Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 19: Thanh Trì



Edit: Nhiên Nhiên

Beta: Wine


Trước khi xuất phát Văn Nhân Ngữ nói: "Ngươi là đạo tu, đến Ma Vực e là phải có đánh đổi."

Lâm Kỳ cảnh giác: "Đổi cái gì?"

"Yên tâm, sẽ không tổn hại đến tính mạng của ngươi, cũng chỉ hữu hiệu ở Ma Vực."

Những gì ngươi nói không làm cho người khác yên tâm chút nào!

Lâm Kỳ tiếp tục: "Đổi cái gì?"

Văn Nhân Ngữ mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc ngươi có đi không?"

Bị mỹ nhân áo đỏ tóc đen thiếu kiên nhẫn nhìn chằm chằm, Lâm Kỳ không hề cảm nhận được chút phong tình nào, ngược lại chỉ có cảm giác bi tráng như tráng sĩ một đi không trở về giữa dòng sông Dịch.

*Xuất phát từ bài thơ "Dịch Thủy Ca" của Kinh Kha, ban đầu đề cập đến bầu không khí xúc động trong đó Kinh Kha tự nguyện ám sát vua Tần và Kinh Kha đã chết một cách tự nguyện. Cách sử dụng hiện đại thường là một lối nói phóng đại và vui tươi, đề cập đến một biểu hiện nghiêm túc và trang trọng.

"Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn."

Dịch nghĩa:

"Gió thổi vi vu, sông Dịch lạnh,

Tráng sĩ một đi, không trở về."

Y sợ những thứ không biết rõ, nhưng cũng không đến mức không dám đi, dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của Văn Nhân Ngữ, thôi thì tùy vị đại lão này vậy.

Văn Nhân Ngữ thổi sáo, không lâu sau, cảnh tượng lần trước ở ngôi chùa hoang trên đỉnh núi lại hiện ra. Lân hỏa xanh lam từ bốn phương tám hướng tụ tới, bóp méo không gian, cỏ cây dao động, núi sông mơ hồ.

Xung quanh Lâm Kỳ có một luồng sáng xanh nhàn nhạt khiến y không thể nào nhìn rõ con đường phía trước, y tiến lên một bước, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi bay những đốm lân hỏa đang che khuất tầm nhìn, mọi thứ dần hiện ra.

Họ thực sự đã dịch chuyển tức thời trong một giây.

......

Lúc này, y đang đứng trên con thuyền đi qua Vong Xuyên, trước mặt là biển đen vô tận.

Không lâu sau, một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi đi tới. Người chèo thuyền là một ông già, đội chiếc mũ tre thấp đến mức không nhìn rõ mặt. Cách bờ không xa, ông cúi lưng, tay cầm cán mái chèo, đợi thuyền cập bến mà không nói một lời.

Ầm.

Mũi thuyền va vào cây cầu gỗ ở bến đò Vong Xuyên, Lâm Kỳ bước tới, lên thuyền, đứng ở đầu thuyền.

Lão giả mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Đi đâu?"

Lâm Kỳ sửng sốt. Y còn có thể đi đâu nữa?

Lão giả có chút không kiên nhẫn: "Vong Linh cốc cũng là Ma Vực."

Lâm Kỳ vội nói: "Ma Vực."

Cái gọi là Vong Linh cốc trong miệng lão hẳn là nơi thu hút những vong hồn đó.

Ông lão hừ hừ hai tiếng: "Tiểu tử, hẳn đây là lần đầu tiên ngươi tới Ma Vực."

Lâm Kỳ gật đầu, hơn nữa vô cùng chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Ai lại rảnh rỗi mà đi chạy xuống Ma Vực, đã không giúp tiến bộ tu vi, thậm chí nếu bất cẩn một chút còn có thể mất mạng, nếu vẫn muốn tới đây thì đúng là đầu óc bị úng nước.

Ông lão cười lớn, không biết là giễu cợt hay là vì cái gì khác: "Nhìn ngươi, ta đoán là không biết gì về Ma Vực, ngươi định cứ xông vào như vậy sao?"

Lâm Kỳ khiêm tốn thỉnh giáo: "Đúng vậy, mong tiền bối chỉ giáo."

Cánh tay của ông lão chậm rãi đẩy mái chèo, mái chèo gỗ cọ vào thân thuyền phát ra tiếng cọt kẹt. Hoang hải yên tĩnh không tiếng gió, âm thanh cọt kẹt không ngừng rít lên khiến người ta nổi da gà.

Lão giả nói: "Ma Vực và Thương Trạch đại lục cũng không có gì khác biệt, có tu sĩ, cũng có phàm nhân. Điểm khác biệt duy nhất là linh khí của Ma Vực xen lẫn nguyên tố hắc ám, đây không phải là thứ mà ngươi và những tu sĩ khác có thể dùng để tu hành."

Cái này Lâm Kỳ biết, y gật đầu, tiếp tục nghiêm túc nghe.

Mỗi năm lão đều gặp không ít tu sĩ lạc vào bến đò Vong Xuyên, nhưng ông không thể tìm được dù chỉ là năm người sẵn sàng lên thuyền, mà nếu có thì trong năm người đó có những người lên thuyền trong trạng thái không nắm rõ tình hình.

Ông lão nói: "Ma Vực có bảy đại vực, mỗi vực đều có một vị vực chủ trấn thủ, khi ngươi cập bờ từ hoang hải, ngươi sẽ tới đại vực thứ bảy. Ma Vực có một con sông lớn tên là Bà Sa, bảy đại vực phân bố ở hai bờ sông, cuối sông là thánh địa của Ma Vực - Quy Khư. Cái này thì không cần lo, cho dù ngươi có sống cả đời ở Ma Vực thì muốn đến Quy Khư cũng là điều không thể nào."

Lâm Kỳ nhìn về phía trước.

Đứng trên bến đò Vong Xuyên nhìn ra hoang hải, y thấy dường như chẳng có điểm dừng, nhưng khi đứng trên mũi thuyền đi hết chặng đường, y mới nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh.

Rất gần, chiếc thuyền đã rất gần điểm cuối của hoang hải.

Ông lão vừa định nói gì đó thì đã đến gần chỗ đường chân trời.

Lão giả nói: "Đã gọi là Ma Vực thì chắc chắn sẽ có những nơi âm u. Ở đây kẻ mạnh làm vua, tu hành các loại tà môn ngoại đạo đều thịnh hành. Tiểu tử, ngươi phải cẩn thận đó."

Lâm Kỳ cảm tạ lão giả: "Vãn bối xin nghe lời giáo huấn."

Sau khi cẩn thận sắp xếp lại những lời của ông lão trong đầu, Lâm Kỳ cảm thấy yên tâm.

Nhìn thấy đường đen và xanh đậm gặp nhau lần nữa, trong lòng y chấn động, đây không phải là ảo ảnh thị giác, nó thực sự tồn tại ở nơi tận cùng của thế giới, đường màu xám trắng kia là nơi bầu trời và mặt đất giao thoa với nhau.

Càng đến gần, đường xám trắng kia càng trở nên chói mắt.

Lăng Vân Kiếm bên hông y đột nhiên xao động ong ong.

Sau khi Kiếm Tâm thành, y cùng Lăng Vân Kiếm có mối liên hệ bí ẩn nào đó.

Lâm Kỳ đưa tay an ủi nó, ngay khi vừa chạm vào kiếm, y có thể cảm nhận rõ ràng cơn rùng mình khiến da đầu tê dại. Đó là nỗi sợ hãi, nỗi kinh hoàng, là sự kính sợ trước một áp lực không thể giải thích.

Lâm Kỳ vội vàng buông tay ra, y không chịu nổi sự run rẩy và sợ hãi đến từ linh hồn của Lăng Vân kiếm.

Lão giả nhìn thấy cảnh tượng này, nói: "Thông thường, linh khí của mỗi người khi tiến vào Ma Vực đều sẽ trở nên khác thường, đặc biệt là kiếm của kiếm tu."

Lâm Kỳ thở phào nhẹ nhõm: "Tạ tiền bối chỉ điểm."

Trong lòng y không thể hiểu được, cái quỷ gì vậy? Ma Vực này rốt cuộc có cái gì mà khiến Lăng Vân Kiếm sợ hãi đến thế, chẳng lẽ có một hồ nung kiếm nóng chảy khổng lồ sao?

Mũi thuyền chạm vào vạch xám.

Cảnh tượng này thực sự có chút huyền diệu, y đưa tay chạm vào kết giới, chính là thiên bích.

*Thiên bích: bức tường trời

Lão giả bảo y rời thuyền, bước đến chỗ ranh giới kia, Lâm Kỳ làm theo.

Vạch xám trong nháy mắt mở ra một vực sâu khổng lồ, linh lực cuồng nộ cuộn xoáy, từ từ kéo cơ thể y xuống.

Lục phủ ngũ tạng không ngừng bị linh lực dao động va chạm đến xuất huyết, Lâm Kỳ nhắm mắt, ôm chặt Lăng Vân Kiếm, cảm nhận được cơ thể đang rơi xuống, xung quanh gió lớn gào thét, y cố gắng tập trung, giữ cho đầu óc tỉnh táo.

Sau một hồi choáng váng, cuối cùng y cũng cảm thấy chân mình đã chạm đất.

Y thở ra một hơi, nhìn khung cảnh trước mắt, chắc hẳn là vùng ngoại ô. Ma Vực không có mặt trời, không có mây, dưới bầu trời xanh trắng, có một đám lau sậy đung đưa trong gió.

Lâm Kỳ muốn ngự kiếm bay vào thành, y dùng ngón tay kết thành tụ linh quyết, sau đó đôi mắt tức khắc trừng lớn.

Má!

Không phản ứng?!

Lâm Kỳ không tin trên đời có quỷ, tiếp tục thử, thử đến mười lần mà vẫn không có chút phản ứng nào.

Gặp ma giữa ban ngày rồi!

Y vội nhắm mắt nhìn vào bên trong, phát hiện Kim Đan của mình vẫn còn nguyên trong đan điền, nằm ngoan ngoãn một cách cực kỳ quy củ, lòng y thở phào nhẹ nhõm. May quá, Kim Đan vẫn còn, tu vi vẫn còn.

Tu vi vẫn còn đó? Vậy tại sao không thể sử dụng linh lực? Đối với tu sĩ mà nói, nếu không sử dụng được linh lực thì chẳng khác gì phàm nhân.

Lâm Kỳ bỗng nhiên nhớ tới lời Văn Nhân Ngữ đã nói với mình trước đó.

Thân là đạo tu đi Ma Vực, có thể sẽ phải đánh đổi.

Sẽ không tổn hại đến tính mạng của ngươi, cũng chỉ hữu hiệu ở Ma Vực.

"......"

Thì ra cái giá chính là trấn áp toàn bộ tu vi của y, biến y ở giữa Ma Vực quỷ quái này thành một tên phàm nhân tay trói gà không chặt?

Đây là Ma Vực!

Là nơi mà kẻ yếu còn thua cả chó!

Áp chế tu vi để y ở chỗ này tìm Ân Vấn Thủy?!

Ha ha!

Trong lòng Lâm Kỳ đang có vạn chữ.

Cuối cùng chỉ phun ra được một chữ: "Má!"

......

Lâm Kỳ từ lúc bắt đầu giận dữ, bồn chồn đến thất vọng, tê liệt mất cả một ngày trời

Y không biết đường, nhưng dựa vào việc mình đã ngự kiếm nhiều năm, dáng nhảy cực kỳ nhẹ nhàng, lặng lẽ nhảy lên chiếc xe kéo củi của một ông lão, nằm tựa vào đống rơm, ngậm cọng cỏ trong miệng, vẻ mặt chán chường, tiếng xe lăn bánh lộc cộc vào thành.

Mặc dù tu vi của y bị áp chế, nhưng dù sao vẫn là thể chất của tu sĩ, từ lâu đã tích cốc, hoàn toàn không cần ăn uống, nhưng phải rửa mặt hàng ngày vì không còn sử dụng được tu vi nữa.

Thật sự nghĩ đến thì cảm thấy rất đau lòng.

Lâm Kỳ tay trắng lẫn vào đám phàm nhân cao lớn, xuôi theo đoàn người, nhìn thấy một tờ giấy trắng dán trên tường.

Ngẩng đầu, nhìn vào thông báo.

"...... Mạc phủ, tuyển hạ nhân?"

Y đang ở một tiểu thành của đại vực thứ bảy, tên là Thanh Trì. Thành Thanh Trì là một thị trấn chủ yếu là phàm nhân, trên đường, y thấy người có tu vi cao nhất cũng chỉ đến tầng bảy của Luyện Khí. Ma tu luyện đến tầng bảy đó còn được mọi người ca tụng, kiêu ngạo đi lại trên phố.

Người phụ nữ đứng cạnh Lâm Kỳ đỏ mặt nói: "Trời ơi, đó là tu sĩ, phong thái thật sự khác biệt với chúng ta."

Lâm Kỳ nhìn người đó béo đầu tai to, vẻ mặt xấu xí, thật sự không muốn để anh ta đại diện cho phong thái của tu sĩ.

Một người phụ nữ khác có chút lý trí: "Đây chưa phải là người lợi hại nhất đâu, vài ngày trước Mạc Phủ có một tiên nhân Trúc Cơ kỳ đến, dung mạo tuấn tú, phong thái uyển chuyển. Nghe nói các nha hoàn của Tô phủ đều tìm cách chen vào tiền sảnh để nhìn anh ta."

Nữ tử phía trước mắt lấp lánh nước, tràn đầy mơ mộng: "Gả cho tiên nhân làm thiếp, ta cũng cam lòng."

Người phụ nữ lý trí lạnh lùng cười khẩy: "Ngươi chưa từng gặp nữ tiên tử, gặp rồi thì sẽ không có tâm tư này đâu. Có người phong tư ngọc cốt làm đạo lữ rồi, ai còn để ý đến đám phấn son tầm thường như chúng ta nữa."

*Phong tư ngọc cốt: phong thái và dung mạo thanh tao, cụm từ này dùng để miêu tả một người phụ nữ có phong thái thanh nhã và dáng vẻ xinh đẹp, tinh tế.

"Haizzz."

Nữ tử phát ra một tiếng thở dài.

"......" Lâm Kỳ.

Đây là lần đầu tiên Lâm Kỳ thực sự tiếp xúc với đám đông, y không biết rằng hóa ra trong mắt phàm nhân tu sĩ lại được tôn sùng như vậy.

Y lén lút quan sát người phụ nữ muốn gả cho tu sĩ làm thiếp, phát hiện cô nương này mắt ngọc mày ngài, ngũ quan thanh tú, cũng là một mỹ nhân hiếm có.

Có lẽ ánh mắt ngạc nhiên, quan sát của y quá rõ ràng, người phụ nữ nhận thấy, biết y cũng nghe được lời mình nói, trong lòng vốn dĩ thất vọng liền chuyển thành giận dữ, lại nhìn Lâm Kỳ đầu tóc bẩn thỉu như kẻ ăn mày, cô ta hít một hơi sâu: "Nhìn cái gì mà nhìn! Bổn cô nương dù có gả cho chó cũng không lấy loại người như ngươi!"

Lâm Kỳ: "...... Cô vui là được."

Cô dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm, tức giận: "Ngươi!"

Người phụ nữ lý trí kéo cô ta lại: "Được rồi, cô nổi giận với kẻ ăn mày làm gì."

Hai người thân mật dựa gần dần dần đi xa.

Người phụ nữ vẫn bực bội: "Ta không chịu nổi ánh mắt đó của y, nhìn ta như thể ta là đồ ngốc, y là cái thá gì..."

Những lời sau đó Lâm Kỳ không nghe thấy nữa, y cười khổ vỗ vỗ Lăng Vân kiếm, nói: "Trước đây tránh những nữ tu của Côn Ngô như tránh lũ, bây giờ gặp báo ứng, bị coi như kẻ ăn mày rồi... " Y không nói nên lời sờ mặt: "Có kẻ ăn mày nào đẹp trai như ta chứ."

......

Mạc Phủ được xem là một đại gia tộc tu chân ở thành Thanh Trì. Thực ra trong mắt Lâm Kỳ, hai chữ tu chân đó thật sự rất miễn cưỡng, chẳng qua là ba đời trước có một tu sĩ Trúc Cơ, tu sĩ Trúc Cơ đó vào được một tông môn tốt, mỗi năm đều chọn vài đệ tử có linh căn từ Mạc Phủ vào tông môn làm đệ tử tạp dịch, thế là được gắn cho danh hiệu gia tộc tu chân.

So với gia Yến gia Lâm gia của đại lục Thương Trạch, thật sự hoàn toàn không đáng để nhìn.

Nhưng bây giờ y chẳng khác gì phàm nhân, chỉ có thể mặt dày đi ứng tuyển làm gia nhân cho Mạc Phủ vừa bị y xem thường một lúc trước.

Có một thân phận cũng sẽ dễ hành động hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.