Tốc độ Lâm Tiểu Nghiên rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất.
Tô Mẫn lập tức nghĩ đến truyện tối nay, vươn mình xuống giường, tiện tay vỗ Lâm Nhất Nhật một cái.
Để hắn ở lại đây một mình cũng không được, bị lạc đàn trong phim kinh dị hậu quá rất khốc liệt.
Lâm Nhất Nhật tỉnh: "Làm sao làm sao vậy?"
Tô Mẫn đi giày vào, "Lâm Tiểu Nghiên chạy ra ngoài rồi."
Đêm nay cậu vốn nghĩ mình ngủ không được, cho nên áo quần cũng không thay, ai biết sau đó thật sự ngủ thϊế͙p͙ đi.
Nội tâm Tô Mẫn hết sức phức tạp.
Nơi Lâm Tiểu Nghiên đến hẳn là văn phòng.
Lâm Nhất Nhật sau khi đến ký túc xá của nàng cũng đã thay lại trang phục, hiện tại xuống giường mang giày là có thể đi.
Chờ lúc hai người đi ra, bên ngoài đã không còn bóng dáng Lâm Tiểu Nghiên.
Bây giờ là 11 giờ đêm, toàn bộ lối đi bộ chỉ còn lại đèn đường chiếu sáng, tình cờ có một hai bóng người, cũng là bạn học.
Họ nhìn thấy Tô Mẫn cùng Lâm Nhất Nhật đi ra từ ký túc xá nữ thì đều sợ ngây người.
Tô Mẫn nói: "Trước tiên đi văn phòng."
Lâm Nhất Nhật đột nhiên nói rằng: "Mình biết gần đây có một con đường nhỏ có thể trực tiếp tới bên kia, rút ngắn một nửa thời gian."
Tô Mẫn hoài nghi nói: "Cậu không lừa tôi đến cái xó nào đấy chứ."
Lâm Nhất Nhật nói: "Chúng ta có thể đến trước cậu ấy."
Con đường mà hắn nói đi ra từ ký túc xá bên kia, là do một đám học sinh lười biếng phát hiện, ban ngày vẫn có người đi.
Từ ký túc xá nữ muốn đến đó còn xa một chút, đại khái hai ba phút sau hai người mới đến được rừng cây nhỏ bên.
Đi vào không bao lâu, Tô Mẫn luôn cảm giác có người đi theo bọn họ, cậu kéo Lâm Nhất Nhật, nói: "Chờ đã."
Kết quả cái tay nắm được lại không có cảm giác ấm áp.
Tô Mẫn cả kinh, liền thấy chính mình đang kéo là một con quỷ, thật nhanh thu tay về, "Tôi không cố ý..."
Cái trường học này thật sự quá kinh khủng, đâu đâu cũng có quỷ, hèn gì gọi là trường đại học kinh hoàng, đạo diễn chọn tên cũng chính xác quá.
Con quỷ trước mặt này là nam, đang nâng một bài thi còn dở dang, cậu kéo đúng lúc là tay của nó.
Nó liếc nhìn Tô Mẫn, mở miệng nói: "Làm sao bây giờ, bài thi của ta còn chưa viết xong, thầy giáo đã vào điểm hằng ngày của ta rồi, ta sẽ trượt, làm sao bây giờ..."
Tô Mẫn không rảnh nghe nó nói chuyện, cậu còn phải tìm Lâm Nhất Nhật.
Con quỷ kia giống như tìm được nơi tâm sự, đi theo cậu léo nha léo nhéo: "Tại sao trêи bài thi lại nhiều đề như vậy, tại sao thành quỷ cũng phải thi huhuhu..."
Nó che mặt khóc.
Da gà Tô Mẫn nổi lên, chà xát cánh tay, thời điểm chớp mắt một cái Lâm Nhất Nhật đã đứng bên mình.
Lâm Nhất Nhật nói: "Cậu sao vậy?"
Tô Mẫn hỏi: "Nãy giờ cậu vẫn luôn ở đây?"
Mắt Lâm Nhất Nhật lộ ra nghi hoặc nhìn cậu, "Mình không ở đây thì ở đâu? Chẳng lẽ mình ở dưới gầm xe?"
Hắn rú lên câu cuối cùng.
Tô Mẫn không hỏi nữa, nói: "Không nói nữa, đi văn phòng trước, tôi sợ Lâm Tiểu Nghiên sẽ nhảy lầu."
Tô Nhã nhảy lầu, Khương Tuệ thắt cổ tìm đến Trần Khả, ai biết Lâm Tiểu Nghiên có bị vậy không.
Lâm Nhất Nhật gật đầu: "Được, được, được."
Thật ra hắn đang định kể một câu chuyện ma quái xảy ra gần đây, sau đó ngẫm lại thôi vẫn đừng dọa chính mình.
Trước đây nghe nói có học sinh của một trường học, sau lớp tự học buổi tối đã đi qua một con đường nhỏ, mà con đường ấy dẫn xuyên qua rừng cây, cùng bọn họ lúc này không khác mấy, sau đó học sinh lớp ấy toàn bộ đều thấy quỷ.
Rất nhanh đã đi qua rừng cây nhỏ, văn phòng gần ngay trước mắt.
Thời gian trôi qua hai ngày, đây là lần thứ hai họ đến văn phòng, Tô Mẫn cảm giác nơi này càng ngày càng quỷ dị, có lẽ tối nay sẽ biết được đáp án.
Tính từ ngày hôm này qua ngày mai là hai ngày từ lúc rạp chiếu phim đưa ra nhắc nhở, hôm nay không kết thúc thì ngày mai sẽ kết thúc.
Ổ khóa văn phòng đã bị phá hỏng, ném dưới đất.
Lâm Nhất Nhật đụng một cái: "Đau lòng cho cái ổ khóa suốt đời an phận, những con quỷ này thật sự quá bạo lực, quá bạo lực."
Không nghĩ tới bọn họ trì hoãn bên rừng cây kia một chút , Lâm Tiểu Nghiên đã đến.
Tô Mẫn cũng không biết đêm nay sẽ phát sinh cái gì.
Cậu nhỏ giọng nói: "Đi lên lầu bảy đi."
Lần này đi lên vô cùng an toàn, mới đến giữa lầu sáu cùng lầu bảy đã có thể nhìn thấy cảnh tượng trêи kia.
Lâm Nhất Nhật kinh ngạc thốt lên: "Cửa mở!"
Cửa lầu bảy chưa từng mở ra, lần trước cảnh sát đến cũng vậy, tối hôm nay dĩ nhiên mở.
Hai cánh cửa dựa vào bên tường, cửa một căn phòng làm việc nằm đối diện cầu thang bị đóng chặt, lần đầu tiên toàn bộ lầu bảy hiện ra trước mắt bọn họ.
Bên trong không có đèn, chỉ có ánh trăng chiếu qua cửa sổ từ cuối hành lanh, mặt tường được quét nước sơn trắng bệch, nhìn qua rất mới.
Mới như bức tường ở bệnh viện trong đêm khuya vậy, một màu trắng toát.
Không như bọn họ tưởng tượng là màu đen do bị thiêu, mà đã bị sơn sang màu trắng xanh, quét một tầng lại một tầng.
Tô Mẫn hít sâu một hơi: "Vào thôi."
Lâm Nhất Nhật đi theo cạnh cậu.
Toàn bộ hành làng chỉ có thể dựa gần cửa sổ nơi này mới có thể nhìn ra có cái gì, trung gian một mảnh tăm tối, trong văn phòng không có cửa sổ, cái gì cũng không thấy.
Không khí tràn ngập một luồng mùi vị thuốc tẩy, chắc là lúc trước sửa chữa xong vẫn còn đọng lại.
Thứ mùi này khiến người ta rất khó chịu.
Tô Mẫn không biết phòng làm việc của thầy Trần là cái nào, thời điểm đi qua mỗi phòng sẽ đẩy cửa một cái, bất quá tới bây giờ còn chưa có cái nào mở ra.
Mấy cánh cửa này đúng là rất mới, hơn nữa còn chế tạo đặt biệt, thời điểm bị đẩy một chút phản ứng cũng không có, khóa rất chặt.
Lâm Nhất Nhật muốn điên lên: "Đến cùng là cái phòng nào?"
Mỗi lần đẩy một cái văn phòng, hắn liền căng thẳng một lần, chỉ sợ đẩy ra một cái, bên trong sẽ xuất hiện vô số con quỷ hoặc là thi thể gì đó.
Tô Mẫn nghe đến một âm thanh xuất hiện bên tai: "Yên lặng."
Là Kính Tiên đột nhiên xuất hiện.
Cậu không khỏi có chút an lòng, chuyển mà nói: "Lâm Nhất Nhật cậu đừng nói chuyện, nghe một chút có âm thanh truyền tới không."
Lâm Nhất Nhật ngậm miệng, lắng tai nghe.
Chung quanh yên tĩnh lại, toàn bộ tòa nhà như một người chết, cơn sợ hãi như đang có giòi bò trong xương.
Ngay tại lúc này, âm thanh nhỏ vụn truyền ra.
Tô Mẫn nhạy bén nghe được, liền vội vàng nói: "Đi theo tôi."
Cậu thả nhẹ bước chân, thế nhưng càng chạy càng nhanh, cuối cùng dừng ở cái phòng làm việc cách thang máy gần nhất.
Cửa đóng.
Tô Mẫn nhẹ nhàng đẩy cửa, văn phòng dáng dấp không phải bộ dáng mới sơn như cậu nghĩ, mà là cũ kỹ.
Lâm Nhất Nhật chọt chọt bờ vai cậu, chỉ vào hành lang phía sau.
Tô Mẫn quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, cả tầng bảy đều xuất hiện biến hóa.
Toàn bộ hành lang biến thành bộ dáng cũ kỹ trước đây, gạch sứ cùng vách tường ố vàng, trêи tường còn có một ít chân dung danh nhân.
Đôi mắt họ toàn bộ đều quay lại đây, nhìn chằm chằm hai người.
Cảnh tượng này thật khủng khϊế͙p͙.
Tô Mẫn nhịn không được đóng cửa lại, đem những tầm mắt đó ngăn cách lại.
Trong phòng, Lâm Tiểu Nghiên đang đứng trước bàn làm việc, không biết đối với không khí khoa tay cái gì, tựa hồ cũng không phát hiện bọn họ đến.
Nàng hình như đang cãi vã cùng ai.
Lâm Nhất Nhật suy đoán: "Chẳng lẻ vì chuyện thi trượt?"
Tô Mẫn cảm thấy không đúng lắm, "Có lẽ là việc Khương Tuệ thắt cổ, trong tay cậu ấy có phải là thiệp chúng mừng chúng ta tìm thấy không?"
Thiệp sinh nhật là cậu đem qua ký túc xá nữ, không nghĩ tới bị Lâm Tiểu Nghiên lấy.
Trong lúc suy đoán, Lâm Tiểu Nghiên giống như bị đẩy một cái, ngửa về sau, sau đó cùng không khí đánh nhau, cả người đều tới gần cửa sổ.
Cuối cùng tự mình đứng lên trêи.
Tô Mẫn sợ hết hồn: "Nhanh giữ cậu ấy lại."
Vừa dứt lời, Lâm Tiểu Nghiên liền từ cửa sổ rơi xuống.
Tô Mẫn chỉ kịp nắm lấy cổ tay nàng, chính mình thiếu chút nữa cũng bị kéo ra ngoài, cũng may có một con quỷ đang giúp cậu.
Bên ngoài từng trận gió lạnh, Lâm Tiểu Nghiên ngẩng đầu nhìn cậu.
Tô Mẫn đang muốn an ủi nàng đừng sợ, liền thấy mặt của nàng đột nhiên xảy ra biến hóa, biến thành Tô Nhã trong bức ảnh kia.
Khóe miệng nàng bây giờ còn chưa loang lỗ vết máu, một khi rơi xuống sẽ biến thành như vậy.
Giờ phút này cảnh tượng tử vong năm đó lại xuất hiện.
"Tô Nhã" đối Tô Mẫn cười cười, buông lỏng tay cậu ra.
Nàng rơi xuống, từ độ cao tầng bảy chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đang nằm trêи mặt đất.
Tô Mẫn quơ quơ đầu, thời điểm mở mắt phát hiện Lâm Tiểu Nghiên trong tay mình vẫn còn, vừa nãy tất cả chỉ là ảo giác.
Cậu thở dài một hơi.
Lâm Nhất Nhật từ phía sau chạy tới đem bọn họ lôi lên, nói: "Cái quỷ gì vậy? Hồn mình bị dọa bay rồi!"
Lâm Tiểu Nghiên đã hôn mê.
Tô Mẫn thở hỗn hễn, cậu cũng không phải mệt, vừa nãy có Kính Tiên giúp cậu một tay, chỉ là kinh hãi không ít.
Thiếu chút nữa cậu cho là Lâm Tiểu Nghiên đã té chết.
Tô Mẫn vỗ vỗ Lâm Tiểu Nghiên, đối phương một chút phản ứng cũng không có, đoán chừng do Tô Nhã nhập vào nên còn hôn mê.
"Tô Mẫn...Tô Mẫn..."
Lâm Nhất Nhật không ngừng vỗ lưng cậu.
Tô Mẫn quay đầu: "Làm sao vậy?"
Mới nói ra câu này cậu liền biết mình hỏi cũng như không, cảnh tượng trước mắt đã nói cho cậu biết tất cả.
Lâm Nhất Nhật đã sợ đến ngây người, đông cứng ở đó: "Trong phòng làm việc đột nhiên có thật nhiều quỷ, làm sao bây giờ Tô Mẫn..."
Trước mặt bọn họ tràn ngập toàn bộ đều là quỷ.
Mới vừa rồi phòng làm việc trống không không có một bóng người, hiện tại khắp nơi đều là quỷ.
Sau lưng hai người đều đổ mồ hôi lạnh, đông cứng tại chỗ.
Khuôn mặt của những con quỷ này không hiện rõ lắm, cúi thấp đầu đứng trong phòng làm việc, liếc mắt nhìn sang là một mảnh tối om.
Vốn tưởng rằng nhóm quỷ này trực tiếp đem bọn họ xé nát, thế nhưng không có.
Tô Mẫn cau mày: "Đây là quỷ hội tụ hả?"
Cậu tỉ mỉ nhìn một lát, trong đó phát hiện ra một khuôn mặt quen thuộc – Tôn Triều Dương.
Tôn Triều Dương cũng ở trong đó.
Căn cứ nội dung điện thoại phía trước, Tôn Triều Dương là bị thiêu chết tại văn phòng, cho nên hồn ở đây Tô Mẫn cũng thấy bình thường.
Nói cách khác những người này đều là những người đã chết lúc đó?
Tấm ảnh tốt nghiệp kia một nửa số người đều không có khuôn mặt, so với nơi này vừa đúng.
Một hồi lửa lớn đã thiêu chết những học sinh kia.
Lâm Nhất Nhật nhìn phút chốc, đột nhiên nghĩ tới: "Cái này hình như là cảnh tượng mình nhìn thấy trong thang máy!"
Lúc đó bọn họ bước ra từ thang máy nhìn thấy vô số bóng đen, khi đó còn cho là toàn bộ lầu bảy đều chứa quỷ.
Nghe vậy Tô Mẫn càng thêm xác định, những thứ này đều là học sinh chết tại lầu bảy.
Ngay lúc này, một bóng người khác xuất hiện.
Hắn ở giữa đám quỷ kia, trêи mặt còn có kinh hoảng cùng sợ hãi, nhìn qua cực kỳ không hài hòa, xấu xí bất kham.
Tô Mẫn hoài nghi đó chính là thầy Trần.
Thầy giáo Trần bị những con quỷ kia xô đẩy, hai phe liền tranh nhau rùm beng, thiệp chúc mừng trêи bàn hắn cũng bị văng ra ngoài.
Bọn quỷ chen chen nhốn nháo, đụng phải bàn làm việc.
Liền ngay lúc này, một mùi vị kỳ quái truyền ra, Tô Mẫn hít hít chóp mũi, "Mùi gì vậy?"
Hình như là mùi cái gì cháy.
Lâm Nhất Nhật liếc nhìn xung quanh, phát hiện cái bàn làm việc bên kia bốc lên tia lửa, nói: "Rèm cửa bị cháy rồi!"
Một cái nến của bánh ngọt rơi trêи mép rèm.
Tô Mẫn nhìn sang, cái rèm trêи bàn làm việc đã cháy, nháy mắt ánh lửa bắn ra bốn phía.
Cái cờ treo trêи tường bốc chát mãnh liệt, lửa đã lan đến chồng văn kiện, toàn bộ văn phòng đột nhiên biến thành đám cháy.
Cùng lúc đó, những con quỷ cũng chạy ra bên ngoài.