Từ hành lang có thể nhìn thấy hơn một nửa đại sảnh, bởi vì góc độ có hạn nên chỉ có thể nhìn thấy một bên, cái này cho người ta cảm giác phi thường kỳ diệu.
Giống như lúc chúng ta đang đi trêи lầu, nhìn thấy nơi cần đến nằm ngay cuối đường, thế nhưng lại bị cánh cửa chặn lại một nửa.
Lý Trì Ngư vừa đi vừa hỏi: "Hiện tại chúng ta về phòng luôn sao?"
Tô Mẫn liếc nhìn phía trước, suy nghĩ một chút nói: "Nếu không thì mọi người đi lên đi, tôi đi dạo xung quanh một chút."
Lúc trước cậu cảm thấy nam nhân đầu trọc kia gặp phải chuyện gì đấy, cho nên muốn đi xem một chút, có thể phát hiện ra đầu mối gì cũng không biết được.
Tưởng Đào Chi nói: "Vậy cùng đi đi? Lúc này trở về phòng cũng không biết làm gì, phía trước khách sạn có cái sân, còn có suối phun nữa."
Tô Mẫn nói: "Mọi người muốn đi cùng cũng được."
Nhạc Lăng vẫn luôn không lên tiếng, thế nhưng cũng không có phản đối.
Từ hành lang đi ra chính là đại sảnh, lúc này có hai người đang đứng trước sân khấu hỏi thăm gì đó, thế nhưng nhân viên lễ tân lại không trả lời, cũng không cử động, cứ như vậy nhìn chằm chằm bọn họ.
Cuối cùng hai người kia cũng có chút nổi giận.
Dù vậy lễ tân một chút phản ứng cũng không có, biểu tình trước sau chưa hề thay đổi, giống như người bị tức giận không phải là nàng vậy.
Lý Trì Ngư khϊế͙p͙ sợ nói: "Cô ta muốn hù người à."
Từ tối hôm qua bọn họ nhìn thấy đến bây giờ, biểu tình cô ta chưa từng thay đổi, không biết rốt cuộc có phải là người hay không.
Nhạc Lăng đột nhiên nói: "Tài xế lúc trước cũng giống cô ta, có lẽ tồn tại vì để dẫn chúng ta tới đây."
Tô Mẫn nhìn về phía nàng, có một suy đoán khác.
Dường như Nhạc Lăng rất quen thuộc với việc này, mà kể đến suy đoán lúc trước của cậu, có thể nói là kết quả giống nhau.
Tài xế cùng lễ tân hẳn không phải là người sống, hoặc nói cách khác họ chính là xác chết di động.
Xác chết di động cũng không giống tang thi, bọn họ tồn tại trong phim kinh dị cũng không kỳ quái lắm, lễ tân và tài xế ngoại trừ có nhiệm vụ giúp đăng ký cùng đưa đón thì không tác dụng gì khác, chính là để trang trí thôi.
Người đứng sau sân khấu cũng không phải bọn họ.
Lý Trì Ngư nhìn chằm chằm hồi lâu, hỏi: "Nếu bây giờ anh qua đó gây sự, cô ta sẽ có động tĩnh gì không?"
Tô Mẫn nói: "... Anh có thể thử xem."
Nhạc Lăng liếc nhìn anh ta một cái, nói: "Anh có thể bị ném ra ngoài khách sạn."
Tô Mẫn quả thật cũng muốn nói như vậy, chỉ sợ nhân viên lễ tân này đột nhiên nổi điên lên, đem Lý Trì Ngư vứt ra bên ngoài, ngoài đó chắc chắn có cái gì mà bọn họ không biết.
Lý Trì Ngư tò mò nói: "Cái người đầu trọc lần trước tại sao chạy trở lại?"
Hơn nữa lúc trở về trông bộ dáng rất sợ sệt.
Tô Mẫn nói: "Vậy anh phải hỏi hắn mới biết được."
Nói tới những vị khách nơi này, Lý Trì Ngư liền nghĩ đến tên nam nhân bị Nhạc Lăng quăng ngã, cảm thấy vô cùng sảng kɧօáϊ.
Dù sao mình không bị đánh, Nhạc Lăng đối với mình cũng tốt, coi như đã rất tiến bộ, chứng tỏ tương lai sau này tốt đẹp.
Lý Trì Ngư vui vẻ trong lòng, đương nhiên không dám nói ra.
Tưởng Đào Chi đứng im lặng bên cạnh nãy giờ, nàng lục soát cái gì đấy trêи điện thoại, lúc này mới mở miệng nói: "Thức ăn bên ngoài không thể giao tới cái chỗ chết tiệt này, vậy buổi trưa chúng ta vẫn phải ăn đồ của khách sạn, cũng không biết ăn cái gì đây, sáng hôm nay ăn cũng không ngon lắm."
Tô Mẫn: "..."
Nàng ăn nhiều như vậy, nhìn qua không thấy kén ăn chút nào.
Tưởng Đào Chi ngẩng đầu lên, "Ai."
Tô Mẫn bọn họ yên lặng nhìn nhau không nói gì.
Sau một lát, Tưởng Đào Chi lần thứ hai đánh vỡ trầm mặc, "Chúng ta cứ ở mãi trong khách sạn thật nhàm chán, cũng không biết lúc nào mới được xem biểu diễn, ở lại đây lâu như vậy làm cái gì, cái chương trình này không coi trọng khán giả chút nào, thật không chuyên nghiệp..."
Đây là lần đầu tiên Tô Mẫn thấy được công phu nói nhiều như vậy.
Thế nhưng Tưởng Đào Chi không làm cho người ta cảm giác chán ghét, thật ra những gì nàng nói đều có lý, hơn nữa còn làm bộ thở dài.
Thấy nàng còn muốn nói tiếp, Lý Trì Ngư vội vàng ngăn lại: "Khi nào diễn sẽ thông báo, cũng không thể để chúng ta ở nơi này mãi được."
Dù sao tiền bỏ ra cho một tấm phiếu cũng quá đắt.
Tô Mẫn nói: "Đừng đi ra ngoài quá lâu, tốt nhất không đi một mình, khách sạn này rất lớn."
Cậu biết Thẩm Túc luôn bên cạnh mình, mà người khác thì không có, cho nên cơ bản nếu gặp chuyện chắc chắn phải chết, khó mà thoát được.
Tô Mẫn không hy vọng lúc đi thì mấy người, mà lúc về chỉ còn mình cậu, như vậy chi bằng đừng trải nghiệm thì hơn.
Không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì mà lại xuất hiện tiếng thét, trong phòng ăn còn có rong biển biến thành tóc và thi thể bị chặt đầu.
Trong đại sảnh khách sạn chỉ còn dư lại mấy người bọn họ.
Nhân viên lễ tân ngồi trước sân khấu cũng không quan tâm bọn họ đang làm gì.
Tưởng Đào Chi là một cô gái cuồng điện thoại, lại lấy điện thoại di động ra bấm bấm, đột nhiên nàng bắt gặp một người đi tới, thấp giọng kinh ngạc nói: "Người này gầy quá đi."
Tô Mẫn thuận mắt nhìn sang, phát hiện dĩ nhiên là Từ Kiến tối hôm qua, thế nhưng bên cạnh hắn không có cô gái tên Thanh Thanh.
Nhìn dáng vẻ của hắn trầm mặc không nói, cũng không có gì thay đổi, thế nhưng Tô Mẫn lại cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng không giải thích được không ổn nào.
Lý Trì Ngư thấy thấy Tô Mẫn nhìn chằm chằm, hỏi: "Cậu biết hắn?"
Tô Mẫn gật đầu nói: "Không biết, nhưng đã gặp tối hôm qua."
Cậu đem chuyện tối ngày hôm qua thuận miệng kể lại một chút.
Lý Trì Ngư khϊế͙p͙ sợ: "Nghe cậu kể thì hai người cũng không giống tình nhân, còn có hình thức ở chung như vậy à."
Hoặc có thể do anh ta chưa yêu đương bao giờ nên không hiểu trường hợp này lắm.
Từ Kiến không chú ý tới bọn họ đang nhìn hắn, đã quay người tiến vào trong phòng ăn, thân hình cao gầy như thế để lại ấn tượng thật sâu.
Tô Mẫn dời tầm mắt, "Đi ra ngoài dạo một chút."
Khung cảnh bên ngoài khách sạn giống như một khu vườn sinh hoá, ở chính giữa là suối phun và vài pho tượng.
Suối phun bây giờ vẫn hoạt động, có vài người đang đứng chụp ảnh cạnh đấy.
Tô Mẫn không đi qua kia, mà trực tiếp đến chỗ cổng lớn, cửa sắt này cao khoảng mấy mét, dựa vào hàng rào là có thể thấy khung cảnh bên ngoài.
Bên ngoài một mảnh tối tăm, hình như bị chặn bởi một đoàn sương mù dày đặc, bao quanh toàn bộ rừng rậm, từ nơi này của bọn họ hoàn toàn nhìn không thấy rõ phương xa có gì.
Tô Mẫn lấy tay đụng cửa một cái, là cánh cửa sắt rất bình thường.
Lý Trì Ngư tới nói: "Để anh đến nhìn xem thử, rõ ràng trong này còn có mặt trời, làm sao bên ngoài tối thui như vậy."
Anh ta nói xong liền duỗi tay, Tô Mẫn cũng không kịp ngăn cản.
Tay cùng cánh tay Lý Trì Ngư mới từ bên trong duỗi ra, sương mù dày bên ngoài lập tức tiến tới, muốn đem cánh tay anh ta bao vây lại.
Sau một phút Lý Trì Ngư bị Nhạc Lăng lôi trở về, đoàn sương mù lập tức đụng phải cửa sắt, nhất thời tản ra.
Trong lòng Lý Trí Ngư vẫn còn sợ hãi, "Cảm giác này thật đáng sợ."
Vừa nãy khi sương mù tiến lại đây, anh ta cảm giác cánh tay cực kỳ lạnh lẽo, cái cảm giác nguy hiểm ập tới vô cùng rõ ràng.
Tưởng Đào Chi yên lặng hỏi: "Đám sương này có thể nuốt người vào à?"
Nếu sương mù thưa thớt thì không thể nhìn thấy hình dáng, thế nhưng sương mù nơi đây dày đặc tập hợp lại trong rừng rậm, thậm chí đã hình thành từng đoàn.
Dường như bọn chúng cũng có ý thức của chính mình.
Tô Mẫn trực giác đám sương này không mấy thân thiện, nhắc nhở: "Đừng đụng vào nó, nam nhân đầu trọc kia có thể sống sót chắc chắn là dựa vào vận may."
Dựa theo chuyện lần này của Lý Trì Ngư, nam nhân đầu trọc đã trèo ra ngoài, nếu lúc đó hắn chậm trễ một chút, rất có thể đã bị nuốt chững.
Một điểm quan trọng là, Tô Mẫn sợ đám sương mù này càng lúc càng khó kiểm soát.
Hiện tại khách sạn có thể chặn sương mù ở bên ngoài, mấy ngày nữa thì sao? Còn ngăn được như vậy không? Hay bọn nó sẽ tấn công vào đây?
Hiện tại Tô Mẫn có chút hoài nghi, buổi biểu diễn chỉ là mánh khoé câu dẫn để mọi người đến khách sạn ma quái này thôi.
Thế nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, nếu vậy tên bộ phim là chỉ để trang trí và hấp dẫn mọi người thôi sao?
Trong khi Tô Mẫn suy nghĩ nhiều như vậy, người trong sân đã nhiều hơn trước, đều là những người đã từng xuất hiện trong phòng ăn.
Thật ra những gì cần xem cũng đã xem xong.
Tô Mẫn nói: "Chúng ta trở về thôi."
Hiện tại trong sân đã có khoảng chừng hai mươi, ba mươi người, túm năm tụm ba để chụp ảnh, không có ai đến gần cửa sắt, cũng không biết có phải do sự việc của nam nhân đầu trọc để lại bóng ma trong lòng bọn họ hay không.
Thế nhưng Tô Mẫn nhìn bộ dáng của bọn họ cũng không thấy lo lắng chút nào.
Cậu lôi vé biểu diễn trong túi áo ra, để dưới ánh nắng nhìn xem một chút.
Vé biểu diễn không có gì thay đổi, mặc trước cũng không có nhắc tới tên biểu diễn, chỉ có ba chữ vé xem diễn nằm dưới góc phải, bên dưới có thêm vài chữ nhỏ, nhưng lại không có thời gian cụ thể.
Chỉ còn lại một ít hình ảnh mơ hồ, ví dụ như ở chính giữa là cái gì đấy giống như cái sọt đựng đồ vậy .
Cái sọt này cùng những cái cậu từng thấy không giống nhau, là phần chân tự nhiên nhỏ đi, còn phần bụng thì phình ra giống hệt lọ hoa vậy.
Bởi vì rất mơ hồ, Tô Mẫn cũng không biết đây rốt cuộc có phải là cái sọt không, cũng không biết buổi biểu diễn này cùng cái sọt có quan hệ gì với nhau.
Mà Death Show, cái tên nghe tới thì biết chính là một buổi biểu diễn hết sức rùng rợn rồi.
Thậm chí Tô Mẫn còn hoài nghi bên trong cái sọt này có thể sẽ nhảy ra đầu người hay cái gì đó không biết được... Tỷ như cái đầu của con quỷ kia.
Nếu như có một đám đầu người lên sân khấu biểu diễn, hoặc là nhảy vũ đạo gì đó, hay party của một đám thi thể, vậy thế giới quan của cậu cũng phải sụp đỗ mất.
Lý Trì Ngư lại gần nói: "Vé biểu diễn này nhìn rất giống phong cách Dân quốc, chất giấy tốt thật."
Trước khi anh ta tới đây mới nhận được tấm vé này, lúc đó nhìn sơ qua cảm thấy rất đặc biệt, nhìn lần thứ hai thì không hiểu đây là cái gì.
Tô Mẫn lật ngược lại, mặt trái là chữ.
Nội dung rất đơn giản, cũng không có viết mấy vấn đề chính, chỉ viết vài mục cần lưu ý, bao gồm việc nhất định phải ở trong khách sạn, nếu ra ngoài sẽ không chịu trách nhiệm.
Tô Mẫn: "... Trọng điểm của anh là chất giấy?"
Tất nhiên chất giấy không thể kém được.
Cậu nhìn từ đầu tới đuôi, không có gì đặc biệt lắm, chỉ là so với vé bình thường cứng hơn một chút.
Mãi đến khi nhìn tới dòng cuối cùng, Tô Mẫn lúc này mới chú ý tới, tấm vé biểu diễn này dĩ nhiên không hề đảm bảo an toàn của người xem.
Thế nhưng nghĩ lại cũng bình thường.
Đây vốn là phim kinh dị, không chết người là không bình thường, nếu không ai chết thì rất có thể bộ phim này cũng xong luôn rồi.
Ánh nắng bên ngoài đã gay gắt thêm, Tô Mẫn cất vé xem phim, "Được rồi, chúng ta trở về thôi, người ở đây càng ngày càng nhiều."
Lúc này cậu cũng mới biết trong khách sạn có nhiều người đến như vậy.
Tuy rằng không nhất định tất cả đều là người, thế nhưng so với số lượng trong phòng ăn thì bây giờ ít nhất có năm mươi, sáu mươi người.
Tô Mẫn hơi kinh ngạc, phim kinh dị này chi trả nhiều tiền như vậy?
Sau khi tiến vào đại sảnh đã mát mẻ hơn rất
nhiều, Lý Trì Ngư đánh giá toàn bộ khách sạn, không nhịn được rủa thầm: "Vì sao nơi này chỉ có một cái lọ hoa nhỉ, thậm chí cái thứ hai cũng không có."
Coi như nghèo lắm, thì cũng phải được hai cái cho nó may mắn.
Tô Mẫn cũng là lần đầu tiên quan sát kĩ lọ hoa này, nó cao hơn cả cậu, nhưng nhìn rất bình thường, trêи nền sứ là hình vẽ một đài sen, chiếm toàn bộ thân bình, từ phía dưới vòng tới trêи cao nhất, kéo thẳng đến miệng bình.
Trừ đài sen ra, xung quanh còn điểm một vài chi tiết vụn vặt, đầy đủ màu sắc, hoa văn cực kỳ phức tạp.
Trong bình không có cắm hoa, dường như ban đầu đã để như vậy.
Lý Trì Ngư đi tới một bên lọ hoa, lấy tay so sánh, kinh ngạc nói: "Còn cao hơn anh này, lần đầu thấy cái bình lớn như vậy."