Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Chương 65: Phiên ngoại một: Cục Bột và Cục Kẹo



Tại câu lạc bộ Tinh Lan, phòng bao số một.

Tất cả mọi người yên lặng nhìn chằm chằm vào Lục Duật Thành. Người có gan trêu chọc hắn còn chưa tới nên những người đang ngồi đây không dám hỏi han gì, chỉ thỉnh thoảng trao nhau những ánh mắt ngàm hiểu. Bầu không khí kỳ dị bao trùm khắp cả căn phòng.

Ván mạt chược vẫn còn đang tiếp diễn.

Miệng Lục Duật Thành ngậm điếu thuốc, bắt đầu xào bài. Hắn cảm nhận được ánh mắt khác thường phóng tới từ bọn họ nhưng nhất quyết không muốn giải thích, điềm nhiên gõ nhẹ điếu thuốc lên gạt tàn rồi lại đưa nó về bên môi.

Đêm nay An Ninh cũng có mặt tại đây, Chu Minh Khiêm mời cô đến để thảo luận về một bộ phim mới. Vì anh còn chưa tới, cô bèn lẳng lặng ngồi chờ trên ghế sô pha. Khi mới vào cửa, biết Lục Duật Thành sẽ không chào đón mình như xưa nên cô không qua chào hỏi, song vẫn vô thức nhìn về phía hắn.

Chỉ trong nháy mắt, năm năm đã trôi qua. Người đàn ông này dần dần thu lại vẻ sắc bén, thay vào đó là sự trầm ổn, chín chắn. Điều duy nhất không thay đổi chính là, hắn vẫn khiến người ta không dời mắt nổi như trước, nhưng cô biết, người đàn ông này sẽ không dừng chân vì bất kỳ ai, và sẽ không phải là bến đỗ của bất kỳ người nào.

Năm năm qua, dù cô hẹn hò hết người này tới người khác nhưng luôn cảm thấy không ai bằng hắn, cảm giác chênh lệch vô hình ấy luôn gợi cho cô nhớ về hắn.

Cho dù hắn chưa bao giờ thật lòng với cô.

Chính cô cũng không thể nói rõ thứ tình cảm này là gì, chỉ cảm thấy vô cùng nực cười, cũng vô cùng bi ai.

Bi ai thay cho chính bản thân mình.

Lúc này, Lục Duật Thành đang nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, cô trông thấy hai vết cào dài mảnh trên sống mũi và cổ hắn, thấp thoáng vương tơ máu, khiến người ta phải miên man suy nghĩ.

Lòng cô khó chịu không thôi.

Cửa phòng mở ra, Diệp Đông và Chu Minh Khiêm cùng tiến vào, An Ninh bèn đứng dậy.

Chu Minh Khiêm bước về phía cô, còn Diệp Đông thì ngồi ở phía bên kia bàn mạt chược, đã có người chừa sẵn chỗ chờ anh ta.

Anh ta ngồi xuống, hỏi Lục Duật Thành: “Cố Hằng không đi cùng cậu hả?”

Lục Duật Thành dập thuốc: “Mấy ngày nay cậu ta mất hút, chẳng biết đang bận chuyện gì nữa.” Nghe nói là đi xem mắt, cũng không biết là thật hay giả.”

Diệp Đông vô tình lướt mắt qua hắn, sau đó nghía lại một lần, đoạn cười nhạo: “Tình hình đêm qua kịch liệt quá nhỉ.”

Những người trong phòng lại không hẹn mà cùng phóng mắt về phía Lục Duật Thành, chờ chuyện ngồi lê đôi mách.

Lục Duật Thành híp mắt: “Miệng chó không phun được ngà voi.” Sau đó, hắn vô cùng đắc chí nói: “Là Cục Kẹo nhà tôi cào đấy.”

Diệp Đông: “…”

Mọi người “Xùy” một tiếng, lòng hiếu kỳ tản đi.

An Ninh ngồi cách đó không xa cũng nghe thấy lời này. Cô thoáng liếc qua hắn, vẻ dịu dàng hiếm thấy hiện trên khuôn mặt kia, khiến hắn nom có vẻ mềm mại hơn.

Khi hai người còn ở bên nhau, cô đã từng thấy nét dịu dàng ấy nhiều lần. Hắn luôn có biểu cảm như vậy khi nhìn bóng lưng của cô bé trên màn hình khóa của di động. Sau này, khi Cố Hằng công khai quan hệ bạn bè giữa bọn họ và Tô Dương trên Weibo, cô chợt bừng tỉnh, thì ra cô bé kia chính là Tô Dương.

Dường như Tô Dương chẳng hề hay biết về tấm hình nền trên màn hình khóa kia. Ngoài Lục Duật Thành, có lẽ cũng chỉ có mình cô biết.

Cô vẫn luôn giấu bí mật ấy ở dưới đáy lòng. Có đôi khi, cô sẽ ngốc nghếch mừng thầm mà nghĩ, cuối cùng cũng có một bí mật mà ngay cả Tô Dương cũng không biết, chỉ có mình cô và hắn mới hay. Đến khi đầu óc bình thường trở lại, cô sẽ không nhịn được mắng mỏ bản thân…

An Ninh lại nhìn về phía Lục Duật Thành, dáng vẻ ấy vẫn còn đó. Không ngờ, bẵng đi mấy năm, cô lại được chứng kiến một mặt dịu dàng rất khác của hắn, là khi hắn nói về “Cục Kẹo”.

Cục Kẹo là con gái của Tô Dương, hiện chỉ mới được hơn chín tháng tuổi. Nghe nói lúc mang thai, Tô Dương đặc biệt thích ăn kẹo trái cây, nên khi con gái chào đời, cô bé được gọi là Cục Kẹo.

Một cái tên vừa tùy hứng vừa bốc đồng.

Chu Minh Khiêm gọi cô: “An Ninh?”

An Ninh hoàn hồn, cười nhạt: “Đạo diễn Chu, anh nói đi.”

Chu Minh Khiêm: “… Tôi đã nói xong rồi.”

An Ninh: “…” Cô mặt đỏ tía tai, khó nén vẻ lúng túng, hắng giọng: “Thật ngại quá, vừa rồi tôi mải nghĩ đến chuyện khác.”

Chu Minh Khiêm đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, nhưng anh vẫn chuyển chủ đề: “Vai nữ chính lần này tương đối hấp dẫn nên nhà đầu tư nào cũng cực lực tiến cử người của mình. Lục Duật Thành chỉ là một trong số đó thôi nên khó mà nói cô có giành được vai diễn ấy hay không lắm. Cô cứ về luyện tập như những gì tôi đã nói, hi vọng đến lúc thử vai có thể nổi trội hơn người khác.”

An Ninh ngờ vực hỏi: “Tất cả các diễn viên đều phải thử vai sao?”

Chu Minh Khiêm: “Ừ, nhà đầu tư nước ngoài muốn kiểm tra sự chuyên nghiệp của các diễn viên và xem xem hình tượng của họ có hợp với nhân vật hay không.”

An Ninh gật đầu.

Chu Minh Khiêm tựa lên ghế sô pha, vắt chéo hai chân, nom có phần mệt mỏi. Anh xoa bóp huyệt thái dương, lại nhìn về phía cô: “Bởi vì quan hệ giữa cô và Tô Dương không tệ lắm nên tôi muốn nhiều lời mấy câu, có thể sẽ không được xuôi tai cho lắm.”

An Ninh: “Đạo diễn Chu cứ nói đi.”

Chu Minh Khiêm nhìn Lục Duật Thành ở phía bên kia, sau đó nói với cô: “Đừng ôm hi vọng gì với Lục Duật Thành, sẽ không nên chuyện đâu, cậu ta chẳng nghiêm túc với ai cả. Cô còn trẻ, sự nghiệp lại vừa khởi sắc, hãy tìm người nào phù hợp với mình ấy.”

Tâm tư bị người khác nhìn thấu, An Ninh xấu hổ vô cùng.

Cô ổn định lại tâm trạng, thành tâm nói: “Cảm ơn đạo diễn Chu, tôi đã sớm biết chúng tôi không có hi vọng, sẽ không nghĩ nhiều đâu.” Chỉ là hôm nay nhìn thấy hắn nên trong lòng khó tránh khỏi những dao động mà thôi.

Sau khi An Ninh rời đi, Chu Minh Khiêm cũng gia nhập bàn mạt chược, châm một điếu thuốc, thong dong nhìn bài trong tay Lục Duật Thành. Anh ghẹo bạn: “Cậu bắt nạt Cục Kẹo thế nào mà lại bị con bé cào cho mấy phát thế?”

Chợt, anh vừa cười vừa nói: “Hiện tại tôi cũng phải nghi ngờ, liệu có phải là vì cậu ghẹo con bé nên Tưởng Bách Xuyên mới cào cậu thành như vậy hay không.”

Diệp Đông tiếp lời: “Cũng không phải không có khả năng này.”

Lục Duật Thành: “Cút!”

Chu Minh Khiêm cười ha hả.

Đúng lúc này, di động reo chuông, Lục Duật Thành cầm lên xem, là số điện thoại bàn bên nhà Tô Dương.

Cuộc gọi này chỉ có thể đến từ một người.

Hắn gác ván mạt chược lại, nhanh chóng bắt máy: “A lô.”

Một giọng nói non nớt truyền đến từ đầu bên kia: “Chú ơi, chú tới đón con đi.” Giọng nói nhuốm đẫm vẻ tủi thân.

Lục Duật Thành cau mày liếc đồng hồ, hiện đã là tám giờ tối: “Bột, sao con vẫn còn thức thế?”

Cục Bột không trả lời, chỉ tiếp tục bướng bỉnh hỏi: “Chú à, chú tới đón con được không?”

Lục Duật Thành: “Nói chú nghe xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cục Bột: “Bố con mắng con, thế là con cãi nhau với bố. Chú đến đón con đi, nếu chú không đến thì con sẽ đi tìm chú Cố Hằng.”

Lục Duật Thành: “…” Tên nhóc xấu xa này, mới năm tuổi đầu mà đã học được cách uy hiếp người khác rồi.

Hắn hỏi tiếp: “Thế sao bố lại mắng con?”

Cục Bột: “Chuyện này phức tạp lắm ạ.” Sau đó, cậu vẫn lặp lại câu kia: “Chú, chú có đến không ạ?”

Lục Duật Thành: “Đợi chút nhé, chú tới ngay đây.” Rồi tắt máy đứng dậy.

Chu Minh Khiêm nhìn hắn: “Cậu sẽ không đón Cục Bột về nhà thật đấy chứ?”

Lục Duật Thành hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì sao?”

Chu Minh Khiêm: “… Đó là con của Tưởng Bách Xuyên đấy.”

Lục Duật Thành: “Nhưng thằng bé thân với tôi hơn nhiều.”

Đây là niềm an ủi duy nhất của hắn sau nhiều năm đằng đẵng.

Chu Minh Khiêm bóc trần sự thật chẳng chút lưu tình: “Đó là bởi vì cậu luôn nuông chiều, dung túng Cục Bột làm xằng làm bậy nên thằng bé mới chịu chơi với cậu, chứ đương nhiên thằng bé vẫn thích bố nó hơn rồi.”

Anh ngừng lại, đoạn bổ sung một câu: “Chính miệng Cục Bột đã thừa nhận điều đó với tôi đấy.”

Diệp Đông sâu xa nói: “Chu Minh Khiêm, cậu cũng thật là, sao lại nói trắng ra như vậy chứ!”

Lục Duật Thành: “…”

Mà lúc này, tại nhà Tưởng Bách Xuyên.

Tô Dương và mẹ Tưởng đi tham dự tuần lễ thời trang Paris, vì bận rộn công việc nên không thể dẫn hai đứa trẻ theo. Nhiệm vụ chăm sóc con nhỏ được trao cho Tưởng Bách Xuyên và bảo mẫu.

Sau khi Tưởng Bách Xuyên tắm rửa cho Cục Kẹo, bảo mẫu đã pha sẵn sữa bột cho bé. Tay ẵm con gái, anh bảo: “Để cháu cho bé ăn dì ạ.”

Nghe anh nói thế, bảo mẫu bèn vào phòng vệ sinh dọn dẹp bồn tắm rồi thay quần áo.

Tưởng Bách Xuyên bắt đầu cho Cục Kẹo bú bình. Bé con vừa tắm rửa vui vẻ vô cùng, chân nhỏ khua loạn xạ, với tay muốn chạm vào bình sữa anh đang cầm, bi ba bi bô: “Sữa… Sữa…”

Tưởng bé đang gọi bà[1], anh lắc lắc bình sữa trong tay: “Gọi bố đi con.”

[1] 奶 (Nãi): Trong tiếng Trung, “Nãi” là sữa, “Nãi nãi” (奶奶) là bà. 

Cục Kẹo chu miệng, chớp chớp đôi mắt to tròn, dường như nghe hiểu những gì anh nói, kết quả khi mở miệng thì lại gọi: “Mẹ… Mẹ…”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Anh kề núm vú cao su sát vào miệng bé, khi bé há miệng định ngậm nó thì lại lấy ra xa: “Bảo bối, gọi bố nào con, gọi rồi bố sẽ cho con ăn ngay.”

Cục Kẹo nhìn Tưởng Bách Xuyên rồi lại nhìn bình sữa, miệng chợt nhếch cao, “Òa” một tiếng mà khóc toáng lên.

Tưởng Bách Xuyên: “…” Không phải anh cố ý đâu nhé!

Anh lập tức đen mặt, vội trả núm vú về vị trí cũ: “Bảo bối à, con đừng khóc, đừng khóc nữa, bố sai rồi, con ăn đi, ăn đi nào.”

Cục Kẹo sao có thể nghe lọt, bé nhắm mắt cao giọng khóc, bàn tay cuộn thành nắm đấm nhỏ, đôi chân ra sức quẫy đạp. Tưởng Bách Xuyên đổ mồ hôi lưng vì tiếng khóc của con, không dám đưa núm vú vào miệng bé vì sợ làm bé sặc.

Anh đặt bình sữa xuống, bồng con đứng dậy và dỗ dành: “Đừng khóc mà bảo bối, bố sai rồi, không phải bố cố ý chọc con đâu.” Đoạn cúi đầu, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên gương mặt bé.

Tiếng khóc của bé càng thêm vang dội.

Lúc này bảo mẫu chạy vào hỏi: “Làm sao thế cháu, có phải em bé bị sặc sữa không?” Bà duỗi tay đón bé vào lòng.

Tưởng Bách Xuyên đổi trắng thay đen: “Cháu cũng không biết, cháu cho bé ăn mà bé không chịu cô ạ.” Dứt lời, anh thầm khinh bỉ chính bản thân mình một phen.

Bảo mẫu dỗ Cục Kẹo, kề núm vú bên miệng bé, lúc này bé mới ngừng khóc, một tay níu ống tay áo của bà, tay kia vịn lên bình sữa, thỉnh thoảng còn liếc Tưởng Bách Xuyên một cái.

Tưởng Bách Xuyên: “…” Không hiểu sao lại có cảm giác Cục Kẹo đang công khai lên án anh.

Bảo mẫu giải thích: “Có lẽ Cục Kẹo buồn ngủ nên mới quấy khóc như vậy.” Sau đó, bà nói với Tưởng Bách Xuyên, “Cháu đi xem Cục Bột đi, hình như đang giận dỗi chuyện gì ấy, dì Trương muốn tắm cho thằng bé mà thằng bé cứ ở lì trong phòng suốt thôi.”

Dì Trương là một vị bảo mẫu đã luống tuổi khác, là người chăm bẵm Tưởng Bách Xuyên từ tấm bé.

Tưởng Bách Xuyên nghe xong, gương mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ. Anh đi gõ cửa phòng Cục Bột, cậu nhóc không mở cửa, cửa cũng bị khóa trái. May mà cánh cửa này đã được trang bị ổ khóa vân tay từ trước, cho dù người bên trong có khóa cửa thì người bên ngoài vẫn có thể giải khóa.

Tưởng Bách Xuyên nhập dấu vân tay, cánh cửa mở ra. Vừa bước vào phòng, anh có phần sửng sốt.

Cục Bột quay đầu nhìn anh, sau đó căm giận quay ngoắt về, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Tưởng Bách Xuyên tức tới mức bật cười, hai tay chống nạnh nhìn cậu nhóc: “Tắm thì không tắm, ở trong phòng quậy cái gì đây!”

Quần áo phủ kín khắp giường ngủ, nhiều món nằm rải rác trên sàn nhà. Chiếc vali nhỏ của Cục Bột được lấy ra, chủ nhân của nó đang xếp quần áo vào bên trong.

Xem ra là muốn bỏ nhà mà đi.

Đối với lời Tưởng Bách Xuyên nói, cậu nhóc trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ.

Tưởng Bách Xuyên bước qua, ngồi khoanh chân ở phía đầu giường rồi nhìn Cục Bột. Anh xoa đầu cậu, bất đắc dĩ nói: “Vẫn còn đang giận dỗi hả, vậy con nói xem, việc con làm ở nhà trẻ hôm nay là đúng hay sai?”

Cục Bột không đáp, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới bi thương của mình. Cậu chẳng buồn gấp quần áo, chỉ mải vo cục rồi nhồi vào vali.

Tưởng Bách Xuyên bật cười. Anh xoa bóp ấn đường, nhìn khuôn mặt cáu kỉnh của cậu: “Thân là con trai, đã làm sai thì phải dũng cảm nhận lỗi. Dù có làm sai cũng chẳng sao cả, ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm? Hồi bố còn bé cũng y như vậy thôi.”

Cục Bột chẳng hề nghe lọt, vẫn ngồi thút tha thút thít, thỉnh thoảng lại nâng gạt nước mắt, sau đó tiếp tục thu dọn quần áo.

Tưởng Bách Xuyên thầm thở dài ở trong lòng, bị Lục Duật Thành dạy hư mất rồi.

Đầu đuôi câu chuyện như sau: Chiều hôm nay, giáo viên phụ trách của lớp Cục Bột gọi điện thoại cho anh, mời anh đến nhà trẻ một chuyến sau khi tan việc; đến nơi rồi anh mới biết con mình mang những món đồ hình sâu róm và nhện được làm như thật tới trường, dọa các bé gái trong lớp phát khóc. Không dừng lại ở đó, cậu nhóc còn nhét con sâu giả vào cặp của cô bé xinh xắn nhất lớp, khiến cô bé sợ tới mức khóc mãi không nguôi.

Đó là những món đồ mà Lục Duật Thành mua cho cậu nhóc. Lần đầu nhìn thấy chúng, anh cũng phải giật mình tưởng thật chứ đừng nói là mấy cô nhóc chỉ mới bốn, năm tuổi.

Trên đường trở về, anh răn dạy Cục Bột, con trai luôn miệng nói mình không cố ý, quanh đi quẩn lại vẫn không chịu nhận sai, sau đó giận dỗi, không nói lời nào, hiện tại vẫn còn đang làm mình làm mẩy với anh, muốn bỏ nhà ra đi.

Sau khi nhét mấy bộ quần áo vo tròn vào vali, Cục Bột lôi hộp đồ chơi ra, đổ hết ra sàn. Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ nhìn con trai, thấy cậu chọn tới chọn lui rồi cất mấy món vào trong hộp. Anh phát hiện mấy món đó đều là đồ Lục Duật Thành mua, không ngờ cậu nhóc có thể nhớ rõ ai mua cái gì cho mình.

Tiếp đó, Cục Bột tới bên tủ đầu giường, bỏ ảnh chụp chung với mẹ vào vali.

Tưởng Bách Xuyên cười khẽ, nhắc nhở cậu: “Không mang ảnh chụp chung với bố à?”

Cục Bột liếc anh, quay lại cầm tấm ảnh kia lên. Khi anh tưởng rằng con trai sẽ mang ảnh theo thì cậu nhóc lại kéo ngăn tủ đầu giường ra, trực tiếp nhét ảnh vào rồi đóng cái rầm.

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Đây là mắt không thấy, tâm không phiền sao?

Cục Bột đẩy vali, tiến về phía phòng khách. Tưởng Bách Xuyên đỡ trán, so với bọn họ thời xưa, trẻ con thời nay cứ như thể những ông, bà cụ non, khiến cho người ta phải dở khóc dở cười, lúc anh lên năm cũng chẳng bày ra được nhiều chiêu như vậy.

Không biết cậu nhóc học cái trò xếp đồ bỏ nhà ra đi này từ ai.

Tưởng Bách Xuyên cất bước theo sau, anh muốn xem xem con trai định quậy như thế nào.

Cục Bột đặt vali nhỏ bên ghế sô pha, cầm ống nghe lên và bắt đầu bấm số. Khi đầu bên kia bắt máy, cậu nhóc nói: “Chú có đến đón con không ạ? Nếu chú không đến thì con sẽ đi tìm chú Cố Hằng.”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Thảo nào lại có khí thế như vậy, thì ra đã sớm ngầm cấu kết với Lục Duật Thành.

Cục Bột vâng dạ mấy tiếng rồi nói với đầu bên kia: “Dạ, vậy chú nhanh lên nhé. Con chào chú ạ.”

Sau khi cậu nhóc cúp điện thoại, Tưởng Bách Xuyên bước qua, ngồi xổm xuống ở trước mặt con trai, nâng tay xoa đầu cậu: “Muốn qua nhà chú hả?”

Cục Bột cúi đầu, không nói lời nào.

Tưởng Bách Xuyên suy tư trong chốc lát, đoạn nói: “Con qua đó cũng được, nhưng không được thức khuya, không được chơi game, tối mai về phải nói cho bố biết con đã nghĩ gì, không được nói dối đâu nhé.” Anh hỏi cậu: “Con có đồng ý không nào?”

Cục Bột trợn tròn mắt nhìn anh, câu trả lời vẫn còn mang theo chút thương tâm và bất mãn: “Có ạ”. Nếu không đồng ý thì cậu nhóc sẽ không được ra khỏi cửa.

Cậu nhóc lại cầm ống nghe lên, bắt đầu bấm số. Tưởng Bách Xuyên liếc qua, đây là dãy số của mẹ Tưởng.

Sau khi đầu bên kia bắt máy, Cục Bột ấm ức hô: “Bà nội.”

Mẹ Tưởng: “Bảo bối à, sao con còn chưa ngủ thế?”

Vì sao cậu còn chưa ngủ?

Nghĩ đến chuyện ở nhà trẻ ngày hôm nay, cậu thực sự, thực sự cảm thấy rất ấm ức. Lại nghĩ tới lời bố nói, tối mai về nhà còn phải giãi bày nỗi lòng, cậu lại càng thêm ấm ức.

Sau khi suy ngẫm hồi lâu, cậu nhóc bắt đầu nghẹn ngào: “Bà nội ơi, làm đàn ông khó quá! Con sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Mẹ Tưởng: “…”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.