Làm Thịt Thỏ Con

Chương 8: Bắt được thỏ con



Công việc của Đăng ở chi nhánh khách sạn này coi như đã xong, có điều anh hoàn toàn không muốn trở về nhà chút nào. Anh dành thời gian cả buổi sáng để tìm thêm thông tin của nhân viên buồng phòng khách sạn. Do anh nghĩ lảng vảng ở tầng đó ngoài khách ra chỉ có thể là nhân viên… mặc dù liên tưởng cô gái xinh đẹp số đo 3 vòng siêu chuẩn làm nhân viên dọn dẹp thì cũng không hợp lí lắm. Nhưng anh vẫn tìm.

Có lẽ tối qua anh đã quá chú ý vào vẻ ngoài xuất sắc của cô mà không nghĩ đến cô có thể là nhân viên buồng phòng. Anh nghĩ cô xinh đẹp đáng yêu như vậy chỉ nên làm một bà chủ được đàn ông yêu chiều và hầu hạ mà thôi.

Nghĩ là làm, anh lại gọi điện xuống phòng quản lí nhân sự để lấy danh sách toàn bộ nhân viên liên quan đến mảng buồng phòng của khách sạn, sau đó dành cả buổi sáng rảnh rỗi của mình để soi ảnh thẻ của từng người một.

Sau đó vì không điều tra được gì, anh lại dành toàn bộ thời gian ăn trưa trong phòng để tìm kiếm thêm thông tin về các bộ phận khác của khách sạn như nhân viên bể bơi, nhân viên nhà hàng, nhân viên phòng tập gym, bộ phận nhân sự…

Anh nghĩ nếu mình không tìm được cô lần này, có lẽ anh sẽ phải bỏ cuộc và trở về nhà. Nhưng không, anh không phải trở về vào ngày hôm nay!

Và cuối cùng anh cũng tìm được cô - Lâm Thư Diệp, 25 tuổi, tốt nghiệp đại học Thủ Đô loại giỏi, nhân viên nhà hàng Royal Palace, có 3 năm kinh nghiệm ngành hospitality. Ban đầu xin ứng tuyển vị trí quản lí nhà hàng nhưng vì số lượng quản lí đã đủ nên chuyển sang làm order, sẽ dựa vào thành tích để có thể cân nhắc vào vị trí quản lí của bất kì nhà hàng nào thuộc khách sạn sau này.

Tấm ảnh được chụp trong CV khá rõ nét, lúc này cô gái trong ảnh đang nở một nụ cười tươi rói vô cùng thân thiện. Đối với ngành dịch vụ như vậy thì riêng nụ cười này đã có thể chấm 100 điểm, ai nhìn vào cũng sẽ muốn tuyển ngay lập tức chứ chẳng cần đọc sơ yếu lí lịch.

Anh ngồi mân mê tấm ảnh của cô một lúc, sau đó mới thay một bộ vest điển trai và di chuyển lên tầng 70 - nhà hàng Royal Palace để dùng bữa trưa, mặc dù anh mới ăn ở trong phòng xong. Khách sạn HEAVEN này có tổng cộng 4 nhà hàng. Trên cùng là Royal Palace chuyên phục vụ đồ u. Ba nhà hàng khác thì một là chuyên phục vụ ẩm thực truyền thống, một là nhà hàng buffet nướng lẩu và còn lại là nhà hàng đồ ăn Trung-Hàn-Nhật, ngoài ra còn có một Coffee Star chuyên phục vụ đồ uống. Khi Đăng tới khách sạn này thì anh hầu hết dành thời gian của mình để nhâm nhi cà phê ở Coffee Star và dùng bữa tại nhà hàng đồ ăn truyền thống vì anh yêu những bữa cơm gia đình thân mật. Thỉnh thoảng anh mới tới các nhà hàng khác để xem xét tình hình làm ăn chứ cũng không ở lại dùng bữa.

Vì vậy khi anh tới dùng bữa, quản lí nơi đây tuy cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng không thể hiện ra mặt, chỉ mỉm cười đưa anh tới khu vực VIP.

Nhưng anh cũng không lập tức tới ngồi, chỉ mỉm cười hỏi quản lí: “Chị quản lí này, có phải nhà hàng mình có một nhân viên tên Lâm Thư Diệp không?”

Quản lí nhà hàng năm nay cũng đã hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn nụ cười chuyên nghiệp của tổng giám đốc cũng không khỏi xao xuyến, chị ho khan che đi vẻ bối rối đáp: “Có đấy ạ. Diệp là nhân viên mới, mới làm ở nhà hàng từ đầu tuần.” Tuy hơn tuổi nhưng chị vẫn dùng kính ngữ với vị tổng giám đốc trẻ này.

“Vậy gọi cô ấy đến phục vụ bàn của em nhé.” Đăng vẫn luôn lịch sự với tất cả nhân viên của mình.

“Vậy thì không được rồi ạ. Diệp làm ca tối, từ 3 giờ chiều em ấy mới có mặt.”

Nghe đến đây tâm trạng của anh sa sút ghê gớm, cứ nghĩ sẽ được gặp cô ngay vậy mà… Thiếu chút nữa anh đã bảo quản lí yêu cầu gọi cô tới đi làm ngay. Nhưng anh thực biết cách làm một tổng giám đốc, sẽ không làm ra mấy chuyện vô lí như vậy trước nhân viên của mình. Vì vậy anh chỉ mỉm cười nói buổi tối sẽ quay lại dùng bữa sau đó trở về phòng. Dù sao anh cũng ăn trưa rồi.

Lúc trở về phòng, anh thấy tâm trạng mình tốt đến lạ thường. Anh sắp được gặp lại cô rồi… nếu vậy anh nên tặng quà gặp mặt cho cô mới đúng chứ?

Nghĩ là làm, anh lập tức bấm thang máy xuống tầng hầm, lấy con xe Mercedes của mình phóng đi trung tâm thương mại.

Đây quả thực là lần đầu anh có ham muốn tình dục mãnh liệt với một cô gái như vậy, nên anh mua khá nhiều thứ kì quặc để… thoả mãn bản thân anh. Dù nó là để tặng cho cô.

Đúng bốn giờ chiều anh có mặt ở nhà hàng, nói là tới “ăn tối”, và chỉ đích danh Diệp đến phục vụ bàn.

Ban đầu Diệp cũng chỉ biết người ngồi kia là khách VIP, thấy hơi lạ vì cô là nhân viên mới nên chưa được tiếp khách VIP bao giờ, ít cũng phải sau một tuần làm việc mới có thể. Cô nghĩ là do mình biểu hiện tốt nên được quản lí tin tưởng, nhưng lúc nhìn thấy vị khách điển trai đang mỉm cười nhìn cô, cô biết mình sai rồi.

“Em không nhớ anh à?” Đăng không giữ nổi khoé môi mình. Nó không thể ngừng kéo lên tạo thành một nụ cười tươi rói.

Toàn bộ kí ức về những việc ân ái hai người đã từng làm lần lượt ùa về khiến cô run lên, toàn bộ cơ thể lập tức có phản ứng sinh lí với anh. Cô đã rất cố gắng để quên anh… nhưng anh lại cố ý xuất hiện trước mắt cô như vậy, làm cô chợt cảm thấy vừa vui vừa sợ.

“Xin lỗi quý khách, tôi không hiểu ngài đang nói gì ạ.” Diệp run rẩy cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh.

Quản lí vẫn luôn quan sát động thái ở bàn VIP bên này nên lập tức định tiến tới xem chuyện gì để giải quyết nhưng bị Đăng phất tay, tỏ ý nên lùi lại. Quản lí hiểu ý nên cũng dừng không đi tới nữa.

“Em còn định chối bỏ trách nhiệm, vờ không quen anh à?” Anh lấy chiếc điện thoại trong túi áo ra, mở sẵn một bức ảnh rồi đưa tới cho cô xem.

Trong ảnh là một thiếu nữ trần truồng đang ngủ say trên đệm trắng, khuôn mặt thánh thiện như thiên thần, cơ thể trắng trẻo cùng bộ ngực thật lớn phô ra toàn bộ. Trên người nàng còn vương chút dịch lỏng giống như t*ng trùng mới được bắn ra, dính khắp nơi trên cơ thể từ ngực xuống bụng.

Diệp nhìn ảnh xong chợt biến sắc, hoảng loạn không biết phải làm thế nào. Làm trong nhà hàng, cô luôn rèn luyện khả năng ứng biến trước mọi tình huống éo le mà khách hàng đưa ra, nhưng việc lần này hoàn toàn liên quan đến cô nên cô thật sự run rẩy, không biết phải làm thế nào.

Bức ảnh rõ ràng như vậy, cô làm sao có thể chối đây?

Nơi này là bàn VIP nên so với các khu vực khác riêng tư hơn một chút, vì vậy nhân lúc cô còn đang bối rối, anh không kiêng kị chút nào, giữa chốn đông người luồn tay vào váy cô trong khi anh vẫn đang ngồi trên ghế, lợi dụng việc cô đang đứng để che khuất mắt quản lí. Để có thể nhìn thấy hành động dâm dục này của anh thì chỉ có thể nhìn vào từ cửa kính trong suốt của tầng 70. Nhưng tất nhiên đâu có ai bay được lên đây để nhìn lén cơ chứ!

Anh chạm vào phần tư mật nơi đang tiếp xúc với quần lót của cô, cảm nhận được cô đang ướt sũng mất rồi. Cô sợ hãi nhắm tịt mắt, cắn răng để không phát ra tiếng kêu.

Anh cũng không đùa dai với cô mà mau chóng rút tay lại, đưa ngón tay ướt át của mình lên miệng liếm lấy: “Xem này, ai đó đang nhớ anh phải không? Ừm… thật ngọt. Vậy mà anh không biết để thường xuyên đến nhà hàng này thưởng thức hơn.”

Nhìn hành động ái muội của anh, mặt cô càng lúc càng đỏ. Nhưng lí trí kéo cô lại, cô cố gắng bình tĩnh nói: “Đây… đây là công việc mới của em, nơi này rất tốt. Mong anh sẽ không làm em khó xử.”

“Hm? Anh ở đây mà em chỉ nghĩ đến công việc của em thôi à?”

Nhưng anh đâu có kiếm tiền nuôi em chứ! Biết em khó khăn lắm mới tìm được việc không! - Diệp thầm nghĩ.

Anh nhìn khuôn mặt khổ sở của cô mà bật cười: “Thỏ con đang giận anh đấy à? Anh hứa không làm em khó xử mà. Anh đến đây để dùng bữa.”

“Thật… thật chứ ạ?” Diệp lúc này mới dám nhìn anh.

Anh mỉm cười: “ Chắc chắn anh sẽ không làm em khó xử. Hôm nay mình sẽ chỉ nói chuyện thôi, được không?”

Khuôn mặt cô nháy mắt đỏ bừng vì nụ cười của anh, chỉ biết ngây ngô đáp: “Được ạ.”

Anh hài lòng nhìn vẻ mặt ngây ngô y hệt như lần đầu tiên cô thấy anh trước cửa phòng, thầm khen cô thật biết thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của mình.

Khi cô ở cạnh, chóp mũi anh vô tình ngửi được một mùi hương đặc trưng toả ra từ người cô, rất thơm… Mùi hương như khơi gợi kí ức đêm hôm đó, thoáng chốc cơ thể anh liền phản ứng, cậu em trong quần căng thẳng đứng dậy thẳng tắp trong quần. Cũng may bàn đã che mất nên không ai nhìn thấy được.

Anh muốn cô.

Anh muốn cô ngay bây giờ, ngay tại đây.

Nhưng tất nhiên anh sẽ không làm những chuyện mất mặt ấy.

“Menu đây ạ.” Diệp dùng hai tay đưa menu nhà hàng đưa tới cho anh.

Mắt anh nhìn chăm chăm vào bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của cô liền bỏ hết liêm sỉ qua một bên, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô khiến menu rơi bộp xuống bàn.

“Tay em đẹp quá.” Anh rên rỉ, không ngại cầu tình với cô.

Riêng cô cũng bị hành động này của anh làm cho đầu óc trống rống.

Anh hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô, sau đó quyết định đứng dậy, kéo cô đi về phía quản lí nhà hàng, bá đạo nói: “Hôm nay cô ấy coi như hết ca làm. Chị giúp em tìm nhân viên khác thay thế vị trí của cô ấy nhé.”

Quản lí dù hơi bất ngờ nhưng dù sao cũng là người chuyên nghiệp, mặt không đổi sắc mà đáp ứng.

Diệp bị anh kéo một đường ra tận ngoài cửa nhà hàng, cô khó khăn mãi mới thốt được lên: “Còn quần áo và túi xách của em nữa! Em phải thay đồ.”

“Được. Anh đi cùng em.”

Sau đó anh hộ tống cô tới tận chỗ thay đồ của nhân viên. Chờ cô lấy túi xách và thay đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.