Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Chương 37: Quà Giáng Sinh



Sáng sớm hôm sau, tại nhà họ Tưởng.

Sau khi cúp điện thoại, ông cụ Tưởng vội vàng bưng chén trà trong tay uống vài ngụm, lúc này mới thuận khí.

Bố Tưởng buông tạp chí, nhìn về phía ông cụ: “Bố làm sao thế ạ?”

Ông cụ Tưởng đỡ ngực: “Anh mau gọi Tưởng Bách Xuyên về ngay cho tôi, bây giờ gọi điện luôn đi! Tôi muốn thấy nó trong vòng một tiếng nữa!”

Bố Tưởng: “… Bố quên rồi à? Tưởng Bách Xuyên đang ở Dubai cùng Tiểu Ngũ mà, cho dù ngồi phi thuyền vũ trụ cũng phải có thời gian cất cánh chứ, đâu phải cứ muốn nó có mặt sau một tiếng là được.”

Ông cụ Tưởng hừ lạnh một tiếng: “Anh đang bắt nạt người không dùng mạng như tôi phải không? Lão Kiều vừa gọi điện hỏi tôi về chuyện Tưởng Bách Xuyên cùng Tô Dương … ở trong công viên đấy.”

Ông cụ không nói ra câu “Tình chàng ý thiếp” kia.

Đoạn, hít sâu thở đều rồi nói tiếp: “Giờ trên mạng ầm ĩ lắm đấy, cái thân già này đã chán lắm rồi. Tưởng Bách Xuyên đang làm chuyện xấu gì vậy! Nó không thể chờ tôi quay về Thụy Sĩ mà cứ nhất định phải khiến tôi ấm ức ở trong lòng vào lúc này sao?”

Mới vừa rồi, ông cụ Kiều nói ở trong điện thoại là Kiều Cẩn đang luẩn quẩn ở trong lòng, bắt đầu nhịn ăn, khóc lóc cả đêm, khiến cả nhà không biết phải làm gì với cô ta.

Lời ngầm chính là, nhà họ Tưởng phải giúp Kiều Cẩn một tay, nếu không thì sẽ có người mất mạng.

Nghe xong, bố Tưởng cũng phát sầu, ông biết Kiều Cẩn hẳn sẽ không làm việc điên rồ, nhưng ngộ nhỡ cô bé luẩn quẩn ở trong lòng thật thì chẳng phải ông cụ Tưởng sẽ phải sống trong sự day dứt cả đời sao?

Khi ông đang nghĩ mãi không ra biện pháp, chuông điện thoại bàn vang lên.

Bố Tưởng nhận điện thoại, chỉ thấy ông nói: “Được được, ông khách khí quá, đều là chuyện nhỏ mà, không sao đâu. Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời đến ông cụ, cảm ơn cảm ơn, cho tôi gửi lời hỏi thăm cụ Doãn nhé.”

Lại hàn huyên vài câu, ông mới cúp điện thoại.

Đúng lúc này, mẹ Tưởng bưng ít điểm tâm ra cho ông cụ Tưởng, bà hỏi bố Tưởng: “Ai gọi đấy?”

Bố Tưởng: “Bố của Doãn Nặc.”

Mẹ Tưởng giật mình: “Ông ấy gọi có việc gì?”

Chẳng lẽ nhà họ Kiều đã tìm nhà họ Doãn để cùng tạo áp lực cho ông cụ Tưởng sao?

Trước đây, ông cụ Doãn đã từng ngăn một viên đạn thay ông cụ Tưởng trên chiến trường.

Đây là ơn cứu mạng.

Nếu đúng là thế thì chuyện này sẽ rất khó giải quyết.

Ông cụ Tưởng cũng nhìn về phía bố Tưởng: “Anh nói đi, giờ có tin xấu gì thì tôi cũng chịu được hết.”

Bố Tưởng ho nhẹ hai tiếng: “Cô bé Doãn Nặc sắp phải chụp ảnh kết hôn, lại nhìn trúng phong cách chụp ảnh của Tô Dương, nói mình đã liên hệ với Tô Dương rồi nhưng lại bị từ chối, về nhà vừa khóc vừa ầm ĩ, bắt bố mình phải tới tìm con cho bằng được.”

Ngừng một chút, bố Tưởng tiếp tục: “Doãn Nặc nói nếu Tô Dương không chụp cho con bé thì con bé sẽ tuyệt thực.”

Ông cụ Tưởng: “…”

Trong bầu không khí yên lặng, chỉ nghe thấy cụ nói: “Cái chiêu tuyệt thực này dùng được thế cơ à? Tôi thấy chẳng ai cần tuyệt thực đâu, cứ để mình tôi tuyệt thực đi, chuyện gì cũng sẽ được giải quyết hết.”

Bố Tưởng: “…”

Mẹ Tưởng: “…”

Ông cụ Tưởng than ngắn thở dài, bên nhà họ Kiều muốn tìm Tô Dương để tính sổ, nhà họ Doãn lại đang vội vã nhờ Tô Dương chụp ảnh cưới.

Đúng là không thể nào vượt qua khoảng thời gian dầu sôi lửa bỏng này mà.

Ông cụ lắc đầu, đứng dậy bước về phía phòng sách.

Bố Tưởng hô: “Bố à, hay bố ăn điểm tâm lót bụng trước đã?”

Ông cụ Tưởng không quay đầu, khoát khoát tay: “Để yên cho tôi tuyệt thực.”

Mẹ Tưởng nín cười.

Chờ đến khi ông cụ vào phòng đóng cửa, bà mới bật cười thành tiếng.

Bố Tưởng trừng bà: “Đều là chuyện tốt mà đứa con trai  vô sỉ của bà làm đấy! Một đứa con gái nam tính như Doãn Nặc làm gì có tâm tư tinh tế để thưởng thức phong cách chụp ảnh của Tô Dương? Nhất định Tưởng Bách Xuyên đã xúi giục Tiểu Ngũ giật dây Doãn Nặc về nhà càn quấy!”

Mẹ Tưởng cười đắc ý: “Con trai tôi thông minh đấy chứ, biết phân lượng của ông cụ Doãn ở trong lòng cụ nhà mình nặng hơn hẳn so với ông cụ Kiều.”

Bố Tưởng nhìn bà bằng ánh mắt ghét bỏ, lập tức gọi điện cho Tưởng Bách Xuyên.

Hơn 6 giờ sáng, Tưởng Bách Xuyên đã rời giường, tới trung tâm thương mại để mua bộ báo âm thanh, kết quả là tới quá sớm, trung tâm thương mại còn chưa mở cửa.

Bố Tưởng gọi tới khi anh đang xem tin tức trong xe.

Anh có thể đoán ra nguyên nhân của cuộc gọi này, tuy biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Bố, có chuyện gì thế ạ?”

Bố Tưởng: “Con còn giả chết với bố à! Không phải là chuyện tốt mà con cùng Tiểu Ngũ làm sao! Hoặc là con để Tô Dương gánh vác chuyện này, hoặc là con bảo Doãn Nặc đừng cố tình gây sự với người nhà nữa!”

Tưởng Bách Xuyên: “Bố, bố đừng tham gia vào chuyện này nữa, nhà họ Kiều sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. Họ nhất định sẽ tiếp tục quấn quýt ông nội để bắt con thỏa hiệp, mà bố cũng biết là con sẽ không làm thế mà. Ông nội đã có tuổi rồi nên con cũng không muốn trực tiếp va chạm vói ông, chỉ có thể dùng cách không quá quang minh chính đại như vậy. Bố mẹ đừng quá để tâm nữa, sau khi ông nội trở về Thụy Sĩ, việc này đương nhiên sẽ dừng lại.”

Bố Tưởng thở hổn hển, quả thực không thể làm gì anh.

Nhưng ông vẫn uy hiếp một câu: “Con không sợ bố nói cho ông biết con cùng chú năm đã xúi giục Doãn Nặc à?”

Tưởng Bách Xuyên: “Con tin là bố sẽ không nhàm chán như vậy.”

Bố Tưởng: “…”

Trước khi cúp máy, ông không quên quở trách vài câu: “Con nói xem… Con với Tô Dương cũng thật là, làm như thế ở chốn đông người là đồi phong bại tục đấy, biết không!”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Anh trực tiếp cúp máy.

Nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, bố Tưởng tức tới mức muốn ném di động xuống đất, lại nghĩ chiếc di động này cũng phải trị giá hai, ba ngàn tệ, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Mẹ Tưởng khẽ hát ở một bên, vui vẻ hỏi ông: “Con trai nói gì thế? Nó có đồng ý không?”

Bố Tưởng không đáp lời, xoa bóp huyệt thái dương.

Ông không khỏi thở dài.

Cho dù đời người thiếu nợ cái gì, cũng đừng thiếu nợ nhân tình.

Thiếu một cái là trả không xong.

*

Tưởng Bách Xuyên đợi tới hơn chín giờ sáng, cửa hàng chuyên bán bộ báo âm thanh mới mở cửa.

Anh mua vài cái, lại nhờ ông chủ tư vấn cách sử dụng rồi mới rời khỏi đây.

Trên đường về, lúc chờ đèn đỏ, Tưởng Bách Xuyên gửi tin nhắn cho Tô Dương: [Em dậy chưa?]

Sáng nay, lúc anh thức giấc, cô vẫn còn đang ngủ say nên anh không đánh thức cô.

Tô Dương nhanh chóng trả lời: [Em dậy rồi, đã giải quyết bữa sáng anh làm.]

Tưởng Bách Xuyên: [Ừ, em xem TV một lát đi, anh sắp về nhà rồi.]

Tô Dương không có tâm tư xem TV, cô vô thức bật máy tính lên, muốn xem Weibo của mình đã thành bộ dạng gì.

Cô vốn chỉ vào xem chơi, không ngờ lại thấy Tưởng Bách Xuyên  trong cột theo dõi đặc biệt của mình.

Không cần nghĩ cũng biết là chính anh thêm mình vào khi nghịch di động của cô tối qua.

Tô Dương chăm chú nhìn màn hình một hồi, thoát khỏi Weibo của bản thân, vụng trộm đăng nhập vào Weibo của Tưởng Bách Xuyên, thiết lập bản thân thành người được Tưởng Bách Xuyên theo dõi đặc biệt.

Khi Tưởng Bách Xuyên về đến nhà, Tô Dương đang nằm trên sô-pha xem phim như không có chuyện gì xảy ra.

Cô chẳng hề biết phim đang chiếu cái gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn ảnh rồi cười cười.

Tưởng Bách Xuyên vẫy tay trước mặt cô: “Em cười ngây ngô gì thế?”

Còn cười cái gì nữa, đương nhiên là cười vì đã trở thành người được theo dõi đặc biệt của anh rồi.

Tô Dương nhếch miệng nhưng không nói gì.

Cô ngồi dậy: “Anh mua xong rồi à?”

“Ừ, bây giờ anh sẽ nối mạch điện, em làm trang bìa đi.”

“Yes sir.”

Tưởng Bách Xuyên ngồi khoanh chân trước bàn trà, lấy ra tờ ghi chép trình tự thực hiện mà ông chủ nói với anh, bắt đầu thử điều chỉnh.

Tô Dương ngồi vẽ tranh ở phía bên kia bàn trà.

Tưởng Bách Xuyên giả bộ không để ý, tán gẫu với cô: “Em sẽ làm ba tấm thiệp à?”

Tô Dương không suy nghĩ nhiều: “Hai cái là đủ rồi mà, em làm ba cái để làm gì?”

Tưởng Bách Xuyên ho nhẹ hai tiếng, không tiếp tục nói chuyện.

Không nhận được câu trả lời, Tô Dương chợt ngẩng đầu, khóe miệng ngậm ý cười xấu xa: “Anh cũng muốn hả?”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Anh nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không phải, ý anh là em có nên làm một tấm cho Chu Minh Khiêm không.”

Tô Dương: “Không cần, em với Chu Minh Khiêm là quân tử chi giao, đạm như nước[1], không cần quá chú trọng như vậy.”

[1] 君子之交, 淡如水 (Quân tử chi giao, đạm nhược thủy): Cổ nhân giảng: “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt.” Ý nói rằng, tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu ngọt. Tình cảm của người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào, vồ vập nhưng lại dễ dàng dẫn đến tuyệt giao.

Tưởng Bách Xuyên không nói gì nữa, cúi đầu yên lặng nghiên cứu mạch điện.

Bởi vì không yên lòng, anh nối chập mạch rất nhiều lần.

Sáu giờ tối, Tưởng Bách Xuyên cùng Tô Dương mới làm xong hai tấm thiệp âm nhạc.

Khi mở chúng ra, giai điệu âm nhạc quen thuộc vang lên, Tô Dương hé miệng cười khẽ.

Cô cảm thấy mình như trở về năm tám, chín tuổi.

Nhìn hộc bàn tràn đầy thiệp âm nhạc, mừng tới mức không nói thành lời.

Tưởng Bách Xuyên lắc lư đầu cô, “Em giữ đi, tối tặng họ sau.”

Tô Dương gật đầu, đoạn hỏi anh: “Khi nào thì chúng ta đưa qua? Không biết lúc nào bọn họ mới ở nhà nữa.”

Tưởng Bách Xuyên: “Để anh vào diễn đàn xem tối nay bọn họ định làm gì.”

Tô Dương hỏi: “Là diễn đàn dân chơi thủ đô ấy hả? Em cũng muốn vào!”

Tưởng Bách Xuyên: “Trong đấy ăn nói ô nhiễm bầu không khí lắm, không thích hợp với em đâu.”

Tô Dương: “…”

Sau khi Tưởng Bách Xuyên hỏi qua trên diễn đàn thì mới biết tối nay đám Lục Duật Thành có một buổi tiệc, hẳn là phải tới rạng sáng mới có thể về nhà.

Sau khi ăn cơm xong, Tưởng Bách Xuyên sắp xếp một vệ sĩ đi làm người chuyển phát nhanh, thay Tô Dương tặng thiệp chúc mừng.

Buổi tối, họ không có việc gì đặc biệt.

Bận rộn xong, hai người tựa lên sô-pha xem phim tài liệu.

Thật lâu sau, Tưởng Bách Xuyên nhẹ nhàng xoa tay Tô Dương, hỏi: “Em không còn chuyện gì khác nữa à?”

Ví dụ như, làm quà Giáng Sinh cho anh chẳng hạn.

Anh cũng có thể giúp cô một tay.

Không nhất thiết phải là thiệp âm nhạc, làm thứ khác cũng được.

Tô Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Hả? Anh vừa nói gì thế?”

“…” Tưởng Bách Xuyên nhàn nhạt nói: “Không có gì.”

Tô Dương cười trộm ở trong lòng, nhưng vẫn xem phim như không có chuyện gì.

Lúc này, tại hội quán.

Gian phòng bao vốn náo nhiệt vang trời lập tức yên tĩnh vì sự xuất hiện của “vị tiểu ca chuyển phát nhanh”.

Lục Duật Thành cùng Cố Hằng thấy người này có chút quen mặt, nhưng không nhớ nổi mình đã gặp anh ta ở nơi nào.

Sau khi giao thiệp cho bọn họ, “tiểu ca chuyển phát nhanh” không nói gì nhiều mà lập tức rời đi.

Trong phòng nhất thời nổ tung, thảo luận xem vì sao vị nhân viên kia có thể vào phòng bao của bọn họ, cũng tò mò không biết ai là người tặng món quà Giáng Sinh lỗi thời như vậy cho Cố Hằng cùng Lục Duật Thành.

Cầm thiệp nhạc chúc mừng, tuy còn chưa mở ra nhưng Lục Duật Thành cũng biết đây là quà của Tô Dương.

Ảnh bìa là ảnh do chính tay cô chụp, hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra phong cách chụp ảnh độc nhất vô nhị của cô.

Lúc mở thiệp, tiếng nhạc hoài cổ vang lên.

Trong thiệp là một bản vẽ tay 3D.

Mỗi chi tiết đều rất sống động.

Tranh vẽ phòng học thời tiểu học của bọn họ, ngay cả tên lớp cũng được viết trên bảng đen.

Giáo viên ngữ văn đeo kính đen đang giảng bài trên bục.

Ở hàng thứ hai có một học sinh đứng thẳng, hẳn là đang trả lời câu hỏi của giáo viên.

Ở hàng cuối phòng học, hắn đang cúi đầu đọc truyện tranh, truyện được đặt trong ngăn bàn, trên bàn có một quyển sách ngữ văn.

Nhìn hình ảnh vừa xa xôi vừa quen thuộc này, đáy mắt Lục Duật Thành hơi nóng lên.

Hắn đột nhiên không muốn tính toán với cô.

Không muốn tính toán bất kỳ điều gì nữa.

Bức tranh trong thiệp chúc mừng của Cố Hằng cũng  chẳng khác của Lục Duật Thành là bao.

Vẫn là cảnh tượng ấy.

Chỉ có điều, trong lớp ngữ văn là hình ảnh Cố Hằng đang đè sách ngữ văn trên sách bài tập toán để viết bài tập toán cho Tô Dương.

Cố Hằng nhìn tấm thiệp này, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

*

Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên xem bộ phim tài liệu dài hơn hai tiếng đồng hồ.

Sau, Tưởng Bách Xuyên có chút cụt hứng, anh vỗ nhẹ đầu cô: “Mình đi ngủ nhé?”

Tô Dương ngáp một cái: “Ừm.”

Cô vừa ngồi dậy thì tiếng chuông cửa vang lên.

Tô Dương quay đầu nói với Tưởng Bách Xuyên: “Anh xuống xem đi, hẳn là quà Giáng Sinh hai người bọn họ tặng cho em đã đến đấy.” Hàng năm, bọn họ đều cho người đưa quà tới vào thời điểm này.

Tưởng Bách Xuyên đứng dậy mặc áo khoác rồi xuống nhà.

Mấy phút sau, Tưởng Bách Xuyên cầm đồ trở về.

Tô Dương vẫn ngồi trên sô-pha, đang ôm gối ở trong lòng. Nhìn cái túi anh xách, cô hỏi: “Năm nay họ tặng thứ gì thế?”

Tưởng Bách Xuyên: “Đều là quả bình an[2], Lục Duật Thành tặng hai quả, Cố Hằng cũng thế.”

[2] Trong tiếng Trung Quốc, “táo” được phát âm gần với “bình an”. Vì vậy, nó đã trở thành loại quả may mắn người Trung Quốc thường tặng nhau dịp Giáng sinh.

Tô Dương cười nhẹ, “Một quả là của anh đấy.”

Trước đây bọn họ rất keo kiệt, chỉ đưa một quả bình an.

Năm nay lại tặng hai, đại khái là vì bọn họ đoán được Tưởng Bách Xuyên đã giúp cô làm bộ báo âm thanh cho thiệp âm nhạc.

Tưởng Bách Xuyên “Ừ” một tiếng, hỏi cô: “Em muốn ăn luôn không?”

Lúc này, di động Tô Dương rung lên, có tin nhắn được gửi đến. Xem tin nhắn xong, cô cất di động, nói với Tưởng Bách Xuyên: “Anh đi rửa táo đi, tí nữa qua phòng sách tìm em nhé.”

Tưởng Bách Xuyên: “Anh tưởng em muốn tắm rửa rồi ngủ, sao lại còn qua phòng sách?”

Tô Dương trêu ghẹo: “Để tặng anh quà Giáng Sinh chứ còn gì nữa, không phải anh đã mong ngóng cả tối sao?”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.