Khi Lâm Kỳ bước ra khỏi Lăng Thiên Tháp, chân trời vẫn còn hiện hữu vầng sáng tím cuộn xoáy, phản chiếu mây mù quấn quanh đỉnh núi xanh biếc, luồng sáng rực rỡ.
Trong nháy mắt, ba tiếng rồng ngâm lên khiến cho tinh thần của toàn bộ Côn Ngô Phái chấn động, ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía Lăng Thiên Tháp.
Tử Long ngâm ba tiếng là dấu hiệu có người kết đan thành công.
*Tử (紫): màu tím
Mọi người không khỏi thổn thức, có người vất vả cả đời cũng không phá được Trúc Cơ kỳ mà có người chỉ mới hơn hai mươi đã kết đan thành công.
Lâm Kỳ đã nắm chắc việc kết đan thành công từ lâu nhưng lúc này vẫn thở phào nhẹ nhõm đi lấy lại ngọc bội để ở chỗ ông lão ghi danh, hỏi: "Đan tiền bối, ta vào trong bao lâu?"
Đan Thành tán thưởng nói, "Cũng không lâu, độ chừng một tháng. Tiểu tử nhà ngươi không tệ."
Lâm Kỳ mím môi cười, "Yến Vô Di cũng luyện đan, hơn nữa hắn còn sớm hơn ta một chút."
"Côn Ngô có hai người các ngươi thì không lo không có người kế nghiệp."
"Ha ha."
Cho dù ngoài mặt không chút gợn sóng nhưng ở cái độ tuổi này trong lòng Lâm Kỳ vốn không thể kìm được sự tự mãn. Y ngự kiếm bay về động phủ.
Biển mây cuồn cuộn, núi non trải dài, triền núi xanh đen nay trở thành một nét bút giữa mây trời, núi Côn Ngô *chung linh dục tú như một bức họa. Lâm Kỳ mặc trang phục của đệ tử trong môn, một bộ y phục màu trắng, cổ tay áo, cổ áo đều vẽ họa tiết hình rồng màu bạc, ngọc quan vấn tóc, mặt mày trong trẻo, có dáng vẻ của một thiếu niên anh hùng.
(*Chung linh dục tú: Thành ngữ Hán-Việt này có nghĩa là "tích tụ anh linh, dung dưỡng tươi đẹp".)
Có tiếng hạc vang lên, từ chân trời xuất hiện một thân ảnh thiếu nữ đang tiến đến, nàng cười nói: "Lâm sư huynh, chúc mừng."
Lâm Kỳ dừng lại.
Thiếu nữ đối diện đang ngồi trên lưng hạc, váy lụa trắng, trâm ngọc bạc, hai chân thon dài trắng nõn lộ ra, tóc đen tựa như mây, mắt ngọc mày ngài, không hổ là đóa hoa Côn Ngô.
Lâm Kỳ nói: "Nửa phần nhờ may mắn."
Liễu Thanh Toàn cười: "Sư huynh đừng khiêm tốn, mau trở về đi, cẩn thận mấy người đại sư huynh."
Lâm Kỳ cười: "Sợ cái gì chứ? Sư muội đi đâu vậy?"
Liễu Thanh Toàn nói: "Muội vừa nhận nhiệm vụ về Mộng Yếp Thú ở lầu lãnh sự, nghe nói nó xuất hiện ở mạch thứ chín tại Thập Bát sơn, ta đi xem, không về cùng sư huynh."
Lâm Kỳ nghe vậy, nhíu mày: "Con Mộng Yếp Thú này thích tạo ra ảo cảnh, xảo trá ác độc, muội đi một mình phải cẩn thận."
Liễu Thanh Toàn lè lưỡi: "Tệ gì muội cũng là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, huynh đừng có mà xem thường."
Lâm Kỳ lấy trong tay áo ra một vật nhìn giống như khóa trường mệnh, vứt sang cho nàng.
Liễu Thanh Toàn vội vàng bắt lấy, thứ này tuy nhỏ nhưng nhìn ánh sáng xanh lục tỏa ra trên đó cũng đủ biết đây không phải vật tầm thường, nàng vui mừng khôn xiết: "Sư huynh, đây là khóa tĩnh tâm?"
Lâm Kỳ nói: "Ừ, nhớ chú ý an toàn."
Liễu Thanh Toàn hưng phấn mức hai mắt sáng lên, đi đến ôm Lâm Kỳ hôn một cái, "Moa! Sư huynh! Muội yêu huynh chết mất. Khi nào huynh tuyển đạo lữ nhớ chừa cho ta một chỗ."
"......"
Dứt lời, Liễu Thanh Toàn ôm Thanh Tâm Khóa vào lòng, cưỡi hạc rời đi, trước khi rời đi còn nhìn Lâm Kỳ cười thật tươi: "Sư huynh, ta đi đây!"
"Ừ."
Lâm Kỳ mỉm cười, ngoài mặt bình tĩnh thản nhiên nhưng nội tâm lại gào thét không ngừng, lỗ tai đỏ bừng. Cái con nhóc này thật là, không biết lớn nhỏ. Y dùng tay áo xoa xoa mặt, cười khổ tự giễu: "Bị sư muội hôn một cái đã xấu hổ đến thế này, đúng là số phận của kẻ độc thân vạn năm."
Y ngự kiếm bay trở về *Thanh Sương Phong, quả nhiên có một trận đòn đang chờ y.
*Phong (峰): đỉnh núi
Lâm Kỳ ôm đầu không dám phản kháng, để cho bọn họ tùy ý đấm đánh.
Đại sư huynh Diệp Lưu Y cười mắng: "Thành công rồi, tiểu tử này giấu kỹ thật, đi vào Lăng Thiên Tháp lúc nào chúng ta còn chẳng biết."
Lăng Thiên Tháp là nơi mà tu sĩ ở Côn Ngô muốn bế quan đột phá lui tới, ở đó có Tụ Linh Trận do đích thân khai sơn tổ sư bố trí, linh khí tràn trề, thích hợp đột phá.
Lâm Kỳ cười nói: "Việc này không thể trách đệ, lúc đó mọi người không phải đang bế quan thì cũng là đang làm nhiệm vụ, ta nói với ai đây?"
Những đệ tử khác trong lòng ghen tị nhưng ngoài miệng vẫn ồn ào hô: "Chiêu đãi, chiêu đãi!"
Lâm Kỳ sờ mũi, chỉ có thể gật đầu.
Đệ tử ở Thanh Sương Phong cơ bản đều đã đột phá xong Trúc Cơ kỳ, tệ lắm thì cũng đã ở giai đoạn cuối kỳ Luyện Khí nên tất cả đều đã tịch cốc, không quá quan tâm đến thức ăn nữa. Lâm Kỳ đãi các sư huynh đệ một bữa ở tiểu viện Tiên Duyên dưới chân núi Đan Tâm, thức ăn ở nơi này đều được làm từ linh thú linh thảo, hương vị ổn, nơi này tương đối nổi danh trong môn phái nhưng giá cả khá đắt đỏ.
* Tịch cốc cũng gọi là "đoạn cốc" 断谷, "hưu lương" 休粮, "tuyệt lạp" 绝粒, là phương pháp tu luyện không ăn ngũ cốc tạp lương, thực vật thường ngày như thịt trứng rau quả.
Lần này Lâm Kỳ đã tiêu rất nhiều tiền.
Phong cảnh ở tiểu viện Tiên Duyên rất đẹp, nằm ngay dưới chân núi, bên cạnh có thác nước, bao quanh là rừng trúc trải dài mười dặm. Từ cửa sổ ở tầng cao nhất nhìn ra, những chiếc đai lưng màu bạc từ trời buông xuống, biển trúc cuồn cuộn lay động. Ánh trăng dần hiện lên trên màn trời, mọi người đều đã hơi say Lâm Kỳ lại không uống chút nào, lúc mọi người đang loạng choạng, y tựa vào cửa sổ, gió lạnh thổi qua, Lâm Kỳ có chút xuất thần.
Hiện giờ y đã kết đan vào năm hai mươi mốt tuổi, nếu dựa theo nội dung của cuốn sách thì không đến vài năm nữa vai chính sẽ xuất hiện.
Nhớ tới vai chính tâm tình của y lập tức trở nên vô cùng phức tạp, không biết nên dùng biểu cảm thế nào để nhớ lại cái cốt truyện kia.
Đó là một bộ tiểu thuyết mà em họ giới thiệu cho, tên là《Tù Độ Tam Giới》.
Vai chính là con vợ lẽ của một gia đình nghèo khó, mang trong người linh căn ngũ hành vốn chẳng khác nào phế vật. Từ nhỏ đã bị xem thường bắt nạt, sau đó lại bị kẻ mưu mô xảo quyệt hãm hại trục xuất khỏi gia môn, nhưng người nọ không quản ngại đường xa vạn dặm đến Côn Ngô Phái - môn phái tu tiên đệ nhất đương thời để làm một đệ tử tạp vụ.
Trong một chuyến săn thú, cậu ta tình cờ nhận được Lưu Ly Kính của tiên nhân thượng cổ để lại, Lưu Ly Kính này là vật có thể tụ linh khí còn có thể điều khiển thời gian.
Thời gian và linh khí, món thần khí nghịch thiên này quả thực chính là tool hack của các tu sĩ.
Lâm Kỳ cho rằng sau khi vai chính nhận được thần khí nghịch thiên thì sẽ giả heo ăn thịt hổ hoặc là một đường chém giết, tính hết chuyện cũ...
Cho đến khi y nhìn thấy cậu ta lên giường với sư tôn lãnh đạm vô song của mình.
Lâm Kỳ: "......"
Y rất muốn bỏ mẹ bộ này đi cho rồi nhưng mà vì chứng ám ảnh cưỡng chế, y không chịu được bỏ dở việc đang làm giữa chừng.
Sau khi lướt qua những đoạn lải nhải lòng vòng Lâm Kỳ nhảy thẳng đến đọc đoạn sau, tam quan của y chính thức sụp đổ, đến mức muốn nhai luôn cái máy tính.
Vai chính từ đây biến thành xuân dược hình người.
Vai chính tẩu hỏa nhập ma muốn giải quyết thì ịch ịch ịch!
Vai chính đột phá thành công muốn chúc mừng thì ịch ịch ịch!
Vai chính đau lòng muốn an ủi thì ịch ịch ịch!
Vai chính vui vẻ muốn sung sướng lại ịch ịch ịch!
Không kể đến xuân dược hình người, điểm mấu chốt chính là những người cùng cậu ta ịch ịch ịch lại con mẹ nó đều là nam.
Là nam!
Từ sư tôn đến sư huynh, từ ma quân đến yêu vương.
Tất cả nam nhân một khi vừa nhìn thấy vai chính thì má nó đều chết mê chết mệt.
Từ đây nhân sinh chỉ còn ịch ịch ịch!
Cái thần khí nghịch thiên kia từ đầu đến cuối chỉ xuất hiện đúng hai lần, ở đoạn đầu và đoạn cuối.
Bởi vì cuối cùng vai chính cùng các nam nhân của cậu ta đến trước cái thần khí đó gương play.
Lưu Ly Kính: Đcm....
Lâm Kỳ: Fvck......
Y thật sự không hiểu cái thứ văn chương này hay ở chỗ nào, ngoại trừ đoạn mở đầu khá bình thường thì còn lại những chỗ khác không hề có một tí logic, địa điểm hành sự cũng rất hạn chế, không phải ở đại lao thì cũng là ở trên giường, vai chính không phải đang bị ụ thì cũng là đang chuẩn bị bị ụ.
Y đi hỏi em họ.
Lâm Tuyết tỏ vẻ xấu hỏi: "Anh, em cho anh sai tên truyện. Cái này thật ra là một bộ đam mỹ H văn, con gái bọn em lúc đọc cái này thì sẽ vứt não đi."
Lâm Kỳ: "......"
Nhưng mà, Lâm Kỳ trăm triệu lần không bao giờ nghĩ tới...
Ngủ một giấc tỉnh lại, y lại xuyên vào bộ truyện cạn lời này.
Hơn nữa lại còn trùng hợp xuyên vào hậu cung của nhân vật chính, đất diễn xếp thứ năm, công năm.
Tam sư huynh của nhân vật chính là một trong hai anh hùng của Côn Ngô Phái, xếp trên Lâm Kỳ.
Ở hiện đại bố mẹ Lâm Kỳ đã không còn nữa, không có vướng bận, nhưng mà y vẫn muốn trở về.
Vì sao? Bởi vì tam quan của thế giới này và y không giống nhau...
Muốn trở về thì đồng nghĩa với việc phải tiếp xúc với dòng chảy của không gian và thời gian, mà thời không là thứ mà chỉ có tu sĩ ở Đại Thừa kỳ mới có thể chạm đến.
Luyện khí nhập môn, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Đại Thừa.
Y mang trong mình Hỏa linh căn đặc biệt, lại là con trực hệ của đại gia tộc tu chân Lâm gia, hơn nữa từ nhỏ đã bái nhập làm môn hạ của thiên hạ đệ nhất Vân Đỉnh tôn, có thể nói cả đời này thuận buồm xuôi gió. Lâm Kỳ cảm thấy chỉ cần y không qua lại gì với nhân vật chính vậy thì có thể có được tiền đồ như gấm, quang minh xán lạn.
Cuối cùng thì trạch nam hiện đại nói không với *phiên vân phúc vũ có thể chạm đến đỉnh cao của tu chân đại đạo hay không?
*Phiên vân phúc vũ (翻云覆雨): mây mưa thất thường, sớm nắng chiều mưa, tráo trở, lật lọng. Mình nghĩ nghĩa ở đây tác giả muốn nói là mây mưa thất thường, đụng đâu ịch đó ấy =)))