Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Chương 46: Như Hoa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên đường trở về khách sạn, người lái xe tự động nâng tấm ngăn trong xe lên, không gian phía sau trở nên tách biệt.

Tưởng Bách Xuyên cùng Tô Dương rất ít khi làm động tác thân mật, xuất phát từ sự tôn trọng đối với người lái xe, ngay cả hôn cũng hiếm hoi vô cùng. Thỉnh thoảng, khi vui vẻ, Tô Dương sẽ tặng Tưởng Bách Xuyên một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Tô Dương kéo tay vịn ghế xuống, ngồi nghiêng người, chống khuỷu tay ở trên, tay đỡ cằm, cười nhìn Tưởng Bách Xuyên.

Cô còn đang nghĩ về câu “Đồng là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng thấy, không ai sánh bằng.”

Chẳng người phụ nữ nào chê lời khen ngợi.

Cho dù đối phương dối lòng mà nói ra.

Đây chính là sự lừa mình dối người của phụ nữ.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà cười rộ lên.

Tưởng Bách Xuyên đang nhìn di động, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô, anh nghiêng mắt, “Em nhìn gì thế?”

Tô Dương nhếch miệng: “Nhìn tiểu ca ca xinh đẹp chứ còn gì nữa.”

Tưởng Bách Xuyên nâng tay gõ lên trán cô: “Sau này không được gọi anh như thế đâu đấy.”

Anh không thích cô gọi loạn, đã nhiều năm như vậy, anh chỉ cho phép cô gọi tên anh hoặc gọi ông xã.

Trước đây, cô còn từng chế nhạo anh, nói anh cứng ngắc cổ hủ.

Nhưng anh không thèm để ý, từ đầu đến cuối vẫn khăng khăng như một.

Sau khi nói xong, Tưởng Bách Xuyên lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào di động, thỉnh thoảng còn bấm vài cái.

Tô Dương hỏi: “Anh đang xem gì thế?”

Tưởng Bách Xuyên: “Weibo của Tô Tiểu Hoa.”

Sau khi hiểu ra, Tô Dương cười ha hả, sau lại cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng anh nói với ngữ điệu trào phúng mà!

Cô phẫn nộ thở hổn hển: “Tưởng Bách Xuyên, đủ rồi đấy! Đừng cho là em không nghe giọng ra điệu chế giễu của anh! Chẳng lẽ em lớn lên không xinh đẹp bằng hoa sao?”

Tưởng Bách Xuyên nửa cười nửa không: “Thế còn phải xem là hoa gì đã, quả thực có một loài hoa kém hơn em chút xíu đấy.”

Tô Dương nén tính tình nóng nảy, hỏi anh: “Là hoa gì?”

Tưởng Bách Xuyên: “Như Hoa[1].”

[1] 如花 (ruhua): Như hoa – Vốn có nghĩa là “Một cô gái xinh đẹp như hoa”, về sau, cụm từ lại được sử dụng rộng rãi để chỉ những cô gái xấu xí vì từng có hai diễn viên hài (Một người là diễn viên Hồng Kông, chuyên xuất hiện trong phim hài của Châu Tinh Trì, một người là diễn viên hài người Đài Loan) làm cái tên này trở nên nổi tiếng vì diễn những vai xấu xí với cái tên đó.

Tô Dương chớp mắt, sau chợt hiểu ra, hình ảnh của vị ‘Như Hoa’ kinh điểm kia chậm rãi khuyếch đại ở trong đầu, cho đến khi trở nên vô cùng rõ ràng.

Cô điên tiết hô ầm lên.

Tưởng Bách Xuyên không nhịn được mà bật cười, lồng ngực rung bần bật.

Tô Dương ngồi quỳ trên ghế, nâng tay lắc lắc cổ áo anh.

“Tưởng Bách Xuyên, em sẽ không để anh yên đâu!!”

Tưởng Bách Xuyên thuận thế ôm cô vào lòng: “Được rồi, anh chỉ đùa thôi mà.”

Tô Dương còn chưa hết giận, véo một cái thật mạnh bên eo anh, Tưởng Bách Xuyên đau tới mức hít sâu một hơi.

Cô híp đôi mắt sắc như dao: “Lần sau anh còn dám nói bậy nữa không hả!”

Tưởng Bách Xuyên cười nhẹ, anh không nói chuyện mà ôm cô vào lòng.

Tô Dương ghé lên lồng ngực anh, vẫn cảm thấy tưng tức. Cô lại ngẩng đầu, cố gỡ gạc một ván: “Anh đã sớm thầm mến em từ lâu phải không?”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Lại bắt đầu nhắc lại lời cũ rồi.

Anh họ nhẹ hai tiếng: “Không phải em cũng biết sao?”

Tô Dương thầm nghĩ, rõ ràng trong câu chuyện bằng tiếng Đức viết là vào ngày anh đón cô tan học, đó đã là lần thứ tư anh nhìn thấy cô. Lần đầu tiên là ở cửa khu nhà của chú hai Tưởng, vậy hai lần còn lại thì sao?

Lần thứ hai và lần thứ ba là ở nơi nào?

Cô hỏi: “Tưởng Bách Xuyên, ngoài lần thấy em ở cửa nhà chú hai ra, năm sau anh có gặp được em không?”

Tưởng Bách Xuyên giật mình, lập tức bình tĩnh áp cuồng phong dưới đáy mắt xuống, anh lắc đầu: “Khi đó thì không.”

Tô Dương chăm chú nhìn anh vài giây, “Vậy  một năm đó anh không nhớ em sao?”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Ngừng một chút, anh mới nói: “Anh nhớ chứ, nhưng anh không có thời gian để về. Đó là năm anh bận bịu nhất, việc lập nghiệp vừa bắt đầu phát triển, có phân thân ra cũng không đủ dùng.”

Tô Dương biết chắc anh sẽ không chủ động khai báo, đang suy nghĩ phải dùng cách gì mới có thể khiến anh nói thật, cô rất tò mò về nơi anh gặp cô trong hai lần đó.

Lúc này, di động của Tưởng Bách Xuyên bắt đầu rung lên, Tô Dương đứng dậy ngồi về chỗ cũ.

Tưởng Bách Xuyên lấy di động ra, là mẹ Tưởng gọi điện.

Anh do dự một lát, đoạn ấn ngắt.

Ngay sau đó, mẹ Tưởng lập tức nhắn tin: [Thằng nhóc kia, nếu anh không nhận điện thoại của tôi, đêm nay bà đây sẽ không để anh yên đâu!!]

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Di động lại bắt đầu kiên trì rung, Tưởng Bách Xuyên bấm trả lời.

“Mẹ à, có chuyện gì thế ạ? Con đang bàn việc với khách hàng.” Nói xong câu này, Tưởng Bách Xuyên nhìn về phía Tô Dương, không ngoài dự đoán, anh nhận được một ánh mắt ghét bỏ.

Mẹ Tưởng: “Lại giả vờ giả vịt rồi đấy! Tưởng Bách Xuyên, hai ta đã gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay, thiên hạ này không có buổi tiệc nào là không tàn. Lấy một ví dụ không phù hợp như thế này, con là heo, mẹ là người chăn nuôi, mẹ vất vả nuôi con mập mạp, nếu con đạt tiêu chuẩn cân nặng của chuồng, dù mẹ rất không nỡ nhưng cũng không thể giữ con lại!”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Đây là ví dụ quỷ quái gì vậy?

Anh nghiêng đầu, câm lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Mẹ Tưởng: “Con dám để lộ Weibo phụ của mẹ sao! Tưởng Bách Xuyên… Con…”

Bà càng nói càng đau lòng, bà dùng tài khoản phụ kia để bản thân được bay bổng, chỉ có mình Tưởng Bách Xuyên biết về tài khoản này.

Giờ thì hay rồi, hình tượng cao quý đoan trang của bà thoáng cái đã tan nát, hoàn toàn sụp đổ rồi!

/(T o T)/~~

Tưởng Bách Xuyên an ủi bà: “Mẹ à, đã nhiều năm như vậy, Weibo của mẹ chỉ có chín fan hâm mộ, một trong số đó còn là con cống hiến, nhưng chỉ trong một buổi tối, fan của mẹ đã tăng vọt lên hơn trăm ngàn người, bọn họ đều hâm mộ Đồng Đồng có một người mẹ chồng tốt như mẹ đấy. Đợi đến ngày mai, mẹ nhất định sẽ đứng đầu bảng tìm kiếm nóng trên Weibo, sau này, mẹ chính là người mẹ chồng mẫu mực của Trung Quốc, đây là một sự kiện đáng ăn mừng cỡ nào!”

Giọng mẹ Tưởng xen lẫn vẻ nghẹn ngào: “Nhưng… Nhưng mẹ chẳng còn hình tượng trước mặt bố con nữa rồi /(T o T)/~~ “

Hơi ngừng giọng, mẹ Tưởng nói như đang lẩm bẩm: “Không được, mẹ phải biến mất trong một thời gian ngắn rồi chờ bố con chủ động tới tìm mẹ!”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Trước khi cúp điện thoại, mẹ Tưởng còn không quên nói lại một lần nữa: “Tưởng Bách Xuyên, lần này mẹ sẽ không để con yên đâu! Con cứ chờ đấy!”

Tô Dương vẫn còn kinh ngạc nhìn Tưởng Bách Xuyên chằm chằm, chất phác hỏi: “Mẹ chồng mẫu mực của Trung Quốc?”

Tưởng Bách Xuyên trầm mặc rồi mới nói: “Thì… Anh tìm người làm lộ Weibo phụ của mẹ.”

Tô Dương: “… Sao anh lại làm thế?”

Tưởng Bách Xuyên: “Trên mạng đang nói em không được người nhà anh chào đón…”

Còn rất nhiều câu khó nghe hơn nữa, nhưng anh không nói nên lời.

Tô Dương vẫn có chút ngỡ ngàng, việc cô không được người nhà chồng chào đón thì liên quan gì tới việc anh để lộ Weibo phụ của mẹ chồng?

Tưởng Bách Xuyên không nhiều lời, “Tự em xem Weibo đi, tài khoản tên là ‘Mệt chẳng buồn yêu’ ấy.”

Tô dương: “...”

Cái tên này… Có chút cảm giác khó nói hết bằng một lời.

Nhưng lại rất phù hợp với phần tính cách khác của mẹ chồng.

Cô lấy di động tìm cái tên này.

Hiện đã có hơn một trăm ngàn người hâm mộ.

Ngày sinh là mùng 9 tháng 3 năm 1988.

Weibo này theo dõi cô và Tưởng Bách Xuyên cùng phòng làm việc của cô và Hải Nạp của anh, cũng theo dõi xí nghiệp của nhà họ Tưởng: Trang web chính thức của tập đoàn Trung Xuyên.

Trong danh sách về vấn đề quan tâm, ngoài trợ lý Weibo cùng tin tức đầu đề thì không quan tâm thứ gì khác.

Ở đầu Weibo là quảng cáo mà cô và Cố Hằng chụp cho nữ trang KING.

Một lượt ưa thích, một bình luận.

Là mẹ chồng tự tay viết.

[Quảng cáo nữ trang rung động lòng người nhất mà tôi từng xem trong mấy năm nay. Muốn về lại khi còn trẻ ngay lập tức để có được một lần lãng mạn như vậy, chỉ là người nào đó không chịu góp sức, đúng là đồ đầu gỗ [(Husky][Husky][2]].

[2] 二哈 (Nhị cáp): Tại Trung Quốc, từ này dùng để chỉ chó Husky (哈士奇), là sự kết hợp giữa từ “Chó Husky” và “Ngu ngốc” (二货 – Nhị hàng). Ví dụ:

Tô Dương

Tô Dương: “…”

Cô vừa cảm động vừa dở khóc dở cười.

Theo trình tự thời gian của bài đăng, cô xem từng bài viết, những bài viết gần đây đều không ngừng ngầm châm chọc nửa kia, mà nửa kia của bà không phải là bố Tưởng sao?



Tô Dương nâng tay đỡ trán, thảo nào mẹ chồng muốn tìm Tưởng Bách Xuyên để tính sổ.

Cô tiếp tục xem những bài viết cũ hơn, tất cả những bài chia sẻ và lượt ưa thích của mẹ chồng đều liên quan tới tác phẩm cùng hoạt động chụp ảnh của cô.

Trong số đó, bà từng viết một bài vào tháng mười, còn đăng kèm vài tấm ảnh về triển lãm ở Hồng Kông của cô với lời đề: [Buổi triển lãm ảnh do nữ thần của con trai tôi tổ chức, con trai bận rộn không thể tới, tôi bèn thay con trai nhìn nhiều thêm mấy lần.]

Thấy hàng chữ này, đáy mắt Tô Dương nóng lên, trong lòng ê ẩm.

Lúc này, tiếng chuông nhắc nhở Weibo có thông báo vang lên, Tô Dương liếc nhìn, có người @ cô.

Cô mở thông báo ra, là chú năm Tưởng Mộ Tranh.

Tưởng Mộ tranh viết trên Weibo như thế này: [Nghe nói người nhà họ Tưởng chúng tôi không thích Tô Dương phải không? Sao tôi lại không biết chuyện này nhỉ? Lẽ nào tôi không phải là người nhà họ Tưởng? [Nghi ngờ][Nghi ngờ]]

Kèm theo đó là ảnh chụp chung bao gồm chính bản thân anh, mẹ Tưởng, dì hai, chú tư, dì tư của Tưởng Bách Xuyên cùng cô.

Chú tư của Tưởng Bách Xuyên cũng chia sẻ bài viết này: [Xem ra tôi cũng là hàng giả.]

Tưởng Bách Xuyên nâng tay lau nước mắt cho Tô Dương: “Mấy tuổi rồi mà còn khóc!”

Tô Dương cất di động, dịch người về phía anh rồi trực tiếp nằm trong lòng anh.

Những điều mà anh làm vì cô sánh ngang với mấy chiếc tàu hỏa chứa đầy lời âu yếm.

Sau khi bình tĩnh lại, cô vẫn còn vùi mặt trong lòng anh, rầu rĩ nói: “Cảm ơn anh.”

Tưởng Bách Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô: “Cảm ơn anh cái gì, lúc trước anh không xử lý tốt nên những chuyện lộn xộn này mới xuất hiện trên mạng.”

Tô Dương lắc đầu: “Không liên quan gì tới anh cả, là do em mà thôi.”

Cô cảm thấy, chỉ cần mình nhịn một chút thì một số việc sẽ qua đi, không muốn so đo, cũng không rảnh để so đo với những kẻ không quan trọng.

Ai biết Kiều Cẩn lại được đằng chân lân đằng đầu như vậy.

Tưởng Bách Xuyên rút một chiếc khăn giấy cho cô: “Em lau nước mắt đi.”

Tô Dương ngồi dậy từ trong lòng anh, nhận khăn giấy lau nước mắt.

Tưởng Bách Xuyên nói: “Sau này em không cần quan tâm tới chuyện này nữa, cứ để anh xử lý là được. Em tập trung chuẩn bị cho quảng cáo tiếp theo của LACA thật tốt vào.”

Tô Dương gật đầu.

Trở lại khách sạn, Tô Dương vào phòng tắm ngâm bồn trước, Tưởng Bách Xuyên ngồi dùng laptop trong phòng khách. Anh mở một số thư mục trên laptop, trong đó chứa ảnh chụp Tô Dương, có rất nhiều tấm Tô Dương chưa từng thấy.

Anh lần lượt mở từng tấm một, có mấy tấm chụp cô ở Disneyland Hồng Kông, khi đó, cô còn chưa biết anh.

Di động ở góc bàn rung lên, anh cầm di động, là điện thoại của Tưởng Mộ Tranh.

Anh bấm trả lời: “Có chuyện gì?”

Tưởng Mộ Tranh: “Chuyện về dì nhỏ của nhà Kiều Cẩn chứ còn có thể là chuyện gì nữa. Anh tư vừa gọi điện cho chú, nói cháu cố ý muốn tạm dừng toàn bộ hoạt động hợp tác với nhà họ Hà.”

Tưởng Bách Xuyên: “Đúng vậy, chú tư bảo chú làm người thuyết phục à?”

Tưởng Mộ Tranh cười: “Anh tư nói, hiếm khi nào cháu bất chấp hậu quả, hư hỏng một lần như thế, bảo chú gửi 200 tệ tiền lì xì cho cháu để khen thưởng cháu một chút.”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Anh hơi ngừng rồi nói: “Vậy chú mau gửi đi, đừng tham ô 200 tệ kia nhé.”

Tưởng Mộ Tranh: “… Cháu thiếu 200 tệ à?”

Tưởng Bách Xuyên: “Ừm, 200 tệ ấy cũng đủ cho nhà chúng cháu trả mấy tháng tiền nước rồi đấy.”

Trong nháy mắt ấy, Tưởng Mộ Tranh rất muốn đập di động của mình.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh, tự nhủ vô số lần ở dưới đáy lòng, đừng chấp nhặt với kẻ sinh sau đẻ muộn, đặc biệt là đứa trẻ theo sau cái rắm của anh mà lớn lên.

Anh ôn tồn nói với Tưởng Bách Xuyên: “Anh tư đi công tác rồi, sẽ không ở trong nước trong khoảng thời gian này đâu, tiếp theo đây sẽ là phiền toái của cháu. Cháu ngừng hợp tác với nhà họ Hà, người nhà họ Kiều không tìm cháu để xin tha thứ thì tìm ai?”

Tưởng Bách Xuyên: “Có tìm cháu cũng vô dụng, khi nào Kiều Cẩn và em họ của cô ta nhận ra sai lầm của mình, chủ động tới xin lỗi Tô Dương và được Tô Dương tha thứ thì việc này mới xem như xong.”

Tưởng Mộ Tranh thoáng kinh ngạc.

Bảo Kiều Cẩn chủ động xin lỗi Tô Dương?

Làm thế còn khiến cô ta đau đớn hơn cả việc bắt cô ta rời ngành giải trí.

Chuyện này có phần viển vông, với tính tình của Kiều Cẩn, chắc chắn cô ta sẽ không chủ động cúi đầu trước Tô Dương.

Tưởng Mộ Tranh không nói thêm  câu nào.

Anh còn đang lái xe: “Không thèm nghe cháu nói chuyện nữa đâu, đêm nay vợ chú có ca trực, hình như muốn kiểm tra người say rượu lái xe, chú phải ở cạnh theo dõi không nhỡ có tên nát rượu nào kiếm chuyện với cô ấy thì phải làm sao bây giờ. Chú cúp máy đây.”

Tưởng Bách Xuyên không quên bóc mẽ anh: “Đừng gọi vợ ngắn vợ dài nữa, Lạc Táp có bao giờ thèm nhìn chú đâu. Chẳng may cô ấy gả cho người khác thì  việc chú gọi cô ấy là vợ sẽ xấu hổ cỡ nào.”

Tưởng Mộ Tranh: “…”

Anh gắng nén giận: “Tưởng Bách Xuyên, cháu…”

Tưởng Bách Xuyên trực tiếp cúp điện thoại, đặt di động ở cạnh, tiếp tục xem ảnh chụp Tô Dương. Có mấy tấm anh không chụp rõ, phải cẩn thận nhìn thì mới có thể nhận ra người được pháo hoa chiếu sáng dưới bóng đêm.

Đây là ảnh anh chụp khi Disneyland Hồng Kông bắn pháo hoa.

“Ông xã, em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.” Tô Dương bước ra từ phòng tắm, vừa dùng khăn lau tóc vừa bước về phía anh.

Tưởng Bách Xuyên nhanh tay tắt thư mục ảnh, mở trang tin tức, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nói với cô: “Anh đi tắm ngay đây, đúng rồi, mai anh dẫn em tới Disneyland nhé?”

Tô Dương giật mình, thiếu chút nữa ngây ngẩn cả người.

Disneyland?

Đây không phải là nơi dành cho trẻ con sao?

Thế mà anh lại muốn mang cô tới đó?

Cô nhớ mình đã từng tới Disney Hồng Kông năm 16 tuổi. Bởi vì khi còn bé chưa từng được đi, muốn bù đắp tiếc nuối nên cô mới qua đó để xem rốt cuộc Disney trông như thế nào.

Lần đó, cô đi cùng Lục Duật Thành, Cố Hằng và một số bạn học.

Cô ấn tượng nhất với màn biểu diễn pháo hoa, ngược lại không có ấn tượng gì với những thứ khác.

Tô Dương cười: “Chỉ có trẻ con mới tới đó thôi, em đã lớn bằng này rồi, vậy có thích hợp không?”

Nói xong, cô ngồi lên đùi anh.

Tưởng Bách Xuyên: “Không có gì là không thích hợp cả.”

Tô Dương: “Được, em còn chưa có cơ hội tới đó cùng anh đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.