Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Chương 60: Niềm vui bất ngờ không bao giờ kết thúc



Khi Tưởng Bách Xuyên kết thúc cuộc gặp với khách hàng thì mới là năm giờ chiều, sớm hơn một tiếng so với dự tính. Hơn nửa tiếng sau, anh đã có mặt tại khách sạn, hiện tại mà ra sân bay thì quá sớm.

Anh gọi cho Tô Dương.

Tô Dương vẫn còn đang ở studio, chỉ vừa kết thúc công việc. Giọng cô mệt mỏi, nhưng không giấu được sự sung sướng: “Anh xong việc rồi à?”

Tưởng Bách Xuyên bắt đầu thu dọn hành lý, “Ừ, anh vừa về khách sạn, em thì sao?”

Tô Dương cất máy ảnh, nói với đầu bên kia: “Em vừa xong việc, đang chuẩn bị về nhà.”

Nghĩ đến việc bố mẹ Tô muốn tới Hải Nam nghỉ dưỡng cùng đoàn, cô thuật lại với anh: “Đúng rồi, năm nay bố mẹ em muốn ăn Tết bên Hải Nam, bố mẹ bảo ở đó rất ấm áp.”

Tưởng Bách Xuyên: “Chúng ta cũng đi hả?”

Tô Dương cười: “Cho dù anh có muốn thì chưa chắc mẹ em đã để anh đi đâu.”

Cô đeo ba lô lên, bước ra khỏi studio: “Mẹ em sẽ đi cùng một đoàn múa. Mấy bác trong đoàn than ngày nào cũng phải bế cháu, không có thời gian đi chơi nên làm luôn một chuyến nhân kỳ nghỉ Tết âm. Giờ đang là mùa đông, thành ra Hải Nam trở thành sự lựa chọn hàng đầu.”

Tưởng Bách Xuyên: “Khi đó Bắc Kinh vừa lạnh vừa có mưa tuyết, chọn vậy cũng không tồi.”

Anh lại hỏi: “Bố mẹ đi lúc nào thế?”

Tô Dương: “Sáng mai là bay rồi. Giờ em về nhà xem tình hình rồi sẽ sắp xếp quần áo hợp với thời tiết ở đó giúp bố mẹ.”

Cô ngồi lên xe, đoạn hỏi: “Chừng nào anh mới xong việc? Chỉ ba ngày nữa thôi là đến đêm giao thừa rồi đấy.”

Tưởng Bách Xuyên: “Ngày mai anh phải qua Hồng Kông gặp tổng giám đốc LACA để bàn chút chuyện, có khi phải tới ngày kia mới xong, nhưng anh sẽ cố gắng về trong đêm mai.”

Tô Dương dặn anh không được hút thuốc, phải chú ý nghỉ ngơi, còn bảo khi nào anh về sẽ làm sủi cảo cho anh, hỏi anh muốn ăn nhân gì.

Tưởng Bách Xuyên đáp: Nhân gì ngon là được.

Tô Dương: “…”

Nhớ đến lời anh từng hứa, cô nói đùa: “Chao ôi, tổng giám đốc Tưởng ơi, em nhớ có người từng thề thốt là sẽ làm mì trộn tương cho em ít nhất một tuần một lần. Chúng ta đã xa nhau bảy ngày, anh sắp trở thành kẻ nuốt lời tới nơi rồi.”

Tưởng Bách Xuyên lảng tránh: “Anh có cuộc gọi phải nhận, cúp trước nhé.”

Tô Dương: “…”

Tưởng Bách Xuyên cất di động, xếp đồ vào vali rồi soát lại một lần, không thấy thiếu gì mới trả phòng và rời khỏi khách sạn. Trên ô tô, anh rút di động, lên Baidu tìm kiếm cách chống phóng xạ cho phụ nữ có thai. Sau khi tra xong, anh mới biết, hóa ra có quần áo chuyên dụng cho việc này.

Tưởng Bách Xuyên cất di động, bảo người lái xe tới trung tâm thương mại gần nhất. Tìm thấy cửa hàng dành cho bà bầu, trước khi vào, anh còn thoáng khựng lại.

Lần đầu tiên bước vào một cửa hàng như vậy, anh không thể nói rõ tâm trạng của mình lúc này, có lẽ là phấn khởi đan xen với chút thần kì.

Phụ nữ đẹp nhất khi mang thai, đứa bé là thiên sứ thuần khiết nhất.

Nhân viên cửa hàng thấy anh thì giật mình, nhưng cũng không nhận ra anh là ai, chỉ cảm thấy người đàn ông này rất đẹp trai, sau đó hỏi anh muốn mua gì.

Tưởng Bách Xuyên nói không phải phiền đến cô, anh sẽ tự xem hàng, nhân viên không đi theo nữa.

Vật dụng cho trẻ sơ sinh vô cùng đa dạng, nhưng anh lại trực tiếp tới khu dành cho bà bầu. Cửa hàng có đến vài thương hiệu quần áo chống phóng xạ, với nhiều kiểu dáng và màu sắc khác nhau.

Anh lưỡng lự một hồi, đoạn lấy mỗi loại một cái.

Lúc này, tại Bắc Kinh.

Tô Dương không về phòng làm việc mà về thẳng nhà bố mẹ Tô. Trên đường đi, cô nhận được điện thoại của Đinh Thiến, nói ở văn phòng có một bức thư được gửi đến cho cô từ New York.

“Cậu cứ đặt ở trên bàn làm việc của mình ấy, mình về lấy ngay đây.”

Cô gấp gáp muốn xem xem Tưởng Bách Xuyên đã hồi âm như thế nào.

Đinh Thiến: “Cậu không phải quay lại đâu, mình ký nhận xong sẽ đưa qua chỗ cậu.”

Tô Dương ngẫm nghĩ, “Thế cũng được.” Rồi lại dặn dò: “Đừng quên đấy nhé.”

Đinh Thiến: “Chao ôi, mình quên mang thư cho cậu mất rồi.”

Tô Dương: “…”

Sau khi về đến nhà, mẹ Tô đã hầm canh xong, bảo cô đi rửa tay ăn cơm.

Tô Dương rửa tay, bố Tô cầm khăn chờ ở bên cạnh. Ông liếc cô một cái: “Sao mấy hôm nay bố cứ cảm thấy con gầy đi thế nhỉ? Không ăn được hả con?”

Tô Dương sờ mặt: “Đâu có đâu bố, người khác đều bảo con béo lên đấy.”

Bố Tô: “Bố nhìn thế nào cũng thấy gầy.”

Ông lại nhắc tới chuyện du lịch: “Bố mẹ đi nhiều ngày như vậy, chuyện ăn uống của con tính sao bây giờ? Tết nhất rồi, người giúp việc cũng phải nghỉ làm.”

Tô Dương: “Con có thể tự nấu nướng, mẹ chồng sẽ giúp con một tay, Bách Xuyên cũng sắp về rồi, bố không phải lo đâu.”

Trên bàn cơm, mẹ Tô hỏi: “Đồng Đồng, Tết này các con không về nhà chồng à?”

Tô Dương: “Có chứ mẹ, mấy hôm trước mẹ chồng còn bảo con làm công tác tư tưởng với Bách Xuyên, bố chồng cũng mong ngóng bọn con về ăn Tết.”

Mẹ Tô hỏi: “Liệu Bách Xuyên có nghe lời con không?”

Tô Dương: “Giờ con có em bé rồi, chắc chuyện gì anh ấy cũng sẽ theo thôi.”

Mẹ Tô nghe xong, mặt mày giãn ra.

Trước kia, bà cũng từng khuyên nhủ Tưởng Bách Xuyên, bảo anh đừng làm căng với bố mẹ Tưởng, nên về nhà thì cứ về nhà, nhưng anh lại chẳng nghe.

Bây giờ thì tốt rồi.

Mẹ Tô thở phào trong lòng, nói với Tô Dương: “Bố mẹ chồng con đều là người tốt, dù trước đó họ có nói gì, làm gì, con cũng đừng bận tâm. Ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm, bọn họ là trưởng bối, đám thanh niên các con nên thông cảm nhiều hơn. Khi nào các con lên chức bố mẹ thì sẽ biết làm bố mẹ chẳng dễ dàng gì, hơn nữa, bố mẹ chồng cũng chỉ vì muốn tốt cho các con thôi.”

Tô Dương uống canh, lẳng lặng nghe.

Mẹ Tô: “Bố mẹ chồng con cũng đã lớn tuổi rồi, sẽ có mâu thuẫn với tư tưởng với các con. Đừng nói là bọn họ, cho dù con là con gái ruột của bố mẹ, nhưng không phải bố mẹ cũng từng phản đối con đi theo con đường nhiếp ảnh sao? Có một thời gian con còn ầm ĩ với bố mẹ, không chịu nói chuyện với bố mẹ rất lâu còn gì.”

Nói xong, bà lại múc cho Tô Dương một chén canh.

Đoạn, bà tiếp tục: “Bố mẹ phản đối con làm nghề này là vì không thích con bị người trên mạng nói tới nói lui suốt cả ngày, nhất định bố mẹ chồng con cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa, con gái kết hôn rồi thì nên tìm một công việc ổn định, chăm nom nhà cửa nhiều hơn một chút…”

Tô Dương ngắt lời bà: “Mẹ, mẹ mau mau ăn đi.” Sau đó, cô còn gắp cho bà một miếng sườn.

Mẹ Tô cười: “Được được, mẹ không nói nữa.”

Cơm nước xong xuôi, bố Tô thu dọn bát đũa, Tô Dương thì giúp mẹ Tô sắp xếp hành lý, nhắc lại những việc cần chú ý khi đi du lịch. Mẹ Tô bảo cô không cần lo lắng, hơn nửa đoàn đều là người quen của bà.

Khi Tô Dương rời nhà thì đã 8 giờ, lúc về còn phải chỉnh sửa ảnh.

Đinh Thiến gửi lá thư kia ở chỗ bảo vệ, sau khi nhận thư rồi lên xe, cô vội vàng mở lá thư ra.

Đọc đến dòng “Khi ngôn từ thất bại, sự im lặng sẽ lên tiếng” và “Anh không thích bức thứ năm!”, cô bật cười, đoạn nhắn cho anh: [Này người đàn ông của bảo bối Đồng, anh đang làm gì thế?]

Lúc cô về đến nhà, Tưởng Bách Xuyên vẫn chưa trả lời, hẳn là đang bận chuyện. Tô Dương vào phòng làm việc, bắt đầu sửa ảnh.

Ảnh chụp hôm nay được Đinh Thiến chia thành hai phần, một phần giao cho nhân viên của phòng làm việc, phần có phong cách khác biệt còn lại thì yêu cầu chính cô xử lý.

Chỉnh ảnh xong thì mới hơn 10 giờ 20.

Nghĩ đến việc mẹ chồng nhờ cô làm công tác tư tưởng cho Tưởng Bách Xuyên, cô có chút sầu lòng.

Trước kia, anh từng nói, nếu bố Tưởng không tự tới mời mọc thì anh nhất quyết không đưa cô về. Kỳ thực, khi bố Tưởng mang cá xào giấm tới cho cô, ông đã ngầm thỏa hiệp.

Đối với một người ngoan cố như bố Tưởng, làm được đến bước ấy đã là sự nhượng bộ lớn nhất, nếu người làm con không bước xuống bậc thang này thì có phần không thích đáng.

Mẹ Tô nói không sai, đợi đến khi bọn họ làm cha mẹ thì sẽ biết người làm cha mẹ khó khăn đến nhường nào.

Suy ngẫm hồi lâu, Tô Dương đăng nhập vào hòm thư, gửi cho Tưởng Bách Xuyên một bức.

Bố đứa nhỏ:

Rất vui khi nhận được thư của anh!

Và rất vui vì anh đã hồi âm ~

Hôm nay, chúng ta tán dóc chút chuyện đặc biệt nhé. Đặc biệt cỡ nào hả? Để em từ từ nói cho anh biết nè.

Bố đứa nhỏ à, trong mắt em, anh là người đàn ông đẹp trai nhất, không ai sánh bằng!

Đẹp trai siêu cấp vũ trụ luôn!

Đọc đến đoạn này, em biết anh sẽ rất vui vẻ.

Ừm, nhất định anh còn nở nụ cười nữa.

Nếu anh thấy vui thì có thể đồng ý hai yêu cầu của em một cách vô điều kiện không?

Là yêu cầu gì thì em còn chưa nghĩ xong, bởi vì em nghe nói, phụ nữ có thai thất thường như thời tiết tháng sáu, cực kỳ vô lý.

Nếu anh đồng ý, có lẽ tâm trạng của em sẽ tốt lên, không gây rối vô cớ nữa O(∩_∩)O~

Mãi mãi yêu anh (+∞)

Mong nhận được hồi âm từ anh:)

Mẹ đứa nhỏ,

23.01.2017.

Sau khi viết xong, Tô Dương đọc lại một lần, nhìn ký hiệu vô cực kia, đến cô cũng phải khâm phục chính mình.

Không biết Tưởng Bách Xuyên còn nhớ ký hiệu toán học này hay không. Hy vọng anh nể mặt ký hiệu này mà đáp ứng yêu cầu vô lý của cô.

Khi Tưởng Bách Xuyên về đến nhà thì đã là mười một giờ ba mươi phút.

Mở cửa nhà ra, cả phòng tối om, Tô Dương đã say giấc.

Trước anh còn từng lo lắng, với tình trạng làm việc điên cuồng như vậy, nếu cô có thai thì phải làm sao bây giờ? Sau đó, cô khiến anh phải bất ngờ bằng sự điều chỉnh nhanh chóng của mình.

Tưởng Bách Xuyên cởi áo khoác, trực tiếp lên phòng ngủ trên tầng hai.

Anh chỉ bật đèn tường cạnh ghế sô pha, nhẹ nhàng đến bên giường. Tô Dương ngủ rất say, tay ôm gối của anh, tai còn đeo tai nghe.

Anh cẩn thận rút tai nghe ra rồi đặt bên tai, thì ra là câu chuyện tiếng Đức mà anh ghi âm cho cô.

Đặt điện thoại và tai nghe lên tủ đầu giường, Tưởng Bách Xuyên cúi đầu hôn lên khóe môi cô, muốn gọi cô dậy, song lại nhịn xuống.

Anh xuống bếp chuẩn bị nguyên liệu làm mì trộn tương cho sáng mai, sau mới tắm rửa đi ngủ.

Giấc ngủ nồng nàn của Tô Dương kéo dài đến khi được Tưởng Bách Xuyên ôm vào lòng. Cảm nhận được cái ôm ấm áp, ngửi thấy hơi thở quen thuộc của anh, cô mới mơ màng mở mắt.

Cô kinh ngạc, dụi dụi mắt với vẻ khó tin, cất giọng khàn khàn: “Sao anh đã về rồi?”

“Ngày mai mới đàm phán, đêm nay hết việc rồi nên anh về nhà.” Tưởng Bách Xuyên nhẹ nhàng xoa lưng cô: “Em ngủ đi.”

“Ừm.” Tô Dương nhích vào lòng anh, tay đặt bên hông, mơ màng nói: “Ông xã, em muốn nghe anh kể chuyện.”

“Được.”

Ngày hôm sau, khi Tô Dương thức giấc thì đã là bảy giờ ba mươi phút.

Bên kia giường trống trơn, nếu đầu giường không có tờ ghi chú mà Tưởng Bách Xuyên để lại cho cô thì dường như việc chìm vào giấc ngủ trong lòng anh đêm qua sẽ chỉ là một giấc mơ đẹp.

Mấy năm gần đây, anh hiếm khi nào lưu lại ghi chú. Trước mỗi lần ra ngoài, anh đều sẽ đánh thức cô, để cô ôm dính lấy anh vài phút rồi mới đi.

Có lẽ hiện tại cô ham ngủ nên anh mới không nỡ đánh thức.

Tô Dương duỗi tay cầm tờ ghi chú.

“Đồng:

Sáng nay anh sẽ qua Hồng Kông.

Anh đã làm xong mì trộn tương rồi, em nhớ hâm lại bằng lò vi sóng.

Lò vi sóng có bức xạ, nhớ mặc quần áo chống bức xạ nhé.

Tưởng Bách Xuyên

24.01.2017.”

Tô Dương dán tờ ghi chú lên đầu giường, xốc chăn xuống giường, rửa mặt qua loa rồi xuống nhà. Mười mấy bộ quần áo chống bức xạ được bày ngay ngắn trên sô pha.

Thật ra, cô vốn đã mua sẵn. Nhìn những bộ đồ đủ loại kiểu dáng, thật lâu sau cô vẫn chưa hoàn hồn.

Cuối cùng, cô thay bộ mình mua sang bộ anh mua, tự chụp một tấm rồi gửi cho anh.

Tưởng Bách Xuyên nhận được tin nhắn khi đang chuẩn bị lên máy bay. Sau khi xem xong, anh cười khẽ, trả lời cô: [Ở nhà đừng làm bản thân mệt mỏi quá, khi nào đến Hồng Kông anh sẽ gọi cho em. Giờ anh phải check in đây.]

Tô Dương vốn đã viết: [Được, em chờ anh về], trước khi gửi đi, nhìn hai chữ check in[1], cô không khỏi nhớ đến một tiết mục ngắn mà mình từng thấy trên di động.

Cô xóa sạch đoạn tin nhắn đã gõ rồi viết: [Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!]

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Thật lâu sau anh mới hiểu ra.

[1] 登机 (Check in), hay còn mang nghĩa “Đăng cơ”, “Đăng” là lên, “Cơ” là máy bay, đồng âm với từ “登机” hay “Lên ngôi”, nên chị mới trêu anh như vậy.

Anh cười cười, chợt nghĩ tới e-mail cô từng gửi, anh nói: [Anh đọc e-mail rồi, cũng trả lời em rồi đấy.]

Tô Dương không để ý tới việc trả lời tin nhắn của anh mà vào phòng làm việc rồi mở máy tính. Thư hồi âm đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chỉ có hai chữ: [Đồng ý.]

Cô thở phào nhẹ nhõm, rèn sắt khi còn nóng, trả lời e-mail của anh:

“Bố đứa nhỏ,

Vừa rồi bụng em có chút khó chịu, thế nên có phần nóng nảy, nhưng khi đọc được hồi âm của anh, núi lửa lại không bùng nổ nữa.

Đây đều là công lao của anh đấy.

A, em đã nghĩ ra hai yêu cầu của em rồi.

Yêu cầu thứ nhất: Năm nay chúng ta về nhà anh ăn Tết nhé? Bố mẹ em đã có một cuộc dạo chơi trên bãi cát đầy lãng mạn rồi, chúng ta cũng nên tìm chỗ nào đó để ăn uống miễn phí chứ nhỉ?

Yêu cầu thứ hai: Em mong anh sẽ vui vẻ mỗi ngày.

Tôn thờ anh, mẹ đứa nhỏ

24.01.2017.”

Sau khi viết xong, Tô Dương xem lại một lần rồi mới gửi đi.

Tưởng Bách Xuyên vừa định chuyển sang chế độ máy bay thì nhận được thông báo có e-mail mới. Anh mở ra xem, kỳ thực, trước khi đọc, anh đã biết Tô Dương muốn nói gì.

Lúc trước, không phải anh không muốn đưa cô về nhà, chỉ là anh không muốn cô phải ủy khuất. Giờ đây bố đã nhượng bộ hơn rất nhiều, thậm chí còn chủ động đưa thức ăn đến cho cô, mà chính cô cũng cần giữ vững tâm trạng tốt vì con.

Tưởng Bách Xuyên đáp: [Ừ, nghe em hết.]

Vì bảo mẫu đã tạm nghỉ, sau khi ăn sáng xong, Tô Dương thu dọn nhà cửa qua loa rồi bắt đầu giặt quần áo.

Quần áo lót của cô và Tưởng Bách Xuyên đều được cô giặt bằng tay.

Trước kia cô rất lười, toàn bộ quần áo đều giặt bằng máy, sau lại nghe mẹ nói, quần áo lót phải giặt bằng tay rồi phơi khô trên sân thượng, không được sấy khô.

Từ đó về sau, cô chỉ giặt quần áo bằng tay.

Giặt giũ rồi đem ra sân phơi nắng xong, cô trở lại phòng giữ quần áo, sắp xếp đống đồ chưa được thu dọn mấy ngày nay.

Cô kết hợp áo sơmi và tây trang Tưởng Bách Xuyên hay mặc thành một bộ. Tuy anh chỉ đeo cà vạt trong những trường hợp quan trọng, nhưng cô vẫn thêm một chiếc cà vạt vào mỗi bộ, cạnh mỗi bộ tây trang là một chiếc áo khoác cùng màu.

Sắp xếp xong xuôi, Tô Dương lấy giấy ghi chú ra, bắt đầu vẽ tranh.

Trên tờ đầu tiên, cô vẽ một biểu cảm vừa phóng khoáng vừa tà mị, kết hợp với lời thoại: [Này, tiên sinh Tưởng Bách Xuyên, chào buổi sáng! Chỉ cần ngài mặc bộ quần áo này vào, bạn nhỏ Tô Dương sẽ lập tức say mê ngài, từ nay về sau, cô ấy sẽ vạn kiếp bất phục! [Nhe răng] [Cười xấu xa]]

Trên tờ thứ hai, cô vẽ một ngã tư ùn tắc giao thông, một người đàn ông mặc áo khoác đang băng qua từ lề đường, có vô số người đuổi theo xin chữ ký.

Đèn xanh sáng lên, ô tô lại khó lòng di chuyển.

Cô ghi chú ở ngoài: [Tiên sinh Tưởng Bách Xuyên, rõ ràng ngài biết tình trạng giao thông ở thủ đô chẳng hề lạc quan, ngài mà cứ như thế thì nhóm tài xế của thủ đô sẽ rất tuyệt vọng đấy.][Che mặt rơi lệ]]

Sau khi vẽ xong, Tô Dương tìm hai cái kẹp giấy, ghim bức thứ nhất trên túi áo tây trang của anh, bức thứ hai thì ghim trên khuy áo.

Trước kia, cứ mỗi khi rảnh rỗi, cô sẽ vẽ một số bức tranh nhỏ rồi dán lên quần áo của anh. Nửa năm gần đây, vì cả hai quá bận rộn nên cô không nghĩ đến việc này.

Sau khi dán xong, thấy thời gian còn sớm, Tô Dương lại tới phòng làm việc dạo một vòng.

Kỳ nghỉ bắt đầu từ ngày hôm qua, nhưng tối hôm qua cô chưa kịp đến phòng làm việc. Hôm nay, cô chuẩn bị mang những chậu cây ưa nóng được nuôi tại đó về nhà. Nếu để ở đó hơn mười ngày, có lẽ cây sẽ bị đông lạnh tới chết.

Hôm qua, Đinh Thiến từng nói mình có thể mang cây về chăm thay Tô Dương, nhưng cô không đồng ý.

Bởi vì trong số đó, có chậu là quà mà Tưởng Bách Xuyên tặng cô.

Thu dọn đồ xong, vệ sĩ giúp cô một tay, cô cũng tự bê những chậu còn lại xuống tầng. Vừa đặt chậu cây vào cốp xe, một giọng nói trào phúng lạnh lùng chợt truyền đến từ sau lưng.

“Ha, mất hứng thật! Đúng là càng ngày càng có nhiều thứ chướng mắt!”

Tô Dương và vệ sĩ cùng quay đầu.

Thấy đối phương là Kiều Cẩn và người đại diện, vệ sĩ cảnh giác tiến lên, đề phòng cô ta.

Kiều Cẩn xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ.

Phòng làm việc của Tô Dương nằm ở tòa nhà A, tòa nhà B cũng có một nhà nhiếp ảnh thời trang nổi tiếng, tên tuổi lớn hơn Tô Dương rất nhiều, đã lăn lộn trong cái vòng này mười mấy năm.

Đó chính là nhà nhiếp ảnh Hàn Trình, người có quan hệ cá nhân thân thiết với Kiều Cẩn.

Tổng biên tập Duy Y của tập đoàn Mỹ Ngu đã yêu thầm Hàn Trình nhiều năm, đây chẳng còn là bí mật trong cái vòng này. Duy Y đối xử tốt với Kiều Cẩn, “đì” Tô Dương chẳng nể nang gì, không chỉ vì cô ta không đắc tội nổi với gia đình của Kiều Cẩn và muốn trèo cao, mà chủ yếu là vì muốn tiếp xúc với Hàn Trình nhiều hơn thông qua Kiều Cẩn.

Ngoài ra, quan hệ giữa Hàn Trình và Cao Tường, giám đốc điều hành của KING tại châu Á rất thân thiết. Lúc trước, quyền phát ngôn mà Kiều Cẩn tranh đoạt rồi “nhường” lại cho Tô Dương cũng là thứ cô ta có được nhờ mối quan hệ với Hàn Trình.

Tô Dương chỉ liếc Kiều Cẩn một cái rồi lại quay đầu sắp xếp mấy chậu cây.

Không cần nghĩ cũng biết, Kiểu Cẩn tới đây để tìm Hàn Trình.

Những người cùng ngành gần như đều là đối thủ của nhau, cô và Hàn Trình cũng không ngoại lệ, cũng sẽ tranh đoạt tài nguyên thời trang.

Ngày trước, khi L&D ra mắt mẫu mã mới, hầu hết ảnh quảng cáo của các bộ sưu tập đều sẽ do Hàn Trình chụp. Kể từ khi cô và Carlos tình cờ “vừa gặp đã thân” tại Paris, Carlos bèn giành một trong số các bộ sưu tập cho cô.

Cũng bởi vậy, từ đó về sau, mâu thuẫn giữa cô và Hàn Trình khó lòng xóa bỏ.

Về phần khách hàng, không có bất kỳ sự giành giật nào, trước mắt, Tô Dương còn chưa tranh được với Hàn Trình. Rất nhiều minh tinh lớn trong nước còn phải hẹn trước nếu muốn được anh ta chụp ảnh, mà hiện tại cô còn chưa đạt đến trình độ ấy.

Tô Dương đóng mạnh cốp xe, hai tay phủi bụi. Để đảm bảo an toàn của cô, vệ sĩ không vào xe lấy khăn ướt.

Cô ngồi lên đuôi xe, lười biếng nhìn Kiều Cẩn rồi mới đáp: “Chẳng mấy khi cô lại tự hiểu rằng bản thân mình vừa chướng mắt vừa làm người ta mất hứng, hôm nay tôi thật sự muốn bấm like cho cô đấy!”

Lisa khẽ nói: “Em có chừng mực chút đi, vệ sĩ còn đang đứng kia kìa.”

Kiều Cẩn cắn môi dưới, cô ta liếc vệ sĩ, cảm thấy vô cùng khó chịu, rồi lại nhìn về phía Tô Dương. Cô ta biết, nếu cô ta không động vào Tô Dương mà chỉ mắng mỏ Tô Dương vài câu, vệ sĩ sẽ chẳng làm gì cô ta.

Hơn nữa, cô ta còn chưa ngốc tới mức ra tay đánh người.

Đừng nói là có vệ sĩ, cho dù không có thì cô ta cũng sẽ không nghĩ tới việc động chân động tay. Từ nhỏ đến lớn, ngoài cái miệng cay nghiệt, hình như cô ta còn chưa đánh ai bao giờ, cũng không biết phải xuống tay thế nào…

Kiều Cẩn lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của bản thân, không nhịn được mà đáp trả: “Tô Dương, điều gì khiến cô nghĩ cô thượng đẳng hơn mọi người? Nếu không có Tưởng Bách Xuyên, cô cho rằng mình còn có thể đứng ở đây chắc? Cái hạng như bố mẹ cô có thể móc ra bao nhiêu đồng để mua máy ảnh cho cô?”

Giọng của Tô Dương rất khẽ: “Bố mẹ tôi là hạng gì? Không có được bản lĩnh như bố mẹ của cô ấy hả?”

Ánh mắt kiêu căng khinh người của Kiều Cẩn lóe lên vẻ chế nhạo: “Cô tự biết thế mà còn cố hỏi sao?”

Tô Dương cười: “Nhưng chính cặp bố mẹ không có bản lĩnh ấy lại nuôi được một cô con gái có thể gả cho Tưởng Bách Xuyên, còn hai vị thân sinh bản lĩnh nhà cô lại nuôi ra một đứa con gái quá quắt!”

Kiều Cẩn kích động ngắt lời: “Tô Dương, cô bảo ai quá quắt!”

Ngữ điệu của Tô Dương vẫn không nhanh không chậm: “Người ta cũng đã kết hôn, lại chẳng thích cô, nhưng cô vẫn mặt dày mày dạn quấn lấy người ta nhiều năm, đấy không phải quá quắt thì là gì? Tôi mà là cô thì đã sớm tìm một thẩm mỹ viện uy tín để phẫu thuật cả khuôn mặt, làm người lại từ đầu rồi.”

Bị chọc đến chỗ đau, Kiều Cẩn nghiến răng nghiến lợi: “Tô Dương, cô đừng tưởng có Tưởng Bách Xuyên thì mọi chuyện sẽ thuận lợi! Cô vẫn còn muốn giành giải thưởng lớn để trở thành nhà nhiếp ảnh thời trang hàng đầu đúng không? Tôi sẽ không để cô được như ý đâu! Chúng ta cùng chờ xem!”

Dứt lời, cô ta căm giận nện giày cao gót rời đi.

Nghe xong mấy câu cuối cùng, Lisa cũng: “…” Bất đắc dĩ thở dài rồi theo sau.

Tô Dương nhìn bóng dáng tức muốn hộc máu của Kiều Cẩn, lại nhớ đến những câu cuối cùng cô ta nói, không biết vì sao cô chợt bật cười, cảm thấy vừa tiếc nuối vừa bi ai thay Kiều Cẩn.

Cô ta thực sự tưởng rằng ban giám khảo đều là họ hàng nhà cô ta chắc? Đây chính là một cuộc thi lớn mang tính quốc tế đấy.

Ngay giây phút ấy, Tô Dương đột nhiên cảm thấy bản thân cũng rất ngốc nghếch vì bấy lâu nay đã phân cao thấp với một cô nàng có IQ và EQ như vậy.

Trước kia, cô còn tưởng IQ và EQ của Kiều Cẩn cũng không đến nỗi nào, ai ngờ càng tiếp xúc lại càng được mở rộng tầm mắt.

Cô cười tự giễu.

Sau khi Tô Dương về đến nhà, mẹ Tưởng đã bảo tài xế đưa cơm trưa đến cho cô. Trong điện thoại, bà nói hai ngày này bà phải ở nhà chuẩn bị đồ Tết, lại hỏi khi nào Tưởng Bách Xuyên về.

Tô Dương nói với bà, có lẽ là đêm nay hoặc sáng mai, hiện tại còn chưa xác định, sau khi Tưởng Bách Xuyên trở lại, hai vợ chồng sẽ cùng về nhà.

Mẹ Tưởng sung sướng cúp điện thoại.

Ăn cơm trưa xong, Tô Dương nằm ngủ một tiếng. Sau khi tỉnh giấc, cô ngồi đọc sách dưỡng thai, một ngày cứ thế qua thật nhanh.

Giải quyết xong cơm chiều, cô bắt đầu chuẩn bị làm sủi cảo.

Tưởng Bách Xuyên tương đối chú trọng việc ăn uống, anh không thích ăn sủi cảo đông lạnh mua ở siêu thị, nói không ngon bằng sủi cảo nhà làm. Vì thế, cô còn đặc biệt học cách mẹ Tô nhào bột mì, trộn nhân và cán vỏ sủi cảo.

Lần đầu tiên làm hỏng bung bét, nấu ra một nồi sủi cảo hỗn độn không hoàn chỉnh. Sau khi gói nhiều lần, cô mới nắm được kỹ xảo.

Khi đang cán vỏ, Tưởng Bách Xuyên gọi đến, hỏi cô muốn ăn cái gì để anh mua đồ về nhà.

Tô Dương: “Anh xong việc rồi hả?”

Tưởng Bách Xuyên: “Ừ, anh chuẩn bị ra sân bay đây.” Lại hỏi cô: “Em muốn ăn gì để anh ra siêu thị mua.”

Tô Dương suy nghĩ: “Món gì càng chua càng tốt, anh cố gắng tránh thực phẩm nhiều chất phụ gia đi nhé.”

Tưởng Bách Xuyên nói đã rõ rồi cúp máy. Anh cất di động, hỏi Giang Phàm đang ngồi ở ghế lái phụ: “Có đồ gì chua có thể tự làm ở nhà mà không cần chất phụ gia không nhỉ?”

Giang Phàm giật mình rồi lập tức phản ứng lại. Chị không hỏi nhiều, chỉ cười nói: “Có thể tự làm tương sơn trà, nhưng chỉ nên ăn một ít cho đỡ thèm thôi, về sau thì nên ngừng.”

Tưởng Bách Xuyên gật đầu, lại hỏi chị cách làm món này, Giang Phàm tỉ mỉ nói cho anh. Sau khi nghe xong, anh ghi lại công thức trong ghi chú di động.

Khoảng mười một giờ ba mươi phút, Tưởng Bách Xuyên mới về đến nhà.

Tô Dương đã ngủ say, có để lại một tờ giấy trên đầu giường cho anh: [Sủi cảo đã gói xong, trong nồi cũng sẵn nước rồi. Lúc nào anh về thì tự nấu mà ăn nhé, có nhân tam tiên và nhân mực. Chúc tiểu ca ca dùng bữa vui vẻ ~]

Sau khi xem xong, Tưởng Bách Xuyên cười nhẹ, hôn cô một cái rồi vào bếp nấu sủi cảo.

Sủi cảo được đặt ở trên bàn, có những miếng được xếp thành hình chữ “tiên”, hẳn chính là sủi cảo tam tiên, còn những miếng được xếp thành hình con cá, không cần nghĩ cũng biết đây là nhân mực.

Trong cuộc sống thường ngày, lúc nào cô cũng mang đến vô số niềm vui bất ngờ cho anh.

Tưởng chừng nhỏ bé, nhưng đều khắc sâu trong lòng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.