Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Chương 39: Phóng viên vây kín sân bay



Tắm rửa xong, Tưởng Bách Xuyên trực tiếp về phòng ngủ chứ không đi quấy rầy Tô Dương đang bận rộn trong phòng sách. Anh tựa lên đầu giường xem tin tức, đợi cô xong việc để cùng nhau ngủ.

Mấy hôm nay, anh không còn quan tâm tới tin tức có liên quan tới mình nữa mà bắt đầu quan tâm tới tin tức tài chính và kinh tế, tin tức nóng bỏng nhất vẫn là về việc tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm sắp thâu tóm xưởng sản xuất của Sofe ở Thâm Quyến.

Anh đăm chiêu nhìn màn hình, tìm số điện thoại của một trợ lý, gửi tin nhắn qua: [Tôi sẽ tới Thượng Hải vào ngày mai.]

Trợ lý Đổng nhanh chóng trả lời: [Vâng, khi nào thì tôi tới đón máy bay ạ?]

Tưởng Bách Xuyên: [Khoảng hai giờ chiều nhé.]

Trợ lý Đổng là trợ lý của anh trong tập đoàn Trung Xuyên, ngày mai anh phải qua chi nhánh công ty của Trung Xuyên, cũng chính là công ty sản xuất di động trong nước mà anh đã nhập cổ phần lúc trước.

Xem ra công ty Doãn Lâm quyết tâm làm khó anh, anh chỉ có thể ứng đối trước.

Sau khi đặt vé máy bay, anh gửi tin nhắn cho Tưởng Mộ Tranh: [Bắt đầu từ ngày mai, chú hãy thu mua cổ phần ở nước ngoài của công ty Doãn Lâm, khống chế cổ phần của công ty dầu mỏ, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.]

Tưởng Mộ Tranh: [Chú không có tiền đâu (Cười nhe răng) (Cười nhe răng).]

Tưởng Bách Xuyên: [Cháu cho chú, nhiều hay ít không quan trọng.]

Tưởng Mộ Tranh: [May mà chú không phải là phụ nữ, nếu không thì đã bị cháu câu cả hồn đi rồi.]

Chú Năm lập tức gửi một tin khác: [Sao ông chủ của Doãn Lâm lại đắc tội với cháu?]

Tưởng Bách Xuyên: [Họ đang nhằm vào dự án thu mua LACA của cháu.]

Tưởng Mộ Tranh: [Chú biết rồi, có phải là cái cô họ Bàng gì không? Lần này cháu công khai chuyện hôn nhân xong, có lẽ cô ta sẽ càng khó chịu khi thấy cháu. Lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển ấy, cháu cẩn thận nhé!]

Tưởng Bách Xuyên: [Vâng.]

Vừa cất di động, Tô Dương đã tiến vào phòng ngủ. Anh hỏi: “Em tắm xong rồi à?”

Tô Dương: “Vâng, em vừa tắm ở dưới tầng.” Cô vén chăn, chui vào lòng anh: “Ngày mai chúng ta sẽ làm gì?”

Tưởng Bách Xuyên: “Ngày mai anh sẽ bay qua Thượng Hải vào buổi trưa, anh đã mua vé cho em rồi.”

Tô Dương cười: “Phô bày tình cảm vượt thành thị à?”

Ngón tay Tưởng Bách Xuyên quấn lấy tóc cô: “Cũng không phải là không thể.”

Tô Dương ôm cổ anh: “Em hơi chịu không nổi bộ dạng này của anh rồi đấy.”

Tưởng Bách Xuyên hỏi ngược: “Bộ dạng nào cơ?”

Tô Dương: “Không làm việc đàng hoàng, suốt ngày rảnh rỗi cùng em lăn lộn.”

Tưởng Bách Xuyên bật cười: “Anh mới chỉ không đi làm hai ngày thôi mà.”

Tô Dương: “Em đã quen với việc anh không rời tay khỏi máy tính cả ngày rồi.”

Tưởng Bách Xuyên: “Ngày mai anh sẽ qua chi nhánh của công ty Trung Xuyên ở Thượng Hải, anh có một số việc muốn bàn bạc lại với tầng cấp cao của bên kia một chút.”

Tô Dương: “Thế em ra ngoài đi dạo vậy.”

Tưởng Bách Xuyên đặt gối ở một bên, “Em ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm đấy.”

Anh thuận tay tắt đèn phòng ngủ, căn phòng chìm trong bóng tối vô biên.

Tô Dương ghé vào lòng anh, “À, anh kể cho em nghe câu chuyện xưa tiếng Đức được không.”

“Được.”

Hiện tại, khi đã biết rõ nội dung của chuyện, lại được nghe lần nữa, Tô Dương có cảm giác rất đặc biệt ở trong lòng. Vẫn là câu chuyện quen thuộc ấy, vẫn là thứ ngôn ngữ mà cô nghe không hiểu, nhưng cô đã có bản dịch tiếng Trung.

Câu chuyện vẫn còn tiếp tục, giọng nói trầm trầm từ tính của anh quẩn quanh bên tai cô, lúc này đang nói tới câu:

[Tháng 12 năm 2013, Đồng trở thành người phát ngôn của Laca. Trước nhà thờ nhỏ, cô ấy gửi một tấm ảnh tự chụp cho tôi. Tiểu cô nương của tôi đã trưởng thành, có thể gả cho tôi rồi.]

Sau khi câu chuyện được kể xong, Tô Dương tặng anh một nụ hôn phớt, biết mà còn cố hỏi: “Câu chuyện tiếng Đức này kể về cái gì thế?”

Tưởng Bách Xuyên ấn đầu cô vào lòng mình: “Em mau ngủ đi.”

Tô Dương lại ngẩng đầu: “Nói cho em một chút đi mà.”

Tưởng Bách Xuyên: “Nếu biết đây là chuyện gì thì sau này em sẽ không muốn nghe nữa đâu.”

Tô Dương thề thốt cam đoan: “Không đâu, em nhất định sẽ nghe, cả đời cũng không chê phiền.”

Sao có thể không muốn nghe, phải là nghe thế nào cũng không đủ mới đúng.

Tưởng Bách Xuyên hắng giọng: “Em thực sự muốn biết à?”

“Đúng vậy, em cực kỳ muốn biết đấy.” Cô ôm cổ anh: “Anh nói đi.”

Tưởng Bách Xuyên: “Ý nghĩa tiếng Trung của câu chuyện này là: Từ rất lâu về trước, bên cạnh biển có một ngọn núi, trên núi có một tòa miếu, trong miếu có một tiểu hòa thượng, ngày nào tiểu hòa thượng cũng phải đánh chuông đúng giờ, rất cực khổ.”

Tô Dương: “…”

“Tưởng Bách Xuyên, em tưởng anh bảo đây là một bộ phim nhiều tập cơ mà?”

Tưởng Bách Xuyên nín cười: “Đúng vậy, tiểu hòa thượng đánh chuông dần già đi, sau đó một tiểu hòa thượng mới lại đến để tiếp tục đánh chuông.”

“Tưởng Bách Xuyên!!”

“Ha ha ha.”

Mấy giây sau, Tưởng Bách Xuyên xuýt xoa một tiếng, trong bóng tối, chỉ nghe anh nói: “Tô Dương, em không thể nhẹ tay một chút à!”

Ngày hôm sau.

Vì tối hôm qua không ngủ trễ, lại không phải “vận động” nên sáng nay Tô Dương dậy từ rất sớm.

Khi Tưởng Bách Xuyên rời giường, cô đã làm xong bữa sáng. Anh vào phòng bếp, ngửi thấy mùi thơm: “Bánh trứng gà à?”

“Ừm, lâu rồi chúng ta chưa ăn nhỉ?” Tô Dương đưa một đôi đũa cho anh: “Anh nếm thử xem, lâu rồi em chưa làm, ở nhà một mình chẳng muốn nấu nướng tí nào.”

Tưởng Bách Xuyên uống một chút nước ấm, gắp một miếng bánh trứng gà nhỏ vào bát rồi bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong, anh nói với Tô Dương: “Bánh nhạt lắm, em thêm muối đi.”

“Ok.” Tô Dương thêm muối vào bát bột đã quấy sẵn.

Tưởng Bách Xuyên buông bát: “Để anh làm cho.”

Tô Dương tiếp tục chiên bánh trứng gà trong chảo, quay đầu nhìn anh nói: “Anh đã xem tin giải trí sáng nay chưa?”

“Anh không để ý.”

“Kiều Cẩn tiếp tục làm việc rồi, hình như cô ta muốn tham gia một chương trình thực tế. Có lẽ chương trình kia muốn lợi dụng độ nổi tiếng hiện tại của cô ta để tuyên truyền cho chính mình.”

Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên trầm tĩnh, anh căn dặn cô lần nữa: “Sau này em không cần quan tâm tới cô ta đâu, chỉ cần giữ khoảng cách với cô ta thôi. Dù có chuyện gì cũng đừng xung đột chính diện với cô ta, cứ giao cả cho anh.”

Tô Dương gật đầu nói đã biết, lo lắng hỏi: “Anh còn muốn tính sổ với Kiều Cẩn vì cô ta từng tìm phóng viên để hãm hại anh không?”

Tưởng Bách Xuyên: “Việc đấy chắc chắn sẽ không kết thúc như vậy đâu, cũng nên dạy dỗ cô ta một chút, để cho cô ta biết chữ “Người” viết thế nào.”

Tô Dương nhắc nhở: “Anh đừng làm quá mức nhé, để cô ta nhớ lâu một chút là được. Dù sao ông nội cũng lớn tuổi rồi, ông là người mang ân, chúng ta nhất định không thể hiểu tâm trạng của ông, đừng khiến ông phiền lòng nữa.”

Tưởng Bách Xuyên “ừ” một tiếng, đưa bột đã quấy đều cho cô, chỉ vào chảo: “Em mau lật đi kẻo dính.”

Tô Dương biết anh đang đổi chủ đề, nhưng vẫn không nhịn được mà lải nhải đôi câu.

“Ân tình của ông cụ Kiều với ông nội cũng giống như Giang Phàm đối với anh vậy. Khi anh mới bắt đầu lập nghiệp, ngoài đam mê thì chỉ có hai bàn tay trắng, chị bỏ qua lời mời lương cao từ các nhà đầu tư khác trên phố Wall để gây dựng sự nghiệp cùng anh, gặp phải bao nhiêu trắc trở, ngậm bao nhiêu đắng cay, chịu bao nhiêu oan ức, người khác có thể không biết nhưng anh biết.”

Giang Phàm giỏi giang hơn Tưởng Bách Xuyên rất nhiều. Khi Tưởng Bách Xuyên mới lên đại học, người đàn chị ấy đã có chút danh tiếng trên phố Wall.

Khi ấy, thấy một mình Tưởng Bách Xuyên quá khó khăn, cô giúp anh rất nhiều, sau lại từ chức để gây dựng sự nghiệp cùng Tưởng Bách Xuyên. Trong nhiều năm như vậy, chị chưa bao giờ phạm sai lầm trong lĩnh vực chuyên môn của mình.

Giang Phàm cũng đối xử rất tốt với cô, lén lút nhờ Diệp Đông giúp cô, tuy chị chưa bao giờ nói nhưng cô vẫn biết. Thế nên, sau khi biết chị ly dị với Diệp Đông, trong lòng cô vô cùng khó chịu.

Chị từng nói mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, bởi vì Diệp Đông đối xử với chị quá tốt.

Nhưng sau này, một tình yêu như vậy vẫn phân ly.

Bàn tay cầm đũa của Tưởng Bách Xuyên hơi co lại, anh không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe.

Tô Dương nói tiếp: “Ân tình của Giang Phàm đối với anh, có lẽ cả đời này anh không thể trả hết bằng tiền. Hay nói cách khác, nếu một ngày nào đó con của chị ấy có mâu thuẫn với con của chúng ta, chị ấy lại tới cầu tình, anh nói xem, có phải trong lòng anh sẽ rất mâu thuẫn không? Anh không giúp chị ấy thì sẽ tự trách ở trong lòng, mà nếu giúp thì con sẽ không thèm quan tâm tới anh nữa.”

Tưởng Bách Xuyên tỉ mỉ nhai nuốt bánh trứng gà, không biết phải hình dung tâm trạng của mình vào giờ khắc này như thế nào.

Mâu thuẫn, thua thiệt.

Tô Dương múc bánh trứng gà đã được chiên vàng ươm ra, tiếp tục rót bột trong chén vào chảo, dùng xẻng gỗ san đều lớp bột.

Cô nói: “Tuy chúng ta không tự trải qua thời kỳ của ông nội, nhưng cũng đã từng nghe qua. Những năm 60 70, ở thời kỳ nhạy cảm như vậy, có đôi khi nói sai một câu thôi, cả nhà cũng phải chịu tội, thậm chí nhà tan cửa nát. Thế nhưng ông cụ Kiều lại giúp ông nội một tay, đối với ông cụ nhà mình mà nói, đây nhất định là chuyện suốt đời khó quên, dù sao thêu hoa dệt gấm cũng vĩnh viễn kém xa việc giúp người trong hoạn nạn. Thế nhưng, chúng ta không có cách nào để hiểu được tâm trạng của ông nội.”

Tưởng Bách Xuyên kẹp một miếng bánh trứng gà, đưa đến bên miệng cô.

Tô Dương bật cười, anh đang ngại cô nhiều lời, muốn chặn miệng cô đây mà.

Tưởng Bách Xuyên ngừng một lát, đoạn bảo: “Em nói đi, anh nghe đây.”

Tô Dương nuốt bánh xuống rồi mới nói: “Dù Kiều Cẩn hay ông bà Kiều làm gì thì cũng không thể xóa đi ân tình của ông cụ Kiều. Hơn nữa, tuy ông cụ Kiều là người hiểu chuyện, nhưng cụ lại không thể mặc kệ Kiều Cẩn. Thế nên, đối với những chuyện mà Kiều Cẩn làm, sau khi dạy dỗ cô ta xong, chúng ta cho qua được không anh? Đừng để người trong nhà phải phiền lòng nữa.”

Tưởng Bách Xuyên gật đầu, lại gần hôn cô một chút: “Được, anh nghe em.”

Sau khi nói xong, anh lại hôn cô, giọng khàn khàn: “Cảm ơn em.”

Cảm ơn cô đã không so đo với hiềm khích trong khá khứ, thà làm bản thân oan ức, cũng đặt mình vào hoàn cảnh của người nhà anh mà suy nghĩ.

Ăn xong bữa sáng, Tô Dương bắt đầu sắp xếp hành lý. Cô hỏi: “Chúng ta sẽ ở bên kia mấy ngày?”

“Anh cũng chưa biết, nếu em thích thì ở thêm mấy ngày cũng được.”

Tô Dương suy ngẫm: “Hình như em chưa bao giờ được đi dạo Thượng Hải thì phải, lúc nào cũng nhanh nhanh chóng chóng làm việc.”

“Ừ, thế lần này đi dạo nhé.” Tưởng Bách Xuyên hỏi cô, “Ở đấy có Disney Land phải không?”

Tô Dương gật đầu: “Đúng vậy, nhưng em chưa qua đó bao giờ.”

Tưởng Bách Xuyên tiếp lời: “Hình như anh cũng chưa bao giờ tới đó nhỉ?”

Tô Dương: “Dù sao sau khi ở bên em, anh cũng không đi qua. Trước khi biết anh, em đã từng tới Disney Land ở Hồng Kông đấy. Hồi tiểu học anh không đi à?”

Tưởng Bách Xuyên: “Anh không nhớ.”

Tô Dương: “…”

Cô chợt cong khóe môi: “Không sao, lần này đi Thượng Hải, em sẽ dẫn anh đi chơi ở đó, coi như cho anh trải qua lễ Giáng Sinh vậy.”

Tưởng Bách Xuyên véo tai cô: “Em mau thu xếp hành lý đi. “

Tô Dường cười thành tiếng.

Sau đó, cô không khỏi cảm khái một câu: “Tưởng Bách Xuyên, anh nói xem anh có đáng thương không cơ chứ, đã lớn tướng như vậy rồi, trong người lại chẳng thiếu tiền, thế mà chưa bao giờ hưởng thụ cuộc sống. “

Tưởng Bách Xuyên cũng suy ngẫm, mấy năm này, ngoài những lần dạo chơi ở Hồng Kông và New York hiếm hoi cùng Tô Dương, anh đều không ra ngoài đi chơi, cũng chưa từng đi du lịch một lần nào.

Tốt nghiệp trung học xong, anh lập tức đi du học. Mới đầu anh học khoa học máy tính, sau khi tốt nghiệp não đột nhiên nhảy số, chạy đi học tài chính.

Sau đó, anh thiết lập một ngân hàng đầu tư. Một đường tới nay, căn bản không có thời gian ngừng nghỉ.

Tô Dương là cảnh sắc duy nhất trong cuộc đời khô khan của anh.

Mấy năm nay, tuy anh đã đi qua hàng trăm quốc gia, nhưng lần nào cũng vội vàng mà đến, vội vàng rời đi. Cho dù tới nơi danh lam thắng cảnh cũng là để tiếp khách hàng, trong lòng có chuyện, căn bản không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp xứ người.

Tô Dương sắp xếp hành lý xong rồi nói với anh: “Kiếp sau anh làm gì thì làm, nhưng đừng làm chủ ngân hàng nữa.” Đặc biệt là chủ của ngân hàng do chính mình gây dựng.

Người ngoài không thể nào hiểu được sự gian khổ trên con đường gây dựng sự nghiệp cũng như áp lực tinh thần khi có khủng hoảng tài chính.

Tưởng Bách Xuyên bắt đầu thay quần áo, gật gật đầu: “Kiếp sau anh sẽ làm thầy giáo, nghỉ đông và nghỉ hè đều có thể dẫn em đi chơi.”

Khóe miệng Tô Dương vương ý cười nhàn nhạt: “Thế thì em sẽ làm học sinh của anh, rồi hai thầy trò chúng ta yêu nhau nhé.”

Tưởng Bách Xuyên đưa tay xoa đầu cô: “Em mau đi thay quần áo đi.”

Đến sân bay, họ vốn tưởng rằng sẽ thuận lợi tiến vào cửa an ninh, không ngờ lại bị bao vây bởi một đám phóng viên đột nhiên xuất hiện.

Tô Dương hoảng sợ vì cục diện này, Tưởng Bách Xuyên ôm cô vào trong lòng mà đi.

Có thể thấy người xung quanh càng ngày càng nhiều, càng ngày càng ầm ĩ, vấn đề gì cũng hỏi. Những vệ sĩ của Tưởng Bách Xuyên đã không thể ngăn bọn họ lại nữa, lại không thể xô xô đẩy đẩy.

Tưởng Bách Xuyên nói với đám người đang huyên náo một câu: “Mọi người đừng nhiễu loạn trật tự của sân bay nữa, tìm một nơi ít người đi, tôi sẽ trả lời câu hỏi của mọi người.”

Phóng viên không ngờ Tưởng Bách Xuyên dễ nói chuyện như vậy, họ không tiếp tục tụ tập ở đằng trước nữa. Dưới sự duy trì trật tự của vệ sĩ cùng nhân viên an ninh ở sân bay, phóng viên cũng phối hợp, dời bước tới một góc trong đại sảnh.

Trong lúc này, Tưởng Bách Xuyên vẫn luôn che chở Tô Dương ở trong lòng, sợ cô bị máy ảnh cùng microphone vô tình đụng phải.

Hai người vừa đứng vững, một nữ phóng viên ở cạnh Tưởng Bách Xuyên bắt đầu ném bom, lời lẽ sắc bén: “Tưởng tổng, về vị thanh mai trúc mã, cũng chính là người mẫu Kiều Cẩn đã cùng ngài lớn lên, lúc trước, ngài ngừng theo dõi Weibo của Kiều Cẩn là vì Kiều Cẩn bất hòa với phu nhân của ngài, ngài chịu áp lực nên mới không thể không làm vậy sao?”

Tô Dương vô thức nhìn Tưởng Bách Xuyên, câu hỏi này chính là một cái bẫy, dù anh trả lời thế nào thì cũng sẽ bị người người lên án.

Xem ra, có vài người trong những phóng viên này tới đây với mục đích riêng, không chỉ đơn giản là muốn đào bới tin tức mới.

Nữ phóng viên vừa dứt lời, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, tầm mắt của mọi người đều tập trung ở Tưởng Bách Xuyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.