Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Chương 75: Ngoại Truyện (5)



Edit: Myniee


Beta: Manh


Năm Tô Dương tám tuổi, cô chuyển đến một ngôi trường mới.



Tảng sáng, cô rời giường trong tâm trạng vừa nôn nao vừa thấp thỏm, không biết bạn học mới, thầy cô mới sẽ ra sao.


Sau khi chuẩn bị bữa sáng, mẹ Tô chải tóc cho cô, buộc một chùm đuôi ngựa trước rồi tết vô số bím tóc nhỏ. Bà nói, bím tóc sẽ mang lại tâm trạng tốt, tâm trạng phải tốt thì học mới giỏi. Không hiểu sao ngày nào tâm trạng cô cũng tốt nhưng học hành vẫn chẳng tiến bộ.


Khi đến trường, gặp giáo viên chủ nhiệm và bạn học mới, Tô Dương cảm thấy trái tim như sắp vọt lên cổ họng, không dám hít sâu thở mạnh mà liên tục nín thở.


Sau khi tự giới thiệu bản thân, cô giáo chỉ về bàn thứ ba từ dưới lên: “Em xuống ngồi cùng với lớp trưởng Cố Hằng nhé.”


Tô Dương bước đến chỗ ngồi vừa được phân, các bạn học trong lớp châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, vô cùng tò mò về cô bạn mới chuyển đến.


Tô Dương liếc lớp trưởng một cái, cậu này đẹp trai thật. Hai tay cô ôm cặp sách, bước đến chỗ ngồi, mông chưa ngồi ấm, cặp chưa vào ngăn thì đã bị ai đó nhẹ nhàng chọt lên lưng.


“Cậu tên là Tô Dương hả?”


Tô Dương quay đầu, lúc này mới để ý thấy người ngồi ở phía sau cô còn đẹp trai hơn. Cô gật đầu, “Ừm.”


Lục Duật Thành ngồi quỳ trên băng ghế cười vô cùng rạng rỡ, hắn lại hỏi: “Vậy nhũ danh của cậu là gì?”


Cố Hằng quay đầu: “Mau đọc bài đi, vào tiết cô còn kiểm tra bài cũ nữa đấy.”


Lục Duật Thành mắt điếc tai ngơ, lại dùng ngón tay chọc chọc Tô Dương: “Này, nhũ danh của cậu là gì?”


Thật ra cậu ta cũng không biết có phải mỗi người đều sẽ có nhũ danh không, nhưng chính là muốn tìm chuyện để nói, hỏi han cô rất thú vị.


Tô Dương rất thành thật nhu thuận trả lời: “Nhũ danh của tớ là Đồng Đồng, Đồng trong tuổi thơ[1].”


[1] 童年 /tóngnián/ – Hán Việt: “Đồng niên” nghĩa là tuổi thơ.


Lục Duật Thành cười càng vui vẻ hơn nữa: “Đồng Đồng à?” Lại bổ sung thêm một câu: “Tên hay thật đấy.”


Tô Dương: “…” Được khen ngợi nên hơi ngại ngùng quay đầu lên, bắt đầu mở sách Ngữ Văn ra. Cũng không biết trường học bên này đã dạy đến bài thứ mấy rồi.


Cô nhỏ giọng hỏi Cố Hằng: “Lớp trưởng, các cậu học đến bài thứ mấy rồi?”


Lục Duật Thành nhanh chóng rướn đầu lại gần: “Bài thứ mười ba.”


Cố Hằng quay đầu, bất mãn nhìn cậu bạn. Lục Duật Thành làm như không thấy, cầm sách giáo khoa bắt đầu đọc bài.


Tô Dương cũng quay đầu, khẽ nói: “Cảm ơn cậu.”


Lục Duật Thành đặt sách ngữ văn xuống, lật đến trang bìa: “Cậu có biết tớ tên là gì không?” Sau đó đem cuốn sách xoay lại, cho cô xem nhãn tên.


Tô Dương chỉ biết được chữ thứ nhất là chữ cuối cùng, cô chớp chớp mắt, sau đó lắc đầu: “Tớ không biết chữ ở giữa.”


Lục Duật Thành nói: “Cậu đoán thử xem.” Lại bổ sung: “Đoán sai cũng không sao.”


Tô Dương mím môi: “Lục Luật[2] Thành?”


[2] 律/lǜ/: Hán Việt – Luật: Luật pháp, luật lệ, quy luật.


Lục Duật Thành lắc đầu.


Tô Dương lại đoán: “Lục Tân[3] Thành?”


[3] 津/jīn/: Hán Việt – Tân: Bến nước, bờ bến.


Lục Duật Thành cười: “Đều không phải, chữ này đọc là yù[4] , thanh bốn, nhớ kỹ chưa? Nếu không nhớ được, mỗi ngày cậu gọi tên tớ vài lần là sẽ nhớ thôi.”


[4] 聿/yù/: Hán Việt – Duật: Bút viết. Trong tiếng Trung có bốn thanh chính: ā (thanh một), á (thanh hai), ǎ (thanh ba), à (thanh bốn).


Tô Dương: “…” Gật gật đầu: “Nhớ kỹ rồi.”


Cố Hằng quay đầu lại, vỗ lên mặt bàn của Lục Duật Thành: “Mau đọc bài, giờ học không được nói chuyện, lo mà học thuộc đi.”


Tô Dương ngượng ngùng quay mặt lên, cảm giác như Cố Hằng là đang nói cô.


Ổn định chỗ ngồi, mở ra đến bài số mười ba, trường học lúc trước của cô chỉ mới học đến bài thứ mười một, lúc ấy bài tập mà cô giáo giao là chuẩn bị bài khóa số mười hai, không ngờ ở bên này đã học đến bài thứ mười ba rồi.


Cố Hằng liếc mắt nhìn qua sách giáo khoa của cô, trang sách bài thứ mười ba rất sạch sẽ, không được phân đoạn, cũng không có ý chính của mỗi phần, càng không có bất kỳ ghi chép nội dung bài học nào.


Cậu đem sách của tớ đưa cho cô: “Cậu xem sách của tớ này,” sau đó cầm lấy sách giáo khoa của cô, rồi lại nói với cô: “Buổi chiều học xong, tớ giúp cậu bổ sung nội dung bài thứ mười hai, cũng không khó lắm đâu.”


Tô Dương cảm kích nói: “Cảm ơn lớp trưởng.”


Lục Duật Thành ngồi đằng sau bĩu môi khinh thường, sau đó nhìn vào cuốn sách ngữ văn sạch sẽ của mình rồi ngẫm nghĩ, sau này có nên học hành chăm chỉ không nhỉ?


Hết tiết đọc, Tô Dương lại hỏi Cố Hằng tiếp theo sẽ học môn gì, cô chưa nắm được thời khóa biểu của lớp học mới.


Cố Hằng nói: “Tớ sẽ chép một bảng cho cậu.” Sau đó cẩn thận xé một tờ giấy từ trong tập vở ra, bắt đầu chép thời khóa biểu.


Lục Duật Thành cũng muốn nói chuyện với Tô Dương, nhưng lại không biết phải nói gì, sau đó cố ý ném một cục gôm xuống chân bàn của Tô Dương.


Cậu vỗ vỗ vào lưng Tô Dương: “Đồng Đồng, có thể nhặt giúp tớ cục gôm được không?”


Bởi vì hai chữ “Đồng Đồng” này, Tô Dương không khỏi cảm thấy thân thiết hơn, nhanh chóng khom lưng giúp cậu nhặt đồ.


Lục Duật Thành nói: “Cảm ơn nhé.”


Không đến một phút sau, Lục Duật Thành lại goi: “Đồng Đồng, nhặt giúp tớ bút máy với.”


Sau đó: “Đồng Đồng, nhặt giúp tớ nắp bút được không.”


“Đồng Đồng, nhặt giúp tớ cái gọt bút chì.”


“Đồng Đồng, nhặt giúp tớ…”


Cố Hằng không chịu nổi, quay đầu đổ hết đồ trong hộp bút của Lục Duật Thành ra ngoài.


Lục Duật Thành: “…” Buồn bực sờ đầu, cũng không dám phản kháng Cố Hằng.


Cậu và Cố Hằng là bạn từ thuở mẫu giáo, vì muốn cùng chơi với nhau nên cậu đã nói với bố cho hai người học chung một lớp, còn nói muốn cùng Cố Hằng chăm chỉ học hành.


Lục Duật Thành cảm thấy vô vị, lại dùng ngón tay đùa giỡn bím tóc của Tô Dương: “Đồng Đồng, bím tóc đuôi sam của cậu xinh thật dấy.”


Tô Dương: “…”


Kể từ đó, Lục Duật Thành kiếm cớ nói chuyện với Tô Dương cả ngày không biết mệt.


Tô Dương được phân trực nhật vào ngày thứ tư, sau khi Lục Duật Thành biết được, tan học ngày hôm ấy cậu cố ý ở lớp học chậm rãi thu dọn cặp sách. Sau khi bạn học gần như đều đã về hết, chỉ còn lại người trực nhật, cậu bắt đầu giúp Tô Dương quét dọn vệ sinh.


Hôm đó mẹ Lục phải đợi một lúc ở cổng trường, sau khi Lục Duật Thành đi ra, Mẹ Lục liền hỏi: “Lại bị giáo viên bắt chép phạt phải không?”


Lục Duật Thành ngồi lên xe: “Đâu có, hôm nay con trực nhật.”


Mẹ Lục nhìn con trai: “Mẹ tưởng con trực nhật vào thứ sáu thôi chứ?”


Lục Duật Thành: “Cô giáo nói lao động là vinh quang, nên con xin cô cho một tuần trực nhật hai lần.”


Mẹ Lục: “…”


Lúc này, Tô Dương bước ra từ cổng trường, người tới đón cô là mẹ Tô.


Lục Duật Thành hưng phấn nói với mẹ Lục: “Mẹ, bạn xinh xắn kia là bạn học của con, tháng trước mới vừa chuyển đến.” Cho dù đang nói chuyện, ánh mắt cậu vẫn luôn dán trên người Tô Dương ngoài cửa xe.


Như là độc thoại nội tâm, cậu nói: “Bạn ấy là người xinh nhất lớp đấy.”


Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Dương, cậu đã cảm thấy không có ai đẹp bằng cô.


Mẹ Lục cũng nhìn về hướng Tô Dương, quả thực là một cô bé xinh xắn, thấy vậy bà cố ý trêu chọc Lục Duật Thành: “Sau này mẹ đưa cô bé ấy về nhà làm con dâu nhé?”


Lục Duật Thành nghe mẹ nói vậy thì có phần ngượng ngùng.


Chiếc ô tô chậm rãi rời đi, lúc lướt qua mẹ Tô và Tô Dương, Lục Duật Thành ngồi quỳ trên ghế sau, qua lăng kính ô tô chăm chú nhìn cô.


Thời gian trôi dần trôi, Tô Dương cùng Cố Hằng và Lục Duật Thành trở nên thân thiết hơn, bài tập không biết làm cô bèn đi hỏi Cố Hằng: “Lớp trưởng, cho tớ xem vở bài tập toán của cậu một chút.”


Lục Duật Thành tán thành: “Cho nhìn một chút đi, chỉ một chút thôi.” Vì cậu cũng chưa làm.


Cố Hằng: “Các cậu tự làm đi, bài nào không làm được tớ chỉ cho.”


Lục Duật Thành: “Giáo viên còn dạy cho tớ với Đồng Đồng không nổi, cậu giỏi hơn giáo viên chắc?”


Cố Hằng: “…” Nhưng rốt cuộc vẫn không cho xem.


Thế là lúc tập bài thể dục thư giãn mắt, Tô Dương bèn lấy trộm vở bài tập của Cố Hằng rồi cùng Lục Duật Thành lén lút chép đáp án.


Thực ra Cố Hằng đã cảm giác được tay cô sột sột soạt soạt lấy đồ trước mặt cậu, nhưng cậu vẫn giả bộ không biết.


Bài tập thư giãn mắt kết thúc, Tô Dương và Lục Duật Thành đã chép xong đáp án bài trắc nghiệm và điền vào chỗ trống, hai cô cậu còn dương dương tự đắc.


Lục Duật Thành nhìn cổ tay, nơi có một chiếc đồng hồ giả mà Tô Dương vẽ cho cậu, bắt đầu báo giờ: “Chín giờ ba mươi phút theo giờ Bắc Kinh, đến giờ tan học rồi.”


Trong giờ học, Tô Dương lấy một đống kẹo m.út cầu vồng từ trong cặp sách, đưa cho mỗi cậu bạn hai cái, giữ lại hai cái cho bản thân.


Ngày hôm qua mang kẹo mạch nha hình tròn, Lục Duật Thành nói ăn vào bị dính răng, không thể ăn cơm nên hôm nay cô bèn đem kẹo que.


Cố Hằng ăn kẹo mạch nha, nhìn Tô Dương mấy giây rồi hỏi: “Có thể vẽ cho tớ một cái đồng hồ không?”


Tô Dương tò mò: “Đồng hồ điện tử của cậu đâu?”


Cố Hằng dừng một lát: “Hỏng mất rồi.” Thật ra là cậu cố ý không đeo.


Tô Dương tìm một cây bút vẽ màu đen, bắt đầu vẽ đồng hồ cho Cố Hằng. Cô hỏi: “Cậu muốn hãng gì?”


Hôm qua, lúc vẽ đồng hồ cho Lục Duật Thành, cậu ta nói vẫn còn nhớ đồng hồ của Cố Hằng là đồng hồ hãng Patek Philippe nên cậu ta cũng muốn có một cái.


Cố Hằng: “Tớ cũng không biết, hãng gì cũng được.”


Tô Dương: “Vậy tớ vẽ cho cậu một chiếc FIYTA nhé, đắt hơn của Lục Duật Thành đó.”


Lục Duật Thành nhìn Tô Dương cũng vẽ đồng hồ cho Cố Hằng, thế là cậu chạy vào nhà vệ sinh nam, mấy phút sau lại chạy ào ra, Tô Dương đã vẽ xong một cái đồng hồ đơn giản cho Cố Hằng.


Lục Duật Thành lại duỗi cánh tay cho cô: “Tớ không muốn Patek Philippe nữa.”


Tô Dương chớp mắt: “Vậy cậu muốn cái gì?”


Lục Duật Thành suy nghĩ: “Tớ muốn một chiếc Vạn Đạt Phỉ Lệ.”


Tô Dương lại dùng bút vẽ màu xanh vẽ cho hắn một cái đồng hồ đơn giản, trên dây đồng hồ viết “Vạn Đạt Phỉ Lệ”, còn vẽ cả ký hiệu “Vạn” (万).


Lúc lên lớp, cô còn dùng bút vẽ màu hồng vẽ cho bản thân một chiếc Ức Đạt Phỉ Lệ[5].


Sau đó, bọn họ so bì xem đồng hồ của ai đắt tiền hơn…


[5] Patek Philippe trong tiếng Trung là 百达斐丽 (Bách Đạt Phỉ Lệ, “Bách” = 100), Lục Duật Thành ghen tị với Cố Hằng nên cố ý lèo lái bảo Tô Dương vẽ 万达斐丽 (Vạn Đạt Phỉ Lệ, “Vạn” = 10.000), sau đó Tô Dương tự vẽ cho mình 亿达飞丽 (Ức Đạt Phỉ Lệ, “Ức” = 100.000.000), rồi ba ông bà ngồi so đồng hồ =)))).


Đông qua xuân đi, khi mùa hạ đến, từ bạn học bình thường, họ trở thành bạn bè thân thiết.


Tiết trời giữa tháng sáu oi bức, máy quạt trong phòng học cũng không thể xua tan khí nóng. Bọn họ ngồi gần sát đó nhưng quạt điện vẫn thổi không đến, mở cửa sổ thì gió nóng lại ùa vào. 


Giờ ăn trưa, Tô Dương nằm ngủ say sưa trên bàn, trán túa mồ hôi. Cố Hằng lấy ra một cuốn vở luyện tập mỏng rồi khe khẽ quạt cô, mấy sợi tóc trên trán cô khẽ bay lên theo gió rồi lại từ từ hạ xuống.


Cố Hằng say mê nhìn, mọi dáng vẻ của cô đều được cậu đặt trong tim.


Lục Duật Thành ngủ không được, mở mắt dậy thì nhìn thấy Cố Hằng quạt cho Tô Dương, cậu không cam lòng đứng phía sau, tìm một cuốn vở luyện tập rồi quạt sau lưng Tô Dương giống như Cố Hằng.


Bánh xe thời gian chuyển động một vòng rồi lại một vòng, ngày đến rồi đi, đêm đi rồi lại đến.


Trước kỳ nghỉ hè, họ trải qua mỗi giờ nghỉ trưa với Tô Dương bằng cách thức đặc biệt này.


Tác giả có lời muốn nói: Đêm nay tôi xin được nhiều lời một tẹo ~


Về Lục Duật Thành cùng Cố Hằng, thực chất lúc đặt ra hai nhân vật này, tôi đã biết là bọn họ sẽ không nhận được phản hồi tốt, kể từ khi bọn họ lên sân khấu, phần đông đều đánh giá họ bất thường, trung nhị[6], ấu trĩ… Song tôi vẫn giữ vững hình tượng ban đầu.


Cuộc sống có muôn màu muôn vẻ, tình yêu cũng có muôn hình vạn trạng, hạnh phúc, tiếc nuối, bỏ lỡ, đánh mất, nhớ mãi không quên, u mê không tỉnh, mất mà có lại, hoặc nhạt nhòa tới mức không thể xem như tình yêu…


Thực ra loại nào cũng có trong tác phẩm của tôi.


Mà Cố – Lục, chỉ là một kiểu tình yêu không được thấu hiểu mà thôi.


Thân là mẹ kế, tôi còn có thể nói gì được nữa, thôi thì tôi cũng rất tuyệt vọng, đau lòng thay bọn họ ba giây đồng hồ vậy…


[6] Chūnibyō: chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.