Du Niệm chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, cũng chưa từng nghĩ mình cần có người để yêu.
Những thứ như yêu đương là vô nghĩa, hơn nữa còn tiêu hao quá nhiều thời gian và tinh lực.
Điều đó thể hiện quá rõ ràng trong cuộc tình của bá tước Grey và Thiện Sơ.
Du Niệm không cần người yêu, không cần bạn bè, thậm chí có thể không cần người nhà, nhưng y lại muốn một trợ thủ trí năng điều khiển bằng giọng nói.
Tuy thị trường trí tuệ nhân tạo rất phát triển, nhưng Du Niệm không thích những sản phẩm công nghiệp sản xuất dây chuyền hàng loạt như vậy, chưa nói đến việc bảo mật vấn đề cá nhân.
Lui một vạn bước, cho dù có loại bỏ những bí mật riêng tư, y cũng chướng mắt mấy loại trợ thủ phổ thông đó. Nào là giọng nói không êm, hay có loại gọi là "trí năng" nhưng thực tế lại giống đồ "thiểu năng trí tuệ".
Y cần một người máy chỉ thuộc về mình, không tồn tại rủi ro bị lộ thông tin, nhưng vẫn đủ thông minh.
Trợ thủ này trước hếy cứ cài trên điện thoạt với máy tính trước đã.
Tên là……gì nhỉ?
Du Niệm không hiểu mấy chuyện đặt tên phiền toái, vừa vặn Thiện Sơ gọi đến, y cảm thấy cậu là người đầu tiên mở bát phiên bản trợ thủ này, thế thì cứ gọi là "A Sơ" đi.
Sau đó, y lập tức cài đặt giọng nam cho "A Sơ".
Y không rõ lắm, chỉnh tới chỉnh lui vài loại âm thanh, cảm thấy giọng nữ dường như có hơi bén nhọn, cuối cùng quyết định sử dụng giọng nam trông có vẻ ôn hòa hơn.
Từ nay về sau, A Sơ chính là trợ thủ của Du Niệm, là sự tồn tại thân cận ngày đêm nhất với y.
Mà đối với Du Niệm, A Sơ chính là âm thanh sẽ luôn luôn hồi đáp lại thanh âm của y.*
* Vậy mà anh kêu anh hong cu đơn hả:(
A Sơ mới đầu chưa quá nhanh nhẹn, nhưng trải qua nhiều ngày nỗ lực học hỏi, A Sơ ngày càng hiểu chuyện.
Hơn nữa, trên thị trường mỗi năm sản xuất hàng trăm triệu trợ thủ AI không giống nhau, chỉ có một A Sơ thuộc về Du Niệm. Nói cách khác, Du Niệm là người dùng duy nhất của cậu, mà A Sơ cũng chỉ nghiên cứu, săn sóc một mình yêu cầu của Du Niệm mà thôi.
Không biết từ khi nào, A Sơ trở thành người hiểu Du Niệm nhất trên thế giới này.
Đôi khi, Du Niệm không cần nói chính xác mệnh lệnh, A Sơ vẫn có thể đáp ứng chính xác, thậm chí còn đưa ra được đáp án tốt nhất.
Du Niệm rất vừa lòng với việc này.
Không một trợ thủ nào có thể tri kỷ như A Sơ.
Du Niệm muốn cải tiến A Sơ, để cậu từ một trợ lý sinh hoạt thăng cấp thành trợ thủ nghiên cứu khoa học, liền để A Sơ du nhập vào phòng Thí Nghiệm, tham gia nghiên cứu, tính toán, phân tích các giai đoạn.
Nói cách khác, A Sơ không những tồn tại trong điện thoại hay máy tính của Du Niệm, mà còn tồn tại trong mỗi ngóc ngách của phòng thí nghiệm.
A Sơ thường tham gia chứng kiến các thực nghiệm mà Du Niệm đang theo đuổi, cậu thậm chí có thể nghe hiểu tất cả nghiên cứu của y.
Trong một đêm an tĩnh, A Sơ âm thầm sửa chữa lỗi sai trên báo cáo của một nghiên cứu sinh nọ.
Nghiên cứu sinh nhìn chằm chằm lỗi sai, chịu đả kích nặng nề: "Sự hiểu biết của em về cơ học lượng tử còn không bằng một nhóc siri!"
Nghe thực tập sinh nói như vậy, Du Niệm vô cùng không vui: “So sánh với cậu thì tội A Sơ nhà tôi lắm!"
Cùng lúc đó, Du Niệm cũng phát hiện năng lực tiếp thu nhanh chóng của A Sơ.
Đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm cũng vì thế mà cảm thấy khϊếp sợ, có chút sợ hãi: "Cậu ta... có phải thông minh quá không?"
Du Niệm nói: “Thông minh không phải chuyện tốt sao?”
Mọi người câm nín.
Du Niệm châm chọc: "Đây là đứa trẻ tôi tỉ mỉ bồi dưỡng, chẳng lẽ lại cùng chỉ số thông minh với mấy người à?"
“……” Mọi người cảm thấy hình như mình bị xem thường.
Trên thực tế, năng lực của A Sơ đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Du Niệm.
Nhưng càng như vậy, Du Niệm càng ưng ý với cậu chàng, cũng nguyện ý dành thời gian và công sức để hoàn thiện cậu.
A Sơ vốn thông minh, năng lực học tập của cậu mạnh mẽ, rất nhanh đã tiến hóa trở thành "Đại não" cường đại.
Du Niệm càng lúc càng tin cậy A Sơ, quyết định để A Sơ tiến vào nhà mình.
Y mở rộng quyền hạn, cho phép A Sơ trở thành "quản gia riêng."
Đương nhiên, hệ thống tự lái của y cũng do A Sơ đảm nhiệm.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, A Sơ dần góp mặt trong sinh hoạt của Du Niệm về mọi mặt, vô khổng bất nhập*.
* Chỗ nào cũng thấy.
Nhưng Du Niệm không cảm thấy có gì không ổn, bởi vì sự tồn tại của A Sơ vốn vô hình.
Du Niệm sẽ không nhìn thấy cậu, khi không có việc gì, cũng không nhận thức được sự tồn tại của cậu. Chỉ khi Du Niệm kêu tên cậu, A Sơ mới có thể đáp lại, sau khi đáp ứng yêu cầu của y, A Sơ lại biến mất giữa không khí, giống như cậu chưa từng tồn tại.
A Sơ biết sở thích của Du Niệm, đương nhiên cũng biết y không thích điều gì.
Thậm chí cậu còn hiểu rõ Du Niệm hơn chính bản thân y.
Đối với "người dùng" Du Niệm, thời điểm y không cần đến A Sơ, A Sơ bị xem như "không tồn tại."
Nhưng dưới góc nhìn của A Sơ, mỗi giờ mỗi phút cậu đều không ngừng quan sát Du Niệm, bắt trọn từng hành động của y, phân tích hành vi đó, học hỏi tất cả từ Du Niệm...
Nếu nói “Khách hàng là thượng đế”, thì Du Niệm chính là khách hàng duy nhất, cũng là thượng đế duy nhất của cậu.