừa mắt.

Tưởng Bách Xuyên nhìn cô: “Ấn tượng tốt không thể làm cơm ăn.” Hắn đưa tay ôm cô vào ngực, vỗ vỗ sau lưng cô, thấp giọng nói: “Ngủ một lát đi.”

Tô Dương vùi ở trong ngực hắn, cũng ngủ không được, bụng đói tới mức khó chịu, cô nâng tay gãi gãi yết hầu của hắn.

Tưởng Bách Xuyên buông mắt trông cô: “Em lại có ý đồ gì?”

Tô Dương: “...” Chưa nói câu nào, đã bị hắn nhìn thấu.

Cô chớp chớp mắt: “Đinh Thiến đi ăn cơm, chẳng phải là lãng phí khoai lang nướng sao? Hay là...”

Tưởng Bách Xuyên đánh gãy cô: “Tối nay về nhà anh dùng lò nướng nướng lại một chút, sẽ không lãng phí.”

Tô Dương nhắm mắt lại, bất mãn hừ một tiếng.

Tưởng Bách Xuyên nhìn cô, dừng lại một chút, tiếp tục: “Nếu em nói thật, ngược lại anh có thể suy nghĩ một chút xem có nên để em ăn không.”

Nói thật?

Nói cô ăn khoai lang nướng xong liền chuẩn bị đi ăn mỳ chua cay, lại ăn đồ xiên nướng, sau đó ăn đồ lạnh sao?

Phương pháp ăn có tính tự sát như thế, cô nói ra, hắn không tìm cô tính sổ mới là lạ.

Cô lại không ngốc.

Tô Dương trợn trắng mắt, cúi đầu, ghé vào ngực hắn tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dạ dày đói tới mức khó chịu, không có chút buồn ngủ nào.

Tưởng Bách Xuyên vươn tay mở túi của cô, mùi thơm ngọt đặc thù của khoai lang nướng lập tức tràn ngập khắp buồng xe, ngay cả tài xế cũng không nhịn được nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu.

Tô Dương vui vẻ, ngồi dậy từ trong lòng hắn, còn tưởng rằng hắn tìm lại được lương tâm, cho phép cô ăn trước một chút, kết quả không đợi cô vui vẻ được vài giây, Tưởng Bách Xuyên lại kéo khóa túi lên.

Tô Dương: “...”

Ánh mắt bất mãn của cô nhìn hắn chằm chằm: “Anh làm gì thế!”

Tưởng Bách Xuyên điềm nhiên như không nói: “Anh chỉ muốn xem có mấy củ khoai lang, có đủ cho anh ăn tối nay không thôi.”

Tô Dương tức giận cắn môi dưới, trừng hắn một cái, lại nằm trong lòng hắn, nội tâm vẫn không tình nguyện, dùng trán húc lồng ngực hắn một phát, nơi đó quá rắn chắc, chính cô liền bị đau.

Tưởng Bách Xuyên nhìn bộ dạng tức giận tới mức thở hổn hển của cô, im lặng bật cười.

Chợt, Tô Dương cảm giác được lồng ngực Tưởng Bách Xuyên rung vài cái, cô ngẩng đầu, chống lại ánh mắt lạnh nhạt của hắn, sắc mặt cũng mang vẻ lạnh nhạt.

Cô nghi ngờ nhìn vào mắt hắn, vừa rồi lồng ngực của hắn rung động, rõ ràng là vì cười nên mới phập phồng, nhưng lúc này nhìn lại hắn, vẻ mặt nghiêm túc, thế nào cũng không giống bộ dạng từng cười qua.

Tô Dương hồ nghi chớp chớp mắt, thở dài, lại ghé vào trong lòng hắn lần nữa.

Tưởng Bách Xuyên cũng im lặng bật cười, thở dài, khuôn mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Mãi cho đến 2 giờ chiều, Tô Dương vẫn không trở về, Duy Y gọi điện thoại cho Đinh Thiến, Đinh Thiến nói vừa đi ra từ bệnh viện, đang gấp gáp chạy tới phòng chụp ảnh.

Duy Y cúp điện thoại, nặng nề quăng di động lên mặt bàn.

Cô xoa xoa ấn đường, lại trì hoãn thêm vài phút, mới tới phòng trang điểm bày tỏ sự áy náy với người đại diện của Cố Hằng, nói người chụp ảnh đang trên đường tới đây.

Người đại diện đã sớm muốn nổi đóa, một mực bị Cố Hằng đè ép, nói dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, coi như đang nghỉ ngơi.

Một người nổi tiếng như Cố Hằng, đã sớm không cần nâng cao tiếng tăm thông qua tạp chí thời trang, nhưng Diệp Đông, người phụ trách tạp chí ở khu vực Trung Quốc từng tìm anh, hy vọng anh có thể giúp một tay trong việc chụp ảnh cho trang bìa lần này.

Cố Hằng bán mặt mũi, liền sảng khoái đồng ý.

Nhưng điều khiến cho người đại diện khó chịu là, mấy tháng nay Cố Hằng đều đóng phim ở New York, vì cái trang bìa rách này, Cố Hằng liền bắt kịp tiến độ quay phim của mấy ngày bằng hai đêm không nghỉ ngơi, sau khi kết thúc quay phim liền trực tiếp từ sân bay chạy đến phòng chụp ảnh.

Sáng nay chưa tới 7 giờ bọn họ đã có mặt ở nơi này, đầu tiên là Kiều Cẩn đến muộn, hiện tại lại là Tô Dương đi bệnh viện, chuyện này là sao chứ?

Đợi Duy Y rời đi, người đại diện cười hỏi Cô Hằng: “Cậu nói có phải Tô Dương đang cố ý trả thù cậu nên mới kiếm cớ đi bệnh viện không?”

Cố Hằng ngắm nghía điếu thuốc trong tay: “Thật ra tôi cũng muốn cô ấy làm vậy, nhưng cô ấy phải bằng lòng mới được.”

Người đại diện: “... Cậu có khuynh hướng tự ngược đãi à?”

Cố Hằng cười, không lên tiếng.

Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào điếu thuốc giữa ngón tay không chớp mắt, không tự chủ nhớ tới những xung động tuổi trẻ, ba nam sinh kiêu căng khó thuần, ước định một trận, vì cô.

Bọn họ mặt mũi bầm dập, đánh tới khi đầu rơi máu chảy.

Cũng chỉ có ba người bọn họ biết rõ.

Những hình ảnh tức cười lại hoang đường kia, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng... rất quý giá, đời người không thể nào có lại lần thứ hai.

...

Mãi cho tới 4 giờ chiều Tô Dương mới trở về.

Bên phòng chụp ảnh nhiều người lắm mắt, cô liền không để Tưởng Bách Xuyên đưa đi, hò hét Đinh Thiến đến bệnh viện đón cô, trên đường trở về cô vẫn luôn thoải mái nhàn nhã ca hát.

Đinh Thiến quét mắt qua Tô Dương, không khỏi lo lắng: “Dương Dương, chúng ta có quá tùy hứng không thế? Đừng để đến cuối cùng lại mất nhiều hơn được.”

Tô Dương: “Cho dù mình không tùy hứng, Kiều Cẩn cũng sẽ nghĩ cách để khiến mình không thoải mái.”

Lúc vào phòng chụp ảnh, khuôn mặt của Kiều Cẩn có thể vắt ra nước, lạnh lùng nhìn cô.

Tô Dương nhắm mắt làm ngơ, nhàn nhạt nói: “Bắt đầu thôi.”

Như Tô Dương đã dự đoán, trong lúc chụp ảnh, Kiều Cẩn không phối hợp một vạn lần, không phải vẻ mặt không thích hợp, mà là động tác thân thể cứng ngắc, không phù hợp với yêu cầu, rất có dáng vẻ phải trút giận cho bằng được.

Ngược lại, Cố Hằng phối hợp tới mức bất ngờ.

Một khi Tô Dương tiến vào trạng thái làm việc, sẽ không kéo theo ân oán cá nhân, trong ống kính chỉ có người mẫu của cô.

Chụp gần một tiếng, cũng không quá vừa ý với toàn bộ ảnh chụp, chí ít chính bản thân cô cảm thấy không hài lòng.

Không một tấm hình nào có thể hoàn toàn toát lên khí chất bình tĩnh cùng cá tính phô trương mà trang phục mùa hè trên người Kiều Cẩn muốn truyền đạt, cô ta không phát huy được sự hòa hợp cực hạn của hai điểm đối lập này.

Kỳ thật Kiều Cẩn mặc bộ đồ này rất hợp, nhưng cô ta không chịu phối hợp, nên khi chụp không ra được trạng thái tốt nhất.

Tô Dương làm một động tác tạm dừng, ý bảo bọn họ có thể nghỉ ngơi một chút.

Kiều Cẩn cũng không rời đi, đứng nói chuyện cùng Cố Hằng.

Trợ lý vốn muốn đi qua đưa nước cho Kiều Cẩn, lại bị người đại diện Lisa ngăn lại: “Bọn họ đang nói chuyện vui vẻ, đừng đi quấy rầy.”

Trợ lý gật đầu.

Cằm của Lisa hơi giương lên: “Đi thôi, tìm Duy Y hàn huyên một chút.”

Mà trợ lý của Cố Hằng muốn xử lý chuyện khác, không cùng đi theo, người đại diện chính lúc này đang vùi đầu chơi trò chơi trong khu nghỉ ngơi, căn bản sẽ không hỏi chuyện của Cố Hằng.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Kiều Cẩn phát hiện ra cô ta và Cố Hằng từng học chung trường tiểu học, vì thế, đề tài liền tăng lên, nói tới mức mặt mày hớn hở.

Biểu hiện của Cố Hằng không tính là quá thân thiện, nhưng cũng không vứt bỏ mặt mũi của Kiều Cẩn, thỉnh thoảng còn có thể cười nhạt, đối phó hai câu.

Ánh mắt Tô Dương vẫn chuyên tâm nhìn hai người bọn họ, cô biết nếu hôm nay chụp hình như thường chắc chắn sẽ không đạt tới hiệu quả mà cô mong muốn, bởi vì Kiều Cẩn sẽ không để cô thoải mái.

Lông mày cô nhăn lại, như có điều suy nghĩ.

Một lát sau, cô bắt đầu quan sát dáng vẻ của bọn họ, muốn chụp ra sắc thái mà cô muốn từ góc độ kia.

Toàn bộ ảnh chụp lướt qua trong đầu cô một lần, hiệu quả cuối cùng cũng không nhất định sẽ đạt tới yêu cầu, nhưng vẫn tốt hơn so với lúc Kiều Cẩn không phối hợp khi chụp ảnh.

Cô giơ ngón cái với Đinh Thiến, Đinh Thiến để nhân viên công tác đi chuẩn bị.

Tô Dương tìm được vị trí mà mình đã xác định trong lòng, trực tiếp nằm xuống.

Cô âm thầm cảm thấy may mắn, vận khí chụp ảnh hôm nay cũng coi như không tệ, Kiều Cẩn cùng Cố Hằng chưa từng rời khỏi khu chụp hình.

Ban đầu Kiều Cẩn không chú ý, chỉ lo nói chuyện cùng Cố Hằng, đợi tới khi cô ta nghe được tiếng chụp ảnh tanh tách, lập tức ngước mắt nhìn qua, không ngờ lại thấy Tô Dương nằm trên mặt đất, cô ta vốn kinh ngạc, mấy giây sau lại cười nhạt, không thèm che giấu vẻ xem thường trong mắt chút nào.

Tô Dương xem lại vài tấm hình mà cô vừa chụp, đã vượt quá mong đợi của cô, cô thở phào một hơi, đóng máy lại, duỗi tay về phía Đinh Thiến, “Người đẹp, kéo mình một cái nào.”

Đinh Thiến hỏi: “Được chưa?”

Tô Dương cười: “Nằm cũng đã nằm rồi, còn không được thì đúng là có lỗi với tấm lưng ngọc ngà của mình.”

Kiều Cẩn thấy Cố Hằng bắt đầu cụt hứng, liền biết điều không nói thêm nữa, hướng về phía Tô Dương hô hào: “Rốt cuộc cô có chụp nữa không?”

Tô Dương nói: “Không chụp nữa.”

Kiều Cẩn dùng vài bước chân đi tới, nhìn xuống cô từ trên cao: “Cô vừa nói gì?”

Tô Dương nhìn chằm chằm vào máy ảnh, không ngẩng đầu: “Tôi nói, không chụp nữa.”

Kiều Cẩn “A” một tiếng, chẳng thèm quan tâm: “Tô Dương, cô cũng học chiêu nháo lớn của người ta à? Cô nghĩ mình đủ tư cách chắc?”

Tô Dương thu máy ảnh về, ngước mắt lườm cô ta: “Tôi có đủ tư cách hay không cũng chẳng phải do cô định đoạt.”

Tiếp tục cúi đầu xem ảnh chụp trong máy, lại dùng giọng thờ ơ nói: “Kiều Cẩn, người đến muộn không có tư cách khoa chân múa tay với tôi!”

Kiều Cẩn mở miệng muốn phản bác, Tô Dương chưa cho cô ta cơ hội nói chuyện, theo sát một câu: “Hôm nay tôi muốn tự mình nói cho cô biết, cái gì mới gọi là nháo lớn! Loại cấp bậc như cô không đủ tư cách đâu!”

Tô Dương xoay mặt nói với nhân viên công tác của cô: “Xong việc rồi, về thôi.”

Đúng lúc này, Lisa bước vào, nghe Tô Dương muốn kết thúc công việc, giọng điệu lạnh lùng: “Tô Dương, đừng đùa với người khác như vậy!”

Đinh Thiến tiếp lời: “Dương Dương nhà tôi không đùa với người, chỉ đùa với khỉ.”

Lisa tức tới mức chỉ vào Đinh Thiến, còn nhiều người ở đây như vậy, cũng không tiện cãi nhau công khai.

Chẳng qua khóe miệng của Cố Hằng co rút, lần này, ngay cả anh ta cũng bị ăn mắng.

Tô Dương đeo ba lô trên lưng, thản nhiên liếc qua bọn họ, xoay người rời đi, Đinh Thiến phân phó nhân viên công tác tập hợp tại phòng chụp ảnh, liền bước nhanh đuổi theo Tô Dương.

Lưu lại mấy người đang ngơ ngác nhìn nhau trong sân.

Ngồi trên xe, Đinh Thiến hỏi Tô Dương: “Cậu cũng về phòng làm việc à?”

Tô Dương: “Ừ, mình vừa liên lạc với tổng giám đốc của Mỹ Ngu, trước 8 giờ phải gửi ảnh chụp đã sửa xong cho người ta xét duyệt.”

“Dương Dương, mình có linh cảm, sau này Kiều Cẩn sẽ tìm chúng ta gây phiền mọi lúc mọi nơi.”

Vẻ mặt Tô Dương lạnh nhạt, lại mở máy ảnh xem qua ảnh chụp một lần, bớt chút thời gian trả lời Đinh Thiến: “Cho dù mình nhẫn nhịn cô ta, cô ta cũng sẽ tìm mình rầy rà mà thôi.”

Từ sau khi cô lĩnh chứng cùng Tưởng Bách Xuyên, Kiều Cẩn cũng không kiềm chế được nữa.

Đinh Thiến thở dài: “Tiểu nhân cùng mũi tên ngầm đều khó phòng, cùng lắm thì chúng ta để tâm một chút là được.”

Nói xong, cô lại nghĩ tới việc weibo: “Ôi, đúng rồi, chuyện weibo của Kiều Cẩn cũng gần bình ổn rồi, đại khái là nhà cô ta tìm người động chân động tay ở phía sau, hiện tại đại đa số bạn trên mạng đều nói Tưởng Bách Xuyên luôn luôn khiêm tốn, ngừng theo dõi cô ta chỉ là để bảo vệ chuyện hôn nhân riêng tư của bọn họ.”

Tô Dương còn đang xem ảnh chụp, xem quá nhập thần, cũng không chú ý Đinh Thiến đang nói gì, “Ừ” một tiếng cho xong chuyện.

Đinh Thiến vỗ vỗ đùi cô: “Mình đang nói chuyện với cậu đấy! Bộ dạng ngán ngẩm của Kiều Cẩn có gì hay mà nhìn!” Cô tự tay đoạt lấy máy ảnh, tắt máy bỏ vào trong túi.

Tô Dương duỗi lưng một cái, bật cười: “Cậu suốt ngày treo Kiều Cẩn ở bên miệng mà không thấy mệt à?"

Đinh Thiến trợn trắng mắt: “Còn không phải là vì cậu sao!”

Tô Dương an ủi Đinh Thiến: “Một tình địch với sức chiến đấu kém cỏi như cô ta, đến một người mình diệt một người, đến hai người mình liền diệt một đôi.”

Trước đây, cô có chuyện cần băn khoăn, không muốn so đo, cuối cùng lại lười đi so đo, nhưng có một số người được đằng chân lân đằng đầu, nhất định phải đạp cô dưới lòng bàn chân mới hả dạ.

Sửa xong ảnh chụp, đã là hơn 7 giờ, Tô Dương gửi mấy tấm mà mình vừa ý cho tổng giám đốc của Mỹ Ngu, năm phút sau, tổng giám đốc gửi lại một tin nhắn cho cô, [Trang bìa của tạp chí Mỹ Ngu trong vòng sáu tháng cuối năm tới sẽ đều do cô chụp, một lát nữa tôi sẽ để trợ lý gửi hợp đồng chi tiết cho cô.]

Tô Dương xem xong, thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ mình lại bị bánh bao thịt rơi trúng đầu, cô đáp: [Cảm ơn tổng giám đốc Diệp.]

Sau đó, Tô Dương gọi Đinh Thiến tới, cho cô xem tin tức, Đinh Thiến kích động ôm cô hôn mạnh hai cái, “Dương Dương, yêu cậu chết mất, mình cảm thấy ngay cả người đại diện như mình cũng theo chân cậu ăn uống miễn phí.”

Tô Dương gật đầu: “Mình thích sự tự biết mình của cậu.”

Đinh Thiến: “...”

Hiện tại cô không có thời gian cùng Tô Dương so đo này nọ, nhanh chóng đi xử lý chuyện hợp đồng, lại hỏi Tô Dương: “Về phần tiền nong thì sao? Cậu có yêu cầu gì không?”

Tô Dương: “Diệp Đông là người hào phóng.”

Đinh Thiến đã hiểu, “Mình lập tức đi làm ngay.”

Điện thoại của Tô Dương reo lên, là mẹ Tô gọi tới: “Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?”

Giọng mẹ Tô có vẻ hơi gấp: “Đồng Đồng, bây giờ con có rảnh không?”

Tô Dương tắt máy tính: “Con vừa xong việc, đang chuẩn bị về, có chuyện gì không ạ?”

Mẹ Tô rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là được rồi, mẹ đã sớm muốn gọi điện cho con, bố lại không đồng ý, nói sẽ quấy rầy việc sửa ảnh của con.”

Trái tim Tô Dương không khỏi treo lên, hỏi lại một lần nữa: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ?”

Mẹ Tô: “Con mau về đi, Tưởng Bách Xuyên đang ở nhà chúng ta, sáu giờ hơn đã tới rồi, đang làm cơm trong phòng bếp, không để cậu ấy làm, cậu ấy khăng khăng không chịu.”

Tô Dương giật mình, “Được, bây giờ con về ngay.”

Nhét xong di động vào trong túi liền chạy ra ngoài, vừa lúc đụng phải Đinh Thiến.

“Đi đâu mà vội thế?” Đinh Thiến hỏi cô.

Tô Dương nghiêng người vòng qua Đinh Thiến: “Về bên nhà bố mẹ mình, Tưởng Bách Xuyên đang ở đó, đến từ lúc sáu giờ hơn, trước đó cũng không nói với mình, phỏng chừng bố mẹ mình sắp câu nệ tới chết rồi.”

Đinh Thiến: “Vậy cậu mau về đi, lái xe...” Cẩn thận một chút.

Mấy chữ đằng sau còn chưa kịp nói, người đã chạy xa.

Đinh Thiến nhìn về phía cửa, bất đăc dĩ lắc đầu, nhà người ta đều là con rể câu nệ khi ở nhà bố mẹ vợ, nhà bọn họ vừa vặn ngược lại.

Bố Tô làm người lái xe cho chú hai của Tưởng Bách Xuyên, hai năm trước vừa về hưu.

Chín năm trước, lúc mẹ Tô vừa bị sa thải, cũng đã từng làm bảo mẫu trong nhà Tưởng Bách Xuyên ba năm.

Tuy rằng khi đó Tô Dương còn nhỏ, cũng không biết Tưởng Bách Xuyên, nhưng với tình huống gia đình như vậy, không có khả năng được trưởng bối nhà họ Tưởng xem trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.